Chu Triều Chiêu vẫn ngồi yên ở đó, không nói một lời.
Ngôn Hạ quay đầu lại nhìn cô ta một cái, giật lấy tờ giấy trên tay nam sinh kia: “Thật nhàm chán.” Cô đánh giá hành vi của bọn họ, sau đó đi qua và đặt tờ giấy đó lên bàn của Chu Triều Chiêu.
Từ đầu đến cuối, cả hai người đều không nhìn nhau.
Cô biết Dụ Bạc rất được hoan nghênh, chỉ là đụng phải một cô gái thầm mến anh mà thôi, điều này đối với cô mà nói cũng không có gì đáng chú ý.
Cùng lắm là cô chỉ cười rồi oán giận Dụ Bạc, nhìn đi, lại có thêm một nữ sinh nữa thích anh.
Nhưng cô không hề nghĩ tới, ngày hôm sau, cô lại gặp phải Chu Triều Chiêu, lúc này đây, cô rốt cục cũng thấy rõ khuôn mặt bị che khuất dưới mái tóc dày.
Lần gặp mặt này, cũng chẳng vui vẻ gì.
Sáng nay, cả khối 10 có một buổi tọa đàm về An toàn trong trường học, Ngôn Hạ không tham gia buổi tọa đàm này, lí do rất đơn giản, hôm nay cô ngủ quên.
Sau khi ở bên Dụ Bạc, cô tựa hồ trở thành một học sinh ngoan ngoãn điển hình, việc đi trễ về sớm thế này rất ít khi xảy ra.
Đi trễ về sớm, còn không bằng ngây ngốc ở cùng một chỗ với Dụ Bạc.
Ngôn Hạ không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, dù cô đã đặt nhiều chuông báo thức như vậy, mà vẫn không thể đánh thức cô.
Cô không biết mình lại có thể ngủ say đến mức này.
Có điều nếu đã đến trễ, cô cũng không cần vội vã chạy đua với thời gian, Ngôn Hạ không nhanh không chậm mặc đồng phục vào, còn có thời gian ăn một bữa cơm, rồi mới đi đến trường.
Các lớp học của khối 10 đều ở chung một tầng, bây giờ tính cả hành lang và các phòng học, tất cả đều tĩnh lặng, không một chút tiếng động, ở đây không người.
Không, cũng không thể nói như thế, bởi vì thời điểm Ngôn Hạ đẩy cửa phòng học lớp mình ra, cô thấy một người.
Chu Triều Chiêu đứng trước bàn Dụ Bạc, trên tay còn cầm một quyển sổ, Ngôn Hạ đột ngột xuất hiện khiến cô ta không thể lường trước.
Trên mặt Chu Triều Chiêu hiện lên cảm xúc hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt sinh động rõ nét.
Ngôn Hạ đặt cặp sách lên bàn, cô và Dụ Bạc ngồi cùng bàn, cho nên giờ phút này, cô và Chu Triều Chiêu chỉ cách nhau đúng một chiếc bàn.
Ánh mắt Ngôn Hạ rất lạnh, cô nhìn chằm chằm Chu Triều Chiêu, hỏi: “Cô đang làm gì? “
Thật ra Ngôn Hạ không có ấn tượng sâu sắc nào đối với bạn học trong lớp, ngoại trừ Dụ Bạc, còn có một ít bạn bè của cô, thì những người khác trong đầu cô là một mảnh mơ hồ.
Chu Triều Chiêu cũng không ngoại lệ, Ngôn Hạ chỉ nhớ cô ta là bạn học của cô, một nữ sinh, không nhớ thêm nổi điều gì.
Chu Triều Chiêu nắm chặt quyển sổ trong tay, cô ta có một gương mặt thanh tú, cho dù bị mái tóc dày che đi, cũng không có ai cảm thấy cô gái này khó coi, nhiều lắm chỉ cảm thấy có chút u ám.
Cô ta dùng sức nắm chặt, gần như muốn ghì nát quyển sổ tay này.
Ngôn Hạ nhận ra quyển sổ này.
Là đồ của Dụ Bạc.
“Cô trộm đồ của Dụ Bạc?” Cô tiếp tục chất vấn.
Biểu cảm của Chu Triều Chiêu bỗng trở nên rất kì quái, loại cảm xúc bối rối, hoảng sợ lúc nãy trên mặt cô ta đã biến mất, rồi lại để lộ cảm xúc hỗn loạn, vừa hâm mộ vừa thù hận.
Cô ta không trả lời vấn đề của Ngôn Hạ, ngược lại còn dùng biểu tình quái đản nhìn Ngôn Hạ hồi lâu, đột nhiên lại ném quyển sổ kia xuống.
Cô dùng sức ném, quyển sổ đập mạnh vào mặt bàn, thanh âm nặng nề vang lên, sau đó, Chu Triều Chiêu hoảng hốt chạy thẳng một đường ra khỏi cửa.
Quái đản, chạy trối chết.
Ngôn Hạ cực kì tức giận, cô cảm thấy ngày hôm qua mình đúng là kẻ ngốc, thỉnh thoảng tốt bụng một lần, thế mà lại giúp đỡ một kẻ có ý đồ xấu.
Thích Dụ Bạc đến mức muốn trộm đồ của anh, đây là cách thức yêu thích quái dị gì chứ.
Cô quăng quyển sổ kia trở lại bàn Dụ Bạc, có lẽ là do dùng lực quá lớn, nên quyển sổ bị bắn trở lại, rơi trên mặt đất.
Bởi vì bị Chu Triều Chiêu nắm quá chặt nên bìa ngoài nhăn nhúm của quyển sổ bị cong lên, lộ ra trang giấy ngay ngắn bên trong.
Quyển sổ trước mặt Ngôn Hạ bị mở ra.
Trang giấy của quyển sổ đã trở nên ố vàng, giống như nó đã trải qua năm tháng rất dài.
Ngôn Hạ nhặt lên, cô nhìn lướt qua nội dung trên đó, là nét chữ của Dụ Bạc, chữ viết đẹp đẽ trước sau như một.
Nhưng đây chắc hẳn không phải là quyển sổ ghi chép kiến thức của anh, bên trong ghi chép rải rác một dòng, trong mắt Ngôn Hạ, nó tương tự như những câu thơ, cùng một ít câu danh ngôn nổi tiếng.
” Tôi dâng tặng cho em lòng trung thành của một người đàn ông chưa từng có tín ngưỡng.
Tôi dâng tặng cho em nơi mềm mại nhất trong tôi, thứ mà tôi luôn cố gắng bảo vệ.
…
Tôi dâng tặng cho em nỗi cô độc trong tôi, bóng tối trong tôi, sự khát khao mãnh liệt của tôi.
Tôi cố gắng gây ấn tượng với em bằng sự băn khoăn, nguy hiểm, thất bại.”
(What can I hold you with – Jorge Luis Borges)
“Tất cả sự tự phụ của tôi đến từ sự tự ti của tôi, tất cả khí khái anh hùng đến từ sự yếu đuối của tôi…!Trên đời này không có thứ gì sinh ra từ hư không, khi đứng trong ánh sáng sẽ có bóng tối sau lưng, đêm khuya tĩnh lặng vì không có tiếng động nào.” (Lời thú tội – Mã Lương)
Ngôn Hạ lật lật hai trang, nếu nói trước đó cô còn có chút tò mò, thì hiện tại cô hoàn toàn bị những câu từ này làm cho mơ hồ, cứ như vừa lọt vào trong sương mù nhìn đến đau mắt.
Đại khái là vì cô không có tố chất văn học.
Khi cô đang định đóng quyển sổ này lại, nội dung của những dòng phía dưới trang giấy đã khiến cô dừng tay.
” Ngày 7 tháng 9, nắng.
Em ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đang ngủ.
Hôm nay ánh sáng mặt trời rất tốt, lông tơ tinh tế trên tai em được chiếu rọi thành màu vàng nhàn nhạt.
Màu vàng rất đẹp, bởi vì em.
“
” Ngày 20 tháng 9, mưa nhỏ.
Em chưa bao giờ là món bảo vật phủ bụi trần, em vĩnh viễn đều hoa lệ, chói mắt.
Nên hình dung thế nào về em, bông hoa hồng nồng nàn rực rỡ, dải ngân hà trắng trong tinh khiết.
Có quá nhiều người thích em.
Điều này lại khiến tôi cảm thấy khổ sở.
Bọn họ hẳn là nên biến mất, phải không? “
Ở mặt sau, không biết vì sao, những câu thơ rải rác biến thành nhật kí, chẳng qua những chữ này đều ngắn gọn như nhau.
Ngôn Hạ biết đáng lẽ mình nên đóng quyển sổ lại, nhưng giờ khắc này lòng hiếu kì vô cùng mãnh liệt, cô chuyển sang trang tiếp theo.
Nháy mắt, những dòng chữ rậm rạp mãnh liệt đập vào mắt cô.
Chỉ một giây đồng hồ như vậy, Ngôn Hạ cảm thấy mình mắc phải hội chứng sợ mật độ dày đặc.
Ngôn Hạ Ngôn Hạ Ngôn Hạ Ngôn Hạ Ngôn Hạ Ngôn Hạ Ngôn Hạ Ngôn Hạ…
Cả trang giấy chằng chịt hai chữ này không một chút khe hở, cứ như đang liều mạng xâm chiếm không gian trên giấy, từng chữ đều rất đậm, ngay cả nét bút cũng tì mạnh đến nỗi in hằn sang những trang sau.
Hai ba trang kế tiếp, tất cả đều tràn ngập tên cô, chữ viết càng ngày càng lộn xộn.
Trang cuối cùng, hai chữ Ngôn Hạ che trời lấp đất cuối cùng cũng dừng lại.
Chữ viết tay của Dụ Bạc dường như trở nên nguệch ngoạc hơn chút.
“Tôi muốn đối xử với em
giống như cách mùa xuân đối xử với cây anh đào.”
(Trích từ bài thơ 14 trong tập thơ Poema hay còn được gọi là Hai mươi bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca của nhà thơ Pablo Neruda – nhà thơ vĩ đại của những cuộc tình.)
Đây là dòng chữ cuối cùng, trang giấy phía sau có dấu vết bị xé rách.
Ngôn Hạ khép quyển sổ này lại, cô cũng không biết tâm tình lúc này của mình là gì, đem cuốn sổ ghi chép đặt lại trên bàn của Dụ Bạc.
Cô đã xem trộm bí mật của anh, một bí mật có liên quan tới cô.
Cho dù khả năng đọc hiểu của Ngôn Hạ có kém đến đâu, cô vẫn có thể hiểu được ý tứ trong đó.
Tình cảm giữa những dòng chữ này quá nồng đậm, mãnh liệt, đến mức chỉ cần xem một lần là có thể hiểu rõ, Dụ Bạc yêu say đắm cô gái dưới ngòi bút của anh.
Hành vi của cô vốn dĩ đã là đáng xấu hổ, Chu Triều Chiêu lấy trộm nhật kí của anh, còn cô thì trộm đi bí mật của anh.
Hành vi của hai người chẳng ai tốt đẹp hơn ai.
(Una: Má:) dịch đoạn này tớ thấy mệt thực sự:) viết nhật kí, viết thư tình phải chơi bằng thơ:) mấy người học giỏi viết mấy cái này cũng khác hẳn, mùi mẫn hơn người bình thường.
Thời buổi bây giờ toàn là tỏ tình qua tin nhắn.
Ib một câu t thích m làm ngieu t nhé là xong.
Nhưng mà con gái thì ai cũng thích sự lãng mạn nhỉ, nếu mà được tỏ tình kiểu đưa một cuốn nhật kí viết cho mình thì dù mình có thích người đấy hay không chắc cũng sẽ cảm thấy ít nhiều cũng có tí lâng lâng chứ, dù sao hiếm có ai tinh tế được đến mức này.
Ê mơ ước vậy nhưng ở mức độ vừa phải thôi nha, chứ như kiểu bà Chu Triều Chiêu này thì hơi sợ nha:) thấy biến thái kiểu gì…!gặp loại này ngoài đời chạy lẹ chứ yêu đương gì.)
Hành lang bên ngoài lớp học trở nên ồn ào, là học sinh nghe xong buổi tọa đàm đã về lớp.
Ngôn Hạ ngồi tại chỗ, trên bàn còn để cặp sách, nhưng cô không nghĩ đến việc dọn dẹp lại.
Ngay cả khi Dụ Bạc đi tới trước mặt, cô cũng không ý thức được.
Mai tóc bị người ta nhẹ nhàng vuốt ve, Dụ Bạc khom lưng, nhìn cô.
Ngôn Hạ đột nhiên không kịp đề phòng, đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm, bên trong phản chiếu ảnh ngược của cô, chiếm cứ toàn bộ con ngươi.
“Làm sao vậy?” Dụ Bạc khẽ nhíu mày, “Thân thể không thoải mái sao?”
Hiện tại cô quá khác thường, đến mức khiến Dụ Bạc cho rằng cô sinh bệnh.
Trong nháy mắt, Ngôn Hạ muốn né tránh bàn tay anh, chỉ là ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, giây tiếp theo đã bị cô gạt bỏ.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, tại sao mình phải né tránh Dụ Bạc.
Ngôn Hạ lắc đầu: “Không phải, chỉ là em đang nghĩ tới một chuyện.
“
Dụ Bạc hơi nghi ngờ câu trả lời này, bàn tay từ trên đỉnh đầu cô hạ thấp xuống dưới, dịu dàng phủ lên vầng trán nhỏ của cô.
Ngón tay Dụ Bạc vẫn rất lạnh, nhưng lòng bàn tay anh lại rất ấm áp.
Cảm giác được nhiệt độ của Ngôn Hạ tương đương với nhiệt độ của mình, không quá cao hoặc quá thấp, tâm trạng Dụ Bạc mới buông xuống một nửa.
Sau đó, anh mới hỏi Ngôn Hạ: “Suy nghĩ đến chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên Dụ Bạc thấy được vẻ do dự trên mặt cô, Ngôn Hạ đang do dự có nên nói cho anh biết hay không.
Tại sao, tại sao lại do dự? Dụ Bạc suy nghĩ.
Ngôn Hạ chỉ suy nghĩ chốc lát, liền trực tiếp đem chuyện này nói với Dụ Bạc, vừa mở miệng, câu đầu tiên chính là: “Em không cẩn thận đọc nhật kí của anh.
“
Cô không phải người do dự thiếu quyết đoán, tính cách xấu xa, chuyện này nếu không nói cho Dụ Bạc biết, cứ để trong lòng nhất định sẽ thành một cái gai đâm chọc làm cô khó chịu.
Ngôn Hạ không thích làm việc khiến bản thân cảm thấy ngột ngạt, cho nên cô trực tiếp nói ra.
Đôi mắt Ngôn Hạ giống như được dùng nét bút tỉ mỉ vẽ ra, chậm rãi chớp chớp vài cái, bọn họ ngồi cùng bàn, có khoảng cách thân mật nhất trong lớp, Ngôn Hạ không nhìn thấy một chút tức giận hoặc là biểu tình phẫn nộ nào từ trên mặt Dụ Bạc, dường như anh rất bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật này.
Bàn tay Dụ Bạc đặt trên trán cô đã thu về, rồi yên lặng nằm trên đùi anh.
Dụ Bạc nói, “Cho nên em là đang suy nghĩ về nhật kí của anh.”
Ngôn Hạ mím môi, cô không đi theo lối nghĩ của Dụ Bạc, hỏi ngược lại anh: “Em cảm thấy anh hẳn là nên tức giận mới phải, bị người khác xem trộm điều riêng tư chẳng lẽ không nên tức giận sao? “
Những lời cô hỏi có chút hung hăng vênh váo, giống như người bị nhìn trộm nhật ký không phải Dụ Bạc, mà là cô vậy.
“Anh đương nhiên là tức giận.” Dụ Bạc tiếp lời cô, nhưng giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh ôn hòa, nghe không ra chút ngữ điệu nổi giận nào, “Anh không thích người khác nhìn trộm sự riêng tư của mình, hoặc là, sẽ không có bất kì ai thích việc người xa lạ thản nhiên xen vào sự riêng tư của mình.
“
“Chẳng qua lại là em, Ngôn Hạ.” Anh bỗng nhiên nở nụ cười, ý cười từ đáy mắt tràn ra ngoài, giống như gió xuân ùa về, “Anh luôn muốn đem hết tất cả mọi thứ của anh chia sẻ cùng em.”
(Una: thích nghe câu này ạ ^^ dù câu này không phải dành cho tớ T~T, thôi thì mượn hưởng ké nữ chính vậy, cho thỏa lòng ước ao T~T.)
“Hiện tại xem như là biết sớm hơn chút.”
Anh khẳng định bản thân cũng có cảm xúc tức giận phẫn nộ, chỉ là bị anh che giấu quá tốt, cho nên Ngôn Hạ không thể nhìn ra nửa phần manh mối.
Dụ Bạc giải thích rất khéo léo đúng chỗ, ít nhất đem mấy câu vừa làm bầu không khí trở nên cứng đờ Em xem nhật kí của anh và Vì sao anh không tức giận của Ngôn Hạ, hòa hoãn trở lại.
Cô thật sự không phải một người hiểu biết nghệ thuật dùng từ, nếu hiểu, có lẽ cô đã không nói ra chuyện này, cho dù có nói, thì cũng sẽ sử dụng phương thức uyển chuyển hơn để biểu đạt.
Ngôn Hạ xé khăn giấy trong tay, vụn giấy nhỏ từ đầu ngón tay bay lả tả rồi rơi trên áo cô.
Vừa rồi Dụ Bạc gọi tên cô, phản ứng đầu tiên của cô lại là nghĩ đến mấy trang giấy trong quyển nhật kí kia, chí chít hai chữ Ngôn Hạ.
Cô cảm thấy chính mình như bị choáng váng dữ dội, liên tục sinh ra sự nôn nóng cùng một chút sợ hãi mà ngay cả Ngôn Hạ cũng không phát giác ra.
(Una: cừu non đừng sợ, sói xám đến đây ~ áhahahahaha.)
Cô xé tờ giấy trên tay từng chút một, lung tung lộn xộn.
Dụ Bạc nhặt từng mảnh vụn đã nhìn không ra được nó từng là tờ khăn giấy, thuận tiện đem tờ giấy ướt đặt vào lòng bàn tay Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ mím môi, môi cô có hình dáng rất đẹp, khóe môi có độ cong tự nhiên, giờ phút này lại mím thành một đường thẳng lạnh lùng cứng rắn.
Cô rũ mắt, vừa lau tay vừa nói với Dụ Bạc: “Em vừa rồi không phải cố ý tức giận với anh đâu, mà em cũng không có tư cách để tức giận, ngay từ đầu vốn là em sai.
“
Cô kiêu căng, nhưng cũng là người biết phân biệt phải trái.
“Ngay từ đầu không phải là em muốn nhìn đâu, cái người tên Chu Triều Chiêu kia, cô ta lật tung bàn học của anh…” Ngôn Hạ giản lược, đem sự tình kể lại một lần, sau đó nói, “Cho nên em tức giận là vì, nếu không phải em, mà là Chu Triều Chiêu, hoặc là bất kì nữ sinh nào khác, đọc được nhật kí của anh, anh đều sẽ không tức giận.
Cho nên em cảm thấy rằng mình không phải là người đặc biệt với anh.
“
Bởi vì anh đối xử với ai cũng đều là thái độ hòa nhã như thế.
Dụ Bạc chậm rãi hạ mắt nhìn, vẻ ôn nhu khi đối mặt với Ngôn Hạ dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh băng.
Anh khẽ chuyển tầm mắt, rất dễ dàng nhìn thấy vị trí của cô gái tên Chu Triều Chiêu kia.
(Una: Chớt nè, bị bín thái ghim, lêu lêu.)
Chỗ ngồi đó không có một bóng người.
Giọng nói của Ngôn Hạ còn văng vẳng bên tai, anh nghe thấy cô dùng giọng điệu không xác định hỏi anh: “Dụ Bạc, có phải anh đã sớm thích em từ lâu rồi đúng không?”
Trong lớp học ồn ào này, luôn có nam sinh ngứa tay ngồi ở ghế sau đập đập quả bóng rổ, và luôn có nữ sinh thảo luận về trang phục, trang sức của các minh tinh.
Những âm thanh nhộn nhịp, câu nói rì rầm ấy chỉ có thể biến mất dưới sự quản lí của giáo viên.
Lần đầu tiên Ngôn Hạ chán ghét những âm thanh này đến thế, cô sợ mình không nghe rõ câu trả lời của Dụ Bạc.
Thiếu niên nhìn chăm chú vào cô, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, cô liền thích anh, anh có gương mặt góc cạnh tuấn tú sắc như dao, đôi mắt xinh đẹp vẫn như cũ, chứa đầy ảnh ngược phản chiếu bóng dáng cô.
Dụ Bạc không để Ngôn Hạ chờ quá lâu, hàng lông mày nghiêm nghị, khóe mắt lạnh lùng cũng dần hóa mềm mại, anh nói: “Từ rất lâu, rất lâu trước kia, anh đã thích em.
“
***
Ngôn Hạ sẽ không biết, trên tờ giấy cuối cùng bị xé đi rốt cuộc viết cái gì.
“Tôi căm hận mọi thứ, và tất cả những người có thể ở bên cạnh em.
Ngày 7 tháng 9, nắng, em đang ngủ, Ngô Gia Trác duỗi tay nhéo lên mặt em, đánh thức em dậy.
Tôi lẽ ra nên chặt đứt tay hắn, quá bẩn thỉu.
“
“Ngày 20 tháng 9, mưa nhỏ, ở tiết thể dục trong phòng thể chất, em ca hát dưới sự ồn ào của đám nam sinh, nghe thật êm tai, nhưng tôi chỉ muốn đem lỗ tai của những kẻ đó cắt nát, bọn chúng dựa vào cái gì có thể nghe thấy âm thanh ngọt ngào của em.”
“Em thích tôi, vì sao không thể chỉ thích mình tôi?”
“Tôi còn chưa đủ tốt để có được nhiều tình yêu của em sao, vậy tôi liền trở nên tốt hơn, trở nên càng giống với bộ dạng mà em yêu thích.
Vậy nên em không cần yêu thích những người khác.
“
…
“Tôi nghĩ nên tạo ra một cái lồng sắt, đem tín ngưỡng của tôi, đặt ở bên trong.”.