Liên Hoa Lâu trọn bộ
Bất Quy Cốc
Lý Liên Hoa lúc này đang dắt một con ngựa trắng, đi trong vùng núi hoang vắng.
Lý Tương Di xuất hiện, giang hồ dậy sóng, những truyền thuyết lần lượt ra đời, nhất thời sinh ra rất nhiều câu chuyện. Nghe nói hôm qua hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân bên hồ Đại Minh, hôm trước thì hành hiệp trượng nghĩa ở sa mạc Tây Vực, trước nữa thì thi triển một môn tuyệt thế thần công ở đỉnh Tuyết Sơn, làm tan chảy băng tuyết ngàn năm, đất canh tác khô hạn dưới chân núi đột nhiên như nắng hạn gặp mưa rào, tạo phúc cho đất màu một phương, vân vân…
Vị tiên nhân hô phong hoán vũ, từ Giang Nam đến Tây Vực rồi lại đến Tuyết Sơn trong nháy mắt ấy đang dắt bạch mã đi trong sơn cốc vắng dấu chân người. Dưới sơn cốc hơi nước nặng nề, chỗ nào cũng đầy những vũng nước tù nước đọng đến mắt cá chân, đâu đâu cũng đầy ruồi muỗi, sâu bọ rắn rết và nhiều loại bò sát khác. Lý Liên Hoa đi lại vô cùng vất vả, con ngựa thì cứ khịt mũi phì phì, rõ ràng nó cũng đang mất kiên nhẫn.
Hắn ra khỏi Bách Xuyên Viện. Lý Tương Di hiện thế, Lý Liên Hoa không thể sống được. Huống chi Lý Tương Di sống lại, Tiêu Tử Khâm làm sao có thể bỏ qua cho hắn được? Vậy nên khi ra khỏi Bách Xuyên Viện, hắn suy nghĩ hết sức cẩn thận xem rốt cuộc phải tránh đến chỗ nào mới được an toàn, thiên trì ở núi Trường Bạch vừa cao vừa xa, bên trong có lẽ cũng chẳng có hoa sen, vậy nên hắn dắt một con ngựa trắng của Bách Xuyên Viện, chậm rãi đi vào Bất Quy Cốc.
Nhưng phàm những nơi núi sông sa mạc thiếu dấu chân người, chắc chắn sẽ có Bất Quy Lộ, Bất Quy Hà, Bất Quy Sơn, Bất Quy Hiệp(*) gì đó, vân vân… mà Bất Quy Cốc chính là một cái rất rất phổ biến trong đó. Thế rồi Lý Liên Hoa nhìn thấy ba chữ “Bất Quy Cốc” ở cửa cốc, hắn vui vẻ đi vào mà không cần suy nghĩ gì cả.
(*) Không đường trở lại, không sông không núi quay về. Hiệp là chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.
Sau khi đi vào, hắn lập tức cảm thấy hối hận.
Sơn cốc này không lớn nhưng lại vô cùng hẹp và dài, đáy cốc ẩm ướt và lầy lội, mọc vô số những loại cỏ nổi có hình thù kì quái, không khí thì vô cùng ẩm ướt, hít thở cực kỳ khó chịu. Hai bên sơn cốc cây cối xanh tốt, không có rắn rết, quạ bay tứ tung, dưới đất thỉnh thoảng lại xuất hiện xương trắng dập nát, quả thực là ngập tràn không khí “bất quy” (*)
(*)Không trở lại.
Bộ Doanh Châu Giáp trên người Lý Liên Hoa chưa được bao lâu đã bắn đầy bùn đất, cũng may bộ đồ này đao kiếm không gây tổn thương được, đổi lại là mấy bộ đồ cũ rích bên trong lầu Liên Hoa của hắn thì e là đã sớm biến thành từng mảnh từng mảnh vải vụn rồi… Hắn không cưỡi ngựa mà một tay cầm dây thừng, vất vả bước từng bước về phía trước.
Hắn không cưỡi ngựa là vì hắn không nhìn thấy gì.
Những bóng đen trước mắt chầm chậm từ một chùm biến thành hai chùm. Khi hắn đi vào Bất Quy Cốc, những bóng đen đó như tan ra, trở thành ngàn vạn những bóng ma lơ lửng bất định, lúc tụ lại lúc tản đi, biến đổi liên tục làm nhiễu loạn lòng người. Tai Lý Liên Hoa thì bị ù, mắt bị hoa, thể chất và tinh thần cạn kiệt, nên hắn quyết định nhắm mắt lại, nếu không thì cũng chẳng khác gì một tên mù mở mắt, do vậy hắn không dám cưỡi ngựa. Một là vì hắn không nhìn thấy, nếu là con đường này đi qua một gốc đại thụ, con ngựa thong thả đi qua cành cây thì hắn sẽ không tránh khỏi việc bị ngã khỏi ngựa. Hai là hắn không biết bắt đầu từ bao giờ mình lại hơi sợ độ cao, ngồi ngựa có hơi lảo đảo không vững, vậy nên hắn đành dắt ngựa, để con ngựa to lớn ấy dẫn đường cho mình.
Nhưng bị một con súc sinh dẫn đường, mắt thì không thể nhìn, đi trong Bất Quy Cốc kì lạ khó đoán, bước lên một bước, xuống một bước đều là nước bẩn, không khí nóng nực không sạch sẽ, Lý Liên Hoa càng đi càng thấy gian nan, dần dần hắn không theo nổi con ngựa, đi được lên một bước thì phải thở đến ba bốn lần. Trong lòng hắn hối hận vô cùng, cứ tiếp tục như thế này thì chưa tìm thấy được chỗ trú thân vẹn toàn, hắn đã tìm thấy một chỗ yên nghỉ toàn vẹn cho mình rồi.
Một tiếng quạ kêu vang lên.
– O… o… o… – Bốn phương tám hướng đột nhiên có thêm rất nhiều tiếng quạ kêu.
Lý Liên Hoa mở mắt, chỉ thấy trên đầu cành cây um tùm. Hắn đã đi đến một nơi bên trên khe núi, trong một khu rừng, ngước lên nhìn thì thấy quạ bay đầy trời, cúi xuống dưới thì thấy mặt đất có một cổ thi thể.
Hắn nhận ra đó là một cái xác nữ. Nơi này cây cối um tùm, bạch mã đã không thể đi lên trước nữa, chợt nghe thấy tiếng binh đao vang lên ầm ĩ ở trong khu rừng phía trước, giống như đang có một trận hỗn chiến.
Hở?
Hắn nhất thời không biết có nên đến đó xem náo nhiệt không, cho dù là đến đó “xem” nhưng với đôi mắt này của hắn thì e là cũng chẳng nhìn thấy được gì… Đột nhiên những tiếng “rắc rắc” của cành cây gãy vang lên, một vật từ trên trời rơi xuống, hắn tránh ra sau theo bản năng, chỉ thấy vật đó rơi lên cỗ thi thể nữ vừa rồi đánh “rắc” một tiếng. Nhìn kỹ lại, đó cũng là một cái xác nữ, hắn ngước lên, chỉ thấy phía trên cái xác đó vừa vặn có một cái lỗ hổng thưa thớt cành lá, làm cho thi thể bị ném qua sau khi bị bật vài lần thì rơi xuống trước mặt mình.
Bóng đen trước mắt vừa vặn bay qua trong nháy mắt, thi thể nữ dưới đất mặc bộ váy màu xanh lam, trên thân váy thêu một bức tranh thái cực viền hoa, luận về màu sắc của bộ trang phục này thì rất giống quần áo đặc biệt của một môn phái nào đó… Lý Liên Hoa vội vàng nhìn thi thể, con ngựa lớn lại ghét những nơi nhỏ hẹp, cực kì ẩm ướt, nó hí lên một tiếng rồi lách từ trong bụi cây ra ngoài.
Ngoài khu rừng có năm sáu cô gái mặc trang phục màu xanh đang đánh nhau với một người. Năm sáu thanh trường kiếm lấp loáng phát sáng, vung tới vung lui, nhưng kiếm khí tung hoành, chiêu thức luân chuyển mà vẫn không giáng xuống được người kia. Ở giữa năm sáu cô gái áo xanh đó có một bóng người màu vàng đang bay tới bay lui, vóc dáng vô cùng ấn tượng, dù là Lý Liên Hoa mắt mũi nhập nhèm nhìn thì cũng biết người đó võ công vượt xa năm sáu cô gái kia. Y muốn thoát thân thì sớm đã chạy lâu rồi, nhưng không biết vì sao lại cứ bay tới bay lui ở giữa bọn họ?
– Giết tên cẩu tặc đã làm nhục tam sư muội này đi!
– Giết hắn báo thù cho thất muội, bát muội!
– Cẩu tặc!
Trong lúc đánh nhau, loáng thoáng vọng đến mấy câu quát tháo, Lý Liên Hoa bỗng hiểu ra. Vị áo vàng ở chính giữa có lẽ đã trêu ghẹo “tam sư muội” của những nữ hiệp này, kết quả các nàng cầm kiếm đuổi tới nhưng võ công không địch lại được nên y đã giết mất hai người.
Nhìn tình hình báo thù này, giờ người áo vàng vẫn chưa xuống tay giết người, nếu không chỉ e là mấy vị nhất muội, nhị muội, tứ muội, ngũ muội, lục muội, vân vân muội này sắp phải chờ hai mươi năm sau các thập nhất muội, thập nhị muội, thập tam muội, vân vân báo thù cho bọn họ rồi. Lý Liên Hoa không nhịn được lại thở dài, nhìn bộ váy một sắc xanh lam thêu hình thái cực kia thì rõ ràng đây đều là nữ tử Nga Mi.
Đúng vào lúc này, người áo vàng kia đã thấy mất hết kiên nhẫn, gã vung tay đánh xuống đầu một cô gái. Nếu không phải nể tình những nử tử Nga Mi này trẻ trung xinh đẹp, thân hình ai ai cũng yểu điệu thì gã đã sớm kết liễu từng người một từ lâu rồi. Người này võ công cực kì cao cường, một chưởng đánh xuống thì thiếu nữ mặc y phục xanh tuổi chừng mười sáu, mười bảy kia không khỏi biến thành một đống huyết nhục.
Lúc này có con ngựa trắng hí lên một tiếng rồi lao vọt ra từ trong bụi cây vô cùng xanh tốt, nhất muội nhị muội đang bận rộn tranh đấu liền quay đầu lại, chỉ thấy mặc dù con ngựa trắng toàn thân ướt nhẹp cứ như vừa lội nước ra, nhưng lại khỏe mạnh cao lớn, bộ dạng rất xinh đẹp.
Đây rõ ràng là một con ngựa tốt.
Người mặc áo vàng sững sờ, bàn tay đang đánh xuống thiếu nữ mặc y phục xanh hơi khựng lại, gã lớn tiếng quát hỏi:
– Kẻ nào vậy?
Chợt nghe thấy trong bụi cây có một tiếng ho khẽ, một người chậm rãi bước ra, mấy thiếu nữ mặc y phục xanh thấy người tới trang phục ướt sũng, một bộ áo trắng sáng lấp lánh không nhiễm bụi đất, mặc dù đi rất chậm chạp nhưng dáng vẻ thanh tao lịch sự. Lại thấy người đó nho nhã lễ độ, so với tên dâm tặc áo vàng trước mắt dĩ nhiên là khí chất hơn nhiều, trong lòng bọn họ không khỏi nảy sinh hảo cảm với hắn.
– Khoan đã nào. – Người áo trắng đó nói. – Hoàng lão tiền bối, ngài vẫn khỏe chứ?
Người áo vàng sát khí bừng bừng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người áo trắng.
– Ngươi là kẻ nào?
Lý Liên Hoa mỉm cười không trả lời câu hỏi “Ngươi là kẻ nào” mà chỉ nói:
– Võ Đang Hoàng Thất, sư huynh của Võ Đang Tử Hà chưởng môn, lão tiền bối gây dựng rất nhiều chiến tích quan trọng trên núi Võ Đang năm đó, ai ai cũng ngưỡng mộ kính trọng, vì sao hôm nay lại trở thành hung đồ vô duyên vô cớ giết hại đệ tử Nga Mi chứ…
Tên dâm tặc đó chính là Võ Đang Hoàng Thất, những thiếu nữ mặc y phục xanh kia sợ hãi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, có vài người lập tức chạy vào bụi cây tìm thi thể của đồng môn sư muội, đệ tử Nga Mi bị Võ Đang Hoàng Thất giết hại, việc này mà lan truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ thành một vụ tai tiếng.
– Ngươi là kẻ nào? – Hoàng Thất lớn tiếng hỏi.
Thực ra gã đã gặp qua Lý Liên Hoa một lần hồi xảy ra chuyện Nhất Phẩm Phần, có điều lúc đó Lý Liên Hoa đóng giả làm kĩ nữ, tự bôi trét biến mặt mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ nên giờ này tất nhiên Hoàng Thất không nhận ra được. Lý Liên Hoa vẫn không đáp, hắn lại cười cười.
– Có lẽ lão tiền bối chạy ra từ chân đỉnh Đoạn Vân phải không?
Hoàng Thất “hừ” một tiếng. Gã đích thực đã thoát thân từ vụ hỏa hoạn dưới chân đỉnh Đoạn Vân. Ngày đó gã bị Hoắc Bình Xuyên dẫn về Bách Xuyên Viện, giam vào nhà lao thứ sáu, không lâu sau thì được Giác Lệ Tiếu cứu ra, sau đó gã vẫn luôn ở trong bang Ngưu Long Ngư Mã. Lúc này gã đang đi thẳng về Võ Đang, muốn đoạt lại ngôi vị Chưởng môn Võ Đang, đi đến nơi này ngẫu nhiên gặp đám đệ tử Nga Mi đang chuẩn bị đi đến Phú Giang Lâu ở Trường Giang. Trong đó, gã nhìn trúng tam muội có khuôn mặt dịu dàng, cực kì giống với Tiểu Như của gã nên đã nảy sinh tà niệm. Tối qua bài cũ soạn lại, gã đã dùng mê hương cưỡng gian nàng. Không ngờ đám đệ tử Nga Mi coi trọng lời dạy của tôn sư, sáng sớm đã dậy, thấy gã từ trong phòng tam sư muội bước ra, thế là cả đám cùng đuổi theo.
Gã cưỡng gian thành công, lại thấy đám nữ tử đó đều trẻ trung xinh đẹp, vốn không định giết người, sau đó chạy vào Bất Quy Cốc mà đám người vẫn đuổi theo không tha. Gã cảm thấy mất kiên nhẫn nên đã giết chết hai người. Nếu người mặc áo trắng kia không xuất hiện, gã đã định giết hết sáu người còn lại. Mà cái người áo trắng đột nhiên xuất hiện kia lại nhận ra mình, việc này khiến gã bỗng nổi sát khí.
– Ta là ai, từ đâu đến, người chết có cần phải biết không? – Hoàng Thất cười gằn, một chưởng đánh thẳng về phía hắn.
Lý Liên Hoa né sang bên cạnh, nhỏ nhẹ nói:
– Các vị nữ hiệp phái Nga Mi, người này võ công cao cường, dây dưa với hắn sẽ bất lợi đó, xin các vị hãy nhanh chóng rời đi.
Một chưởng của Hoàng Thất lướt qua bên cạnh khiến tà áo bay bay, tư thế vô cùng đẹp mắt.
– Vị thiếu hiệp này, ngươi ngăn cản tên ma đầu kia cho tỉ muội chúng ta, chúng ta làm sao có thể rời khỏi đây được? – Trong các thiếu nữ có người buột miệng nói, ngay sau đó mặt mày đỏ lựng. – Tuyệt đối… không được.
Lý Liên Hoa gật đầu, không nói thêm nữa. Hoàng Thất đánh một chưởng không trúng, chân vẽ hình bát quái, người đi tựa du long, đây chính là tuyệt học Võ Đang Bát Quái Du Long. Tay áo gã nổi gió, đó là Võ Đang Ngũ Trọng Kình, song thức hợp nhất, gã muốn giết Lý Liên Hoa dưới chưởng này.
Một tiếng rít khẽ vang lên.
Các đệ tử Nga Mi nhìn thấy uy thế của Hoàng Thất thì trái tim như treo lơ lửng trên không, bỗng thấy một vệt sáng lóe lên, giống như trong khoảng không đột nhiên có tơ nhện vút qua, trên cổ Hoàng Thất chợt xuất hiện một vệt máu tươi, chưởng đòn vẫn chưa đánh ra thì gã đã sợ hãi ngừng lại. Trước mặt bao người, chỉ thấy một thanh nhuyễn kiếm cực mỏng cực dài đã quấn quanh cổ Hoàng Thất. Rốt cuộc vì sao thanh kiếm này có thế nhanh như vậy? Thực sự là nhanh tới mức không ai nhìn thấy dấu vết, đúng là không thể tưởng tượng được. Hoàng Thất liếc nhìn người áo trắng, chỉ thấy tay trái hắn cầm kiếm, lúc này mới hiểu ra, gã cười lạnh.
– Thì ra ngươi dùng kiếm tay trái!
Gã không biết Lý Liên Hoa sớm đã nhìn qua võ công của mình, lại thêm tay trái cầm kiếm đánh bất ngờ mới có thể một chiêu khống chế kẻ địch. Lý Liên Hoa chỉ cười cười, Hoàng Thất ẩn cư quá lâu nên đã bỏ lỡ thời kì Lý Tương Di nổi danh, không nhận ra Văn Cảnh.
Kiếm Văn Cảnh quấn quanh cổ Hoàng Thất, chỉ cần cổ tay Lý Liên Hoa động nhẹ là đầu của Hoàng Thất sẽ lìa cổ. Lý Liên Hoa đứng yên, thiếu nữ mặc y phục xanh vừa rồi lên tiếng vội vàng chạy qua, điểm huyệt đạo của Hoàng Thất rồi dùng dây thừng trói chặt gã lại. Mấy người hợp sức đặt Hoàng Thất lên bạch mã rồi mới thở phào được. Mấy vị cô nương nghĩ đến cái chết của những tỉ muội đồng môn thì lại khóc lóc inh ỏi, sau một lúc lâu mới có người nhỏ nhẹ nói với Lý Liên Hoa.
– Vị thiếu hiệp, chúng ta có hẹn với người ta, đanh định đi đến Phủ Giang Lâu, tên ma đầu này võ công cao cường, tỉ muội bọn ta dọc đường e là khó có thể khống chế được, không biết thiếu hiệp có thể… – Người nói chuyện hai má ửng hồng. – Có thể tiễn chúng ta một đoạn được không?
Lý Liên Hoa đứng nguyên tại chỗ bất động, sau một lúc lâu mới mỉm cười, gật đầu. Thiếu nữ mặc y phục xanh hài lòng phấn khởi, ai nấy đều nhìn nhau ngượng ngùng mà không biết rằng vị công tử áo trắng này hiện tại chỉ muốn đứng ở chỗ cũ thêm một lúc nữa. Những giai thoại kiểu anh hùng cứu mỹ nhân thực sự đã không còn phù hợp với hắn nữa rồi. Hắn chỉ muốn thoải mái nghỉ xả hơi thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!