Liên Hoa Lâu trọn bộ
Hạo Thủ Cùng Kinh (*)
(*) Đến già vẫn còn học
Phía Đông Nam kinh thành, ở một nơi cạnh sông ghé núi có một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, chiếm diện tích khá rộng. Người dân kinh thành đều biết, đó là phủ đệ của Chiêu Linh Công chúa và Phò mã, được Hoàng thượng ban tên “Lương phủ”.
Trong Lương phủ gấm hoa rực rỡ, đèn lồng treo cao, anh vũ với chim tước các màu hót ríu ra ríu rít, mặc dù trời đã nhuộm sắc thu nhưng trong phủ lại vẫn như mùa xuân. Bên trong phủ đệ cực kỳ xa hoa phú quý, bên cạnh hồ nước với những bông hoa sắc tím li ti nở rộ, có một người mặc gấm bào đang tiện tay gỡ chuỗi ngọc trai, ném từng hạt từng hạt xuống hồ.
“Bịch” một tiếng, trúng ngay một cái lá sen, lại “bịch” một tiếng, làm gãy một đài sen. Trên mặt nước lổn ngổn những cành gãy lá rụng đang không ngừng rung động, sóng nước dập dờn, hoa sen run rẩy, tôm cá trốn sạch.
– Phò mã, Công chúa có lời mời.
Trong vườn hoa phía sau, nha hoàn đến thông báo lanh lợi đáng yêu, vô cùng dịu dàng.
– Không rảnh. – Người đang ném trân châu xuống hồ hậm hực đáp.
– Công chúa nói nếu hôm nay Phò mã quay về phòng ngủ thì người có một tin tức, đảm bảo sẽ khiến Phò mã vui vẻ.
– Tin tức gì? – Người đang ném trân châu xuống hồ lấy làm lạ. – Ngày nào nàng cũng ngồi trong nhà, có tin tức mới mẻ gì nàng biết mà bản Phò mã không biết chứ?
Nha hoàn nhỏ nhắn dịu dàng rất kiên nhẫn, nàng cười:
– Trong phủ vừa có một vị khách đến.
Người bên hồ bỗng hệt như một con khỉ, y nhảy phắt lên:
– Khách nào?
Nha hoàn kia khúc khích cười.
– Nghe nói là khách nhân đến từ giang hồ, tiểu nhân không nhận ra. Công chúa đang ngồi uống trà với người đó, không biết Phò mã có hứng thú không?
Nàng còn chưa nói xong thì Phò mã đã lao đến Thính Phong Các như tên bắn. Vị Phò mã đang ném trân châu xuống hồ hệt như một con khỉ kia tất nhiên chính là Phương Đa Bệnh.
Thính Phong Các, lầu các ngắm cảnh cao nhất trong Lương phủ nằm ở chính giữa đầm Thủ Duyệt, được xây dựng trên mặt nước, gió nhẹ hiu hiu thổi, hoa sen khẽ đong đưa, xung quanh tràn ngập một mùi hương thoang thoảng. Vậy nên khi trong phủ có khách nhân quan trọng nào đến thì Công chúa đều tiếp kiến ở Thính Phong Các.
Người khách hôm nay đến là ai đây?
Khinh công thân pháp của Phương Đa Bệnh có thể nói là nhất nhì, y chỉ nhảy vài ba cái là đã lên được Thính Phong Các. Trong Thính Phong Các đặt một cây đàn, một cái bàn, lúc hai người bên trong đang đánh cờ thì có tì nữ gảy đàn giúp vui, âm thanh nhẹ nhàng khiến không khí vô cùng tao nhã.
Hai người đang đánh cờ, một người tóc búi cao, cài trâm cao ngất, đó chính là Chiêu Linh Công chúa, một người khác mặt mày đen đúa, hông đeo một cái quạt, đó lại là Thi Văn Tuyệt. Phương Đa Bệnh sững người, Chiêu Linh Công chúa mỉm cười duyên dáng.
– Lúc ta bảo chàng đánh cờ, đâu có thấy chàng chạy nhanh như thế này.
Phương Đa Bệnh xoa xoa mặt mình, nhìn hai người như có gì suy nghĩ, lại nhìn tì nữ đang gảy đàn.
– Lúc đánh cờ mà còn gảy đàn giúp vui, đúng là lần đầu tiên ta thấy đấy.
Chiêu Linh Công chúa che mặt cười, đôi mắt sáng lấp lánh.
– Bọn ta tâm trí thanh tĩnh, sao có thể để tiếng đàn tầm thường quấy nhiễu suy nghĩ được?
Phương Đa Bệnh nhún nhún vai.
– Phải phải phải, người tâm trí hồ đồ như ta lúc đánh cờ không nghe nổi tiếng cầm. – Y trừng mắt nhìn Thi Văn Tuyệt. – Ngươi đến đây làm gì?
Thi Văn Tuyệt nhặt một quân cờ trắng, âm trầm nói:
– Lão tử bấm một quẻ, biết được ngươi ở kinh thành làm Phò mã tới nỗi sắp điên lên rồi, nên đặc biệt tới đây cứu ngươi đấy.
Y trắng trợn nói ra câu “làm Phò mã tới nỗi sắp điên lên rồi” trước mặt Chiêu Linh Công chúa, thế nhưng Công chúa cũng không để ý. Nàng vẫn vui vẻ, đôi mắt xinh đẹp liếc qua liếc lại trên mặt Phương Đa Bệnh rồi cười, giống như đang cảm thấy vô cùng thú vị.
– Lão tử có điên hay không thì có liên quan gì tới ngươi… – Phương Đa Bệnh mỉa mai lại. – Công chúa dung mạo như hoa, nơi đây vinh hoa phú quý, lão tử dùng đường phèn tổ yến rửa chân, dùng túi đại hồng bào(*) chà lưng, lấy linh chi ngàn năm bổ ra làm củi đốt, không có việc gì thì lấy dạ minh châu làm đạn nghịch chơi, ngày tháng trôi qua không biết thoải mái nhường nào.
(*) Đại hồng bào: là loại trà đứng đầu trong số các loại trà ở núi Vũ Di, cây trà sinh trưởng trong khe Cửu Long phía bắc núi Vũ Di.
Công chúa nghe mà cứ cười khúc khích. Thi Văn Tuyệt liếc xéo y, lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi thực sự thoải mái như thế, vậy ta không làm phiền nữa.
Phương Đa Bệnh không ngờ Thi Văn Tuyệt lại nói ra câu đó, ngẩn người rồi trách móc:
– Ngươi chạy đến chỗ ta, chỉ là để đánh với thê tử của ta một ván cờ, nghe một bài cầm cũ rích đó sao?
Thi Văn Tuyệt giương hai mắt nhìn trời.
– Đúng thế, không được à?
Phương Đa Bệnh nổi giận.
– Được cái con khỉ! Người như ngươi nếu không có việc thì sẽ chỉ lởn vởn trong thanh lâu với sòng bạc thôi, phải biết mình là ai chứ! Nói nhanh lên, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thi Văn Tuyệt cười lạnh.
– Không phải ngươi đang sống rất thoải mái ở đây sao? Ta sợ Phò mã gia sống thoải mái quá, mà giang hồ thì hiểm ác, ngộ nhỡ làm tổn thương một sợi tóc của Phò mã gia thì ai mà chịu tội cho được.
– Là tên Liên Hoa chết tiệt kia xảy ra chuyện phải không? – Phương Đa Bệnh nén giọng xuống, hỏi nhỏ, rồi lại hằn học nói. – Ngoài tên Liên Hoa chết tiệt ấy ra, còn có chuyện gì khiến ngươi chạy đến chỗ ta chứ?
– Lý Liên Hoa? – Thi Văn Tuyệt trợn hai mắt. – Lý lâu chủ hào hoa phong nhã, tương lai tươi sáng, vị thần tiên phi phàm ấy làm sao một kẻ phàm nhân như ta có thể mạo phạm được? Hắn tốt tới nỗi không thể tốt hơn, làm gì có xảy ra chuyện chứ?
Phương Đa Bệnh sững người, chẳng hiểu trời trăng gì.
– Cái gì?
Lý Liên Hoa hào hoa phong nhã? Thần tiên phi phàm? Thi Văn Tuyệt bị lừa đá vào đầu vẫn chưa tỉnh lại à?
– Lý lâu chủ của ngươi, Lâu chủ lầu Liên Hoa khắc hoa văn cát tường Lý Liên Hoa kia, chính là Môn chủ Tứ Cố Môn Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di mười hai năm trước đã cùng rơi xuống biển với Địch Phi Thanh. – Thi Văn Tuyệt lạnh lùng nói. – Ngươi đã biết chưa? Hắn thì có chuyện gì chứ… mặc dù…
Y hơi dừng lại. Y biết Lý Liên Hoa có vết thương, vết thương ảnh hưởng đến Tam Tiêu. Nhưng vết thương trên người Lý Liên Hoa lại hoàn toàn không giống với vết thương của Lý Tương Di.
Vết thương trên người Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa có lẽ sắp chết rồi.
Vết thương trên người Lý Tương Di, Lý Tương Di mang tuyệt thế võ công, giao du rộng rãi, tung hoành khắp thiên hạ, không gì là không làm được, sao có thể thực sự chết bởi một vết thương tổn thương Tam Tiêu tầm thường đó chứ?
Tất cả lo lắng trong quá khứ, đều chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.
Phương Đa Bệnh nghe vậy, chớp chớp mắt rồi phá lên cười:
– Ngươi đập đầu vào đâu vậy hả?
Thi Văn Tuyệt nổi giận, nhảy dựng lên.
– Ngươi nói cái gì?
Phương Đa Bệnh chỉ ra ngoài cửa sổ.
– Trời còn chưa tối mà ngươi đã bắt đầu nói mơ rồi sao? Hay là lúc đến đây, ngươi bị vấp ngã trên đường, đầu bị thương rồi hả?
– Mẹ kiếp, lão tử còn khỏe chán, làm gì có chỗ nào bị thương?
Phương Đa Bệnh nhìn y rất cảm thông, giống y như đang nhìn một kẻ điên.
– Ta rất muốn tin lời ngươi, đáng tiếc việc đó tuyệt đối không có khả năng, căn bản là không phải vậy. – Y ngang nhiên xòe tay ra. – Đêm hôm qua ngươi bị lăn từ trên giường xuống, hay là ngươi lại bị nữ tử thanh lâu nào đạp từ trên giường xuống thế…
Thi Văn Tuyệt nổi cơn tam bành.
– Ngươi đi chết cho lão tử! Ngươi đi chết ngay cho lão tử! – Y hằn học ném ra một câu. – Địch Phi Thanh tái xuất giang hồ, khiêu khích các môn phái lớn, chỉ e là Phương thị nhà ngươi cũng ở trong đó, bảo cha ngươi cẩn thận một chút! Hắn đã nói rằng, ngày hai mươi lăm tháng Tám, ngày Tứ Cố Môn và Kim Loan Minh quyết chiến năm nay, hắn và Lý Tương Di sẽ tái chiến một trận sống mái ở Đông Hải.
– Hả? – Phương Đa Bệnh vẫn không dám tin vào tai mình. – Lý Tương Di chưa chết sao? Thực sự chưa chết sao?
– Chưa chết. – Thi Văn Tuyệt thản nhiên. – Không những không chết, trong thiên hạ cũng chẳng có ai thân thiết với hắn như ngươi đâu.
Phương Đa Bệnh lại không nghe vào câu đó, y phấn khởi nói:
– Ngày hai mươi lăm tháng Tám, bọn họ sẽ tái chiến một trận sống mái bên bờ Đông Hải sao? Trời ơi trời ơi, mười hai năm trước lão tử còn chưa xuất đạo, không đến xem náo nhiệt được, bây giờ lại có cơ hội rồi! Lý Tương Di vẫn chưa chết, trời ơi trời ơi, hắn vẫn chưa chết! – Y liếc nhìn quần áo của Thi Văn Tuyệt. – Ngươi thấy Lý Tương Di có bộ dạng như thế nào? Có phải tuấn tú khí khái, thiên hạ đệ nhất không? Kiếm mới của hắn có bộ dạng ra sao? Mười mấy năm nay hắn đi đâu thế? Có luyện được tuyệt chiêu mới nào không?
Thi Văn Tuyệt thấy tên này nói năng không ra đầu ra đuôi, phấn khởi tới mức vung tay chân loạn xạ thì thở dài, đột nhiên cảm thấy y rất đáng thương.
Y cũng đáng thương giống mình lúc đó.
Đợi đến bờ Đông Hải, tận mắt nhìn thấy trận quyết chiến kinh thiên kia thì tên này…
Cũng sẽ hận hắn phải không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!