Liên Hoa Lâu trọn bộ
Bóng Ma Lập Lòe
Trong ngăn hầm dưới đất cũng dán đầy bùa chú, sau khi cây đuốc được ném xuống thì lập tức cháy lên, nhưng điều khiến người ta sợ hãi không phải bùahú bị cháy. Thứ ở bên dưới ngăn hầm không phải một con đường ngầm như mọi người vẫn nghĩ, mà là một gian mật thất chật hẹp chỉ vừa một người. Trong mật thất có một cái xác khô đang ngồi, cánh tay và ngón chân đều đã khô dính vào xương, nhưng lại không bị mục nát. Xác khô không có đầu, vết thương trên cổ từng lớp từng mảng, giống như có thứ gì đó đã kéo đầu hắn xuống bằng sức lực rất lớn vậy.
Phương Đa Bệnh há hốc miệng.
– Hắn… hắn…
Lục Kiếm Trì cũng kinh ngạc.
– Sao lại thế này chứ?
Lý Liên Hoa khẽ ho một tiếng.
– Có người kéo đầu hắn xuống, ngươi xem những chỗ rách kia kìa, sức lực gớm thật.
Răng Phương Đa Bệnh va vào nhau lập cập.
– Kẻ nào lại có sức mạnh như vậy chứ? Ai có thể kéo rơi đầu hắn xuyên qua một tấm ván gỗ chứ?
Lục Kiếm Trì chăm chú nhìn cái xác khô không đầu ấy.
– Cỗ thi thể này hình như có hơi kỳ lạ.
Xác khô đó y phục chỉnh tề, mặc dù bám đầy bụi nhưng không có mấy vết máu, Lục Kiếm Trì trầm ngâm:
– Hình như là… chết rồi mới chặt đầu.
Lý Liên Hoa nói:
– Chết rồi mới chặt… ái chà, chết rồi mới chặt đầu thì sao cổ lại rách ra từng mảng từng mảng như giấy thế này?
Lục Kiếm Trì được câu nói đó của hắn nhắc nhở bỗng hiểu ra:
– Đúng rồi, không phải hắn chết rồi mới bị chặt đầu, sau khi hắn bị chết rồi biến thành xác khô mới bị người ta kéo rơi đầu, vậy nên chỗ bị đứt giống như giấy vụn vậy. Nhưng kẻ đã giấu cái xác khô không đầu đi đâu rồi? Người này rốt cuộc là ai?
Lý Liên Hoa nói:
– Nói không chừng người này và cô gái ở lầu dưới giống nhau, đều không chịu được ác quỷ ở chỗ này nên mới trốn ở đây tự sát cho xong chuyện. Mà trên núi khí hậu khô hanh, nếu hắn uống thuốc độc tự sát, có thể khiến thi thể không bị mục nát mà trở thành xác khô. Đây cũng là điều rất hợp lẽ, rất đương nhiên mà.
Phương Đa Bệnh lắc đầu:
– Nói linh ta linh tinh! Làm sao ngươi biết hắn uống thuốc độc tự sát chứ? Tự sát có cả trăm ngàn cách, chẳng lẽ hắn không thể treo cổ, không thể nhảy sông, không thể cầm đao cắt cổ, không thể tuyệt thực chết đói, cũng không thể nuốt một con chuột rồi buồn nôn đến chết sao?
Lý Liên Hoa cười gượng.
– Cái này…
Lục Kiếm Trì sờ lên người cái xác khô kia, y trầm ngâm:
– Trên thân thể không có vết thương, nhưng cho dù là một người đã trở thành xác khô, muốn kéo đầu ra khỏi thân người như thế này thì lực cổ tay cũng phải khá lắm đấy. Là ai đã kéo đầu người này xuống, vì sao lại vẫn để thân thể ở trong mật thất này? Kẻ đó đi vào thế nào, ra ngoài làm sao?
– Trừ phi… thực sự có quỷ? – Phương Đa Bệnh lẩm bẩm. – Đi thôi, chỗ này gió lạnh cứ từng cơn… Hở?
Nói được một nửa, Phương Đa Bệnh bỗng quay người lại, nhìn về phía ô cửa sổ bên cạnh vừa bị y phá thủng. Lục Kiếm Trì nhìn theo, ngoài cửa sổ tối đen, ánh trăng chênh chếch, dưới bóng cây khô, ánh sáng càng thêm ảm đạm, bên ngoài chẳng có gì lạ.
Phương Đa Bệnh ngờ ngợ cảm thấy vừa rồi y đã liếc thấy thứ gì đó lướt qua cửa sổ, nhưng rốt cuộc y lại không nói ra được là thứ gì. Lý Liên Hoa đi đến cửa sổ, chăm chú nhìn xuống đất. Hắn vốn cho rằng dưới nền đất hẳn sẽ có dấu chân của ba người, kết quả mặc dù bụi đất ở hành lang dày, nhưng tất cả dấu chân lưu lại rất lộn xộn, cũ mới có cả, giống như đêm đêm luôn có người chạy trên hành lang, căn bản không nhận ra được có phải vừa rồi có người đi qua không.
– Đi mau thôi, đi mau thôi, chỗ này chẳng may mắn chút nào. – Phương Đa Bệnh thúc giục. – Nhanh nhanh xem cho xong mấy gian kia đi, về ngủ sớm sớm một chút.
Ba người nhảy qua cửa sổ ra khỏi phòng. Gian phòng thứ ba bên cạnh bừa bộn bàn xiêu ghế đổ, trên tường dưới đất bốn phía bắn đầy những vết bẩn màu đen, nếu là vết máu thì chắc chắn nơi này đã trải qua một cuộc tàn sát lớn cực kỳ bi thảm, nhưng cũng chẳng có cái xác nào ở đó. Mấy người đi xuống dưới, vòng đến bốn gian phòng bên trái, gian thứ nhất, thứ hai trống rỗng. Gian thứ nhất chất đầy vò rượu rỗng, gian thứ hai thì dưới nền cũng có vết tích của giường và bàn ghế, nhưng lại chẳng thấy cái giường hay bộ bàn ghế nào, dưới đất vứt một đống vải bố, lụa trắng, lĩnh, vải lưới, giống như đồ phủ giường và màn trướng lúc trước.
Đêm tối sao mờ, ánh sáng như có như không chiếu xuống từng cánh cửa đang đóng chặt, màu gỗ vốn bình lặng lại giống như đang lặng lẽ vặn vẹo, xoay vòng. Bóng người phản chiếu lên tường, so với ngày thường lại thêm bảy phần kỳ dị, tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ, càng đi càng không rõ ràng. Thỉnh thoảng họ lại còn nảy sinh nghi ngờ. Rốt cuộc ai mới là quỷ trong căn nhà trọ này? Kẻ đi đêm giống như bọn họ có khác gì ma quỷ chứ? Đúng trong lúc yên tĩnh đến kỳ dị ấy, Lục Kiếm Trì đẩy cánh cửa gian phòng thứ ba ra, “cạch” một tiếng, một thứ gì đó rơi vào giày của Lục Kiếm Trì. Ba người giật nảy mình, Phương Đa Bệnh thét lên một tiếng:
– Tay… tay gãy!
Vật rơi dưới đất là một cánh tay bị xé rách, khác với xác chết khô và những vết đen lúc trước. Cánh tay này vẫn chưa rữa nát, chỗ vết thương máu me bê bết, đúng là đã bị kéo gãy lúc còn sống. Lục Kiếm Trì lạnh run, bỗng y ngẩng đầu, chỉ thấy trên khung cửa có một vệt máu, cánh tay đó đã cắm chắc vào khung cửa đến mức tạo thành bốn lỗ hổng, nếu không có cú đẩy của y thì cánh tay gãy vẫn còn móc trên đấy.
Lý Liên Hoa bước vào trong, chỉ thấy trong cánh cửa, vết máu lốm đốm, dưới đất giống như bị thứ gì đó chà xát qua, có một vệt xước lớn đẫm máu, từng giọt máu văng tán loạn, những miếng vải rách vụn, kinh hãi đến ghê người.
Phương Đa Bệnh bước một chân vào cửa, chân kia còn chưa biết có nên bước vào hay không, nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì bỗng biến sắc, lần này y thực sự biến sắc, hoàn toàn không phải giả vờ.
– Đây… đây là…
Lý Liên Hoa hơi khuỵu xuống, chạm tay xuống đất. Hắn chậm rãi lật tay lại, trên tay không có máu, cánh tay gãy kia mặc dù vẫn chưa phân hủy nhưng vết máu dưới đất thì đã khô.
Phương Đa Bệnh bình tĩnh lại, nghẹn ngào.
– Cái này chẳng khác nào cảnh tượng mãnh thú ăn thịt người mà ta nhìn thấy lúc cha dẫn đi săn hồi nhỏ, con báo hoang đó…
Bỗng y dừng lại, không nói tiếp nữa. Lục Kiếm Trì không nhịn được lại hòi:
– Con báo hoang đó làm sao?
Phương Đa Bệnh ngẩn ra hồi lâu.
– Con báo hoang đó tha con mồi đến bên dưới một gốc cây, gốc đại thụ đó… toàn là vết máu bị tha đi lê lại. Ta nhớ hồ ly, sói hoang gì đó đều quanh quẩn ở khu đấy, rất nhiều rất nhiều quạ đen đậu ở gần đó, cảnh tượng đó… thực sự…
– Có lẻ “quỷ” trong nhà trọ này chính là một con dã thú ăn thịt người. –Lý Liên Hoa nhìn vết máu dưới đất rất lâu, rồi lại quay sang nhìn chút đồ đạc còn sót lại trong phòng, cũng chỉ có hai cái bọc và vài bộ quần áo, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói. – Đây chắc chắn không phải trò chơi. Chủ nhân của cánh tay gãy này nếu có thể cắm được bốn dấu tay trên khung cửa, vậy hiển nhiên đó là người trong võ lâm, lực ngón tay không hề yếu, ngay cả người như vậy mà cũng không kịp tránh, bàn tay vận công lại bị kéo đứt, có thể thấy được sự nguy hiểm của thứ kia.
Lục Kiếm Trì nghe hắn nói như vậy thì không kiên nhẫn được nữa.
– Lý huynh kiến thức bất phàm, bạn của Lý Liên Hoa quả nhiên đều là người phi phàm.
Lý Liên Hoa thấy y chân thành khen ngợi, cũng nghe qua rồi thôi, chỉ hờ hững “à” một tiếng.
– Ta nghĩ chuyện người chết trong nhà trọ này có thể đã tiếp diễn trong một khoảng thời gian rất dài, chứ không phải đồng thời chết sạch như thế này.
Lục Kiếm Trì nói:
– Không sai, cái xác khô trong gian phòng vừa rồi nhất định đã chết từ lâu, còn thời gian cánh tay kia gãy lìa khỏi xác e là cũng chưa quá bốn, năm tháng.
Lý Liên Hoa nói:
– Cánh tay gãy kia đã nói rõ một điều, con “quỷ” kia vẫn đang giết người, mà chúng ta bước vào nhà trọ này lâu như vậy, sợ là… – Hắn thở dài. – Đã rơi vào mắt quỷ từ lâu rồi, nếu như nó vẫn đang giết người, thì tất nhiên chúng ta cũng chẳng thể may mắn thoát được.
Phương Đa Bệnh rợn tóc gáy.
– Hình như nó có thể giết người xuyên tường, hơn nữa lại lặng lẽ, mạnh mẽ vô cùng, cho dù có võ công cái thế cũng chẳng làm gì được nó, chúng ta phải làm sao đây?
– Thì bỏ trốn thôi, ngày mai lại đến. – Lý Liên Hoa nói. – Ta sợ ma lắm, ta còn sợ cả chết nữa.
Khi hắn nói câu ấy, Phương Đa Bệnh bình thường nhất định sẽ khịt mũi khinh thường, nhưng lúc này y lại mừng rỡ tán thành. Lục Kiếm Trì cũng đồng ý, ngay lập tức ba người lùi ra khỏi gian phòng, quay về lối cũ đi ra cửa nhà trọ.
– Các ngươi đã nghe qua câu chuyện này chưa? – Lý Liên Hoa đột nhiên nói. – Hai nam nhân nửa đêm đi ra quán uống rượu, uống được nửa ngày thì chưởng quầy kể Đường Thái Tông mấy ngày trước đã ban cái chết cho Dương Ngọc Hoàn(*), hai nam nhân đó cười ông ta, nói đó đã là chuyện cách đây vài trăm năm rồi. Uống rượu xong đi về nhà, ngày hôm sau một nam nhân phát hiện cửa tiệm đó vốn không tồn tại, nơi bọn họ uống rượu hôm qua là một đống đổ nát.
(*) Tức Dương Quý Phi.
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
– Câu chuyện cũ rích, vậy rồi sao? Chẳng qua chỉ là nửa đêm gặp ma thôi mà.
Lý Liên Hoa nói:
– Sau đó nam nhân ấy cực kỳ sợ hãi, hắn vội vàng đi tìm nam nhân kia, kết quả đến nhà người đó nhưng lại không tìm thấy hắn. Nam nhân ấy đành quay về con đường hôm trước để tìm, tìm rồi lại tìm, đột nhiên thấy một đám người đang quây lại trên con đường mòn hẻo lánh mà tối qua bọn họ từng đi. Hắn ló đầu vào nhìn, dưới đất có một người chết, đầu bị đánh xuyên qua một lỗ, đó chính là người bạn tối qua đi uống rượu với hắn, những người bên cạnh nói người đó hôm qua lúc chập tối bị cường đạo đánh chết.
Lục Kiếm Trì hơi hờ hững, không quan tâm lắm. Phương Đa Bệnh hỏi:
– Sau đó thì sao?
Lý Liên Hoa nói:
– Sau đó người đi đường lại nói, phía trước còn có một người chết thê thảm hơn. Nam nhân kia chạy tới trước nhìn, chỉ thấy cái xác không đầu chính là hắn.
Phương Đa Bệnh kêu lên tức giận, trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa. Còn chưa ra khỏi nhà ma, người này đã cố tình kể chuyện ma dọa người rồi.
– Ngươi định nói ba người chúng ta đều là ma cả đấy à?
– Đâu có, đâu có. –Lý Liên Hoa vội vàng nói. – Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến rồi thuận miệng kể ra thôi.
Lục Kiếm Trì không để tâm lắm, y vẫn cầm kiếm đi đầu, từng bước tiến vào hành lang dẫn ra đại sảnh. Hành lang tối om, bỗng nhiên trong bóng tối có một đôi mắt bất ngờ mở ra, con ngươi nhỏ mà kì dị, sáng lấp lánh. Toàn thân Lục Kiếm Trì rờn rợn, y hét lớn một tiếng rồi bổ kiếm xuống, lưỡi kiếm còn chưa chém trúng bất kỳ vật nào thì đã có một bàn tay thò xuống từ đỉnh đầu, sờ vào giữa cổ y.
Một tiếng “đùng” vang lên, bàn tay đó đột nhiên thu lại. Lục Kiếm Trì thoát chết, mồ hôi lạnh túa ra, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người phía sau đỡ lấy y, liên tục lùi lại bảy tám bước. Phương Đa Bệnh kêu lên:
– Đó là gì vậy?
Lục Kiếm Trì thở hổn hển, y vẫn chưa ổn định tâm trạng, nghe tiếng kêu của Phương Đa Bệnh thì biết người đằng sau mình là “Lý Cái Đó”, bèn run rẩy nói:
– Ngươi… ngươi đánh với nó một chưởng…
Lý Liên Hoa đang đỡ y liền mỉm cười. Trong tình huống thế này, Lục Kiếm Trì lại cảm thấy cái tên thư sinh ngờ nghệch ngốc nghếch, mặt mày ngơ ngơ này lại mang cho người ta một cảm giác thư giãn thoải mái, giống như cho dù có nhìn thấy cả ngàn vạn con quỷ cũng chẳng sợ hãi gì, chợt nghe Lý Liên Hoa nói:
– À… ta chỉ nhìn thấy một bàn tay, đó là thứ gì vậy? – Hắn nhìn Lục Kiếm Trì. – Ngươi nhìn thấy mặt nó mà, đúng không?
– Mặt á? – Lục Kiếm Trì lắc đầu. – Ta chỉ nhìn thấy một đôi mắt, không có mặt, trong hành lang trống không, làm gì… làm gì có cái gì.
Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn hành lang tối thui, trầm ngâm chốc lát rồi nói:
– Mắt à? Trống không… Lẽ nào thứ đó treo ngược trên đầu chúng ta, vịn leo ở bên trên?
Lục Kiếm Trì vốn đang hoảng loạn tinh thần, y chỉ thấy chuyện vừa rồi thực không sao giải thích được, nghe thấy câu “treo ngược” thì bỗng hiểu ra. Vừa rồi thứ y nhìn thấy là một đôi mắt lộn ngược, thứ đó vốn leo ở trên đỉnh đầu, y vung kiếm chém về phía trước, tất nhiên cũng chẳng có gì, còn bàn tay kia hẳn là thò từ trên đầu xuống.
Phương Đa Bệnh sờ sờ mặt.
– Phía trước tối như hũ nút, bản công tử chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ thấy hai người các ngươi lao vút mấy cái rồi đột nhiên lùi lại thôi.
– Trong hành lang có thứ gì đó. – Lý Liên Hoa nói. – Trên người ai còn đuốc?
Lục Kiếm Trì lấy ra một cây đuốc, Lý Liên Hoa lấy từ trong người ra một cái khăn, châm lửa rồi ném về phía hành lang. Ba người chỉ thấy hành lang u ám trống không, đúng là chẳng có gì cả. Lục Kiếm Trì và Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người cùng nhìn ngược lên trên hành lang, trên đó có một cửa sổ thông gió le lói sáng. Cửa sổ đó không lớn cũng không nhỏ, đủ cho người ra vào.
– Nếu nó trốn qua cửa sổ, ra ngoài có thể bò cây bò tường, trèo vào trong có thể chui vào nhà trọ, nói tóm lại, chẳng có chỗ nào để truy xét cả. – Lý Liên Hoa thở dài. – Nếu nó nấp trên nóc nhà, đợi lúc chúng ta đi qua thì đột nhiên chui ra thì cũng phiền thật, làm sao đây?
Lục Kiếm Trì cầm kiếm trên tay, vốn định nhảy lên trên phòng nhưng nghĩ đến bàn tay lạnh lẽo mềm mềm vừa rồi thì lại lạnh sống lưng, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi. Y một thân võ công, từ nhỏ đã theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có thứ gì li kỳ quái dị như vậy, không biết là người, là quỷ hay là thú.
Phương Đa Bệnh cười gượng.
– Chẳng lẽ ba người sống sờ sờ như chúng ta cứ ở đây đợi đến khi trời sáng sao?
Lý Liên Hoa trừng mắt nói:
– Vậy tất nhiên là để người có võ công cao cường đi lên trên xem xét, ngươi đi đi.
Phương Đa Bệnh lắc đầu quầy quậy.
– Ta từ nhỏ đã lười luyện công, võ nghệ rất tệ, xà nhà cao như vậy ta mới nhìn thôi đã choáng váng rồi, ui cha chóng mặt quá, chóng mặt quá.
Lý Liên Hoa thở dài nói:
– Mặc dù ta nhìn không thấy chóng mặt, nhưng mà…
Hắn còn chưa nói xong thì Lục Kiếm Trì đã “a” lên kinh ngạc, hai người cùng im bặt, nhìn ra hành lang. Chỉ thấy trong đại sảnh có một đốm lửa sáng lên, dần dần tiến lại gần. Ba người đưa mắt nhìn nhau, không biết lần này thứ xuất hiện sẽ là yêu quái gì, nhưng nghe tiếng bước chân nặng nề thì người đến không biết võ công. Chưa được bao lâu, một ông lão chống gậy giơ cao ngọn đuốc đi đến, khàn khàn nói:
– Các ngươi là ai? Ở trong căn nhà ma này làm gì?
– Cái này… – Lý Liên Hoa nói. – Bọn cháu vốn định đến dùng bữa, ai ngờ nơi đây tối thui tối mò, khắp nơi toàn chuột, hẳn đã đóng cửa từ lâu rồi.
Ông lão đó thở dài thật sâu.
– Nơi này là căn nhà ma mà thôn này không ai muốn bước vào. Ở đây vô duyên vô cớ chết đi rất nhiều người, các ngươi nên nhanh chóng ra khỏi đây, từ xa đến là khách, nếu đói thì mời đến nhà ta dùng chút cơm canh.
Lý Liên Hoa hoan hỉ đồng ý, ba người theo sau lão nhân đi qua hành lang, trong đại sảnh còn có hai thanh niên trẻ tay cầm đuốc, thấy ba người đi ra thì ánh mắt không ngừng đánh giá bọn họ.
– Mời đi bên này. – Ông lão kia đi trước dẫn đường.
Phương Đa Bệnh lưu ý thấy tay phải lão thiếu mất hai đốt ngón tay, trong lòng thầm thấy kỳ lạ, lại liếc nhìn sang hai thanh niên kia. Chỉ thấy hai người đó cơ thể nhỏ gầy, làn da đen đúa, nhìn mặt mũi tuổi tác khoảng hai mươi ba, hai mươi tư, nhưng vóc dáng lại như đứa trẻ mười ba mười bốn, trưởng thành khá chậm, trong lòng y lại thầm lấy làm lạ.
Lục Kiếm Trì đi đằng sau ông lão, y vẫn âm thầm để ý động tĩnh của con quái vật trên nóc nhà, nhưng lại chẳng có âm thanh nào, giống như đôi mắt vừa rồi y nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Nghĩ đến đôi mắt ấy, Lục Kiếm Trì lại không nhịn được, liếc nhìn “Lý Cái Đó” một cái, lại thấy hắn đang ngẩn ngơ nhìn con chuột đang chạy loạn dưới đất, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Vừa rồi hắn thực sự đã đỡ một chưởng của nó sao? Con quái vật đó mạnh mẽ vô cùng, hắn thực sự đỡ một chưởng của nó mà không hề hấn gì sao? Rốt cuộc hắn là người thế nào đây?
Ba người đi theo ông lão rời khỏi nhà trọ, đi vào một ngôi nhà tương đối cao ở phía Đông ngôi làng. Trong nhà chỉ có bốn bức tường, chẳng có thứ gì giống vật dụng, nhưng mấy cái ghế lại được chế tạo từ gỗ sam loại tốt, chạm khắc vài hình vẽ may mắn. Ông lão mời ba người ngồi xuống. Tán gẫu vài câu, ba người mới biết lão là trưởng thôn, tổ tiên đều sống ở thôn Thạch Thọ này, đêm nay nghe thấy trong nhà trọ có tiếng động nên đến xem xét.
Phương Đa Bệnh không nhịn được hỏi:
– Thạch lão, nếu thôn Thạch Thọ mấy trăm năm nay đều như vậy thì sao lại mở một nhà trọ lớn thế chứ? Liệu có người ở đó không? Đóng cửa sớm cho khỏe.
Thạch lão than thở, vuốt bộ râu trắng.
– Nhiều năm trước, mặc dù nhân khẩu trong thôn Thạch Thọ ít nhưng đỉnh núi phía sau lại có suối nước lạnh. Nước suối đó mát mà lại lạnh, mùi vị ngọt ngào, là nguyên liệu tốt nhất để nấu rượu. Không biết các ngươi đã từng nghe nói về “Nhu Trường Ngọc Nhưỡng” chưa?
Phương Đa Bệnh gật đầu, Lý Liên Hoa lắc đầu, Lục Kiếm Trì nói:
– Nhu Trường Ngọc Nhưỡng là rượu ngon ngàn vàng khó mua được,tiếng tăm vang xa, thì ra được sản xuất từ nơi này sao?
Thạch lão gật đầu.
– Chính nó, chính nó. Mười năm trước có vô số người ở bên ngoài đến thôn chúng ta ủ rượu, chặt cây cối trong thôn để trồng những loại ngũ cốc, hoa quả khác. Chỗ chúng ta lại ở núi cao nên ngũ cốc và hoa quả phần lớn không thể sống được, họ lại phá hủy rất nhiều rừng cây của chúng ta.
Lý Liên Hoa nói:
– Cái đó… hoa cúc mọc đầy khắp núi đồi ngoài kia…
Vẻ mặt Thạch lão hiện lên sự tức giận.
– Trên núi của ta vốn không mọc loại hoa cúc vàng đó, đó đều là do người bên ngoài mang đến từ Trung Nguyên. Cuối cùng cây cối bị thay thế, những cây hoa cúc đó lại mọc nhan nhản khắp nơi, từ đó trên ngọn núi của chúng ta cây cối không còn mọc được lên nữa. Cây cối biến mất, dã thú cũng biến mất. Thôn Thạch Thọ xưa nay vẫn sinh sống bằng nghề săn bắt, mười năm trước lại có hai người chết đói, tất cả đều là lỗi của những kẻ từ bên ngoài kia đến.
Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn nhau. Phương Đa Bệnh ho khẽ một tiếng.
– Việc này… tại hạ cũng có lỗi, mặc dù không phải do chúng ta làm nhưng cũng thấy vô cùng hổ thẹn. Hành động vô nhân đạo năm đó của những kẻ đến từ Trung Nguyên đã mang đến tai họa lớn nhường này cho thôn làng, đúng là không nên.
Thạch lão lắc đầu.
– Cũng may những kẻ đó trồng hoa màu cây trái không thành nên đều rời đi cả. Có vài kẻ đã mang nước từ con suối kia xuống núi, chẳng ai biết bọn chúng vận chuyển đi đâu, dần dà, không biết vì sao, cũng chẳng có ai đến con suối đó lấy nước nữa. Nhà ta đời này qua đời khác sống ở trong núi, chưa bao giờ ra ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không rõ.
Lục Kiếm Trì áy náy nói:
– Chắc hẳn là phương pháp bí mật làm Nhu Trường Ngọc Nhưỡng đã bị thất truyền, vì vậy nên không ai biết làm ra loại rượu đó như thế nào nữa, cũng may là vì thế nên mới bảo vệ được thôn Thạch Thọ bình yên đến bây giờ.
Phương Đa Bệnh gật đầu lia lịa, Lý Liên Hoa cũng áy náy nói:
– Thì ra là như vậy.
Lúc này có người bưng lên mấy món ăn nóng hổi, có thịt có rau, thực sự rất phong phú. Chẳng qua thịt là thịt kho tàu, rau thì không biết là rau gì, hình dạng cong cong, xanh tươi vô cùng, Phương Đa Bệnh đã đi khắp Đại Giang Nam Bắc(*), ăn qua biết bao tửu lâu nhưng cũng chưa nhìn thấy màu xanh biếc kì lạ này.
(*) Đại Giang tức sông Trường Giang, câu này ý nói Phương Đa Bệnh đã đi hết phía Nam và Bắc của sông Trường Giang, tức là cả Trung Quốc.
– Đây là rau gì mà hình dáng lại lạ lẫm như vậy?
Thạch lão cầm đũa ăn một miếng.
– Đây là rau dại thường thấy trên núi cao, ở Trung Nguyên có lẽ khó thấy được, mùi vị của nó rất ngon.
Phương Đa Bệnh cũng ăn một miếng, đúng là mùi vị độc đáo, giòn giòn ngon miệng, y vốn đang đói nên lập tức thấy thèm. Lục Kiếm Trì ăn một miếng cũng thấy không tệ. Lý Liên Hoa cầm đũa ngập ngừng giữa mấy món ăn, không biết nên ăn món nào trước, Thạch lão chỉ vào món thịt kho tàu.
– Đây là thịt lừa hoang trên núi cao, mấy vị nếm thử xem, món này cũng hiếm khi mới thấy.
Lý Liên Hoa “à” một tiếng, cầm đũa lên gắp rồi bỗng thu tay lại.
– Ừm… ngẫm thấy con lừa hoang này hiếm khi mới thấy, vốn sống cách đây cả ngàn dặm, vì lạc đường nên mới tới nơi này, đáng thương như vậy thì sao ta nhẫn tâm ăn thịt nó chứ? Vẫn không nên ăn thì hơn… A di đà Phật… – Hắn lẩm nhẩm trong miệng. – Gần đây ta tin vào Phật lắm, cũng liên tục đi niệm kinh ở mấy chùa miếu rồi…
Phương Đa Bệnh nghẹn lời, ho khụ khụ mấy tiếng. Tên Liên Hoa chết tiệt này đúng là linh ta linh tinh, nói xằng nói bậy, gần đây bọn họ đúng là đã đi qua chùa miếu thật, có điều là bắt trộm thỏ người ta nuôi dưỡng trong chùa để nhắm rượu, hắn bái Phật niệm kinh lúc quái nào chứ?
Lục Kiếm Trì vốn định ăn thịt, đột nhiên nghe thấy “Lý Cái Đó” nói không ăn, y do dự giây lát rồi cũng chuyển sang ăn rau. Người ta đã có tấm lòng nhân hậu như vậy, nếu y ăn thịt, vậy chẳng phải rõ ràng rất tàn nhẫn sao? Phương Đa Bệnh vẫn chăm chăm muốn thử món thịt lừa hoang trên núi cao kia, nhưng một là Lý Liên Hoa không ăn, hai là Lục Kiếm Trì cũng không ăn, một mình y ăn thì không khỏi có chút… này nọ… vậy nên y đành hậm hực dừng đũa.
Thạch lão thở dài, tự gắp miếng thịt rồi chậm rãi ăn. Có người mang món chính và rượu lên, đó lại là ít mì thô. Nơi này quả nhiên cách xa trần thế, ngay cả cơm trắng cũng chẳng có lấy một hạt nhưng rượu lại là rượu ngon. Thì ra nước suối nơi đây đặc biệt như vậy, cho dù ủ bất kỳ loại rượu nào thì hương vị cũng đều rất ngon. Phương Đa Bệnh càng ăn càng khen, người trong núi rất nhiệt tình hiếu khách, Thạch lão liên tục mời rượu, không lâu sau lão cũng ngà ngà say. Chưa được bao lâu, ba người đã ăn no, Thạch lão sắp xếp cho ba người nghỉ ngơi ở phòng cách đó không xa, sai người ngày mai dẫn họ rời núi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!