Liên Hoa Lâu trọn bộ
Hồ Ly Tinh Ngàn Năm
Phương Đa Bệnh nhanh chóng mang kiện khinh dung mà y cuộn lại trong chăn đến, Lý Liên Hoa bọc miếng chân giò vào trong y phục không hề thương tiếc, sau đó giấu bộ y phục đi. “Hồ ly tinh ngàn năm” kia không phụ kì vọng của mọi người, nhanh chóng đào được bộ y phục, lôi miếng chân giò ra gặm. Lý Liên Hoa lại giấy y phục có mùi của chân giò đi, “hồ ly tinh ngàn năm” lại nhanh chóng đào được nó ra, lần này trong y phục không có chân giò, Lý Liên Hoa thưởng cho nó một miếng thịt mỡ.
Nhìn hai mắt phát sáng của “hồ ly tinh ngàn năm”, Phương Đa Bệnh tin chắc rằng nó có thể ăn hết toàn bộ thịt trên bàn, mặc dù nhìn qua thì nó không có cái dạ dày lớn đến vậy. Tập thử vài lần, “hồ ly tinh ngàn năm” quả nhiên cực kỳ thông minh, nõ đã biết rằng khi tìm thấy y phục đó thì sẽ có thịt mỡ ăn, Lý Liên Hoa cuối cùng cũng đã giấu tiệt bộ khinh dung đó đi, để nó đi đến khu vực có mùi tương tự tìm.
“Hồ ly tinh ngàn năm” ngơ ngác trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó cái mũi nhanh chóng khịt khịt, lao ra ngoài nhanh như chớp. Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh, Thiệu Tiểu Ngũ vội vàng đuổi theo. Một chó ba người lao nhanh như chớp, trong nháy mắt đã lao vào gian phòng Lỗ Phương. Trong lòng ba người quả quyết, Xem ra huấn luyện không tệ, “hồ ly tinh ngàn năm” quả nhiên biết thứ phải tìm ở chỗ nào.
Con chó hít hít ngửi ngửi trong phòng một lúc, rồi lại quay đầu chạy ra ngoài. Ba người chạy Đông chạy Tây với nó, nó chui qua lỗ thì bọn họ trèo tường. Tốc độ của “hồ ly tinh ngàn năm” nhanh như tia chớp, ba người sợ đuổi theo không kịp nên cũng chẳng rảnh để quan tâm rốt cuộc nó đang chui vào chỗ nào. Sau một hồi hoa mắt, đột nhiên nó chui vào một gian nhà rất lớn. Phương Đa Bệnh và Thiệu Tiểu Ngũ đuổi đến chóng cả mặt, đang mơ mơ màng màng định theo vào trong thì Lý Liên Hoa bỗng ngăn hai người lại.
– Từ từ đã.
– Sao vậy? –Phương Đa Bệnh thở hồng hộc, Con chó núi chết tiệt này chạy nhanh thật đấy. – Chỗ này nói không chừng chính là…
Lý Liên Hoa nở một nụ cười nghiêm túc, chân thành và đầy kiên nhẫn.
– Ầy… Ta phát hiện ra… chúng ta đã phạm phải một sai lầm… rất nghiêm trọng.
Phương Đa Bệnh và Thiệu Tiểu Ngũ cũng mờ mịt không hiểu gì.
– Sai lầm gì?
Không phải đang đuổi theo rất ổn đó sao? Mục tiêu của “hồ ly tinh ngàn năm” luôn rất chính xác, rõ ràng là nó không hồ do dự chút nào, nó biết thứ đó đang ở đâu, có gì mà sai lầm chứ?
Lý Liên Hoa áy náy chỉ vào tấm hoành phi của căn nhà kia.
– Đây là…
Phương Đa Bệnh và Thiệu Tiểu Ngũ cũng chăm chú nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài gian nhà nguy nga lộng lẫy kia có tấm hoành phi chạm trổ hoa văn tinh tế khắc ba chữ thật lớn – Ngự thiện phòng(*). Phương Đa Bệnh nghẹn lời, Thiệu Tiểu Ngũ xanh cả mặt, Lý Liên Hoa trầm ngâm nói:
(*) Nhà bếp trong Hoàng cung.
– Rõ ràng là chúng ta đã phạm phải một sai lầm…
Bọn họ đã phạm phải một sai lầm cực kỳ lớn. Thứ con chó ghi nhớ không phải là mùi của bộ y phục mà là mùi của miếng chân giò. Thế nên bọn họ đã đuổi theo đến Ngự thiện phòng, nồi chân giò kia rõ ràng là đã được mang ra từ Ngự thiện phòng vào sáng nay. Ba người tự sờ mũi mình, ai nấy đều cảm thấy mất mặt, nghĩ bụng, Chuyện này tuyệt đối không được nói ra, không được nói ra.
Đuổi theo không thu lại được kết quả, ba người đành lẳng lặng quay về. Đường quay về thận trọng hơn lúc đến rất nhiều. Lúc đến không biết đã náo loạn Hoàng cung bao nhiêu, lúc rời đi tất nhiên là thấp tha thấp thỏm rồi. Khó khăn lắm mới quay về được điện Cảnh Đức, đình viện nơi đặt pháp đàn vẫn y như lúc ban đầu, cốc bát bừa bộn, dưới đất toàn thịt với cá. Lý Liên Hoa tiện tay lấy một cái khăn khô ra, thu dọn đống cốc bát đã ăn qua lên rất tự nhiên, lau sạch sẽ mặt bàn, quét hết xương dưới đất, bê đống cốc bát đã dùng qua mang đi rửa. Phương Đa Bệnh bắt chéo chân ngồi xỉa răng ở bên cạnh. Thiệu Tiểu Ngũ cụp mắt xuống, y đã ngủ rồi. Rồi qua một lát, nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng loạt xoát, Thiệu Tiểu Ngũ khẽ nhướng mắt trái lên, chỉ thấy một đống lông vàng loáng qua trước mắt mình, y giật nảy người, nhảy bật dậy.
– “Hồ ly tinh ngàn năm”!
Con chó núi toàn thân phủ lớp lông vàng đang ngậm một thứ trong miệng, nó ra sức lắc lắc bộ lông, ngước mắt trông chờ nhìn ba người bọn họ. Phương Đa Bệnh bổ nhào đến, kinh ngạc nhìn món đồ nó ngậm trong miệng. Là một mảnh khinh dung khác!
Lý Liên Hoa nghe thấy tiếng động quay lại, chỉ thấy con chó núi lông vàng đang ngạo nghễ đứng dưới pháp đàn, ưỡn ngực vểnh tai, hàm răng sáng bóng, ở giữa ngậm một mảnh vải rách màu tím nhạt.
Đó là một mảnh khinh dung khác!
Hơn nữa trên mảnh khinh dung này có nhuốm vết máu đỏ thẫm, vết máu đó chảy dọc theo mép rách, từng chút từng chút ngấm dần ra ngoài.
– Ông trời của ta ơi! – Phương Đa Bệnh kêu lên. – Cái này ở đâu ra vậy?
Lý Liên Hoa xoa đầu con chó, Thiệu Tiểu Ngũ lập tức đưa hết chỗ xương lợn xương cá vừa mới dọn dẹp được cho nó. Lại thấy “hồ ly tinh ngàn năm” hơi híp mắt lại, cọ cọ đầu vào tay Lý Liên Hoa, bỏ mảnh vải vụn vào tay hắn sau đó quay người đi. Lần này ba người chuẩn bị tinh thần gấp mười hai lần, đuổi theo một cách thận trọng.
Chuyến này bọn họ không xông vào Hoàng cung mà chỉ đuổi theo đến một con đường nhỏ bên ngoài điện Cảnh Đức. Con đường này thông với cửa sau của Ngự thiện phòng, hướng về phía chợ, đây là con đường mà bình thường các tiểu thương cung cấp rau quả cho Đại nội vẫn hay đi, trên đường có mấy trạm kiểm soát. “Hồ ly tinh ngàn năm” chui vào một mảnh rừng bên cạnh con đường. Nơi này không thể xem là hoang vu, ban ngày ban mặt người qua lại cũng không ít, nhưng ban đêm trong rừng lại tối om.
– Gâu! – “Hồ ly tinh ngàn năm” kêu lên trước một cây đại thụ.
Ánh lửa sáng lên, Phương Đa Bệnh châm một ngọn đuốc, đi đến dưới gốc cây, ba người cùng ngước đầu lên. Đập vào mắt ba người là một đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, cực kỳ kinh khủng. Một khuôn mặt tím tái vặn vẹo, một mớ tóc đen ướt nhẹp rũ xuống. Tiếp đó là máu… nhỏ lên mu bàn tay Phương Đa Bệnh đánh “tách” một cái.
– Ôi trời ơi…
Thiệu Tiểu Ngũ huýt sáo, Lý Liên Hoa nhíu mày lại, Phương Đa Bệnh thì nhìn chăm chăm vào đôi mắt đáng sợ kia. Y chỉ cảm thấy tim mình đã nhảy ra ngoài, mạch máu toàn thân cũng sắp đông hết lại.
Người bị treo trên cây, là Lý Phi.
Lý Phi bị người ta treo lên cây, đầu dưới chân trên, cổ họng bị rạch ngang một đao, mất máu mà chết. Thứ treo y trên cây là một sợi thừng được bện thành từ ba mảnh vải vụn, trên người Lý Phi mặc một kiện khinh dung màu tím sẫm rất kì quái.
Thì ra Lý Phi cũng có một kiện khinh dung!
Y phục đó bị buộc chặt trên người y, rõ ràng không phải của y. Cây đuốc trong tay Phương Đa Bệnh không biết đã tắt ngóm từ lúc nào. Sau một lúc, một tiếng “rắc” khẽ vang lên. Lý Liên Hoa lùi lại một bước, trong bóng tối, hắn cúi xuống nhặt thứ gì đó trên thảm cỏ nhuốm đầy máu tươi.
Một mảnh giấy loang vết máu.
Phương Đa Bệnh quay đầu lại. Đó vẫn là một mảnh giấy hình chữ thập, nhỏ hơn mảnh mà y nhặt được một chút, mặc dù bị máu nhuộm đổ nhưng bên trên vẫn có chữ. Y châm sáng ngọn đuốc thứ hai một cách cứng nhắc, Thiệu Tiểu Ngũ giơ đuốc qua, chỉ thấy trên mảnh giấy trong tay Lý Liên Hoa có viết ba chữ: “Bách Sắc Mộc”.
“Hồ ly tinh ngàn năm” lặng lẽ nằm phục dưới chân Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa nhìn mảnh giấy ấy một lúc lâu, hắn cúi người khẽ vuốt ve đầu nó rồi khẽ thở dài. Phương Đa Bệnh lạnh lùng nói:
– Ta sai rồi.
Thiệu Tiểu Ngũ vỗ vai hai người.
– Cũng chẳng ai ngờ được “nó” bỏ qua cho Lý Phi ở điện Cảnh Đức, nhưng lại giết hắn ở đây.
Lý Liên Hoa lắc lắc đầu, trong ánh sáng âm u, Thiệu Tiểu Ngũ không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy Phương Đa Bệnh lạnh lùng nói:
– Lão tử sớm đã biết quan hệ của Lỗ Phương và Lý Phi khá sâu sắc, sớm nên nghĩ đến chuyện Lỗ Phương điên rồi thì “nó” sẽ phải giết Lý Phi, là ta sai rồi. – Y đấm mạnh lên gốc đại thụ. – Là lỗi của ta!
Cây đuốc lại một lần nữa tắt ngúm, Thiệu Tiểu Ngũ không có gì để nói, toàn thân Phương Đa Bệnh toát lên sát ý.
– Chuyện đó… Đời người, lúc nào cũng phải có sai lầm. – Lý Liên Hoa nói. – Nếu không phải sai chỗ này thì sẽ là sai chỗ kia, để đến khi ngươi già rồi còn có chuyện để mà nói…
Phương Đa Bệnh nổi giận.
– Tên Liên Hoa chết tiệt này! Đây là một mạng người đấy! Là một mạng sống đấy! Ngươi còn dám nói linh tinh trước mặt bản công tử sao, ngươi có chút lương tâm nào không hả?
Lý Liên Hoa vẫn dông dài nói tiếp:
– … Thì đó… một đời người, thỉnh thoảng ít hay nhiều gì thì cũng sẽ làm vài chuyện sai lầm, có những chuyện là cố tình, có chuyện là vô tâm, có thật, có giả, có nửa thật nửa giả, luôn phải có chút trọng trách, có những chuyện ngươi không thể không gánh vác, có những chuyện lại không cần nghiêm túc… giống như việc này… – Hắn thở dài, nói cực kỳ chân thành nghiêm túc. – Không ai yêu cầu Phương đại công tử ngươi phải liệu sự như thần, ta nghĩ cho dù lúc Lý Phi sắp chết cũng chắc chắn không nghĩ đến việc cần ngươi đến bảo vệ. Vậy nên đừng nghĩ nhiều nữa, không phải lỗi của ngươi đâu.
Thiệu Tiểu Ngũ ra sức gật đầu, vỗ mạnh lên vai của Phương Đa Bệnh, suýt chút nữa thì đánh bay cái vai ngọc thụ lâm phong của y. Phương Đa Bệnh im lặng hồi lâu, sau đó thở dài thườn thượt.
– Bình thường lúc lão tử đối tốt với ngươi, sao lại không nghe thấy ngươi nói những lời dễ nghe như thế này nhỉ?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại.
– Ta nói chuyện vẫn luôn rất dễ nghe mà…
Phương Đa Bệnh nhổ phì một cái.
– Chỗ này tính sao đây? “Hồ ly tinh ngàn năm” của ngươi còn chưa bắt được thì Lý Phi đã chết rồi, Vương công công và Thái tử còn có thể tin tưởng trò lừa đảo này của ngươi sao? Lúc bị chặt đầu tru di cửu tộc thì tuyệt đối đừng nói là lão tử quen biết ngươi nhé.
Lý Liên Hoa vui vẻ đáp:
– Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi, đến lúc đó ngươi chỉ biết Công chúa, tất nhiên sẽ không quen biết ta rồi.
– Cỗ thi thể này… – Thiệu Tiểu Ngũ xoa lên làn da trắng nõn của mình. – Treo ngược ở chỗ này, rốt cuộc là Lý Phi ban đêm đến đây rồi bị giết, hay là “nó” cố tình đem hắn đến treo ở chỗ này?
Lý Liên Hoa nhìn ngó xung quanh. Bốn phía tĩnh mịch, khu rừng này mặc dù không lớn, ban đêm nhìn vào lại là một mảng tối đen. Hắn châm một ngọn đuốc, rạp xuống đất xem xét, chỉ thấy trong khu rừng có một con đường nhỏ, rõ ràng là khi trời sáng thường có người qua lại nên thành đường. Trên con đường nhỏ đó, có mấy dấu chân dính máu lộn xộn.
– Xem ra chúng ta không phải là người đầu tiên phát hiện ra Lý Phi. – Thiệu Tiểu Ngũ cố gắng xoa cái cằm, nhéo nhéo chỗ thịt mỡ bên trên. – Liệu có phải Lý Phi đã hẹn ai đó ra đây gặp mặt, kết quả thời gian hẹn gặp đến, người kia tới thì lại nhìn thấy Lý Phi biến thành bộ dạng bị treo trên cây, nên hắn sợ quá chạy mất?
Lý Liên Hoa ngồi xuống chăm chú quan sát những dấu chân đó.
– Cái đó khó nói lắm, cũng khó bảo đảm được đấy không phải là người qua đường bị dọa sợ.
Phương Đa Bệnh đi ra vài bước theo dấu chân máu kia.
– Kỳ lạ thật, dấu chân nhỏ đi này.
Thiệu Tiểu Ngũ cũng châm đuốc sáng lên, y cùng Lý Liên Hoa qua đó xem dấu chân dưới đất. Dấu chân trên con đường nhỏ kéo dài từ bãi cỏ đến đây, mới bắt đầu còn rõ ràng từng vết, chắc hẳn lúc người này đi qua bãi cỏ thì máu của Lý Phi vẫn còn rất mới, nói không chừng còn chưa chết. Có khoảng năm sáu dấu chân, càng đi ra ngoài rừng cây thì khoảng cách càng lớn, có thể tưởng tượng bộ dạng lao điên cuồng bạt mạng sau khi người này đụng phải một thi thể bị treo ngược. Nhưng sau năm sáu dấu chân đó thì vết tích biến mất. Giống như người lao điên cuồng bạt mạng ấy đã đột nhiên biến mất lúc đang chạy trên con đường này vậy.
Chỗ dấu chân biến mất cách khu rừng khoảng mười trượng, cho dù là tuyệt thế cao thủ thì chắc chắn cũng không thể nhảy một lần mà qua được. Người đó đi đâu rồi? Không xa chỗ dấu chân biến mất lại có mấy vết máu tươi.
Hình dạng của mấy vết máu này giống như hoa mai, to cỡ miệng bát, rõ ràng không phải dấu chân người. Vết máu rơi xuống rất nhẹ, ngoài chỗ dính vết máu, những nơi khác dường như không để lại vết tích nào. Chính là từ những vết máu này, có thể thấy một thứ không biết là gì rõ ràng cũng đã đi qua bãi cỏ, đi ra khỏi khu rừng.
– Tên… tên chết tiệt này… – Phương Đa Bệnh cười gượng. – Liệu đây có phải là một… con hồ ly tinh ngàn năm thật không…?
Thiệu Tiểu Ngũ ra sức giật tóc mình, những dấu chân này nếu nói là một người đột nhiên biến thành một thứ không rõ là thứ gì rồi chạy mất thì hình như cũng có chút giống. Lý Liên Hoa liếc nhìn vết máu, nghiêm mặt nói:
– Không cần biết là thứ gì, chân của hồ ly tinh ngàn năm tuyệt đối không lớn như thế này.
Sắc trời đã dần sáng, chuyện Lý Phi đột nhiên bị hại cũng lập tức được báo lên Hình bộ và Đại lý tự. Bốc Thừa Hải và Hoa Như Tuyết, hai vị “Bổ Hoa Nhị Thanh Thiên” được triệu về ngay lập tức, điều tra triệt để vụ án này.
Hoa Như Tuyết vẫn đang ở Sơn Tây xa xôi, nhất thời chưa quay về được. Bốc Thừa Hải vừa hay lại đang ở kinh thành, nhận được tin, trời còn chưa sáng ông ta đã đến khu rừng nơi Lý Phi bị hại.
– Ngươi nói… là ngươi lập đàn làm phép trong điện Cảnh Đức, dụ được hồ ly tinh ngàn năm, con hồ ly tinh ngàn năm đó không chịu nổi pháp thuật của ngươi nên đã chạy trốn đến chỗ này, vừa hay lại gặp được Lý đại nhân đêm tối ra đây ngâm thơ, thế là con hồ ly tinh ngàn năm đó đã hại chết Lý đại nhân?
Bốc Thừa Hải lạnh lùng nhìn Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa cũng đang nhìn y với vẻ mặt ôn hòa. Hắn vừa kể lại quá trình hồ ly tinh đại náo điện Cảnh Đức một cách vô cùng nghiêm túc.
– Ngươi… còn cả ngươi nữa… – Bốc Thừa Hải trừng mắt nhìn Phương Đa Bệnh, lại chằm chằm nhìn Thiệu Tiểu Ngũ. – Các ngươi đều tận mắt nhìn thấy con hồ ly tinh ngàn năm đó sao?
Phương Đa Bệnh gật đầu lia lịa, Thiệu Tiểu Ngũ đứng bên cạnh ôm đầu co rúm người lại. Con người một khi ăn nhiều đến béo ục ịch thì thường khó được nhận định là thông minh, thế nên người tinh tế như Bốc Thừa Hải dán đôi mắt sắc lẹm vào Phương Đa Bệnh nhiều hơn Thiệu Tiểu Ngũ.
– Thấy chứ, thấy chứ. – Phương Đa Bệnh vội vàng nói. – Pháp sư lập đàn làm phép, bùa chú vừa cháy, lúc đâm Đào Mộc Kiếm thì ch㴠thấy mây kéo dày đặc trên bầu trời, sấm chớp đùng đùng, hàng ngàn hàng vạn luồng khí đen tụ lại thành một con yêu quái có hình dáng kì dị, ui chu choa! Đó là một hiện tượng ngàn năm mới thấy…
Sắc mặt Bốc Thừa Hải ban đầu đã khó coi, khi nghe xong những lời đó thì còn tím tái hơn, ông quay sang thản nhiên nhìn Thiệu Tiểu Ngũ.
– Còn ngươi thì sao?
– Ta… ta á? – Thiệu Tiểu Ngũ ôm đầu. – Đêm hôm qua… Không không không, hôm qua lúc mặt trời còn chưa xuống núi, ta đang ngủ ở trong rừng, vừa nhắm mắt đã ngủ quên mất. Nửa đêm đột nhiên nghe thấy âm thanh, ta giật mình tỉnh dậy thì thấy hai vị kia… còn cả hồ ly tinh ngàn năm… Đại nhân à… – Thiệu Tiểu Ngũ đột nhiên bổ nhào vào chân Bốc Thừa Hải, kéo ống quần ông rồi thét lên. – Tiểu nhân vô tội mà, tiểu nhân không biết gì đâu mà, tiểu nhân chỉ ngủ gật một lúc, chuyện… chuyện của Lý đại nhân hoàn toàn không liên quan đến tiểu nhân… Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ ba tuổi, thê tử thì bỏ trốn theo trai, tiểu nhân bị oan mà…
Phương Đa Bệnh nhìn Thiệu Tiểu Ngũ cực kỳ khâm phục, Bốc Thừa Hải lại không bị ảnh hưởng bởi một màn kêu trời kêu đất bất ngờ của Thiệu Tiểu Ngũ, vẫn lãnh đạm hỏi:
– Vậy ngươi đã tận mắt nhìn thấy con hồ ly tinh ngàn năm đó phải không?
Thịt mỡ khắp người Thiệu Tiểu Ngũ run lên bần bật, y gật đầu lia lịa:
– Nhìn thấy ạ, nhìn thấy ạ.
– Vậy con hồ ly tinh ngàn năm đó có bộ dạng như thế nào? – Bốc Thừa Hải lạnh lùng hỏi.
Thiệu Tiểu Ngũ nói không hề do dự:
– Con hồ ly tinh ngàn năm đó toàn thân phủ một bộ lông màu đỏ vàng, sợi nào cũng cứng như sắt, miệng nhọn tai dài, đôi mắt trợn lên thì giống y như chuông đồng, lúc nó cưỡi mây đạp gió chạy trốn vào trong rừng còn nhanh hơn cả thỏ…
Vẻ mặt Bốc Thừa Hải càng lúc càng tìm tái đi.
– Ngươi đã tận mắt nhìn thấy con hồ ly tinh ngàn năm đó treo Lý đại nhân lên cây sao?
Thiệu Tiểu Ngũ sững người lại, Câu này ghê gớm thật!
– Chuyện này… – Y lập tức ném củ khoai nóng cho Lý Liên Hoa. – Lúc tiểu nhân tỉnh lại chỉ nhìn thấy hai vị này ở đó, còn Lý đại nhân thì đã ở trên cây rồi. – Y chỉ vào Lý Liên Hoa. – Còn cả con hồ ly tinh ngàn năm đang cưỡi mây đạp gió nữa…
Bốc Thừa Hải bỏ ngoài tai chuyện “Con hồ ly tinh ngàn năm đang cưỡi mây đạp gió”, ông lãnh đạm nói:
– Cũng tức là lúc Ly đại nhân bị hại, ngươi ở trong rừng, ngoài Phương công tử và vị Lục Nhất Pháp Sư này ra, ngươi không nhìn thấy người khác ra vào, đúng chứ?
Thiệu Tiểu Ngũ khẽ đáp:
– Còn cả con hồ ly tinh ngàn năm nữa mà…
Bốc Thừa Hải lạnh lùng nhìn y.
– Lý đại nhân là mệnh quan triều đình, ngài ấy bị hại ở kinh thành, Đại lý tự nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng chuyện của ngài ấy, tóm gọn hung thủ. Nếu lúc Lý đại nhân bị hại, ngươi tự nhận mình ở trong rừng, tất nhiên cũng là nghi phạm giết người, đi theo ta đi.
Thiệu Tiểu Ngũ kinh hãi, lắp bắp nói:
– Nghi… nghi phạm giết người… ta…
Bốc Thừa Hải trợn mắt.
– Còn về phần Phương công tử và Lý lâu chủ. – Ông lờ đi thân phận “Lục Nhất Pháp Sư” của Lý Liên Hoa. – Phương công tử và Lý đại nhân từng gặp mặt tại điện Cảnh Đức, đêm khuya hôm qua lại đuổi đến tận rừng cây thì chắc chắn không phải ngẫu nhiên rồi; còn về phần Lý lâu chủ… – Ông chậm rãi nói. – Là dật khách(*) giang hồ, ngươi càn quấy trong phủ Thái tử, nếu không có ác ý thì ta có thể bỏ qua. Nhưng ngươi lại giả thần giả quỷ trong điện Cảnh Đức, dùng lời tà đạo mê hoặc người khác, ngươi là người trong võ lâm, muốn dùng pháp thuật để giết hại mệnh quan triều đình, lại nhân đêm tối treo ngài ấy lên đại thụ cũng không phải chuyện gì khó khăn…
(*) Người tài giỏi.
Phương Đa Bệnh nghe mà líu lưỡi, mắt Thiệu Tiểu Ngũ thì sáng lên, lại nghe Bốc Thừa Hải nói tiếp:
– Người đâu, giam hai người này vào đại lao đợi xét xử; đưa Phương công tử về phủ của Phương đại nhân, yêu cầu quản giáo nghiêm ngặt.
Phương Đa Bệnh chỉ vào mũi Bốc Thừa Hải.
– Này này này… ngươi không thể làm vậy được…
Bốc Thừa Hải coi như không nhìn thấy, phất tay áo bỏ đi. Thiệu Tiểu Ngũ lại nhìn theo ông đầy vẻ kính phục, lẩm bẩm:
– Không ngờ là quan phủ cũng có quan tốt.
Lý Liên Hoa và Bốc Thừa Hải thực ra rất có giao tình, có điều người này thiết diện vô tư, nếu đã có chỗ nghi ngờ thì dù có là cha mình, ông ta cũng giam vào đại lao thôi, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nha dịch đến rất nhanh, bọn họ đeo gông xiềng lên người Thiệu Tiểu Ngũ và Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh đứng bên cạnh vô cùng lúng túng. Tay áo Lý Liên Hoa khẽ phất lên, sau đó hắn mỉm cười.
– Bốc đại nhân nhìn rõ mọi chuyện, tất nhiên sẽ không để người tốt bị oan uổng, ngươi mau về nhà đi, cha ngươi đang đợi đấy.
Phương Đa Bệnh nói:
– Này này này… ngươi… các ngươi thực sự phải vào đại lao sao?
Lý Liên Hoa nói:
– Ta giả thần giả quỷ trong điện Cảnh Đức, dùng lời tà đạo mê hoặc mọi người, lại là người trong võ lâm, muốn dùng pháp thuật để giết hại mệnh quan triều định, lại nhân lúc trời tối treo ngài ấy lên cây, chuyện này cũng đâu có gì là khó… Thế nên tất nhiên phải vào đại lao rồi…
Phương Đa Bệnh nổi giận:
– Người trong võ lâm, có thể treo Lý Phi lên cây đâu chẳng có, chẳng lẽ ai cũng phải ngồi đại lao sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười, nụ cười rất ấm áp.
– Ngươi mau về nhà đi, bảo cha ngươi mời cho ngươi mười bảy mười tám hộ vệ tùy thân, ở trong nhà đừng có ra ngoài, mọi chuyện phải cẩn thận.
Nói xong hắn vẫy vẫy tay, cùng Thiệu Tiểu Ngũ đi theo nha dịch đến đại lao của Đại lý tự. Phương Đa Bệnh nhíu mày, Lý Liên Hoa có ý gì tất nhiên y hiểu rất rõ… Lỗ Phương điên rồi, Lý Phi thì đã chết, không thể biết được bên trong có liên quan đến bí ẩn gì, nhưng Phương Đa Bệnh cũng ở trong điện Cảnh Đức vài ngày, đã nhìn thấy một cuốn sổ lạ, lại thêm cả cây trâm ngọc được giấu trong kiện y phục của Lỗ Phương. Hung thủ đã ra tay giết Lý Phi, có lẽ sẽ không còn kiêng dè thân phận của Phương Đa Bệnh nữa, y sẽ hạ thủ với Phương Đa Bệnh.
Kẻ biết chuyện phải chết.
Tờ giấy của người chết bọn họ đã có được ba mảnh, đây tuyệt đối không phải là thứ có thể tùy tiện cầm lấy là xong.
Y hậm hực nhìn Lý Liên Hoa. Vì sao y lại cảm thấy nụ cười của Lý Liên Hoa có vẻ như đang khoe khoang rằng, hắn ở trong đại lao rất an toàn vậy nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!