Liên Hoa Lâu trọn bộ - Lục Nhất Pháp Sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
262


Liên Hoa Lâu trọn bộ


Lục Nhất Pháp Sư



Lục Nhất Pháp Sư đi đến cửa, đầu tiên Phương Đa Bệnh sững người, sau đó lặng người, thái độ của y cực kỳ buồn cười. Lục Nhất Pháp Sư kia đang nho nhã lịch sự mỉm cười với y.

Người đến da dẻ trắng trẻo nhưng hơi vàng, mặt mày tao nhã thanh tú, không béo không gầy, không cao không thấp, mặc trên người một bộ áo xám màu, bên trên có mấy chỗ vá, không Lý Liên Hoa thì còn là ai được nữa?

Triệu Xích dường như cực kỳ tin phục vị Lục Nhất Pháp Sư này, y lập tức nghiêm chỉnh đứng dậy, mọi người cũng theo đó đứng lên.

– Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, mời pháp sư ngồi.

Lý Liên Hoa gật đầu với y, làm ra vẻ pháp lực cực kỳ cao thâm.

– Nghe nói Lỗ đại nhân bị trúng tà?

Triệu Xích vội vàng nói:

– Đúng thế ạ. Lỗ đại nhân đêm qua ở yên trong phòng, không biết vì sao lại đột nhiên bị trúng tà phát điên, đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Lý Liên Hoa phất tay áo, gật đầu hỏi thăm mấy người đối diện hắn:

– Lỗ đại nhân giờ đang ở đâu, xin hãy dẫn đường.

Lý Phi lập tức đứng dậy, ánh mắt y không ngừng đảo đi đảo lại trên người Lý Liên Hoa.

– Pháp sư mời đi bên này.

Phương Đa Bệnh ngẩn ngơ một bên, mắt cứ mải miết nhìn Lý Liên Hoa đang theo sau Lý Phi tiến về gian phòng của Lỗ Phương, hắn còn không thèm liếc nhìn y đến nửa cái. Phương Đa Bệnh hậm hực nghĩ, Ngay đến c㠔hái tử mà hắn cũng dám lừa.

Không bao lâu sau, Lý Liên Hoa và Lý Phi quay lại từ phòng của Lỗ Phương. Phương Đa Bệnh lạnh lùng nhìn bọn họ. Xem thái độ của Lý Phi là biết, mặc dù pháp sư thần lực vô biên nhưng vẫn chưa chữa khỏi được cho Lỗ Phương. Lý Liên Hoa quay về tiền sảnh, nghiêm mặt lại nói:

– Nơi này đã bị hồ ly tinh ngàn năm nhắm trúng, tương lai nó sẽ làm tổ ở đây, nếu không làm phép đuổi con hồ ly tinh ngàn năm này đi thì e là trong thời gian sắp tới, các vị đều sẽ bị nó quấy nhiễu. Nhẹ thì giống Lỗ đại nhân, thần trí mơ màng, nặng thì gặp họa đổ máu.

Lý Phi nghe vậy thì trắng nhợt cả mặt, không nói tiếng nào. Triệu Xích thì nói, nếu đã như vậy, mời pháp sư nhanh chóng làm phép, đuổi con hồ ly tinh ngàn năm đ1o ra khỏi điện để bảo vệ bình an cho mọi người. Lý Liên Hoa lại bảo vào giờ Tí đêm nay sẽ làm phép bắt hồ ly tinh, ngoài một người giúp đỡ, những người còn lại đều phải rời khỏi điện Cảnh Đức. Trên pháp đàn phải có một vò rượu ngon, cống phẩm bốn mặn bốn chay, một ít hoa quả, một thanh Đào Mộc Kiếm, vài lá bùa để tiện cho pháp sư làm phép. Những yêu cầu này trước đó hắn đã nhắc qua rồi, Vương công công cũng đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, Lý Liên Hoa mỉm cười hỏi:

– Đêm nay có ai tình nguyện ở lại cùng làm phép với ta không?

Phương Đa Bệnh ồm ồm đáp:

– Ta.

Lý Liên Hoa cung kính hành lễ với y.

– Thì ra là Phò mã gia, đêm nay có thể sẽ nguy hiểm…

Phương Đa Bệnh trợn ngược hai mắt lên.

– Bổn Phò mã trước giờ không sợ nguy hiểm, trước sau như một luôn là quân tốt đi trước đội ngũ. Vào sinh ra tử, xông pha khói lửa, châu chấu đá xe, một người đã đủ giữ quan ải, gặp khó quyết không từ nan.

Lý Liên Hoa vui vẻ nói:

– Thì ra Phò mã từng trải và có nhiều kinh nghiệm đến vậy, ta thấy ngài long khí đầu mình, thiên đình() sung mãn, tử khí(*) chói lọi,át khi lan xa, hồ ly tinh tất nhiên sẽ không thể lại gần.

(*) Phần ở giữa trán.

(**) Từ gốc là 紫气, thời cổ đại cho rằng đây là điềm lành.

Phương Đa Bệnh quái gở nói:

– Đúng thế đúng thế, bổn Phò mã cát khí lan xa, loại hồ ly tinh dã quỷ, thiên biến vạn hóa đến gần đều sẽ hồn bay phách tán.

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

– Thì ra Phò mã cũng rất tinh thông về yêu ma quỷ quái.

Mấy vị làm quan đã lâu, nhìn thấy Phương Đa Bệnh cười lạnh liền biết vị tân khoa Phò mã này có phê bình kín đáo với Lục Nhất Pháp Sư. Trước một người là Phò mã trong mắt Hoàng thượng, một người là tâm phúc trước mặt Thái tử, tất nhiên là ai ai cũng nhanh chóng tìm cớ rời đi, chẳng mấy chốc bốn người đã đi sạch. Người vừa đi, Phương Đa Bệnh liền “hừ” một tiếng. Lý Liên Hoa đảo mắt nhìn trong phòng vài lượt, hắn chọn một cái ghế ngồi xuống, cái ghế mà hắn chọn lại đúng là cái mà Phương Đa Bệnh vừa ngồi. Phương Đa Bệnh lại “hừ” một tiếng nữa.

– Sao ngươi lại đến đây?

– Ta phát hiện ra mảnh giấy của Phong Tiểu Thất là giấy cống phẩm, vậy nên đã tới kinh thành. – Lý Liên Hoa thành thật. – Sau đó ta trèo tường vào một ngôi nhà, kết quả đó là phủ Thái tử. Ngày đó Thái tử ngắm trăng trong vườn hoa, không khéo ta lại trèo vào trong… – Hắn mỉm cười nho nhã, sờ sờ vào mặt mình, nghiêm mặt nói tiếp. – Sau khi ta trèo vào thì chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là người, Thái tử thì đang cầm một ly rượu ngắm trăng.

Phương Đa Bệnh vốn định nổi giận, nghe vậy lại không nhịn được, y bật cười:

– Thái tử có tóm tên tiểu tặc như ngươi lại rồi đánh cho năm mươi trượng không?

Lý Liên Hoa lại sờ sờ mặt, ngẫm nghĩ rồi nói:

– Không, không… Thái tử hỏi ta là pháp sư từ phương nào, có phải ta biết trong phủ ngài có ma quỷ lộng hành nên mới đặc biệt hiển linh, cưỡi mây đạp gió đến vườn hoa của người không…

Phương Đa Bệnh nghẹn lại.

– Khụ khụ… khụ khụ khụ…

Lý Liên Hoa tiếp tục mỉm cười nói:

– Ta thấy, so với việc làm tiểu tặc thì chi bằng làm một pháp sư, thế là ta lấy một pháp hiệu, tên gọi “Lục Nhất”.

Phương Đa Bệnh trừng mắt nói:

– Ngài ấy tin ngươi sao? Chẳng lẽ Thái tử ở trong cung nhiều năm như vậy rồi mà chưa nhìn thấy khinh công thân pháp sao?

Lý Liên Hoa mỉm cười đáp:

– Ta thấy cao thủ đại nội bên cạnh Thái tử e là đều không dám trèo tường trước mặt ngài.

Phương Đa Bệnh “phì” một tiếng.

– Ngài ấy thực sự tin tưởng ngươi sao?

Lý Liên Hoa thở dài.

– Ngài ấy vốn chỉ tán thưởng tài năng cưỡi mây đạp gió của Lục Nhất Pháp Sư thôi. Sau đó ta bắt được mấy con mèo rừng trong vườn hoa của Thái tử, mấy con vật đó hay bắt chim trong lồng ăn, lại ăn vụng gà vịt trong nhà bếp, chúng náo loạn tới nỗi phủ Thái tử không ai được yên. Sau đó thì ngài ấy tin ta đến sái cổ, ngay cả lời của mấy thị vệ thân cận ngài ấy cũng không nghe.

Phương Đa Bệnh ho khan, nặng nề thở dài.

– Chẳng trách trong lịch sử có họa vu cổ(*), nếu kẻ yêu môn tà thuật như ngươi mà cũng được tin tưởng thì triều đình ta đi tong rồi, đi tong rồi…

(*) Thời xưa dùng độc trùng để làm bùa ếm người, nên có từ vu cổ.

Lý Liên Hoa nói:

– Cũng đâu phải, đâu phải. Thiên tử triều ta thông minh sáng suốt, anh minh thần võ, có thể thắng xa ngàn dặm, gần thì thấy được rể hiền, vu cổ tầm thường sao có thể hại…

Phương Đa Bệnh nổi giận.

– Tên Liên Hoa chết tiệt kia, bây giờ ngươi làm pháp sư, nếu ngươi không thu xếp cho ổn chuyện của điện Cảnh Đức, để xem sau khi quay về Thái tử có lột da của ngươi ra không nhé!

– Suỵt… – Lý Liên Hoa hạ thấp giọng. – Lỗ Phương sao lại bị điên?

Phương Đa Bệnh tức giận đáp:

– Làm sao mà ta biết được? Hôm trước ông ta vẫn còn yên lành, hôm qua thì bị điên, ta cũng đâu phải thần tiên, có quỷ mới biết vì sao ông ta phát điên! Không phải ngươi là pháp sư sao?

Lý Liên Hoa khẽ nói:

– Ngươi không biết vì sao ông ta bị điên, thì làm sao ở lại chỗ này làm Phò mã được?

Phương Đa Bệnh sững người, Lý Liên Hoa liếc xéo y.

– Ngươi đã phát hiện ra được gì?

Phương Đa Bệnh khựng lại, mắng nhiếc thậm tệ, Mắt tên Liên Hoa chết tiệt này nhanh nhạy thật.

– Ta phát hiện ra một bộ y phục.

Lý Liên Hoa tấm tắc kêu lạ:

– Y phục sao?

Phương Đa Bệnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, kể lại những việc mình nhìn thấy mấy ngày trước cho hắn nghe:

– Ta phát hiện trên cây cầu ở hậu viện có người đã treo một bộ khinh dung vào trong sợi dây thừng, giống ma treo cổ ấy.

Lý Liên Hoa càng tấm tắc:

– Vậy bộ y phục đó đâu?

Phương Đa Bệnh hậm hực nói:

– Được ta giấu đi rồi.

Lý Liên Hoa mỉm cười nhìn y, nhìn trên nhìn dưới mấy lượt.

– Gan ngươi lớn thật đấy.

Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.

– Ngươi nghĩ gan ai cũng bé như chuột giống mình à… Y phục đó là một kiện áo khoác bằng vải khinh dung, là bộ váy của nữ nhân. Bộ y phục đó là của Lỗ Phương, nhưng không biết bị ai trộm mất rồi treo lên cây cầu, hôm sau thì Lỗ Phương bị điên.

Lý Liên Hoa như suy nghĩ gì đó. Hắn lẩm bẩm:

– Chẳng lẽ Lỗ Phương chung tình với bộ y phục đó đến vậy… Đúng là kì lạ.

Phương Đa Bệnh ngẫm nghĩ một hồi.

– Y phục đó nghe nói là để tặng cho thê tử của ông ta. Cho dù Lỗ Phương nặng tình với thê tử, giờ y phục mất rồi cũng cần gì phải phát điên lên chứ?

Lý Liên Hoa vui vẻ nói:

– Thì ra bộ y phục đó không phải của ông ta.

Phương Đa Bệnh liếc nhìn Lý Liên Hoa đang thoải mái ngồi trên ghế, rốt cuộc y vẫn ngồi xuống cái ghế bên cạnh hắn.

– Vào đêm hôm qua, có kẻ đã trốn trên mái nhà phòng ta rình trộm.

Lý Liên Hoa thoáng sững người, kinh ngạc nói:

– Dạ hành nhân? Ngươi không phát hiện ra sao?

Phương Đa Bệnh cười khổ, Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

– Chẳng trách, chẳng trách…

Phương Đa Bệnh hỏi:

– Chẳng trách cái gì?

Lý Liên Hoa nghiêm túc:

– Chẳng trách hôm nay, từ lúc ta bắt đầu nhìn thấy ngươi, đã thấy mặt ngươi cứ như vừa giẫm phải phân…

Phương Đa Bệnh nổi giận, bật dậy khỏi ghế.

– Kẻ đó võ công thực sự rất cao cường.

– Ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định điều đó? – Lý Liên Hoa khiêm tốn thỉnh giáo.

– “Nó” rình trộm trên nóc phòng ta mà ta lại chẳng hề phát hiệ ra trên đó có người, – Phương Đa Bệnh xả giận. – Đợi đến khi thấy ta nhìn thấy bóng người, xông lên mái nhà thì “nó” lại vào phòng lấy trộm một cuốn sổ.

– Một cuốn sổ? – Lý Liên Hoa dùng ánh mắt nhũn nhặn, giọng điệu ôn hòa, khát khao hiểu biết nhìn Phương Đa Bệnh.

Phương Đa Bệnh vẽ ra một đường.

– Ta phát hiện một cuốn sổ nhỏ trên giá sách trong phòng, bên trong có những hình thù kì quái, ở bìa có viết ba chữ “Cực Lạc Tháp”. Ta thấy trong cuốn sổ đó không viết gì nên ném qua một bên, nhưng đợi đến khi ta nhảy xuống từ mái nhà thì cuốn sổ đó đã biến mất. – Y lặp lại một lần nữa. – Cuốn sổ đó biến mất rồi, ngọn đèn dầu lại từ bên phải chuyển sang bên trái.

– Không nhìn thấy người sao? – Lý Liên Hoa khẽ nhíu mày.

– Không thấy! – Phương Đa Bệnh lạnh lùng đáp. – Ta chỉ nhìn thấy một bóng ma. Kẻ đó nhảy lên nóc phòng ta, đi vào phòng ta, động vào đèn của ta, lấy mất đồ của ta, ta thì không nhìn thấy gì cả.

– Sau đó… Lỗ Phương bị điên? – Ngón tay trắng như bạch ngọc của Lý Liên Hoa gõ nhè nhẹ lên tay vịn của chiếc ghế bnh, hắn nhướn mày lên. – Ngươi không nhìn thấy… mà Lỗ Phương lại nhìn thấy?

Phương Đa Bệnh im lặng. Sau một lúc lâu, y mới thở dài.

– Ta cũng nghĩ vậy đấy.

– Có thứ gì mà lại có thể dọa một người sống sợ đến mức bị điên được nhỉ? – Lý Liên Hoa đứng dậy, chậm rãi đi hai vòng trong phòng. – Tất nhiên không phải ma… Ma cùng lắm là muốn lấy mạng ngươi, chứ lấy sổ của ngươi làm gì.

Phương Đa Bệnh khẽ nói:

– Nhưng có thứ gì lại có thể dọa người ta điên được nhỉ?

Lý Liên Hoa nhíu mày.

– Việc này thực sự rất kì lạ.

Phương Đa Bệnh lạnh lùng hỏi:

– Kì lạ thì kì lạ, nhưng chỉ sợ là không phải hồ ly tinh ngàn năm gì đó tác quái, không biết đêm nay Lục Nhất Pháp Sư muốn bắt con hồ ly tinh ngàn năm đó thế nào đây?

– Ta muốn đến phòng ngươi xem trước đã. – Lý Liên Hoa nói.

Gian phòng của Phương Đa Bệnh vẫn như đêm qua, chỉ có điều cái rương gỗ đựng quần áo bị lật đi lật lại mấy lần, chỗ trang phục tơ lụa mềm mại như bông tuyết bị vò thành một đống ném dưới đất, Lý Liên Hoa nhìn chúng với ánh mắt tán thưởng. Ngay sau đó Phương Đa Bệnh lật chăn lên, lục bộ khinh dung cuộn trong đó ra. Đó quả nhiên chỉ là một cái áo choàng bình thường, không có gì đặc biệt. Ngón tay Lý Liên Hoa khẽ chạm vào góc áo.

– Chỗ này…

Góc tay áo của áo choàng khinh dung có một lỗ thủng nhỏ hình tròn, bộ áo đó rất mới nhưng lỗ thủng đó lại có vết co kéo, cũng có hơi mất màu. Phương Đa Bệnh đột nhiên nhớ ra, y vội vàng lấy cây trâm hình lông vũ khổng tước và sợi thừng ra.

– Cái này này, cái này vốn được móc trên bộ đồ.

Lý Liên Hoa chậm rãi cầm lấy cây trâm, ngón trỏ vuốt nhè nhẹ từ đầu đến cuối. Cây trâm thẳng và sắc, trơn phẳng như mặt kính, bóng loáng nhẵn mịn.

– Thứ này… – Hắn chậm rãi nói. – Không có góc cạnh thì làm sao móc vào được?

Phương Đa Bệnh sững sờ. Y cuộn y phục lại thành một đống giấu trong người, lúc mở ra thì cây trâm ngọc đã rơi xuống rồi, làm sao y biết thứ này được treo lên thế nào chứ? Quả thực cây trâm ngọc hình lông vũ khổng tước này bằng phẳng trơn nhẵn, không có góc cạnh, đường viền được điêu khắc bên trên thì nhẵn nhụi, làm sao nó móc được vào bộ khinh dung nhỉ?

– Giải thích duy nhất là… – Lý Liên Hoa nhét phần đuôi cây trâm vào đúng lỗ thủng trên bộ khinh dung. – Như thế này, có người đã nhét nó vào như thế này, chứ không phải treo. – Kế đó hắn thở dài thườn thượt. – Có người từng lấy cây trâm đâm vào bộ y phục. Nếu không phải người này có thù không đội trời chung với nó, thì tức là hắn muốn đâm vào người mặc y phục, bất kể lúc hắn đâm vào y phục có người mặc hay không. Nói tóm lại, thứ hắn muốn đâm chính là chủ nhân của bộ y phục.

Dừng lại một lát, Lý Liên Hoa lại chậm rãi nói tiếp:

– Hoặc là… như thế này… – Hắn rút trâm ngọc ra, cắm từ trong ra ngoài tay áo, phần cuối cây trâm xuyên qua lỗ thủng lộ ra ngoài. – Như thế này.

Phương Đa Bệnh nhìn thấy mà rợn tóc gáy, lắp bắp:

– Thế này… thế này…

– Như thế này tức là… bộ y phục này có chủ nhân rồi, chủ nhân của nó đã lấy cây trâm đâm vào người khác, không biết là cố tình hay là vô ý, đã đâm thủng tay áo của mình. – Lý Liên Hoa nhún nhún vai. – Bất kể là kiểu nào thì nói tóm lại, bộ y phục này có chủ nhân rồi.

Bộ y phục này có chủ nhân rồi. Chủ nhân của nó rõ ràng không phải là Lỗ Phương.

Nếu Lỗ Phương đã muốn tặng cho thê tử của mình bộ y phục này thì tất nhiên sẽ không đâm thủng nó, hơn nữa lỗ thủng này xem chừng không quá mới, không giống như mới bị đâm thủng đêm qua.

– Theo ta thấy thì… – Lý Liên Hoa im lặng một lúc lâu, sau đó lại chậm rãi nói. – Nếu cắm như thế này… – Hắn cắm cây trâm ngọc từ bên ngoài vào trong tay áo. – Vì đầu trâm tương đối nặng, lúc y phục được treo lên, nó sẽ rơi xuống. – Hắn nhè nhẹ rút cây trâm ra, cắm từ trong tay áo ra ngoài. – Mà như thế này… tay áo bọc lấy đầu trâm, nó sẽ không rơi xuống được.

– Vậy là lúc bộ khinh dung này treo trên cây cầu, cây trâm đã cắm ở bên trong tay áo? – Phương Đa Bệnh thất thanh nói. – Vậy nên đây không phải một bộ y phục mới, tức là nó thực sự không phải là đồ của Lỗ Phương.

Lý Liên Hoa gật đầu.

– Cây trâm này có lẽ không phải do Lỗ Phương cài vào đâu.

– Không biết Lỗ Phương kiếm được bộ y phục này ở đâu. – Phương Đa Bệnh chợt hiểu ra. – Vậy đã có thể giải thích chuyện có người lấy trộm bộ đồ này… Bộ khinh dung này không phải của ông ta. Có người trộm y phục, cài cây trâm ngọc vào trong tay áo, muốn nhắc nhở Lỗ Phương rằng bộ y phục này không phải của ông ta, nhắc nhở ông ta đừng quên mình đã lấy được nó từ chỗ nào.

– Không sai. – Lý Liên Hoa thở dài. – Y phục này chẳng có gì cả, mặc dù khinh dung rất đắt nhưng ngàn vạn lần không thể đắt hơn cây trâm kia, tuyệt đối sẽ chẳng có ai lại vì một kiện y phục mà giả thần giả quỷ cả. Lỗ Phương chắc chắn đã nhìn thấy chuyện gì đó đen tối ám muội, ông ta lấy được bộ y phục này ở một nơi nào đó không thể cho ai biết… Bản thân ông ta thấy chột dạ nên bị người ta dọa cho điên luôn.

Phương Đa Bệnh trầm ngâm.

– Lỗ Phương từng nói ông ta làm mất một cái hộp nhỏ. Nói không chừng cây trâm ngọc và khinh dung được đặt chung một chỗ, cũng chưa chắc là “nó” cố tình đến dọa Lỗ Phương.

Lý Liên Hoa mỉm cười đáp:

– Đừng lo lắng, mặc dù Lỗ Phương đã bị điên nhưng không phải Lý Phi vẫn tỉnh táo đó sao? Chuyện Lỗ Phương không thể nói ra, Lý Phi kia có lẽ cũng biết đấy.

Phương Đa Bệnh phì cười một tiếng, dùng sức vỗ vai hắn.

– Có đôi khi ngươi cũng thông minh bằng nửa lão tử đây.

Lúc này, Vương công công chỉ huy một đám thị vệ bưng vào những thứ để Lý Liên Hoa khai đàn làm phép. Y hét lớn một tiếng bảo đặt chúng trong vườn hoa bên ngoài cửa sổ phòng Lỗ Phương, một đám người được huấn luyện bài bản, bước đi đều nhịp nhanh chóng tiến vào rồi lại nhanh chóng đi ra. Rõ ràng Vương công công không có hứng thú với điện Cảnh Đức này cho lắm, sự quan tâm duy nhất của y chắc chắn chỉ đặt trên người trưởng tử của Phương đại nhân, người mà Hoàng thượng có ý chỉ hôn, mà vị trưởng tử này rõ ràng cũng chẳng để lại ấn tượng gì quá sâu sắc với y. Chốn thâm cung đã khiến cho vẻ mặt của một thái giám hơn ba mươi tuổi trở nên cứng ngắc, ánh mắt thâm sâu khó lường, y liếc nhìn Phương Đa Bệnh va Lý Liên Hoa vài cái rồi liền lui ra ngoài.

Ngày vừa buông hoàng hôn, trong điện Cảnh Đức chỉ còn hai người, Phương Đa Bệnh va Lý Liên Hoa. Bốn phía xung quanh tĩnh lặng, phòng ốc nơi đây không nhiều, đình viện thì rất nhỏ, cách mấy bức tường chính là Hoàng cung, có rất nhiều hoa cỏ và vô cùng yên tĩnh. Lý Liên Hoa nghiêm nghị đặt lư hương lên, thắp ba nén nhang. Món ăn bốn chay bốn mặt được mở ra, mặc dù đã nguội nhưng vẫn rất ngon lành với người nhiều ngày nay chỉ ăn cháo trắng dưa cải. Phương Đa Bệnh tiện tay cầm một miếng chân giò bắt đầu ăn.

– Ngươi định đối phó Lý Phi như thế nào?

– Lý Phi? – Lý Liên Hoa nhã nhặn cầm đũa gắp miếng nấm hương trong đĩa, chậm rãi nói. – Ta không thân thiết với Lý đại nhân cho lắm, cũng không có máu mặt như Phò mã, sao mà dễ đối phó cho được?

Hắn nhai miếng nấm hương cả nửa ngày, rồi lại chậm cháp gặp một con tôm từ trong cái dĩa lớn.

– Nói thế mà ngươi lại không nổi giận sao?

Phương Đa Bệnh lúc này đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, thế nên y bỏ qua việc “Phò mã” gì đó của hắn.

– Liên Hoa chết tiệt kia.

Lý Liên Hoa nhướn mày.

– Hửm?

Phương Đa Bệnh lấy ra một mảnh giấy từ trong người.

– Thì đó… ngươi chui ra khỏi cái mai rùa, chẳng lẽ không phải vì cái này sao?

Ánh mắt Lý Liên Hoa thoáng biến đổi, hắn lấy từ trong tay áo mảnh giấy của Phong Tiểu Thất. Đặt hai mảnh giấy ở chung một chỗ thì thấy ngay vết gấp trên hai mảnh giấy hoàn toàn giống nhau. Có điều mảnh giấy của Phương Đa Bệnh nhỏ hơn một chút, tuy rằng bút tích trên đó cũng giống hệt nhau.

Hai thứ này rõ ràng cùng đến từ một chỗ.

– Cửu Trùng? Lý Liên Hoa nghiền ngẫm một lúc lâu. – Thanh Lương Vũ sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm là để cứu một người, người này hắn không biết có cứu được không. Hắn và Phong Tiểu Thất cùng chết, trên người Phong Tiểu Thất có một mảnh giấy. Lỗ Phương đánh mất một cái hộp, trong hộp có một bộ y phục lai lịch không rõ. Lỗ Phương bị điên, bộ y phục đó treo trên cầu, bên dưới y phục cũng có một mảnh giấy… có lẽ… – Hắn chậm rãi nói. – Có lẽ từ lúc bắt đầu chúng ta đã nghĩ sai… Chuyện này có lẽ cần có cách nhìn khác.

Phương Đa Bệnh không nhịn được chen miệng vào:

– Thanh Lương Vũ và Phong Tiểu Thất chết là do bị Phong Khánh giết hại, liên quan quái gì đến mảnh giấy này…

– Không sai, Thanh Lương Vũ và Phong Tiểu Thất chết là vì bị Phong Khánh giết. – Lý Liên Hoa nói. – Nhưng nếu không phải Phong Khánh giết bọn họ, liệu bọn họ có bị một ai đó hoặc một vài người nào đó sát hại không? Thanh Lương Vũ muốn cứu ai? Mảnh giấy này rốt cuộc là bọn họ có được lúc còn sống… hay là sau khi chết, ai đó đã bỏ vào trong túi áo Phong Tiểu Thất mà thần không biết quỷ không hay?

Phương Đa Bệnh lắc đầu lia lịa.

– Không đúng, không đúng, ngươi phải biết là mặc dù Thanh Lương Vũ đã chết nhưng Phong Tiểu Thất lúc đó vẫn chưa chết. Lúc bọn họ bị Phong Khánh truy sát, không phải tay mổ lợn kia còn nhìn thấy sao? Phong Tiểu Thất còn được tay mổ lợn đó cứu sống một thời gian, sau đó tự treo cổ chết. Nếu là bỏ vào sau khi chết, vậy sao tay mổ lợn kia lại không biết?

– Không… – Lý Liên Hoa mỉm cườiCó lẽ nguyên nhân mảnh giấy này xuất hiện trong túi áo của Phong Tiểu Thất chứ không phải xuất hiện trong túi áo của Thanh Lương Vũ… là vì có người cũng đang lần theo dấu vết của Thanh Lương Vũ và Phong Tiểu Thất, nhưng hắn đến chậm một bước. Đợi đến khi đuổi theo được Phong Tiểu Thất thì Thanh Lương Vũ đã chết, hơn nữa còn đã bị chôn, Phong Tiểu Thất thì đang hấp hối. Thế nên người đó đã đặt mảnh giấy vốn ở trên người Thanh Lương Vũ vào trong túi của Phong Tiểu Thất. Tam Quai mổ lợn không biết võ công, một ngày đến quá nửa thời gian hắn không ở nhà, muốn đặt một mảnh giấy lên người Phong Tiểu Thất đang hấp hối, hoặc đã treo cổ tự sát thì có gì là khó chứ?

Phương Đa Bệnh nún thinh, việc này đích thực cũng có khả năng.

– Đặt một mảnh giấy vào túi của Phong Tiểu Thất thì có tác dụng gì?

– Cũng giống như chuyện bộ y phục của Lỗ Phương bị treo trong vườn hoa ấy, làm vậy thì có tác dụng gì? Nhưng dù sao cũng có người đã treo lên đó thôi. – Lý Liên Hoa ôn hòa nói. – Chuyện của Lỗ Phương, theo lý mà nói thì chắc là như thế này: Lỗ Phương chết, y phục của thê tử Lỗ Phương bị treo trong vườn hoa, trong y phục có quấn một cây trâm ngọc, dưới y phục có rơi mảnh giấy. Nhưng ngày Lỗ Phương phải chết, ngươi lại đến điện Cảnh Đức. Theo ta thấy, ngươi lần đầu đến điện Cảnh Đức, chắc chắn lúc nào cũng nghĩ xem phải bỏ trốn ra sao, chuyện nhìn Đông ngó Tây, nửa đêm trèo tường mò mẫm tất nhiên ngươi sẽ làm… Thế nên Lỗ Phương vốn phải chết, bị ngươi mù mờ phá rối nên lại không chết vào cái đêm mơ hồ đó.

Phương Đa Bệnh lặng người.

– Ngươi định nói là… lúc lão tử mò mẫm trong vườn hoa, thực ra có người muốn giết Lỗ Phương nhưng hắn thấy lão tử đến gần nên không giết nữa? Nhưng ngày đó toàn thân lão tử bị phong bế võ công, muốn giết lão tử thực ra đâu có phí chút công sức nào.

Lý Liên Hoa nhíu mày.

– Nếu là người khác thì tất nhiên cũng bị giết, nhưng ngươi là Phò mã, nếu ngươi đột nhiên chết thì lão tử nhà ngươi, lão tử của lão tử nhà ngươi, thê tử của ngươi, còn cả người cha của thê tử ngươi chẳng lẽ chịu để yên sao?

Phương Đa Bệnh nghẹn lời.

– Khụ khụ… Vậy nếu lão tử không phải Phò mã, chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao?

Lý Liên Hoa nhìn y cực kỳ đồng tình, nói vô cùng vui vẻ:

– Chúc mừng chúc mừng, có thể thấy đúng là ngươi phải lấy Công chúa rồi.

Phương Đa Bệnh nhổ phì phì vài tiếng.

– Vậy nếu Lỗ Phương chưa chết, sao y phục kia lại vẫn treo trên cầu?

– Người ta treo quần áo, sắp sẵn trận thế, đang định giết người thì ngươi mò ra, người ta không giết được người thì chớ, giờ lại còn trơ mắt nhìn ngươi thu dọn đồ bỏ đi. – Lý Liên Hoa than thở. – Nếu ta là hung thủ, trong lòng nhất định sẽ tức điên lên đấy.

Phương Đa Bệnh cứng họng, khóc không được mà cười chẳng xong.

– Chẳng lẽ lão tử nửa đêm gặp ma, nhìn thấy y phục treo trên cầu, đó hoàn toàn là một chuyện không nên sao?

Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:

– Có lẽ là vậy, vậy nên vào đêm hôm sau người ta liền đến rình mò ở nóc phòng ngươi, chuyện này hợp tình hợp lý mà.

Phương Đa Bệnh ngẩn ra hồi lâu.

– Lão tử lấy y phục đi, đêm đó “nó” chưa giết được Lỗ Phương, lại không có cách nào lấy y phục về, Lỗ Phương phát hiện y phục bị mất, chuyện này đánh rắn động cỏ, thế nên đêm hôm sau, khi lão tử không đi dạo trong vườn hoa nữa thì “nó” lại tìm đến Lỗ Phương, sau đó Lỗ Phương bị điên.

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

– Cách nói như vậy cũng tương đối hợp tình hợp lý.

– Cách nói như vậy… – Phương Đa Bệnh thuận theo lời của hắn nói tiếp. – Đó chính là một vòng liên hoàn: Thanh Lương Vũ và Phong Tiểu Thất chết rồi, có người đặt lên người Phong Tiểu Thất một mảnh giấy; Lỗ Phương điên rồi, cũng có người bỏ một mảnh giấy, mảnh giấy này nhất định có ám chỉ gì đó.

Đôi đũa trong tay Lý Liên Hoa khẽ động, đột nhiên hắn vươn tay gắp hạt dẻ trong đĩa chân giò kho trước mặt Phương Đa Bệnh.

– Bây giờ có vẻ giống một sự uy hiếp không rõ ràng.

– Uy hiếp? – Phương Đa Bệnh nhanh chóng hạ đũa, gắp hết toàn bộ hạt dẻ trong đĩa chân giò kho. – Uy hiếp đến mức Lỗ Phương đại nhân hồn bay phách tán, còn người trong điện Cảnh Đức thì hoảng loạn hoang mang à?

Lý Liên Hoa thấy hạt dẻ đã hết, gió bão không lay chuyển được nụ cười trên mặt, hắn cầm đũa chuyển sang đĩa cá om, tốc độ hạ đũa so với Phương Đa Bệnh chỉ có nhanh chứ không có chậm. Hắn vừa ăn vừa nói, giọng điệu so với lúc không ăn gì cũng không khác biệt lắm, việc này khiến Phương Đa Bệnh rất bất mãn.

– Thanh Lương Vũ muốn đi cứu một người, Lỗ Phương có được một bộ y phục lai lịch không rõ ràng, ta đoán người kia và bộ y phục đó có lẽ là cùng một việc. Ý đồ của “nó” khi ném mảnh giấy có lẽ là… – Hắn giơ đũa lên môi thổi thổi rồi khẽ nói. – Kẻ nào biết chuyện phải chết.

– Vậy nên những người có thể biết được chuyện này, hoặc là vĩnh viễn không truy cứu, hoặc là chết… Cho dù là loại người mù mờ không biết nông sâu như Lỗ Phương, muốn lấy đồ mang về tặng thê tử, cũng giết không tha. – Phương Đa Bệnh cũng khẽ nói. – Mảnh giấy để lại chính là một kí hiệu.

Lý Liên Hoa gậy đầu hài lòng, không biết hắn hài lòng với đĩa cá om hay là với lời giải thích của Phương Đa Bệnh.

– Chỉ có người biết chuyện mới hiểu được ý nghĩa của mảnh giấy đó, người ngoài cuộc như ta và ngươi tất nhiên xem sẽ không hiểu gì.

Phương Đa Bệnh không thích ăn cá. Y nhìn Lý Liên Hoa ăn cá mà có chút hậm hực.

– Không biết người Thanh Lương Vũ muốn cứu có liên quan gì tới bộ y phục mà Lỗ Phương muốn tặng thê tử, bí mật mà “nó” muốn che giấu rốt cuộc kì lạ cổ quái ra sao?

Lý Liên Hoa ăn xong con cá thì tiếc nuối chép miệng. Hắn không thích thịt lợn nhưng Phương Đa Bệnh lại thích.

– Hai mảnh giấy thị uy này, đều là Kim Ti Thái Tiên. – Hắn chỉ vào tơ vàng có thể lờ mờ thấy trên mảnh giấy và những sợi bông cực nhỏ ở mép giấy. – Đây là giấy cống phẩm, hơn nữa sau khi kim tàm ở Duyễn Châu bị tuyệt chủng thì loại giấy này cũng không còn thấy nữa. – Ngừng lại một chút, hắm chậm rãi nói tiếp. – Kim tàm ở Duyễn Châu bị tuyệt chủng, đó đã là chuyện của hơn một trăm năm trước.

– Hai mảnh giấy này được viết từ hơn một trăm năm trước sao? – Phương Đa Bệnh kinh ngạc. – Giấy của hơn một trăm năm trước đến bây giờ vẫn lưu giữ được sao?

Lý Liên Hoa sửa lại:

– Là giấy cống phẩm của hơn một trăm năm trước. Hai mảnh giấy này, được viết trong Hoàng cung.

Phương Đa Bệnh ném đũa “cạch” một tiếng.

– Bà nó chứ, chẳng lẽ kẻ phái người đến giả thần giả quỷ, dọa Lỗ Phương bị điên lại đến từ Hoàng cung Đại nội sao?

Lý Liên Hoa lắc đầu.

– Không phải, không phải đâu. Ngươi phải biết là Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến mấy người Lỗ Phương, Lý Phi, Triệu Xích, Thượng Hưng Hành, Lưu Khả Hòa, tuyệt đối không phải nhất thời nổi hứng mà nhất định có chuyện quan trọng. Nếu Hoàng thượng chỉ muốn giết người diệt khẩu, chuyện đó… có rất rất nhiều, nhiều đến cả ngàn vạn cách, ví dụ như thưởng cho mấy mảnh lụa trắng… hoặc phái thị vệ Đại nội giết hết cả năm người đó, rồi phóng một mồi lửa thiêu trụi điện Cảnh Đức, nói với bên ngoài là bị cháy, ai dám nói không phải? Nhưng “nó” lại chỉ dọa cho Lỗ Phương bị điên, để lại một mảnh giấy, vậy nên “nó” không phải là người mà Hoàng thượng phải đến.

Phương Đa Bệnh “ồ” lên một tiếng. Y lấy từ trong tay áo ra cây trâm ngọc, gõ vài cái trong tay.

– Vậy chỉ còn lại một khả năng, mục đích “nó” để lại mảnh giấy chính là để đe dọa tất cả những người biết chuyện phải im lặng, một khi để “nó” phát hiện ra có ai biết chuyện thì giết tất bất luận tội. Bất kể là ai cũng không được biết bí mật kia, thậm chí cả Hoàng thượng.

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

– Đây là một bí mật cực kỳ lớn, có lẽ là một việc cơ mật từ hơn một trăm năm trước.

– Bí mật cực lớn thì phải điều tra, vậy hồ ly tinh ngàn năm có còn cần nữa không? – Đầu tường đột nhiên có người ung dung nói. – Nếu không cần thì để ta bắt về lột da ăn cho sớm.

Phương Đa Bệnh giật nảy người. Y quay đầu lại, chỉ thấy có một người béo mập trắng mịn đang ngồi trên đầu tường ở đình viện, bộ dạng tròn trĩnh ngay ngắn giống hệt như một cái màn thầu nhỏ xếp chồng lên một cái màn thầu lớn. Trên lưng cái người béo mập đó có vác một cây hồ cầm, trong tay xách một thứ gì đó đầy lông. Thứ đó mềm mềm, bất động, không biết đã bị bóp chết chưa. Lý Liên Hoa mỉm cười lịch sự với người đến, giống như lúc nào hắn cũng hiểu biết lễ nghĩa vậy.

– Thiệu thiếu hiệp.

Phương Đa Bệnh vừa nghe thấy “Thiệu thiếu hiệp” thì “à” lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Người này chính là đệ tử của Vạn Thánh Đạo Phong Khánh, Thiệu Tiểu Ngũ, là kẻ đã sớm biết sư phụ chẳng ra gì, sư muội lên bỏ trốn với người khác cũng vờ như không biết.

– Thì ra ngươi chính là tên béo đó.

Người mập mạp trắng hồng đó thong dong ngồi trên bờ tường.

– Đa Sầu Công Tử Phương Đa Bệnh nổi danh lẫy lừng, thì ra lại là một tên gầy còm.

Phương Đa Bệnh hừ hừ vài tiếng, khinh khinh nhìn trời. Bản công tử ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời, sao có thể chấp nhặt với cái màn thầu kém hiểu biết kia được? Y cố tình không tức giận, liếc nhìn Thiệu Tiểu Ngũ một lúc.

– Thiệu thiếu hiệp bản lĩnh lớn lao, không biết ngươi đến điện Cảnh Đức có chuyện gì?

Thiệu Tiểu Ngũ nghênh ngang nhìn Phương Đa Bệnh, cũng liếc nhìn y một lúc rồi lắc đầu.

– Tục nhân như ngươi, tục quá…

Đột nhiên y kéo tay áo che mặt cười, giọng nói chói tai:

– Người ta vốn tên là Tú Ngọc, nếu ngươi không thích gọi ta là thiếu hiệp, thì chi bằng gọi ta là Tú Ngọc đi.

Phương Đa Bệnh nghẹn họng ho khụ khụ khụ, suýt nữa thì bị sặc chết. Lý Liên Hoa đứng bên cnạh che miệng than thở:

– Nếu ngươi muốn gọi hắn là tên béo thì cần gì phải gọi hắn là thiếu hiệp.

Phương Đa Bệnh khó khắn lắm mới bình thường lại, y quay đầu qua, Thiệu Tiểu Ngũ ha ha cười lớn, từ bờ tường nhảy xuống.

– Hắn gầy gò như vậy, nếu ta làm hắn tức giận thêm vài lần nữa, có phải hắn sẽ tức đến chết không?

Phương Đa Bệnh đứng cạnh khẽ kì quái hỏi:

– Tú Ngọc à… Không biết cô nương đột nhiên trèo tường vào đây có chuyện gì vậy?

Ngón tay béo múp của Thiệu Tiểu Ngũ chỉ vào mũi Lý Liên Hoa.

– Là hắn nói muốn làm phép ở đây, bảo ta đến giúp hắn bắt một con hồ ly tinh ngàn năm đến đây ghép vào cho đủ. Khó khăn lắm ta mới cực khổ bắt được một con, vậy mà sau khi hắn nhìn thấy ngươi thì quên luôn cả ta.

Phương Đa Bệnh lạnh lùng nói:

– Ta thắc mắc không biết Lục Nhất Pháp Sư tinh thông pháp thuật như thế nào, thì ra là sớm đã có trò lừa đảo.

Mặt Lý Liên Hoa không đổi sắc, hắn mỉm cười nho nhã.

– Trước hết cứ uống rượu đã, uống rượu đã.

Hắn bỏ vò rượu cống cho hồ ly tinh ngàn năm ra, rót ba chén. Thiệu Tiểu Ngũ uống không hề khách khí, đầu lưỡi cuộn lại, khó chịu phì phì mấy tiếng.

– Cay quá.

Phương Đa Bệnh liếc xéo thứ mà y đang cầm.

– Con hồ ly tinh này là cái quái gì vậy?

Thiệu Tiểu Ngũ ném thứ đó xuống đất.

– Lý Liên Hoa bảo ta giúp hắn bắt hồ ly, ta tìm trong núi không thấy con hồ ly nào, bỗng dưng lại tóm được thứ này.

Lý Liên Hoa tóm lấy hàm cái thứ lông lá kia, Phương Đa Bệnh chán ghét nhìn con hồ ly tinh đó.

– Đây… đây rõ ràng là một con chó mà.

Quả thực, con vậy mình đầy lông vàng đã sắp tắt thở, tứ chi mềm nhũn bị Thiệu Tiểu Ngũ ném xuống đất. Đó là một con vật rất giống chó, một loài chó núi(*). Lý Liên Hoa vuốt vuốt cằm như đang có gì đó suy nghĩ, Phương Đa Bệnh lẩm bẩm:

(*) Một trong những giống chó bản địa của Trung Quốc, còn gọi là chó núi, cao khoảng 40-50cm, trọng lượng 10-13kg.

– Đây… chẳng lẽ là hồ ly tinh ngàn năm sao?

Vẻ mặt Thiệu Tiểu Ngũ sống động, y chẳng có chút hổ thẹn áy náy.

– Cứ nghĩ là hồ ly tinh ngàn năm đem lòng yêu chàng thư sinh trẻ lên kinh dự thi thì sẽ biến thành mỹ nhân cơ, nhưng con hồ ly tinh này yêu phải một con chó cái, vậy chẳng phải sẽ biến thành một con chó núi sao? Chuyện này thì có gì kì lạ chứ?

Phương Đa Bệnh lẩm bẩm nói:

– Không xong rồi, không xong rồi… hồ ly tinh ngàn năm không những là một con chó, mà còn là một con chó đực nữa này.

– Khụ… – Lý Liên Hoa đã suy nghĩ rất lâu về con hồ ly tinh ngàn năm sắp tắt thở này, cuối cùng cũng khụ một tiếng. – Nghe nói mũi loài chó núi hoang dã này thính lắm.

Phương Đa Bệnh đang chăm chú nhìn con chó sắp chết ấy, đột nhiên ngẩng đầu lên.

– Ngươi nói gì hả?

Mắt Thiệu Tiểu Ngũ bỗng nhiên cũng sáng lên, Lý Liên Hoa chậm rãi nói:

– Ta nghĩ… nếu như con chó này có thể dẫn chúng ta đến chỗ Lỗ Phương lấy được y phục, thì không chừng…

Mắt Phương Đa Bệnh sáng rực, y nhảy bật dậy.

– Chí phải, chí phải! Mũi chó thính lắm, mà bộ y phục kia lại đang ở chỗ ta, nếu con chó ấy có thể tìm ra được vị trí ban đầu của khinh dung thì không chừng có thể biết được bí mật đó là gì!

Lý Liên Hoa liếc xéo y:

– Có điều…

Phương Đa Bệnh vẫn đang mừng rỡ như điên.

– Để ta đi lấy bộ y phục đó!

Lý Liên Hoa vẫn nói:

– Nhưng mà…

Phương Đa Bệnh mất kiên nhẫn:

– Làm sao hả?

Lý Liên Hoa nói:

– Chí ít thì con chó đó trước hết phải là một con chó còn sống thì mới có thể thử xem nó có tìm ra nơi phải đến không.

Phương Đa Bệnh ngẩn ra, cúi đầu nhìn con chó. Chỉ thấy đầu lưỡi nó đã mềm rũ, vắt sang một bên, mắt nhắm tịt, bộ dạng hoàn toàn giống đã đắc đạo thăng thiên. Thiệu Tiểu Ngũ cầm đĩa chân giò với thái độ “việc chẳng liên quan gì đến ta”, ngồi bên cạnh nhai nhóp nhép. Phương Đa Bệnh nổi giận, túm lấy Thiệu Tiểu Ngũ.

– Cái tên béo này, sao ngươi lại bóp chết nó thế kia?

Miệng Thiệu Tiểu Ngũ đầy thịt lợn, y lúng búng nói:

– Lý Liên Hoa chỉ bảo ta bắt hồ ly tinh ngàn năm thôi, chứ có nói là muốn nó còn sống hay đã chết đâu. Lão tử đã hạ thủ lưu tình rồi đấy, vặn gãy đầu thì vẫn là hồ ly tinh ngàn năm, còn không nhìn ra được đó là chó nữa kìa!

Phương Đa Bệnh túm lấy Thiệu Tiểu Ngũ không buông tay, lại nghe thấy đằng sau có tiếng động.

– Xùy, xùy xùy…

Y quay đầu lại, chỉ thấy Lý Liên Hoa ngồi xổm dưới đất, tay cầm một khúc xương, đưa qua đưa lại trước mũi con chó, không ngừng huýt sáo. Thiệu Tiểu Ngũ mở lớn hai mắt, Phương Đa Bệnh nhíu mày lại, chỉ thấy con “hồ ly tinh ngàn năm” rõ ràng đã thăng thiên đột nhiên lại như một con cá chép ưỡn mình, phi thân nhảy lên, đớp lấy miếng xương trong tay Lý Liên Hoa rồi như muốn chui vào bụi cỏ. Không ngờ chạm trán phải một đối thủ đáng gờm, khúc xương trong tay hắn giống như mọc rễ, không mảy may nhúc nhích.

Địch không động, ta cũng bất động… Con “hồ ly tinh ngàn năm” đó đã dùng hết sức lực toàn thân, nó cắn chặt khúc xương kia, thịt đã đưa đến miệng rồi thì quyết không từ bỏ!

Thiệu Tiểu Ngũ và Phương Đa Bệnh trố mắt đứng nhìn một màn “yêu hồ đổi xác”, nhìn nụ cười không chút biến đổi của Lý Liên Hoa và tình trạng thay đổi khôn lường của con hồ ly tinh mà thấy kinh hãi. Phương Đa Bệnh thấy vẻ hung ác trong mắt “hồ ly tinh ngàn năm”, tấm tắc lấy làm lạ:

– Thực… thực sự không hổ là “hồ ly tinh ngàn năm”…

Thiệu Tiểu Ngũ cảm thấy mất hết cả mặt mũi. Dù sao lúc y đưa tay tóm lấy nó, cái thứ này lại cứ nằm ngay đơ ra, khiến y có lúc cũng cho rằng mình ra tay quá tàn nhẫn. Lý Liên Hoa kéo khúc xương, con “hồ ly tinh ngàn năm” kia bấu tứ chi xuống đất, hạ thấp thân mình từng chút từng chút hướng ra sau. Lý Liên Hoa vui vẻ duỗi tay sờ bộ lông nó, con “hồ ly tinh ngàn năm” dựng lông toàn thân lên, đột nhiên nhả miếng xương ra, nhắm vào tay Lý Liên Hoa cắn một nhát. Nhát cắn đó nhanh như chớp, quả nhiên là nhanh hơn cả Thiếu Lâm Như Ý Thủ, cứng rắn như Tam Tài Kiếm của Võ Đang, mạnh mẽ như Ni Cô Chưởng của Nga Mi, hung hãn như Đả Cẩu Bổng của Cái Bang. Song “rắc” một tiếng… nó chỉ cắn trúng khúc xương vừa rồi.

Lý Liên Hoa đã đổi vị trí khúc xương, nhét nó vào kẽ răng của “hồ ly tinh ngàn năm”. “Hồ ly tinh ngàn năm” sững sờ, phát ra tiếng rú rên rỉ trong cổ họng, Lý Liên Hoa lại duỗi tay xoa đầu nó. Lần này nó để hắn xoa vài cái, rồi đột nhiên lại nhả khúc xương ra cắn vào tay hắn… Lại “rắc” một tiếng, tất nhiên nó lại cắn vào khúc xương. “Hồ ly tinh ngàn năm” đùng đùng nổi giận, bỗng nó nhảy lên, đuổi theo cắn Lý Liên Hoa như điên. Chỉ nghe thấy một tràng gào rú “oảng oảng oảng oảng”, Lý Liên Hoa để mặc nó nhảy bổ vào lòng, tay trái túm lấy lưng nó rồi vuốt ve bộ lông của nó, tay phải thì vung vẩy. Mỗi nhát cắn, “hồ ly tinh ngàn năm” đều cắn phải khúc xương, không chạm được đến góc áo của Lý Liên Hoa.

Phương Đa Bệnh nhìn mà dở khóc dở cười, Thiệu Tiểu Ngũ thì xem rất vui vẻ. Sau một lúc “hồ ly tinh ngàn năm” cuối cùng cũng chịu thua, tuy rằng không cam lòng tình nguyện, nằm phục trong lòng Lý Liên Hoa, để mặc hắn sờ tới sờ lui trên đầu, giận mà không dám tỏ thái độ gì. Lý Liên Hoa thích thú khen thưởng cho nó khúc xương kia, không ngờ “hồ ly tinh ngàn năm” lại rất có khí phách, nó nhỏ phì vào khúc xương đã hại thân chó của nó, khịt mũi khinh khinh. Lý Liên Hoa cũng không tức giận, hắn lấy một miếng thịt mỡ trong cái đĩa Thiệu Tiểu Ngũ cầm, nhét vào miệng “hồ ly tinh ngàn năm”. Mặt con chó giật giật một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nuốt xuống, kêu lên mấy tiếng ư ử, mất sạch cả khí phách.

– Ê tên béo. – Phương Đa Bệnh huơ huơ tay áo. – Con vật mà ngươi bắt được nói không chừng thực sự là hồ ly tinh biến thành đấy.

Thiệu Tiểu Ngũ nhìn đôi mắt cho ngân ngấn đảo vòng vòng, cũng che mặt thở dài.

– Già rồi mắt mờ, lại đi bắt cái thứ này về.

Lý Liên Hoa lại rất thích thú, sờ sờ đầu con chó.

– Phò mã, mang y phục đến đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN