Liên Hoa Lâu trọn bộ
Mảnh Giấy Thứ Hai
Bộ váy mà Lỗ Phương “làm mất” hiện tại đang được cuộn tròn trong chăn của Phương Đa Bệnh. Vải khinh dung cực kỳ mỏng nhẹ, giống như không có gì, cuộn ở trong chăn chẳng ai nhìn ra được. Còn về việc bên trong nó có giấu thứ gì, đêm qua quay về muộn quá, y cũng không dám đốt đèn lên xem xét nên bèn ném luôn nó với mảnh giấy vào trong tủ… Phương Đa Bệnh nghĩ rằng chẳng ai dám cả gan mở tủ của mình ra.
Hôm nay sau khi hàn huyên với các vị đại nhân, Phương Đa Bệnh quay về phòng, châm đèn dầu, y lấy hết mọi thứ từ trong tủ ra trừ bộ váy. Khinh dung là áo choàng, bình thường không có túi áo, bộ váy này tất nhiên cũng không có, thứ kia không phải được đặt trong túi áo mà là treo ở góc áo.
Đó là một cây trâm phỉ thúy.
Cây trâm nhẵn mịn, được chạm khắc thành hình lông vũ khổng tước, xinh đẹp rực rỡ, hoa văn cực kỳ tinh tế. Phương Đa Bệnh nhìn cây trâm đến ngẩn người, nhưng không phải y thán phục thứ này có giá trị liên thành, mà vì cây trâm này là của nam nhân. Đây là trâm nam, không phải trâm nữ.
Có điều… cho dù Phương thị giàu có khắp một phương thì y cũng chưa từng nhìn thấy cây trâm nào lộng lẫy đến vậy, cho dù có là dì lớn, dì nhỏ của y thì e là cũng không có vật giống thế này. Vật liệu loại một, thợ có tay nghề loại một, đó đều là những thứ chỉ có thể trô mong chứ không thể cưỡng cầu.
Trên khinh dung chỉ móc một cây trâm, không còn thứ gì khác. Đúng như Lỗ Phương đã nói, bộ váy này là đồ mới hoàn toàn, trông không giống như có người đã mặc qua. Phương Đa Bệnh cầm sợi dây thừng treo trên hành lang, sợi thừng đó được bện thành từ ba mảnh vải xé vụn. Hôm qua y bị điểm hai mươi tám huyệt đạo, qua một ngày khí huyết đã lưu thông, bây giờ y hơi dùng sức nắm lấy sợi thừng, vậy mà nó vẫn chịu được. Muốn dùng sợi dây thừng này thắt chết hay treo cổ một người thì thừa sức, nhưng vì sao lại dùng nó để treo một bộ y phục? Muốn treo một kiện khinh dung thì chỉ cần ba sợi tóc là đủ rồi, cần gì phải khổ sở vặn thừng chứ?
Kì lạ, kì lạ thật…
Phương Đa Bệnh ném cây trâm và sợi thừng vào trong tủ, y lại lấy tờ giấy kia ra xem xét tỉ mỉ. Mảnh giấy kia hôm qua y đã xem qua rồi, bên trên đích thực cũng viết mấy chữ nhưng không phải trên một dưới một hay trên hai dưới hai gì đó. Trên mảnh giấy viết hai chữ “Cửu Trùng”, ngoài ra không còn gì nữa. Phương Đa Bệnh cầm mảnh giấy, gấp lại theo vết tích, quả nhiên có thể dễ dàng ghép thành một cái hộp vuông. Bên trên hộp vuông cũng có mấy nét vẽ, vị trí cũng không khác với cái hộp của Lý Liên Hoa là mấy, không biết là cái gì.
Gió thổi qua ngọn nến khiến những cái bóng phản chiếu đong đưa, mấy cái đèn lồng treo trên hành lang ngoài cửa sổ cũng khẽ lay động, ánh sáng trở nên u ám ảm đạm. Phương Đa Bệnh thu mảnh giấy lại, day day mũi. Đêm dài đằng đẵng, ngồi một mình buồn chán quá, vẫn nên mở sách ra xem thì hơn. Mặc dù Phương đại thiếu y không câu nệ tiểu tiết nhưng văn võ song toàn, bụng đầy kinh thư, tuyệt đối không phải hạng chỉ biết múa đao nghịch thương đâu.
Trong phòng này có một kệ sách, y chậm rãi đi qua đó, ngẩng đầu liếc nhìn đầu mục sách, thấy trên giá sách chỉ đặt vỏn vẹn mười cuốn, phần lớn đều là Kinh thi, Luận ngữ. Sau hàng sách, thấp thoáng có thứ gì đó được đặt nằm ngang. Y thò tay lôi cái thứ được giấu phía sau ra giũ giũ. Một lớp bụi bay lên dưới ánh đèn, thứ này rõ ràng đã được đặt ở đây một khoảng thời gian rồi. Phương Đa Bệnh xách nó ra phủi phủi một cách khó chịu, đợi đến khi bay hết lớp bụi, y mới nhìn kỹ lại… Đây cũng là một cuốn sách.
Có điều đây là một cuốn sổ được đóng rất cẩn thận, không hẳn là một cuốn sách. Phương Đa Bệnh cầm đèn dầu qua, cuốn sổ đó không phải xuân cung dâm họa, cũng không phải bí kíp võ công gì, việc này khiến y thất vọng vô cùng. Rất nhiều trang trắng trơn, một chữ cũng chẳng có, để khói hun rồi hơ qua lửa cũng không thấy hiện lên chữ nào, chỉ có trang đầu tiên viết ba chữ “Cực Lạc Tháp” rất lớn. Trang thứ hai vẽ mấy thứ, trông có vẻ như hoa sen, hạt trân châu, vỏ sò gì đó. Bút pháp này rất tệ, tất nhiên không bằng được với bút pháp thần thánh của y, so với nét chữ nguệch ngoạc của Lý Liên Hoa cũng kém đến ba phần. Ngoài hoa sen, vỏ sò, trang thứ ba còn vẽ sáu con chim hình thù kỳ quái, kế đó thì trắng trơn, một chữ cũng không có.
Phương Đa Bệnh lật cuốn sổ đến dăm ba lần, thấy thực sự chẳng có gì để xem nên đành ném qua một bên. Y nằm lên giường, mắt còn chưa nhắm thì đột nhiên trên xà nhà có một cái bóng vụt qua. Có bóng người lướt trên mái nhà. Phương Đa Bệnh bật người dậy, nhất thời sợ đến ngây người. Y đang ở trong phòng xem đồ, đột nhiên trên mái nhà lại có kẻ nhìn trộm vào giờ này, ở nơi này mà y lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì… Trên đời này thực sự có kẻ tài giỏi đến vậy sao?
Người này là ai? Hắn đã nhìn thấy gì? Người này chính là kẻ đã trộm y phục của thê tử Lỗ Phương rồi cố tình treo lên cây cầu đó sao? Nếu người này có võ công như vậy, vì sao hắn lại làm loại chuyện nhàm chán chứ? Phương Đa Bệnh thẫn thờ hồi lâu, bất giác thấy lành lạnh toàn thân. Kẻ đó biết bộ y phục kia đang ở chỗ y, nếu ngày mai chuyện này truyền ra ngoài, y phải giải thích với Lỗ Phương như thế nào đây? Sau một lúc, Phương Đa Bệnh bật người lên xà nhà, trên đó đầy bụi bặm, không có vết chân người, y lại ngẩng đầu lên nhìn, ở trên có một cửa sổ mái. Y lặng lẽ chui qua cửa sổ đó, nấp mình ở nóc nhà, chăm chú nhìn xuống dưới.
Trong phòng ánh nến sáng tỏ, bản thân y lại không có phòng bị, nếu không phải sợ thị vệ đi tuần đêm phát hiện thì nấp ở chỗ này rình trộm cũng không phải ý tồi. Nhưng mà Phương Đa Bệnh phát hiện bên dưới cửa sổ mái có mấy cây xà nhà chắn mất tầm mắt, mặc dù trong phòng sáng đèn nhưng cũng không dễ dàng thấy rõ tình hình bên dưới. Quay sang nhìn lại nóc nhà, trên đó bị nắng chiếu gió thổi lâu ngày, bụi bặm cũng đã tích tụ thành bùn rồi, chỉ thấy có vết xước mờ mờ chứ không nhìn thấy vết chân. Phương Đa Bệnh khẽ xoay người, lọt vào trong cửa sổ mái, mười ngón tay bám vào mép cửa, y đảo mắt, trong lòng bỗng thấy nặng nề… Vừa rồi y dựa vào mái nhà, để lại dấu vết sâu hơn vết tích ban đầu trên đó.
Chẳng lẽ thân thể người vừa rồi ở trên mái nhà thực sự nhẹ như chim yến sao?
Phương Đa Bệnh thả lỏng tay, nhảy xuống từ cửa sổ mái, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, y xoay người lại, thẫn thờ ngồi xuống cạnh bàn. Bóng nến tiếp tục đong đưa rồi lập tức khẽ bừng sáng, Phương Đa Bệnh tự rót cho mình một chén trà, bỗng y sững người… Vừa rồi bóng của y ở bên tay trái, bây giờ cái bóng đã sang bên tay phải rồi.
Ngọn đèn dầu… từ bên phải đã chuyển sang bên trái.
Ai đã đụng vào ngọn đèn?
Y nhìn sang bên trái, trên người vẫn đẫm mồ hôi lạnh, lúc này y bỗng thấy lạnh thêm. Cuốn sổ kia biến mất rồi. Cuốn sổ với mấy nét chữ xấu như gà bới bị y ném lên cái ghế bành, lúc này đã biến mất.
Phương Đa Bệnh đột nhiên đứng dậy, y đứng trong phòng cứng đờ người, mắt nhìn khắp xung quanh, xem xét mọi thứ trong phòng một lượt… Trên giường vẫn gọn gàng, sách trên kệ vẫn lộn xộn như lúc nãy, mấy bộ quần áo y mang theo vẫn bị ném lung tung trong cái rương đang mở toang, dường như tất cả đều giống y như ban đầu.
Chỉ có cuốn sổ là biến mất.
Phương Đa Bệnh một thân võ công, y đã từng trải qua biết bao chuyện kì lạ cổ quái trong giang hồ, thoát chết cũng được dăm ba bận, nhưng trước giờ chưa có lần nào y đổ nhiều mồ hôi lạnh như lần này.
Không có xác chết. Chỉ có bất hợp lý.
Nơi đây là điện Cảnh Đức.
Bộ váy nữ bị trộm, sợi dây thừng treo cổ, bóng người rình rập, cuốn sổ nhỏ biến mất…
Dường như trong điện Cảnh Đức, bên trong Hoàng thành, có một cái bóng dập dềnh không thứ gì ngăn cản được. Cái bóng đó đang từng chút từng chút thực hiện những chuyện u ám đáng sợ, đầy rẫy ác ý. Nếu để “nó” làm xong thì chắc chắn sẽ gây ra một hậu quả đáng sợ…
Nhưng không ai biết “nó” là ai, cũng chẳng ai biết “nó” đang làm cái gì.
Phương Đa Bệnh quay người mở tủ ra, cây trâm và sợi thừng trong tủ vẫn còn đó. Không rõ là vì “nó” nấp trên cửa mái nên không nhìn rõ đồ ở đâu, hay “nó” cố tình để những thứ này lại, dù sao cuốn sổ kia cũng biến mất rồi, cây trâm ngọc và sợi dây thừng thì vẫn còn.
Trên giường vẫn giữ nguyên hiện trạng, rõ ràng bộ váy vẫn ở bên trong.
Không biết cuốn sổ kia là thứ gì, nhưng đối với “nó” thì nhất định còn quan trọng hơn những thứ y nhặt được tối hôm qua rất nhiều.
Khốn kiếp! Phương Đa Bệnh nặng nề ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi. Lão tử gặp ma ở đây, không biết tên Liên Hoa chết tiệt kia đang phong lưu vui vẻ chốn nào. Đợi lão tử thoát thân được khỏi nơi này, nhất định phải phóng hỏa đốt trụi lầu Liên Hoa kia, để xem tên Liên Hoa chết tiệt đó sửa nó ra làm sao!
Đèn lồng đỏ bên ngoài vẫn đong đưa, đêm nay gió lớn thật!
Lúc gió thổi mạnh, Lỗ Phương đang ngồi trong phòng ngẩn ngơ trước cái bàn trống không.
Thực ra ông mua bộ y phục đó cho người tiểu thiếp, có điều đối với Lỗ đại nhân mà nói thì việc đó cũng chẳng có gì khác biệt. Ông làm quan nhát như thỏ, thực sự cũng không dám tham ô phạm pháp. Một bộ khinh dung giá đắt ngang vàng, ông mua không nổi. Nhưng vì sao lại có người biết Lỗ Phương có bộ y phục này rồi lặng lẽ ăn trộm nó, ông nghĩ thế nào cũng không ra. Huống chi lại đến một nơi như điện Cảnh Đức này để ăn trộm, chẳng lẽ đây là một sự trùng hợp?
Lai lịch của bộ y phục đó… Lỗ Phương đang lo lắng, thấp thỏm không yên thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng “soàn soạt” ngoài cửa sổ. Ông nhìn ra ngoài, mắt bỗng trợn ngược lên, khóe miệng run cầm cập, toàn thân cứng ngắc, suýt chút nữa thì lịm đi…
Trong vườn hoa ngoài cửa sổ, có một đống gì đó đang bò.
Thứ đó mặc y phục, là một dáng người, có một ít tóc, dáng dấp kì quái đang vặn vẹo dưới đất, giống như toàn thân đang nằm bẹp dưới đất lê lết. Đầu vai và tứ chi thỉnh thoảng lại nhúc nhích về bốn phương tám hướng, không giống với hướng đi lúc trước của nó.
– Khục khục… – Cổ họng Lỗ Phương phát ra những âm thanh kì quái. Khi hoảng sợ quá trớn thì người ta hay nói năng linh tinh, hoàn toàn không biết mình phải làm gì, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. – Ha ha ha…
Cái đống có hình người kia đột nhiên quay lại. Ông chỉ nhìn thấy một đôi mắt lờ mờ phát sáng trong bụi hoa tối tăm, đó chắc chắn không phải là mắt người, ở chỗ cổ của “cái đầu” đó còn có một đống thịt cực lớn đang không ngừng vặn vẹo, bộ dạng vừa khủng khiếp lại vừa ghê tởm.
– Ha ha ha ha… – Lỗ Phương chỉ vào thứ đó rồi nhất thời cười lên như điên. – Ha ha ha ha ha…
Thứ kỳ dị đó mặc một bộ váy của nữ nhân, trên bộ váy đó dính đầy bùn đất và cành cây gãy. Ông đã nhìn thấy bộ váy đó, ông đã từng thấy bộ váy đó! Lỗ Phương biết kẻ nào đã ăn cắp bộ khinh dung của mình! Là quỷ, là quỷ!
Là nữ quỷ đã chết trong Cực Lác Tháp!
Ha ha ha ha. – Lỗ Phương ngồi phịch xuống đất cười. Nữ quỷ đòi mạng đã đến rồi, Lý Phi kia còn chạy trốn được sao? – Ha ha ha ha ha ha…
Lỗ Phương cười như điên trong sương phòng, âm thanh truyền đi khắp nơi, thị vệ tì nữ vội vàng chạy đến. Họ chỉ thấy Lỗ đại nhân đang ngồi dưới đất, cười đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài, miệng phun đầy nước dãi, ai nấy đều kinh hãi, đồng thanh kêu lên:
– Lỗ đại nhân!
Lý Phi Lý đại nhân có qua lại thân thiết với Lỗ Phương cũng vội vàng chạy tới. Phương Đa Bệnh không quen lối đi, vòng nhầm qua mấy đường mới tìm thấy phòng của Lỗ Phương, y cũng lập tức chết lặng cùng những người bên cạnh nhìn Lỗ Phương phát điên.
Lỗ Phương thực sự bị điên rồi.
Người đọc sách khi phát điên, phong cách cũng thật khác người. Vị Lỗ đại nhân này cứ cười khúc khích đến tận khi cả người không còn sực lực, không thể nói chuyện. Phương Đa Bệnh giương mắt đờ đẫn nhìn. Y chẳng hiểu gì cả, liếc mắt nhìn sang Lý Phi thì thấy khuôn mặt khi đó vốn đã trắng giờ càng thêm nhợt nhạt. Sau khi đại phu đến, mọi người đỡ Lỗ Phương lên giường, một hồi trị liệu đã khiến Lỗ Phương từ cười khúc khích chuyển sang cười trong im lặng, nhưng sau cùng cũng không giải thích được vì sao đang yên đang lành ông ta lại đột nhiên phát điên?
Phương Đa Bệnh quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, y có một trực giác: Có lẽ Lỗ Phương đã nhìn thấy gì đó.
Y không nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì đã ở trên mái nhà rồi lấy trộm cuốn sổ kia, có lẽ Lỗ Phương đã nhìn thấy.
Sau đó ông ta đã bị điên.
Chẳng lẽ lão tử không nhìn thấy cũng là chuyện tốt sao? Phương Đa Bệnh hậm hực. Rốt cuộc đó là thứ gì mới được?
Sang ngày hôm sau, chuyện Lỗ Phương phát điên đã truyền đi khắp nơi. Bầu không khí trong điện Cảnh Đức vốn đã rất khó nói, lúc này ai nấy đều thấy bất an, tự hỏi không biết có phải Lỗ Phương bị trúng tà không, ngộ nhỡ thứ tà ma đó vẫn luẩn quẩn ở trong điện, một khi mò mẫm đụng trúng mình thì chẳng phải sẽ cực kỳ xui xẻo sao? Trong điện lập tức nổi lên phong trào đốt hương bái Phật, có người bái Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, có vài người lại Ai di đà Phật Như Lai Phật Tổ, còn có vài người lại bái mấy vị đại đệ tử như Xá Lợi Phất, Ma Ha Mục Kiền Liên, Ma Ha Già Diệp, Ma Ha Câu Hy La gì gì đó, quả đúng là học rộng biết nhiều, tinh thông Phật pháp.
Phương Đa Bệnh treo ngay ngắn bức họa chân dung Pháp Không Phương trượng của Thiếu Lâm Tự trong phòng, trịnh trọng thắp cho ông ấy ba nén nhang ngát hương. Y nghĩ bụng, Không biết tên Liên Hoa chết tiệt kia đi đâu rồi, sớm biết là lão tử sẽ gặp ma ở chỗ này thì ngay từ đầu lão tử đã uống rượu trong cái ổ rùa kia, uống cho tên Liên Hoa chết giẫm đó tan cửa nát nhà, chứ sao lại dễ dàng bỏ đi như thế được? Thất sách, đúng là thất sách mà!
– Phủ nội vụ đã mời vị pháp sư giỏi nhất đến làm phép ở điện Cảnh Đức, kính mong chư vị đừng quá lo lắng.
Điện Cảnh Đức cũng thuộc quản lý của phủ Nội vụ trong cung, có điều việc ăn uống ở nơi đây vô cùng đơn giản, chẳng thấy xa hoa như Đại nội Hoàng cung gì cả. Ngày nào cũng là chảo trắng dưa cải chẳng đáng mấy đồng.
– Pháp sư? – Phương Đa Bệnh mừng thầm. Không tìm thấy dấu vết của con người, tìm một pháp sư đến làm phép cũng không tệ. Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ thực sự là thứ đó thì sao?
– Không sai, đó l vị pháp sư gần đây rất được chú ý ở chỗ Thái tử, tôn hiệu là “Lục Nhất Pháp Sư”, nghe nói có thể biết rõ quá khứ thông suốt tương lai, hô mưa gọi gió. Vị đó đã bắt được mấy con tiểu quỷ chỗ Thái tử rồi đấy…
Chủ quản điện Cảnh Đức là một vị thái giám nhị phẩm họ Vương của phủ Nội vụ, bình thường cũng ít lui tới, mười ngày nửa tháng không thấy mặt mũi đâu, nghe nói ở trong cung y cũng rất bận. Hôm nay Vương công công đích thân tới đây, chính là để tuyên bố chuyện của Lục Nhất Pháp Sư, trấn an lòng người.
A… Vị pháp sư có thể hô mưa gọi gió, bắt gọn tiểu quỷ sao? Phương Đa Bệnh dạt dào hứng thú.
– Vậy pháp sư đó bao giờ thì đến?
– Buổi chiều là tới thôi.
Lý Phi ngồi bên cạnh yên lặng không nói. Ba vị đại nhân và Phương Đa Bệnh không lên tiếng, tất nhiên cũng im lặng ngồi đó. Phương Đa Bệnh tâm tình tốt hẳn lên, y híp mắt cười với người ngồi cạnh Lý Phi:
– Vị đại nhân này nhìn rất quen mắt, không biết…
Vị đại nhân đó cũng là người hiểu chuyện, lập tức tự giới thiệu:
– Hạ quan Triệu Xích, là tri châu(*) ở Hoài Châu.
(*) Vị quan đứng đầu một châu.
Mặc dù Phương Đa Bệnh không làm quan, nhưng ai ai cũng biết y là rể hiền tương lai của Hoàng thượng, tất nhiên phải xưng là “hạ quan”. Phương Đa Bệnh “à” lên một tiếng. Đó là một chức quan lớn. Tiếp đến y lại liếc một người khác.
– Vị đại nhân này nhìn cũng rất quen mắt…
Người kia cũng hiểu chuyện như Triệu Xích, vội vàng đáp:
– Hạ quan Thượng Hưng Hành, là người chạy việc trong Đại lý tự(*).
(*) Là nơi xử những vụ án về những người có liên quan đến hoàng tộc.
Phương Đa Bệnh sững người, đây là một chức quan rất nhỏ.
Người thứ ba không đợi y “quen mắt”, đã tự mình nói:
– Hạ quan Lưu Khả Hòa, Giám sát Công bộ.
Phương Đa Bệnh lấy làm lạ:
– Các vị đều cùng được Hoàng thượng triệu kiến sao?
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Lý Phi ho nhẹ một tiếng.
– Không sai.
Phương Đa Bệnh càng thấy lạ, Hoàng thượng triệu kiến mấy vị quan không liên quan gì đến nhau, cấp bậc chức quan khác nhau vào kinh làm gì chứ? Thấy y tỏ vẻ khó hiểu, vị Triệu đại nhân hiểu chuyện kia liền nói:
– Hoàng thượng anh minh cơ trí, truyền chỉ triệu kiến từ ngàn dặm chắc chắn là có ý đồ sâu xa, chỉ là chúng hạ quan tài hèn ít học, nhất thời không thể lĩnh hội được mà thôi. Gặp được long nhan, tự nhiên sẽ hiểu ra.
Phương Đa Bệnh nghe mà lặng người, trong lòng thầm mắng mỏ tên Triệu Xích này gian xảo, rõ ràng năm người đều biết Hoàng thượng triệu kiến mình vì lí do gì, nhưng lại cứ không nói. Đương kim Hoàng thượng không phải hôn quân, muốn gặp năm đại nhân làm quan từ khắp các nơi, mặt mũi tướng mạo không ai là không xấu, lại còn sắp xếp bọn họ sống chung trong điện Cảnh Đức chán ngắt này, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Nói không chừng chuyện Hoàng thượng muốn biết có liên quan đến cái thứ xuất quỷ nhập thần đã dọa Lỗ Phương phát điên thì sao? Y bỗng rùng mình. Nếu thực sự có liên quan, vậy cha y và Hoàng thượng chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?
Thời gian trôi qua trong lúc các vị đại nhân hàn huyên nói chuyện trên trời dưới biển với một bữa cháo trắng dưa cải ăn mà không biết mùi vị, bỗng nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng truyền lời:
– Lục Nhất Pháp Sư tới…
Năm người trong phòng đều ngẩng đầu lên, Phương Đa Bệnh đập đôi đũa xuống, đôi mắt sáng ngời dán chặt vào cánh cửa. Y nghĩ bụng, Rốt cuộc Lục Nhất Pháp Sư cùng phái với đạo sĩ Mao Sơn, hay là đồng đạo với Pháp Không hòa thượng đây…
Kế đó Lục Nhất Pháp Sư đã đi đến cửa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!