Liệu Ta Còn Gặp Lại - Chương 10: Sao lại như vậy?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Liệu Ta Còn Gặp Lại


Chương 10: Sao lại như vậy?


Thấy hai đứa con gái của mình đi vào, ông chủ tịch liền bảo hai người ngồi xuống ghế. Sau khi ngồi xuống hai người liền nhìn ngay con người có mái tóc màu trắng ngồi đối diện gật đầu như một lời chào hỏi. Lúc nhìn từ đằng sau hai người cứ tưởng là một ông cụ già lắm nhưng không bây giờ ngồi đối diện nhau hai người mới thấy đây là một người trung niên tầm 35-40 tuổi, dung mạo thì không được gọi là soái cho lắm nhưng gương mặt thì nhìn rất phúc hậu.

Sau khi đánh giá xong vị trung niên đó hai chị em lại quay sang nhìn cha mẹ của mình chờ họ giới thiệu. Thấy tầm mắt của hai người nhìn mình ông chủ tịch liền nhanh tay chỉ về phía vị đó rồi nói: “Đây là ông Triệu Đình là một người bạn của cha mới xuống núi. Vì nhà của ông ấy ở trên núi mà hôm trước mưa lớn nên nhà bị hư vì vậy ông ấy sẽ ở với chúng ta trong một thời gian.”

Nghe xong một đoạn giải thích hai người liền hiểu ra. Vừa nói xong ông chủ tịch liền quay sang một bên lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật khá dài đưa ra trước mặt hai người. Nhìn cái hộp rồi lại nhìn ông chủ tịch thì ông nói mỗi người lấy một cái. Nghe lời chủ tịch hai người liền lấy cho mình một chiếc nhẫn. Hín Kim Phụng thì lấy cho mình một chiếc nhẫn màu đỏ có hình khá giống với một con mèo, còn Hín Kim Ngọc thì lấy một chiếc nhẫn màu vàng rất bình thường nhưng phía trên nó lại có một hàng chữ zui ai ni (最爱你: yêu em nhất).

Nhìn thấy hai người đã lấy xong cho mình một chiếc nhẫn rồi thì hai người ông bà chủ tịch nói với họ mấy câu rồi cho họ về phòng nghỉ ngơi. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại có ba người ông chủ tịch cũng nghiêm mặt lại nói:

“Vậy chuyện gì tới nó cũng phải tới…”

Ra khỏi thư phòng hai người lên thẳng phòng của mình. Hín kim Phụng vừa vào phòng liền đi vào nhà tắm tắm rửa, còn Hín Kim ngọc thì vừa vào phòng thì lôi ngay tập bản thảo truyện của mình ra để sửa lại.

Đến chiều Hín Kim Phụng lên xe ra phố mua sắm còn Hín Kim Ngọc thì ở nhà bồi cha mẹ mình nói chuyện. Qua đến 6h có tiếng xe về Hín Kim Ngọc để một gương mặt hốt hoảng chạy ra lôi Hín Kim Phụng lên lầu. Vừa chạy Hín Kim Phụng liền hỏi là đã phát sinh ra chuyện gì. Vừa đứng trước cửa phòng Hín Kim Phụng chuẩn bị mở cửa đi vào chiếc nhẫn trên tay hai người đột nhiên sáng lóe lên làm hai người có vẻ chói mắt liền lấy tay vừa che đi ánh sáng vừa vào phòng. Khi vào đến phòng ánh sáng liền tắt đi hai người liền mở mắt, trước mặt họ là một căn phòng kiểu cổ (kiểu của Trung Quốc ấy, à họ đang ở TQ) có một chếc giường, một cái bàn có thêm mấy cái bình phong và một cái tủ lớn như tủ chứa quần áo vậy. Người đầu tiên lên tiếng lại là Hín Kim Ngọc:

“Nó lại nữa rồi.” Nói xong liền nắm tay Hín Kim Phụng run run nói tiếp “Hồi nãy lúc em lên phòng đột nhiên xuất hiện cảnh có rất nhiều người mang mấy bộ đồ cổ trang đang đi qua đi lại trước mặt em rồi em liền nhìn thử xem có phải cha mình đang cho quay phim không? Mà thay đổi phòng em. Xong đến khi em chuẩn bị bước ra ngoài thì có rất nhiều người mặt đồ đen nhảy vào đám đông đó giết rất nhiều người.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN