Liệu Ta Còn Gặp Lại
Chương 11: Sao không quay lại được
Sau khi nói xong gương mặt của Hín Kim Phụng có vẻ ngưng trọng nhìn Hín Kim Ngọc. Ngưng trọng này xảy ra trong giây lát, sau khi định thần lại Hín Kim Phụng định đóng cửa phòng lại và ra ngoài nhưng vừa quay đầu thì thấy đằng sau mình và Hín Kim Ngọc là một cái cửa phòng khác và nơi họ đang đứng nhìn như một cái hành lang kéo dài.
“Đây là đâu? sao không phải nhà mình?” Hín Kim Ngọc hoảng sợ nhìn xung quanh mình
Quan sát xung quanh xong Hín Kim Ngọc vẫn hoảng sợ nhưng vẫn giữ được một chút bình tỉnh liền hướng cái hành lang phía trước đi đến. Đi được một lát liền thấy được một cái ngã rẽ xuống cái cầu thang, đi đến càng gần lại phát hiện ra có càng nhiều âm thanh.
Thật ồn ào. Đây là cái suy nghĩ duy nhất hiện giờ của nàng.
Đến cái ngã rẽ nàng liền thò cái đầu nhỏ của mình ra lập tức bị đứng hình mà trợn cái mắt to của mình ra. Đây là chuyện gì đang xảy, sao mọi người đều mang đồ cổ thế này mà còn có nhiều người nữa? Kiên nhẫn đứng thêm một lúc nữa nàng nghe mọi người nói chuyện mới biết nơi mình đang đứng là một khách điếm (khách sạn). Nghe được những gì mình cần biết nàng liền hoang mang quay trở lại chỗ của Hín Kim Phụng nói những gì mình nghe và nhìn thấy. Bởi vì vừa rồi bị làm hoảng sợ bởi hoàn cảnh xung quanh nên bây giờ cũng không bất ngờ lắm.
“Nếu tình hình bên ngoài đã vậy chúng ta vào trong rồi nói tiếp.” Hín Kim Phụng nói xong liền đẩy cửa đi vào căn phòng hồi nãy họ thấy.
Vào trong việc đầu tiên Hín Kim Ngọc làm là chạy ngay đến cái bàn ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà uống và lấy lại tinh thần một cách nhanh nhất, còn Hín Kim Phụng quan sát phòng thấy có cái tủ khá lớn liên biết ngay đó là cái tủ chứa quần áo liền đi thẳng về cái tủ, vừa đi vừa nghĩ thầm: “Làm ơn có đồ có đồ.” Đứng trước cái tủ suy nghĩ một chút rồi mở nó ra, nhìn cái tủ trống trơn gương mặt của nàng trầm lại nhìn xuống dưới. Vô tình nàng nhìn lướt qua phía dưới tủ thì thấy có một số bộ quần áo, lúc này nàng mới nhớ ra mình vẫn theo thói cũ nhìn trên tủ áo vì tủ áo của hiện đại có giá treo phía trên nên nàng không nhìn thấy.
Lấy hai bộ đồ đem đến cho Hín Kim Ngọc một bộ rồi hai người thay xong tự thắt cho nhau một kiểu tóc đơn giản, giữ cho mình bình tỉnh nhất đi ra khỏi phòng. Mọi Người ở ngoài có người đang ăn cơm, có người đang nói chuyện rất rôm rả. Hai người bước xuống đi thẳng đến một cái bàn trống gần cửa sổ.
“Chị! Chúng ta không có tiền cổ làm sao có tiền trả được?” Hín Kim Ngọc thấy Hín Kim Phụng ngồi xuống cái bàn trước mặt thì hoảng sợ chạy lại nói nhỏ với người.
“Thì chúng ta đang ở nhà rọ mà đúng không? Vậy thì cứ ăn xong ghi sổ đến ngày trả phòng thì trả luôn. Với lại chúng ta ngồi đây ăn cũng là một cách thu tập tin tức nhanh nhất.”
“Nhưng…”
“Ok không nói nữa, nếu không chúng ta phải ăn đập rồi bị đuổi ra ngoài.” Hín Kim Phụng vừa nói nhìn ra cửa sổ thấy mặt trời đã gần tắt nắng nói tiếp: “Ngồi xuống đi, đã xế chiều đói bụng rồi đúng không?”
“Umk hình như có một chút.” Hín Km Ngọc nói xong liền ngồi xuống đối diện.
Thấy có người ngồi xuống bàn một vị tiểu nhị chạy đến vừa cầm khăn lau bàn vừa hỏi: “Hai vị tiểu thư muốn ăn gì?”
“Ở đây có món gì?” Hín Kim Ngọc bụng đánh trống hỏi tiểu nhị.
“Quán chúng tôi có Phượng Hoàng múa lửa, Hạt Ngọc Óng Ánh,…quý vị muốn dùng món nào?” Tiểu nhị nghe hỏi liền hớn hở nói ra các món ngon của quán.
“Món Phượng Hoàng múa lửa có vẻ ngon, vậy lấy một phần đó với…em ăn gì?” Hín Kim Phụng nghe tên này có vẻ hay liền gọi xong k nghĩ ra Hín Kim Ngọc muốn ăn gì liền hỏi
“Em hả?” Nàng nghĩ Hín Kim Phụng sẽ gọi món cho mình nhưng nghe hỏi thì cũng ậm ừ một hồi rồi quyết định: “Vậy lấy cho tôi một phần Hạt Ngọc Óng Ánh đi.”
“Được, hai vị chờ một chút.” Nói xong tiểu nhị đi vào lấy một bộ ấm ly trà đặt lên bàn rồi vào trong lấy món ăn.
Trong lúc tiểu nhị vào lấy món ăn hai người liền chăm chú lắng nghe mọi người trong đại sảnh này nói chuyện. Thăm dò một chút hai người mới biết được đây là thời đại của Thanh triều do vua Càng Long thứ 4 là Khang Hy. Đang nghe thì đột nhiên có một âm thanh thu hút Hín Kim Phụng liền chăm chú nơi phát ra âm thanh này.
“Các người có biết gì không? Dạo gần đây bên biên giới xảy ra một ít động tĩnh oanh động đến nổi Hoàng Thượng phải triệu Thái tử về kinh thành để giải quyết đấy.” Vị đại ca này giọng nói rất khỏe nói có một câu thôi mà mọi người yên lặng cho hắn nói. Giọng hắn vừa dứt các cô nương từ khuê các cho đến các nữ tử bình thường đều la lên như kiểu gặp phải Idol của mình vậy.
CÒN NỮA NHA MONG CÁC BẠN CHO MÌNH MỘT SỐ Ý KIẾN CẢM ƠN.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!