lính đặc nhiệm xuyên không - Nhiệm Vụ Đồ Sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


lính đặc nhiệm xuyên không


Nhiệm Vụ Đồ Sát



Đi dạo vài vòng thì Tuấn Khang cũng quay về, về đến cửa phòng hắn bảo muốn tu luyện, cần yên tĩnh nên kêu hai người rời đi.

-hệ thống

-….

-hệ thống ngươi đâu rồi, sao không lên tiếng.

-xin lỗi! ký chủ cần gì?

-sao nay kêu hai ba tiếng mới trả lời vậy, bình thường nhanh lắm mà

-Hệ thống đang cập nhật phiên bản mới nên hơi bị lag ký chủ thông cảm.

-dù.. có cập nhận nữa hả, có gì mới nói nghe coi.

-cái này ký chủ phải nâng cấp hệ thống lên mới biết được

biết thế nào hệ thống cũng lại giở trò cắt cổ, Hắn cũng không chấp nhất với hệ thống về vấn đề này vì hiện tại hình tượng hệ thống đối với hắn chỉ là một gian thương vô hình.

-nâng cấp mất bao nhiêu

-1 vạn Linh tệ

-thôi để làm quen với phiên bản này một thời gian đã.

Nói rồi hắn từ từ đi vào trong, quá nhàm chắn hắn thốt lên

-chán quá, phải chi có bãi tập bắn ở đây để tập bắn súng thì tốt quá.

-hay hệ thống phát động nhiệm vụ cho ký chủ làm cho đỡ chán.

-thôi, ngươi tính kêu ta đánh huyền thần hay giết yêu thú hóa hình hả, ta chỉ mới sống lại có mấy ngày ngươi cho ta yên đi

-….

-Này ta thấy hôm nay ra phố vui lắm

-vui kiểu gì?

-có một nha hoàn, một bảo tiêu đi chung ai cũng nhìn ta, kiểu như mình là nghệ sĩ nổi tiếng vậy.

-chỉ vậy mà vui à

-tức nhiên.

Hắn chợt nhớ đến những ngày khi ở trái đất, hắn chỉ biết luyện tập và làm nhiệm vụ, mặc dù được nhà nước ưu ái từ nhà cửa đến tiền bạn nhưng chủ yếu là người nhà hưởng, còn hắn cứ gắn bó với cái danh đặc nhiệm, ngày luyện đêm làm và ngược lại, không có thời gian mà tận hưởng.

Có lúc hắn nhận những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, đến lúc thành công ra đường, trên báo, tivi đâu đâu cũng nhắc về nhóm của hắn, nhưng chỉ với danh đặc nhiệm, có lúc muốn hô hào để mọi người biết, để mọi người chạy lại tung hô hắn nhưng lại không được.

Đang miên man suy nghĩ thì hệ thống lại lên tiếng đánh thức hắn

-um nhờ chuyện hôm qua người làm nên mới có ngày hôm nay.

-người khác chú ý có gì không tốt mà ngươi nói khó nghe vậy, đừng nói ghen nha.. haha

-tốt tốt lắm, ai ai cũng chú ý, chú ý đến nỗi theo dõi luôn

-tức nhiên…. ngươi mới nói gì có kẻ theo dõi ta?

-hình như là vậy

-ai

-thành viên đội cận vệ trinh thám bí mật Trần Gia, cấp độ Kim Hoàng, vị trí mái nhà đối diện.

Nghe hệ thống thông báo hắn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không mất bình tĩnh, Kim Hoàng so với Luyện khí cách nhau không phải vài lần thực lực mà là cả trăm lần, mái nhà đối diện nhìn qua đây chỉ như khoảng cách vài mét của hắn mà thôi.

Với kinh nghiệm của bản thân khi bị một người theo dõi thì cứ bình tĩnh, không để kẻ đó biết mình phát hiện hắn.

-đinh hệ thống phát động nhiệm vụ…

-này hệ thống ngươi muốn gì?

Hệ thống chưa thông báo xông đã bị Tuấn Khang cướp lời

-dĩ nhiên là phát động nhiệm vụ.

-ngươi bớt tạo độ khó cho game đi, hắn không giống lão Gia Gia kia đâu, sẽ không áp chế linh lực mà đánh với ta, làm sao mà ta đánh hắn.

-hệ thống có nói ngày đánh tên đó đâu.

-vậy chứ nhiệm vụ gì?

-đinh, hệ thống giao nhiệm vụ hạng 3 năm cấp A “ Đồ Sát 1000 Ma Thú” gồm 5 phần, phần thưởng Vũ hồn Xích Diệm, 10 vạn linh tệ, mộc độn ninja, thất bại hệ thống đình chỉ 5 năm, tước hết kỹ năng.

Nghe hệ thống nói mà lòng hắn như dao cắt phần thưởng hấp dẫn cực kỳ, “Vũ Hồn”, đó là một lạo kỹ năng tự hình thành, khi tu sĩ đạt cấp độ Luyện Hồn, linh hồn mạnh lên sẽ sinh ra một vũ khí tâm linh với linh hồn gọi là vũ hồn.

Nhưng hình phạt lại rất tàn nhẫn mà nhiệm vụ lại không khác mấy với kêu hắn đánh nhau cùng Kim Hoàng, vài con linh thú nghe còn vui tai, 1000 con hắn đâu phải huyền thần.

-gợi ý, ký chủ nên đến Rừng Ma Thú để dể thực hiện nhiệm vụ, khi giết yêu thú có thể nâng lên tu vi lẫn thực lực nên về sau sẽ dễ hơn.

Lần này gợi ý của hệ thống đã có tâm hơn một chút, hắn bắt đầu suy nghĩ, trước tiên giết được 100 con yêu thú không thì tính sau, chủ yếu làm sao để đến Rưng Yêu Thú ở 3 năm.

Dột nhiên hắn nảy ra ý kiến trong có vẻ thích thú, leo lên giương hắn rút thần thức vào thức hải

-hệ thống, ta muốn mua đồ

-ký chủ cần gì

-giấy, mực, bút

-thiếu gia Trần gia mà phải tự mình xuất tiền mua mấy thứ đó sao ?

-kệ ta, ngươi có bán không,

-ký chủ cần là có, tổng cộng 30 linh tệ

Tuấn Khang mua được liền ngồi ngay trong thức hải cậm cụi mà viết, hắn viết bằng tiếng Quốc ngữ của hắn, trước đây hắn từng thắc mắc tại sao thế giới khác lại dùng tiếng Quốc ngữ của hắn, hệ thống bảo là do hắn nghe hiểu chứ không phải người khác dùng ngôn ngữ của hắn, bằng chứng là chữ viết hoàn toàn lạ.

Viết xong hắn thoát ra thức hải, bắt đầu diễn sâu, hắn bước xuống hai gối khụy xuống ra vẻ như bái lại ai đó, tên Kim Hoàng Thấy lạ liên tục phóng Thần thức rộng hơn vẫn không cảm thấy có gì lạ.

Đột nhiên Tuấn Khang mở của chạy ra ngoài, Tên Cận vệ cũng đuổi theo, đi một hồi hắn phát hiện Tuấn Khang chạy đến phòng Lão Gia

-cha –vừa gõ cửa Tuấn Khang vừa lên tiếng

-vào đi.-với giọng điệu điềm đạm và nghiêm nghị Trần Hạo lên tiếng.

Lúc này trần mẫu ngồi cạnh Trần Hạo thấy hắn thì mỉm cười mà nói.

-con ngoan, đến thỉnh an lão gia phải không ngồi đi

Chợt Tuấn Khang quỳ xuống hay tay cầm lá thư mà đưa lên.

-đây là gì? –Trần Hạo hỏi

-đây là thư sư phụ vừa viết, bảo con đưa cho người.

-sư phụ, ông ta đã đến đây

Trần Hạo lại đa nghĩ nhận lấy lá thư, trên lá thư viết không biết là ngôn ngữ mới lạ gì, hay là những hình vẽ, ngồi ngẫm mà không hiểu Trần Hạo lên tiếng.

-thứ trên này là chữ gì, ta chưa từng thấy qua.

-thôi chết, con quên mất, sư phụ luôn dùng thứ này để viết tin, lúc đầu có hỏi sự phụ bảo đây là cổ ngữ.

Tuấn Khang từng nói sư phụ hắn sống hơn 500 tuổi, sử dụng cổ ngữ thì điều bình thường.

-vậy làm sao mà ta đọc

-con từng được sư phụ chỉ dạy hay để con đọc cho cha nghe.

-được

Nhận lại lá thư Tuấn Khang cười thầm, vở kịch đã đi gần một nữa rồi, dựa theo những gì đã biên soạn Tuấn Khang bắt đầu đọc.

-kính gửi Trần Gia trưởng Trần Hạo đại nhân, ta rất vinh dự khi tiểu đồ đệ của mình lại được ngày nhận làm con nuôi, nhưng đồ nhi còn quá nhỏ, vẫn đang theo ta tu luyện, kính mong ngày cho nó rời khỏi gia đình 3 năm, đúng ba năm sau ta sẽ đưa nó trở về, nếu ngày không đồng ý ta sẽ đích thân đến rước đồ nhi, mà ta cũng xin lỗi vì đã tự tiện đột nhập Trần Gia, ta cũng bái phục trần gia, có được Trận Pháp bảo Tộc rất uy lực, hôm nay ta cũng mất gần một chén trà mới có thể vào được, nhưng nếu lần sao phải đích thân đến thì sẽ nhanh hơn.

Đọc đến đây thì thấy Trần Hạo giận dữ đập bàn nói

-Hoang đường, cái này rõ ràng lã hâm dọa nếu không cho ngươi đi hắn sẽ đến gây sự, Trận Pháp Trần Gia không lẽ có thể để lão tự tiện ra vào vậy sao

Ngay lúc Trần Hạo hét lên thì cái giọng nó già nua lại mạng điệu bộ không chửng chạ vang lên.

-sao lại không thể, mấy thằng già sống lâu năm cái gì cũng làm được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN