Linh Hồ - Ân oán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Linh Hồ


Ân oán



Chương IX

Trong cơn mơ ấy, KyuHyun chỉ biết đứng tại chỗ, liên tục nhìn xung quanh. Đất trời rộng lớn là thế mà chỉ toàn sắc trắng, mặt đất màu trắng, bầu trời đùng đục như bị làn khói mờ ảo phủ lấp. Anh bỗng thấy có một nỗi sợ hãi dần len lỏi vào trái tim mình khiến nó đập mạnh mẽ hơn, phải, là sợ hãi, thứ cảm giác mà đã rất lâu rồi anh chưa đối diện… một lần nữa.

Rồi trong lớp sương từ đất trời mờ ảo ấy, một bóng người dần hiện ra, người đó mặc trên mình một bộ giáp chinh chiến, chiếc mũ sắt che hơn nửa khuôn mặt khiến anh không thể nhìn rõ ngũ quan. Rồi một thứ khác vắt bên hông người đó dần hiện rõ hơn, là một thanh kiếm. Lúc bấy giờ KyuHyun mới nhận ra trên tay mình đang cầm một thanh kiếm, là thanh kiếm ở bên anh từ lúc anh gặp Thịnh Mẫn, hai thanh kiếm giống nhau như đúc khiến anh nảy sinh thêm vô số thắc mắc.

Rồi không hề báo trước một tiếng, bóng người đó lao tới vung kiếm lên trước mắt anh, KyuHyun theo quán tính đỡ lấy lưỡi kiếm ấy. Nếu đó không phải là giấc mơ, có lẽ KyuHyun đã chết không biết bao nhiêu lần. Điều đáng sợ mà anh cảm thấy, cuối cùng anh cũng đã nhận ra, đó chính là việc mỗi khi anh tưởng chừng đã chết đi trong thế giới đó, anh lại tỉnh dậy, không phải ở ngoài đời thật mà lại tỉnh dậy trong thế giới đó. Cứ liên tục, liên tục như vậy, khiến anh mỏi mệt đến khôn cùng.

Thời gian hai người bọn họ chém giết lẫn nhau, tưởng chừng như muốn kéo dài đến vô tận.

Cho đến cuối cùng, anh cũng đã có thể đánh gục được người đó một lần.

Nhưng rồi ngay sau đó, người đó đã lật ngược anh lại, đâm anh một nhát vào tim.

KyuHyun lại tỉnh lại trong thế giới đó.

Nhưng thay vì lao vào anh như mọi lần, người đó đứng đấy, nhìn anh và mỉm cười nói một câu nào đó mà anh không hiểu.

Rồi sau đó, anh thấy hai dòng nước mắt lăn dài vào kẽ miệng đang cười của người đó.

Hình bóng đó dần tan biến đi trong thế giới trắng xóa tại nơi đó.

Anh giật mình tỉnh dậy.

KyuHyun vẫn còn nhớ, đó là lúc Thịnh Mẫn có được hình dáng của con người.

Một sự trùng hợp đến kì lạ.

DongHae quay lưng mỉm cười với HyukJae, bàn tay hắn đặt lên trên vai cậu rồi khẽ cúi người thì thầm: “Hôm nay chúng ta có lẽ không thể tiếp tục rồi, hẹn cậu hôm sau vậy”. HyukJae nghiêng đầu nhìn về phía KyuHyun đang đứng sau lưng DongHae, trong lòng ngập tràn thắc mắc nhưng lại cố kiềm lại, chỉ khẽ gượng cười gật đầu nói, được.

Sau khi nhìn HyukJae quay lưng đi một khoảng xa, DongHae mới quay lại nhìn KyuHyun mỉm cười rồi bước đi theo một hướng khác. KyuHyun hiểu ý hắn, hắn muốn tách xa đám đông ồn ào này, tìm nơi phù hợp để cùng bọn họ trò chuyện. KyuHyun nhìn về phía Thịnh Mẫn, nó vẫn đứng bất động ở đó, anh cười, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Anh không tin DongHae là kẻ đó, nhưng nếu là kẻ đó, anh cũng sẽ không ngạc nhiên gì. Bởi ngay từ lúc bắt đầu, anh đã thấy nỗi hoảng sợ đang dần tăng lên trong tim mình. Từ lúc DongHae nhập học đến giờ, bằng một cách nào đó, anh chưa hề thấy hắn và Thịnh Mẫn chạm mặt nhau, nhưng lại bằng cách nào đó, anh luôn có những suy nghĩ không yêu ổn về con người ấy.

Thịnh Mẫn sau khi nhận thức được việc KyuHyun đang bước theo DongHae, liền giật mình bước đến trước mặt KyuHyun cản anh lại. Nó nhìn anh bằng ánh mắt nửa bi thương, nửa sợ hãi. Ánh mắt đó càng khiến KyuHyun thêm khẳng định giả thuyết của mình. Anh chầm chậm bước về phía nó, nhưng thay vì gạt Thịnh Mẫn sang một bên, anh vòng tay ôm lấy nó. Cơ thể Thịnh Mẫn thoáng chốc bất động, đôi mắt mở to dường như không tin vào chính mình. Anh mỉm cười, khẽ thì thầm với nó.

“Ta sẽ không sao, hãy yên tâm.”

Câu nói đó càng khiến nó thêm hoảng sợ.

DongHae dẫn họ đến một vùng vắng người, đống gạch đá vụn vỡ cho thấy nơi đây là một công trình thi công dang dở bị bỏ hoang, không gian yên lặng đến mỏi mệt.

DongHae dừng bước, hắn đưa mắt ngắm nhìn bầu trời trong xanh nơi đây. Vì là một vùng rộng lớn khiến cho bầu trời xanh trong này không bị che khuất, màu xanh ấy, sắc trắng ấy ánh lên vẻ đẹp rạng ngời. Rồi hắn quay lưng lại nhìn anh, nét cười bên khóe môi khó che dấu nổi sát khí đang tỏa ra. DongHae lôi ra một tràng hạt được đánh số từ một đến mười ba bằng chữ Hán, cười nói:

– Thịnh Mẫn, ngươi vẫn nhớ chuỗi hạt này chứ? Nhớ ý nghĩa của nó không?

Thịnh Mẫn thật sự hoảng sợ, vội vàng chạy đến chắn trước KyuHyun. Nó nhớ, nó vẫn nhớ, rằng chỉ cần mười ba hạt tràng đó thôi, hắn vẫn có thể hạ gục được biết bao đối thủ, không hề có ngoại lệ. Nhưng phía sau nó lúc này, ánh sáng chói lóa xuất hiện trên thanh kiếm bên trong tay KyuHyun. Trái lại với hình ảnh ngạc nhiên của Thịnh Mẫn, KyuHyun lại vô cùng bình tĩnh siết chặt lấy nó. Còn DongHae chỉ khẽ đưa mắt nhìn, sau đó lại bật cười.

– Cậu nghĩ rằng chỉ cần nắm chặt thanh kiếm đó trên tay thì có thể đánh bại được tôi sao?

Ngay lập tức một hạt tràng được bắn ra, hạt tràng đó lướt nhanh trong gió, KyuHyun chỉ mơ hồ thấy, theo quán tính liền đưa kiếm ra che chắn. Nội lực ấy mạnh đến mức có thể đẩy anh ra xa, lưng va phải hàng rào sắt khiến anh đau đớn rên lên. Thịnh Mẫn hoàn toàn bất lực trước DongHae, sự giận dữ bùng lên không cách nào kiềm nén được. Nó nghiến chặt răng, quát vang trời:

– Hải, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?

Trong không gian ấy, tiếng cười của DongHae đánh động lũ chim bay tứ tán. Hắn cười, cười mãi như thế, đến mức khóe mắt ươn ướt. Tay hắn siết chặt lấy tràng hạt, gân xanh nổi khắp khuôn mặt, hét lên.

– Ngươi hỏi ta tại sao ư? Vậy thì tại sao ngươi lại giết chết Huyết Tại, ngươi tại sao lại giết chết Triệu ca? Chỉ vì Khuê Hiền thôi ư? Tại sao chỉ vì hắn, ngươi lại nhẫn tâm hại chết người ta yêu? Tại sao vậy Thịnh Mẫn, tại sao người lại phá nát TÌNH BẠN giữa chúng ta?

Câu nói ấy đánh động vào sâu tâm trí Thịnh Mẫn. Bởi vì nó không có trái tim nên không biết liệu thứ cảm xúc đang giày xéo nó liệu có phải là nỗi đau hay không, hay thậm chí, nó còn chẳng phải là một loại cảm xúc nào đó. Những cảm xúc khi xưa của bọn họ là gì? Khổ đau là gì?

Và hình ảnh đó…

là gì?

Không, nó không thể để kí ức đó thoát khỏi phong ấn được.

Không thể để kí ức thoát ra khỏi phong ấn mà nó đã dùng cả trái tim mình để niêm phong lại được.

Không thể…

Ngàn vạn lần không thể!

– Ta không có…

Thịnh Mẫn yếu ớt lên tiếng.

Còn KyuHyun, đã nhận ra, những chuyện từ trước đến giờ đều chỉ là những suy nghĩ lệch lạc của chính mình. Anh cứ ngỡ, kẻ đó – DongHae, chính là người mà Thịnh Mẫn gọi tên trong cơn mơ của mình, kẻ… được nó yêu, đến thiết tha. KyuHyun chống tay đứng dậy, và mỉm cười. Nụ cười thỏa mãn của con dã thú trong thâm tâm anh, đủ yên ổn để đưa vào giấc ngủ, à không, thực ra chính là một con dã thú đang thỏa mãn vì đã tìm được miếng mồi xứng đáng.

Lợi dụng khói bụi chưa tan hẳn, KyuHyun cúi người thủ thế, chân sau được dồn lực đẩy mạnh, tốc độ của KyuHyun trở nên nhanh đến không ngờ.

Và, xuất hiện phía trước DongHae.

Giương thanh kiếm lên, cùng với một nụ cười.

“Phập!”

Thật khô khốc.

HyukJae đổ ập người xuống, trước đôi mắt bàng hoàng của tất cả. Trong phút cuối cùng, không phải là KyuHyun hay ai khác, mà cậu mới là người nhanh nhất. Che chắn cho con người mình trót yêu thương, cảm giác nhẹ nhõm trong tim khi chứng kiến được sự thật. Phải, HyukJae mỉm cười đón nhận cái chết, cũng như nụ cười xuất hiện ở KyuHyun khi sẵn sàng trao cái chết cho người khác, như một thần chết giương sẵn lưỡi hái dài. Không phải là DongHae, mà là cậu – người kết thúc sinh mạng mình trước lưỡi hái của thần chết.

Máu loan ra trên mặt đá ngổn ngang.

DongHae, thần người, siết chặt lấy cơ thể đang mất dần đi hơi ấm ấy.

Nếu là một kẻ điên, sẽ thẩn thờ suốt bao năm tháng nhìn bầu trời, rồi sẽ bỗng bật cười thật to.

DongHae không thể cười. Nhưng giờ, tâm trí hắn chẳng còn gì ngoài sự điên loạn. Lớp bụi xung quanh hắn tập trung lại với nhau, hóa thành một lưỡi hái màu đen, còn hắn, vẫn vòng tay ôm lấy thân thể cậu. Sát khí tỏa ra xung quanh, KyuHyun biết, biết rằng dù mình có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa, đứng ở khoảng cách này, anh sẽ chẳng thể tránh khỏi lưỡi hái đó.

Anh không hối hận khi quyết định giết chết DongHae, anh hối hận vì đã là tổn thương quá nhiều người. Không chỉ là SungMin hay DongHae, hại chết HyukJae – người bạn thân duy nhất của anh, mà còn cả chính bản thân mình nữa.

Rồi anh lại cười. Cho đến khi chiếc bóng trắng ấy xuất hiện trước mắt mình.

Và anh nhận ra, mình sai rồi…

Ánh sáng ấy, như lần đầu anh gặp nó. Thứ ánh sáng chói mắt ấy đang lan tỏa theo từng cụm với nhau, lơ lửng trong không khí, rồi tách ra thành từng phần đưa đến trước mặt mỗi người, anh và hắn.

Đó là… kí ức. Của SungMin?

Thứ kí ức đó dừng lại trước khung cảnh, một người đàn ông mang phong thái tài tử, đang cố gắng dồn ép một chàng trai vào góc tường. Nụ cười trên khuôn mặt sở khanh ấy cứ mãi tiếp diễn một cách đầy ghê tởm, ra sức kiềm hãm sự vùng vẫy kia của chàng trai, mạnh bạo liếm láp từng đường cong trên cơ thể chàng trai ấy. Và cậu ta, chỉ biết vùng vẫy trong hoảng loạn, đầy sợ hãi. Bàn tay cậu vơ lấy được thanh kiếm của gã nơi lưng quần. Và cậu ra sức đâm, đâm chết gã ta.

Nhưng chỉ vừa đâm gã được một nhát, gã đã giữ được tay cậu, bàn tay còn lại, giáng cho cậu một cái tát. Cậu nhận ra, rằng gã quá mạnh, còn cậu quá yếu. Cậu run rẩy trong câm lặng, tay vẫn còn siết chặt lấy thanh kiếm. Rồi cậu cười, nụ cười như đang dần chấp nhận sự thật sắp diễn ra với mình. Cậu giữ lấy thanh kiếm, đâm vào mình một nhát…

Máu tuôn trào.

Cậu chấp nhận sự thật, chấp nhận cái chết của chính mình.

Rồi nó xuất hiện. Và nhận ra viễn cảnh trước mắt, cơ thể người bạn thân của mình đang dần lạnh đi, một cơ thể lõa lồ xấu xí đối với cậu, đối với lòng tự trọng của cậu. Còn gã ta, với nhát đâm giữa bụng, cũng đang thở gấp. Nó chầm chậm ôm lấy thân hình nhỏ bé ấy của bạn mình, đôi mắt ráo hoảnh, môi liên tục gọi tên cậu.

Nó đặt cậu nằm xuống, khoác chiếc áo trắng tinh của mình quanh cậu. Chàng trai, bạn thân của nó, trắng tinh như vậy, đẹp đẽ như vậy.

Rồi nó nắm lấy thanh kiếm nhuốm máu cậu, kéo rê nó và bước từng bước nặng nhọc.

Trước khi nó dồn sức vào nhát kiếm ấy, nó biết, mình đang rơi nước mắt.

Chẳng thà là mình nó có lỗi với tất cả, nó không muốn tình bạn của mình vỡ nát.

Huyết Tại. Triệu ca…

DongHae ngơ ngẩn.

Hình ảnh đó đã kết thúc, nhưng trong tâm trí hắn không ngừng tua đi tua lại nó.

Thứ kí ức mà Thịnh Mẫn nguyện dùng trái tim mình để phong ấn.

Trái tim, thứ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của một con hồ ly.

Vậy mà…

Hắn cười.

Cuối cùng hắn cũng có thể cười.

Để thực hiện được chiêu thức cuối cùng ấy, DongHae đã vận dụng hết tất cả pháp lực của mình để làm một điều không tưởng – chính là điều khiển tự nhiên. Và hậu quả của nó, chính là cái chết…

Hắn gục xuống bên cạnh khuôn mặt HyukJae, nụ cười vẫn nở trên môi, vòng tay vẫn siết chặt.

“Ta từ bỏ cả thế gian này của mình, chỉ mong được ở bên em. Chết cùng em, để rồi gặp lại nhau trong một kiếp chuyển hồi khác. Xin, đừng bỏ rơi ta.”

Và gió đang thổi ngang qua đây, cuốn theo cát bụi, để lại đống tàn tích hoặc mơ hồ hoặc rõ rệt. Bóng trắng ấy đang hít thở một cách mỏi mệt trong vòng tay anh. Thịnh Mẫn cố gắng duy trì nụ cười trên môi mình và cố gắng thì thầm.

– KyuHyun à, ngươi biết ta là một con hồ ly mà, một con hồ ly khao khát trở thành người mà. Mà, đã là hồ ly… muốn trở thành người cần phải có trái tim của con người…

Thịnh Mẫn siết chặt lấy lồng ngực, cố kiềm nén những tiếng ho kia nhưng không thể. Những vết máu đỏ sậm loan rộng trên chiếc áo trắng, vương cả vào áo của anh, Thịnh Mẫn cố tình che miệng lại để ngăn máu trào ra khỏi khuôn miệng nhưng vẫn không thể nào làm được.

– SungMin, SungMin… ta xin ngươi, xin ngươi đừng nói gì nữa!!!

Giọng của KyuHyun run lên từng đợt một, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy rồi rơi xuống. Giọng anh khẩn khoản, cố gắng siết chặt vòng tay mình để có thể cảm nhận được chút hơi ấm nào đó, từ nó.

– Ưm, Sung… SungMin… – Thịnh Mẫn mỉm cười – sao giờ đây, ta bỗng thấy rất thích cái tên đó…

– Đừng nói nữa, ta xin ngươi! – KyuHyun hét lên.

Thịnh Mẫn bỗng im lặng, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên nơi trái tim anh đang đập, miệng thì thầm câu hỏi vừa đủ nhỏ để anh có thể nghe thấy, tay vẫn không ngừng vân vê lấy vạt áo:

– KyuHyun à, nếu ta muốn lấy trái tim của ngươi đi… ngươi sẽ cho phép ta chứ?

– Được, được… chỉ cần ngươi vẫn sống, cả thể xác này ta cũng có thể cho ngươi.

Thịnh Mẫn mỉm cười nhẹ nhàng, tay đã thôi không còn nghịch ngợm vạt áo mà lại tìm kiếm tay anh siết lại thật chặt.

– Cảm ơn.

Thế gian phút chốc nhưng ngừng lại, viễn cảnh tan hoang với cát bụi mù mịt đang xảy ra trước mắt, tựa như có một ai đó đang mở cánh cổng luân hồi chuyển kiếp. Tâm linh con hồ ly nhỏ ẩn hiện sau lớp khói đó, mang thứ ánh sáng dịu nhẹ đang dần tàn phai. Nó mỉm cười nhìn lên bầu trời, dang hẳn hai tay ra rồi nhắm mắt lại.

“Hiền, ta đến rồi đây!”

Cả cơ thể Thịnh Mẫn dần trở thành cát bụi, theo gió mà tan biến đâu mất. Vừa lúc nãy, bàn tay đó còn siết chặt lấy tay anh thế mà trong thoáng chốc đã bay theo gió mất rồi.

– Không … không được SungMin… ta không cho phép ngươi bỏ ta đi… ngươi không được phép!

phải chi là hư ảnh

– Đừng… xin ngươi đừng đối xử thế với ta…

Thân ảnh siêu thoát, giọt nước mắt của KyuHyun rơi xuống bàn tay nơi chỉ còn một chút tro bụi, chúng hòa lại với nhau biến thành một sợi dây chuyền, thứ ánh kim được rèn dũa sắc nét, ánh lên màu sắc của thứ kim loại mỏi mệt. KyuHyun siết chặt lấy bàn tay để có thể nắm giữ được vật thể đó, cả cơ thể run lên chỉ chực quỵ xuống.

– Ta xin ngươi…

Xin lỗi, vì đã bắt ngươi đợi lâu đến vậy.

Hiền, về nhà thôi…

Phải rồi, là câu nói đó.

Câu nói mà người đàn ông bên trong giấc mơ của KyuHyun, câu nói cuối cùng của ông ta.

“Mẫn, ta đợi ngươi trở về…”

end

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN