Linh Hồ
Hiện hữu
Chương VIII
KyuHyun nằm dài ra trên bàn, mắt nhìn ngón tay của mình không ngừng theo nhịp tích tắc của đồng hồ. Lời giảng của người thầy giáo chẳng ngấm nổi vào đầu anh dù chỉ một chút, nó chỉ khiến cho cơn chán nản này ngày một nhiều lên thôi. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ nơi anh ngồi, rực rỡ như những đóa hoa đang nở rộ ngày xuân, mà cũng có thể là những mồi lửa nhỏ muốn đốt cháy hết mọi thứ. Anh dừng suy nghĩ của mình lại, thận trọng đưa mắt chéo lên phía kẻ kia đang ngồi. Hắn – Lee DongHae, rõ ràng không phải là kẻ bình thường. Anh vẫn còn nhớ về ánh mắt của hắn ta trước khi cùng Thịnh Mẫn đi khỏi sân thượng ngày ấy, ánh mắt bị màu xám bao trùm, tưởng như không bao giờ có thể nhìn thấy đáy.
Rồi anh lại thở dài. Hình như anh dần sa đọa vào nhóc con đó rồi.
KyuHyun đưa tay vuốt ve lấy môi mình, rồi mỉm cười trong vô thức, mắt vẫn ngắm nhìn sân trường rực nắng. Nhưng KyuHyun không biết, những hành động của mình đều được thu trọn vào một đôi mắt khác mà anh không bao giờ có thể nghĩ đến. HyukJae nhìn KyuHyun rồi lại nhìn DongHae, trong đầu bộn bề suy nghĩ. Chỉ cần nghĩ đến việc ánh mắt của KyuHyun nhìn DongHae không hề bình thường, cậu lại cảm thấy sợ hãi. Còn về việc sợ hãi điều gì, HyukJae không biết.
Gần đây, có thể nói mối quan hệ giữa hai người – HyukJae và DongHae tốt lên theo thời gian. Cậu không biết như thế nào, nhưng hình như cảm thấy hơi thích thích con người này, cách nói chuyện thông minh nhưng lại rất phóng khoáng khiến con người ta không hề nhận ra sự kiêu ngạo bên trong người đó, chỉ thấy nét vui tính, dễ gần mà thôi. Còn về KyuHyun, hơn nửa năm nay rất kì lạ, có vẻ như đa cảm hơn… HyukJae lắc đầu thật mạnh, tự mắng mình. Cậu chẳng phải cũng là một học sinh cá biệt bỗng dưng ngoan hiền hẳn lên đấy sao, bản thân mình còn thay đổi quá nhiều đến vậy, làm sao có thể thắc mắc hay trách cứ kẻ khác?
Tiếng chuông báo giờ ra về vừa vang lên, KyuHyun vẫn nhanh nhẹn như mọi khi, cầm lấy cặp sách của mình rồi chạy ra cửa. DongHae nhìn theo hướng anh vừa khuất, khóe môi ẩn hiện nét cười. Thanh kiếm trên vai KyuHyun, vào những ngày trước, hắn không hề thấy. Có lẽ là vì có Thịnh Mẫn ở bên cạnh nên thanh kiếm ấy không thể xuất hiện ra bên ngoài, nhưng giờ thì sao đây, thanh kiếm ấy… Hắn bật cười thành tiếng.
Thịnh Mẫn, trở lại nguyên hình được rồi, chẳng lẽ ngươi không thể tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ sao?
HyukJae bước đến vỗ vai DongHae, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ấy rồi khó hiểu hỏi.
– Cậu có chuyện gì vui sao?
– À, không có gì. Chiều nay tôi cần mua vài thứ đồ, cậu đi cùng tôi được chứ?
– Được thôi.
HyukJae xốc cặp đi ra cửa, hắn đứng phía sau cậu, nụ cười ngang tàn lúc nãy đã trở về nét dịu hiền hiếm hoi. Nụ cười ấy là thứ thật sự ẩn chứa nỗi niềm của hắn, không như nụ cười giả tạo mà hắn cho những kẻ khác xem. Bàn tay hắn đưa lên, nhưng rồi lại chần chừ chơi vơi giữa thinh không. Bàn tay đó được hạ xuống, ánh mắt hắn lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những tầng mây lờ lững trôi, đôi môi khẽ lẩm bẩm.
Huyết Tại, để tôi đưa em về.
– SungMin, ta về rồi.
KyuHyun vừa cởi giày đặt lên kệ, vừa nói to. Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Thịnh Mẫn trả lời, KyuHyun nheo mắt khó hiểu, đưa mắt kiếm tìm. Anh đi vào nhà bếp, lại thấy dáng nó loay hoay giấu giấu diếm diếm điều gì, liền gọi to.
– Min, ngươi đang làm gì thế?
Nó hốt hoảng, vật cầm trên tay vì thế mà rơi xuống đất, vang lên tiếng “keng” khi kim loại va chạm sàn nhà. KyuHyun định nhìn lại bị nó che đi, anh nghiêng đầu lách ánh nhìn qua người nó, liền nhìn thấy một hộp đồ ăn sẵn vương vãi lung tung trên nền. Giờ nhìn kĩ lại, bên khóe môi cũng Thịnh Mẫn còn sót lại chút nước sốt trong hộp đồ ăn nó, vẻ mặt vô tội nhìn rất đáng ghét nhưng cũng rất dễ thương, khiến cho anh dù muốn dọa nó nhưng cũng không kìm được mà bật cười.
– Tại… tại ta đói.
Lúc trước đâu có bận tâm đến việc ăn uống, liền tưởng việc đó chẳng qua chỉ là nhét những thứ ngon miệng vào mồm cho cái bộ khẩu trên khuôn mặt này thỏa mãn thôi. Ngờ đâu cơn đói quằng quại này lại ám nó đến mức ấy, khiến cho nó thất điên bát đảo, tinh thần lung lạc, kể cả muốn ngồi thiền như những sĩ tu để kiềm hãm cơn đói cũng không thể. Bởi thế mới nói, lần đầu tiên nhịn ăn, quả thật gian nan. KyuHyun dường như cũng biết được điều đó, liền cười cười gật gật đầu mà không nói gì, càng khiến nó thêm xấu hổ. Ngay lúc KyuHyun định quay lưng bỏ đi vờ như chưa chứng kiến việc gì để nó tùy cơ xử lý, lại như vừa nhớ ra điều gì, liền quay lại cười nói.
– Chiều nay cùng ta dạo phố, sẽ mua cho ngươi một ít đồ.
– Thật sao? Được!
Thịnh Mẫn tinh thần thích thú, chỉ vừa nghe đến đi phố đã là cực thích. Gì chứ, mọi lần đi phố cùng anh điều theo kiểu vội vàng trên đường KyuHyun đến trường, chưa bao giờ có thể thật sự ngắm nhìn phố phường. Đông người như thế lại chẳng có ai thấy nó, KyuHyun thì không quan tâm mấy, nhưng riêng nó lại cảm thấy mình rất khác biệt, không khỏi thấy buồn. Không như trước kia, dù lại hồ ly nhưng vẫn có rất nhiều người có thể nhìn thấy nó, có thể cùng nó kết bạn, có thể… Đôi mắt Thịnh Mẫn ngay lập tức đứng lại, ánh mắt chứa sự thảng thốt và hoảng sợ, ngày xưa đó đâu còn tồn tại nữa đâu, những người bạn ngày xưa đó, nay đã…
KyuHyun thấy bàn tay đang siết chặt vạt áo của Thịnh Mẫn, lại nhìn thần sắc mất hồn ấy, ngay lập tức biết nó đang nghĩ gì. Anh co tay lại, rồi duỗi ra, mồ hôi đầy lòng bàn tay. Rồi giật mình, anh bước đến bên cạnh nó, dùng tay lay mạnh Thịnh Mẫn, khiến cho nó như đã trở về với hiện thực. Cả cơ thể nó run lên, Thịnh Mẫn ngước mặt lên nhìn anh.
Và anh thấy, nó đang khóc.
Buổi chiều, KyuHyun đưa cho Thịnh Mẫn một bộ đồ của anh, nói ngắn gọn là bắt nó mặc vào. Khi ra ngoài đường, không thể để nó ăn mặc như kiểu cổ trang trong phim Trung Quốc như thế được, hoặc là người ta sẽ nghĩ là nó là một người điên nghiện phim truyền hình Trung Quốc, hoặc là nó chính là diễn viên vừa đóng xong phim, từ hậu trường đi ra mà quên không thay trang phục. Dù là trường hợp nào cũng gây một sự chú ý không nhỏ, và đó là điều KyuHyun không mong muốn chút nào.
Thịnh Mẫn sau khi thay xong đồ thì đi ra ngoài, bộ quần áo hơi rộng so với cỡ người của nó, chưa kể quần hơi dài, nhìn luộm thuộm đến mức buồn cười. KyuHyun thoáng liếc nhìn rồi lại vội vàng quay đi che nụ cười của mình, anh không ngờ, nhìn nó thế mà khi mặc đồ của anh vào lại rộng đến thế.
– Chúng ta đi được chưa?
Thịnh Mẫn nghiêng nghiêng đầu hỏi, đôi mắt nhìn anh chứa muôn vàn thắc mắc, bàn tay lại vẫy vẫy trước mặt anh. KyuHyun nhìn đồng hồ rồi lại nhìn nó, khẽ cười và gật đầu. Anh cùng nó đi ra ngoài, phố xá đông đúc dần xuất hiện sau ngã rẽ của con đường, hai mắt Thịnh Mẫn rõ ràng là đang sáng lên, chân nó cũng bước nhanh hơn, vượt trước KyuHyun. Nụ cười xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp đó thật sự trẻ con, mắt giương lên ngắm nhìn mọi thứ. Anh không ngờ rằng nó vui đến thế bởi từ khi nó sống cùng anh đến giờ, có biết bao nhiêu lần nó được nhìn khung cảnh này, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy nó vui vẻ đến thế.
– KyuHyun, KyuHyun, nhìn này, khi trước ta thấy tòa nhà này rất to, không ngờ bây giờ lại nhỏ đến thế.
Anh mỉm cười gật đầu, hóa ra là thế. Mọi thứ trong mắt Thịnh Mẫn trước kia đều rất rộng lớn, điều đó khiến nó nhận thức được rằng đây là nơi nó vốn dĩ không thuộc về, còn bây giờ, có lẽ nó… muốn tiếp tục sống cùng anh chăng? KyuHyun bật cười, thầm lắc đầu phủ nhận với chính mình. Chân vẫn bước đều đều về phía Thịnh Mẫn, anh vừa định cất lời bảo sẽ đưa nó đến siêu thị để mua vài thứ cần thiết thì ngay lập tức đã nhận ra một bóng hình rất quen thuộc ngay bên trong tầm mắt.
Thịnh Mẫn thấy anh đứng sững lại, liền thắc mắc dừng lại nhìn anh. Nó dần nhận ra nơi mà anh đang hướng tầm mắt tới, từ từ xoay người về hướng ấy. Nó cũng nhanh chóng dừng lại, đôi mắt hiện lên vô vàng cảm xúc, mà nổi bật trên đó chính là nỗi sợ hãi vô bờ.
Còn kẻ đó, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
.
.
.
TBC
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!