Linh Hồ
Nguồn cội
Chương I
“Keng!” “Keng!” – Tiếng móng vuốt va chạm với thanh kiếm sắc bén vang vọng trong không gian nơi cánh đồng hoang rộng lớn. Cả hai vẫn mãi nhìn nhau, đôi mắt trắng dã hiện lên những đường gân đỏ âu đầy ghê sợ. Không khí ngưng đọng, thời gian cũng dừng lại… Lạnh lẽo. Gió, một lần nữa thổi mạnh, làm cho mái tóc dài màu trắng bạc bay theo. Sát khí vẫn chưa giảm, mắt vẫn đối mắt, những chiếc móng vuốt và thanh kiếm vẫn đối địch với nhau cho dù cả hai đã biết mình điều bị thương.
– Tại sao ngươi lại hãm hại anh ta?
– Ta không hãm hại anh ngươi, ta không có…
– Ngươi đừng hòng nói dối, chính người của ta đã tận mắt nhìn thấy anh ấy bị hạ sát dưới tay ngươi…
– Không, đó không phải là ta, ta không bao giờ làm thế đối với anh của ngươi, không bao giờ…
– ĐỪNG NÓI DỐI TA!!!
“Keng!” – Tiếng va chạm một lần nữa vang lên. Cả hai cùng một lúc, nhanh chóng tách ra làm hai bên như những miếng nam châm đối nhau, luôn tách xa nếu không giữ. Hai người bọn họ – hai hổ không thể cùng ở chung một rừng. Điều cấm kị nhất của luật sinh tồn đó là chia sẻ thứ mà mình đã đổ máu giành lấy cho người khác.
Ngươi – một vị anh hùng, một dũng sĩ cùng với anh trai là một phù thủy biết phép thuật…
Ta – một con hồ ly, cần tim của con người để tiến hóa…
– Thịnh Mẫn… ngươi đừng nói dối nữa. Bản tính của ngươi từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi. Ngươi… chỉ là một con HỒ LY luôn lấy đi trái tim của người khác để giúp cho việc trở thành con người của ngươi mà thôi.
– Ta… không có … thật sự không có, Khuê Hiền à…
Câu nói vẫn chưa kết thúc, gió xung quanh Khuê Hiền đã nổi lên. Như một cơn lốc xoáy, cuốn cả đất cỏ, lá khô vào. Tất cả, như tinh hoa của đất giờ đang vây kín thanh kiếm của Khuê Hiền tạo nên một cảnh tượng mờ mờ ảo ảo. Thịnh Mẫn buộc phải lấy vạt áo che đi khuôn mặt để tránh bị đám lá khô và cát bụi tấn công với tốc độ cực kì cao.
– VÂN VŨ GIÁNG ĐÒN!!!!!!!!!!!!!
Tiếng gió thét gào vút qua thanh kiếm sắt lẹm, gió theo chiều hướng mà lao tới tấn công người đối diện. Thịnh Mẫn ngỡ ngàng với chiêu pháp của Khuê Hiền nhưng… thời gian đã không còn đủ nữa rồi, nó chỉ còn kịp lùi lại, buông xuôi bản thân, nhắm mắt mà chờ đợi cái chết đến với mình.
“HỰ!” – Thịnh Mẫn cuối cùng đã nhận phải sức mạnh của chiêu thức này. Máu… tuôn ra từ đôi môi đỏ nhưng lại có màu đen… đen như một góc tối khuất bóng của vũ trụ. Máu chảy nhưng môi vẫn cười, ánh mắt đau đớn nhìn con người trước mặt mà nói câu nói cuối cùng trước khi linh hồn tha phương, lạc lối:
– Khuê Hiền, ta không giết anh của ngươi nhưng lại không chứng minh được sự trong sạch này của ta… Nhưng… dù gì ta vẫn xin lỗi ngươi, xin lỗi ngươi, vì ta đã lỡ lầm khi yêu ngươi quá nhiều.
Thân xác của Thịnh Mẫn lúc này như tan biến vào gió. Linh hồn cũng đã trôi dạt tới nơi đâu khiến Khuê Hiền không còn cảm nhận được sự tồn tại của nó ở nơi đây. Anh lúc này gục xuống, thanh kiếm chống đỡ cho cả thân hình giờ đang từ từ đuối sức. Tuyết… giờ mới rơi, màu trắng li ti trong đêm đông lạnh đặt quánh một màu đen. Trăng… trên cao vẫn tròn, vẫn chiếu sáng giúp cho con người này phần nào thấy được sự đỏ thẫm của máu đang ngấm dần qua kẽ áo. Khuê Hiền nhắm mắt thật chặt rồi lại mở ra nhìn trừng trừng vào khoảng không trước mặt, miệng mấp máy những câu chữ trong nụ cười buốt giá:
– Anh… em đã trả thù được cho anh rồi, đã giết được con hồ ly đó rồi…
Miệng cười mà mắt lại khóc. Dòng nước ấm nóng đó lăn dài trên khuôn mặt rồi rơi xuống mặt đất, tan biến đi cùng với những hạt tuyết nhỏ. Phải chăng là quá ngu ngốc? Bởi khi mất rồi mới biết đến đau khổ.
Hình ảnh một chàng trai đang quỳ trước ngôi mộ ẩn hiện trong màn sương mờ ảo. Đôi môi cười một cách thỏa mãn trong khi nước mắt không ngừng rơi xuống mặt đất đang bị bảo phủ bởi lớp tuyết trắng. Đôi bàn tay nắm lấy đám cỏ bị người ta giằng xéo khi xây lên ngôi mộ này, xiết chặt lại rướm màu đỏ. Đôi môi hắn lúc này cũng bị chính mình cắn cho chảy máu, hòa lẫn với dòng nước mắt mặn chát làm cho vết cắn trở nên rát bỏng. Đôi môi đó vẫn cười, nói những câu chữ nửa vui vẻ, nửa đau khổ vì những việc mình đã làm và đã từng chứng kiến:
– Huyết Tại, cuối cùng ta cũng đã làm cho con hồ ly đó phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm. Chính nó đã bị tên Triệu Khuê Hiền giết chết rồi. Ta ban cho nó một cái chết dưới tay người mình yêu, đó là cái giá quá rẻ so với những gì nó đã làm với em. Huyết Tại, em hãy an nghỉ, ta sẽ không để nó làm tổn hại em một lần nào nữa… ta hứa.
Thân xác của em, cũng là của ta.
Trái tim của em, cũng là của ta.
Nhưng…con hồ ly đó lại dám lấy mất trái tim đó của ta.
Ta hận nó…đến tận xương tủy.
Ta sẽ bắt nó trả lấy những gì mà mình đã làm.
Đau đớn hơn gấp trăm nghìn lần về những gì nó đã làm với em…
Ta…xin lỗi em…
Huyết Tại à..
Máu… rơi… như cơn sương mù vào buổi sáng, làm che khuất đi tầm mắt của người khác…
Tình…vỡ… như một miếng thủy tinh, đủ để giết đi một con người…
Ái tình là thứ không cần nói ra
Không phải chỉ cần cố là sẽ cảm nhận được
Mà là sự hi sinh thầm lặng cho người đó.
Yêu một người là khi ta nhìn thấy nỗi bi thương trong đôi mắt người đó, ta cũng thấy đau.
Khuê Hiền…
Ta và ngươi hẳn là kẻ thù của nhau, những kẻ không đội trời chung.
Thế mà…ta lại yêu ngươi.
Ánh sáng chúng ta nhìn thấy vốn không có màu trắng…
Vậy còn màn đêm đen? Màu đen, có hay không?
Lại đi lạc nữa rồi…
Lao mãi trong dòng thời gian này, sao ta lại không thể tìm được lối ra cho bản thân mình…?
Chính ngươi…
.
TBC
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!