Linh Vũ Cửu Thiên - Quyển 4 - Chương 392
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Linh Vũ Cửu Thiên


Quyển 4 - Chương 392


Cuối cùng Hàn Phi lấy tinh thần bí ngân, hương liệu ra khỏi chiếc nhẫn trữ vật để kiểm kê, xong cất trở vào.

Thanh niên hải tộc quản sự nở nụ cười kính cẩn, mắt chớp lóe nhìn đấu khí trên tay Hàn Phi:

– Ừm! Toàn bộ phù hợp với danh sách!

– Quý khách thật cẩn thận, nhưng xin ngươi an tâm, an toàn ở bến cảng không thành vấn đề, chắc chắn sẽ không xuất hiện trộm cướp gì!

Hàn Phi mỉm cười nói:

– Cẩn thận vẫn hơn.

– Nếu quýh ành đã đưa Cốt châu của Lam Kỳ Sa tới nhanh như vậy, thuyền ta dung lượng có hạn, không bằng các ngươi kéo mấy thứ rượu này trở về để ta có chỗ trống. Ban đêm ta mang theo mây thứ còn lại đến cửa hàng của các ngươi giao dịch.

Đối phương đưa tới nhiều Cốt châu của Lam Kỳ Sa làm Hàn Phi bất ngờ, nếu bọn họ đã khách sáo như vậy thì hắn không thêr nhỏ mọn. Dù sao mỹ tửu ủ lâu này không phải trọng điểm, đưa trước cũng không sao. Xem như bánh ít đi, bánh quy lại.

Thanh niên hải tộc quản sự cười nói:

– Vậy thì quá tuyệt vời, ta viết biên lai cho người. Xin người yên tâm, danh dự của cửa hàng chúng ta tốt nhất Lam Kình đảo!

– Thứ người muốn và tiền hàng đến tối sẽ chuẩn bị xong hết, sẽ không chậm trễ thời gian của người!

Thanh niên hải tộc quản sự viết ngay biên lai khế ước cho Hàn Phi. Đám thủy thủ theo Lỗ Mạn, thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu chỉ huy khiêng mỹ tửu ra khỏi kho hàng. Người Cự Hải cửa hàng vận chuyển Cốt châu của Lam Kỳ Sa lên con thuyền số hiệu Tuyết Âu, hai bên rất nhanh hoàn thành giao dịch.

Trong không khí hòa hợp, Cự Hải cửa hàng mang theo mỹ tửu rời đi, tất cả cực kỳ thuận lợi.

Hàn Phi quay về trên thuyền thấy vẻ mặt thương nhân mập La Cách kỳ kỳ thì hỏi:

– La Cách, có vấn đề gì sao?

Thương nhân mập La Cách biểu tình nghiêm túc, không có gì vui sướng khi hoàn thành cuộc giao dịch đầu tiên.

Thương nhân mập La Cách lắc đầu, nói:

– Đại nhân, có lẽ là ta nghĩ nhiều, ta cảm giác chuyến giao dịch này quá thuận lời, người của Cự Hải cửa hàng quá khách khí với chúng ta.

– Cự Hải cửa hàng là cửa hàng lớn, lúc trước ta chỉ là tiểu thương nhân không có tư cách bàn giao dịch với bọn họ nên không hiểu nhiều, chỉ biết đại bộ lạc cổ đông sau lưng bọn họ là thành viên vương tộc. Theo lý thuyết lấy thực lực của bọn họ không cần khách sáo với chúng ta như vậy, dù cho cuộc buôn bán này lớn. Bởi vì chúng ta là nhân tộc!

Chuyện khác thường tức là có việc lạ, nhiều lúc quá thuận lợi không phải việc tốt. Bên dưới mặt phẳng ẩn giấu sóng ngầm mãnh liệt. Hàn Phi hiểu đạo lý này, chỗ này là địa bàn của hải tộc.

Hàn Phi trầm ngâm nói:

– Ngươi nói rất có đạo lý!

Hàn Phi gật đầu, nói:

– Vậy đi, chờ đến chạng vạng ta sẽ rời thuyền đi vào Trân Châu cảng thành. Trời vừa tối các ngươi đi ngay, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại.

Câu này nói với thương nhân mập La Cách và Lỗ Mạn, thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu đứng bên cạnh:

– Ba ngày quá dễ gây chú ý, nếu đối phương thật sự không có ý tốt thì bọn họ sẽ tập trung chú ý vào người ta. Chỉ cần ta không ở trên thuyền, các ngươi thoát thân là không thành vấn đề.

– Đây là tính toán tệ nhất nhưng chúng ta không thể không phòng bị!

Lỗ Mạn, thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, thương nhân mập La Cách kinh ngạc đồng thanh kêu lên:

– Đạia nhân, vậy sao được?

Hàn Phi mỉm cười nói:

– Đây là lựa chọn tốt nhất!

Hàn Phi tự tin nói:

– Chẳng lẽ các ngươi không tin vào thực lực của ta sao? Một mình ta không có liên luỵ muốn đi thì đi muốn ở thì ở, là dễ dàng nhất. Hơn nữa cho dù là thuận lợi hoàn thành cuộc mua bán này thì các ngươi cũng phải đi trước, bởi vì ta chuẩn bị du lịch trên Lam Kình đảo một đoạn thời gian, thuận tiện tìm hai vật phẩm khác.

Thương nhân mập La Cách cuống cuống hoảng loạn nói:

– Đại nhân, Cự Hải cửa hàng có thế lực rất lớn, nếu như bọn họ thật sự muốn đối phó với người thì quá nguy hiểm, không bằng bây giờ chúng ta đi ngay!

Hàn Phi vỗ vai thương nhân mập La Cách nói:

– Chẳng phải bây giờ còn chưa xác định sao? Ta không muốn bỏ qua cuộc mua bán này.

– La Cách, ta thấy không bằng ngươi đến lãnh địa của ta đi, chỗ ta cần rất nhiều nhân tài, chắc chắn ngươi có thể làm được. Ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!

Thương nhân mập La Cách vội hành lễ nói:

– Đa tạ đại nhân hậu ái!

– Ta nguyện ý hiệu lực vì người!

Thương nhân mập La Cách là một người thông minh hơn nữa có gan mạo hiểm. Lời mời của Hàn Phi là cơ hội rất tốt cho thương nhân mập La Cách nên gã phải nắm chắc.

Hàn Phi nghiêm túc nói:

– Vậy được rồi, chờ trời tối các ngươi lập tức hành động. Tuyệt đối tuyệt đối không được quay lại!

– Tuân lệnh! Đại nhân!

Lỗ Mạn, thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu thấy Hàn Phi đã quyết định thì không khuyên nhủ thêm, gã cũng biết bọn họ ở lại đây không giúp được gì ngược lại thành cục nợ.

Trời tối dần, ánh hoàng hôn chiếu rọi Trân Châu cảng, phía xa từng cột buồm là thuyền quay về.

Hàn Phi nhảy xuống khỏi sàn tàu con thuyền số hiệu Tuyết Âu, đứng trên bến cảng.

Chân Hàn Phi mới chạm đất thì thần thức nhạy bén lập tức cảm giác có vài ánh mắt rơi vào người mình, tim rớt cái bịch.

Cảng phồn hoa này khắp nơi là thủy thủ, người bốc vác, Chiến Sĩ hộ vệ. Rất khó đoán ra ánh mắt đến từ đâu. Khi Hàn Phi nhìn quét xung quanh, loại cảm giác bị rình rập lập tức biến mất.

Không lẽ Cự Hải cửa hàng thật sự có ý xấu, hoặc là bị thế lực khác nhìn chằm chằm? Hàn Phi mặt không biểu tình quay đầu phất tay với Lỗ Mạn, thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu đứng ở đầu con thuyền số hiệu Tuyết Âu. Lỗ Mạn, thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu ngầm hiểu gật đầu.

Từ biệt Lỗ Mạn, thuyền trưởng tạm thời của con thuyền số hiệu Tuyết Âu, Hàn Phi nhanh chóng rời khỏi bến cảng, leo lên một chiếc xe ngựa chạy vào thành. Khoảng nửa canh giờ sau con thuyền số hiệu Tuyết Âu sẽ lặng lẽ rời khỏi Trân Châu cảng trong bóng tối, quay ngược trở về.

Mặc kệ Cự Hải cửa hàng có ác ý hay không, Hàn Phi chuẩn bị đi hoàn thành bước giao dịch cuối cùng, vì hắn không có gì sợ hãi.

Con đường Trân Châu cảng thành ồn ào náo nhiệt giống như hôm qua. Sau khi xuống ngựa, Hàn Phi không chút hoang man chậm rãi đi bộ trên đường. Hàn Phi nếm bữa tối phong phú trong một nhà hàng, sau đó đi tiệm rượu Hắc Yêu Tinh. Mãi khi thời gian ước hẹn đã đến Hàn Phi mới nhích người đi Cự Hải cửa hàng.

Hàn Phi gặp phải lái buôn lão Miêu ở trước cửa Cự Hải cửa hàng. Lái buôn lão Miêu thấy Hàn Phi đến đúng giờ thì thở phào một hơi, khom lưng cúi đầu.

Lái buôn lão Miêu cười nịnh nói:

– Đại nhân, quản sự đại nhân đang chờ người!

Hàn Phi mỉm cười nói:

– Chẳng phải ta đã đến rồi sao?

Hàn Phi cùng lái buôn lão Miêu đi vào Cự Hải cửa hàng.

Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng, thanh niên hải tộc quản sự đưa hàng ban ngày đều ở trong cửa hàng đang chờ đợi Hàn Phi đi tới. Hai bên thấy mặt nói cười nói khách sáo mấy câu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN