Lỡ yêu một người {BTS} - Chương 8: Anh thua rồi, anh yêu em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Lỡ yêu một người {BTS}


Chương 8: Anh thua rồi, anh yêu em


Cả đoàn tàu khiếp sợ vì tiếng hét vô cùng ” creepy” của anh và J-Hope
Kết thúc cuộc chơi, anh lảo đảo, mặt xanh lè xanh lét như vừa trải qua một thảm kịch kinh hoàng
Người đàn ông của nó giờ đây chẳng khác gì một chú mèo nhút nhát
Lý do vì sao gọi là “người đàn ông của nó” vì có lẽ nó đã thầm yêu anh
Nó tin tưởng rằng anh sẽ bảo vệ cho nó khỏi những nguy hiểm bên ngoài mặc dù cảnh tượng vừa nãy đã chứng minh cho nó anh không phải lúc nào cũng dũng cảm
Khi ra về, nó ghé tai anh hỏi nhỏ:
– Cậu có biết sợ không?
– Ồ, ai mà chẳng có nỗi sợ riêng. Như tớ chẳng hạn:
Sợ lắm cái cảm giác tưởng chừng như ôm trọn yêu thương rồi biến mất đi như chưa từng tồn tại
Tớ sợ tớ chẳng đủ sức mạnh để giữ chặt lấy cậu và mãi mãi cậu sẽ chẳng thể rời xa
Tớ sợ trong mắt cậu tớ không phải là người đàn ông hoàn hảo, làm vừa ý cậu bất cứ lúc nào
Tớ sợ sẽ có một ngày ai đó sẽ cướp mất cậu đi và trái tim tớ liệu có đủ can đảm để chịu nổi nỗi đau mang tên: Thất Tình đó không biết nữa
Jangmi, tớ…thích cậu. À không…
Anh yêu em
Thời gian đọng lại xung quanh nó như một hạt sương trong trẻo
Nước mắt lặng lẽ rơi, mọi vật bây giờ đã nhạt nhòa đi trong mi mắt nó
Quả thực cái đó đến bên nó một cách quá đỗi đột ngột làm nó không sao kìm bản thân mình lại được
Nó ôm chầm lấy anh trước sự ngỡ ngàng của 7 chàng trai nhà Bangtan
Sự nghẹn đắng trong cổ họng hòa cùng những giọt lệ long lanh mặn chát
Anh ngây người, rồi trấn tĩnh lại sau đó ôm nó vào lòng:
– Anh làm thực tập sinh ở đây để được gặp em… Có lẽ em sẽ không nhớ gì hết nhưng anh.. anh là…
– Hải Thanh… – Nó cướp lời không để anh nói hết. Ký ức 10 năm về trước hiện ra trong tâm trí nó rõ mồn một.
Như biển sóng hòa vào nước trong xanh, như trời mây chiu chắt màu nắng sớm.. la..la~~
Đó là lời bài hát anh dạy nó khi nó mới 10 tuổi.
Nắng vàng hoe chiếu rọi lên mái tóc óng ánh màu nâu nhạt của nó.
Nó chạy đi anh đuổi theo. Hai người vui đùa bên thảm cỏ.
Bỗng nó lao ra đường, không hề để ý gì đến xung quanh. Mặc cho anh gào thét nhưng nó vẫn chạy đi mải miết. Một chiếc xe tải to lao đến bất chấp nó đang ở ngay trước tử thần
Khoảng khắc đó….
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN