Lỡ yêu Người, ta phải làm sao? - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Lỡ yêu Người, ta phải làm sao?


Chương 2


Mạc Viễn Lâm vừa ra khỏi phòng đi chuẩn bị bữa tối thì bắt gặp Lãnh Tịnh Phong mặt đang một loạt ám khí nhìn nàng, còn bên cạnh là nữ nhân tên Lự Nghiễm Uyên. Mạc Viễn Lâm theo bản năng sống hầu bên Lãnh Tịnh Phong nên nàng biết rõ rằng cậu chủ đang không vui về hành động của mình, Mạc Viễn Lâm chỉ biết cúi đầu chào rồi lẩn nhanh vào phòng bếp.

Lãnh Tịnh Phong vừa thấy Mạc Viễn Lâm đi, từ từ nâng tầm mắt về phía cầu thang, một bóng người nhỏ nhắn, chiếc áo trắng lập lò làm lộ chân tướng nữ nhân này, ba ngàn tóc đen vẫn phủ kín khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt nâu sâu hút.

– Có chuyện gì sao Tiểu Phong?

Lự Nghiễm Uyên quay đầu nhìn Lãnh Tịnh Phong, tay vuốt mái tóc nâu khói sang một bên để lộ cái cổ trắng ngần đầy hút người kia nhưng Lãnh Tịnh Phong vẫn không để ý, mắt vẫn một mạch chăm chú đánh giá nữ nhân đang lập lò kia.

– Sao ngươi lại ở đây Mĩ Bạch Băng? Mau về phòng nghỉ ngơi!

Giọng nói cùng thân hình của Mạc Viễn Lâm làm Lãnh Tịnh Phong tỉnh khỏi ngu ngơ ban nãy, cảm thấy một ánh mắt cháy bỏng gián chặt vào người mình, Lãnh Tịnh Phong khó chịu kéo theo Lự Nghiễm Uyên đi lên lầu.

Mĩ Bạch Băng sau khi thấy bóng dáng Lãnh Tịnh Phong đã khuất sau cửa phòng, nhớ đến ánh mắt khó chịu của hắn ta nhìn mình, tim có chút đau nhói. Mạc Viễn Lâm sao không thấy chứ? Nhìn Mĩ Bạch Băng như vậy làm nàng cũng đau lòng không thôi. Mạc Viễn Lâm cầm theo khay đồ vừa chuẩn bị kéo vào trong rồi từ từ dẫn Mĩ Bạch Băng vào phòng bồi bổ. Sau khi xong mọi việc và thấy nàng đã ngủ an lành, Mạc Viễn Lâm mới yên tâm ly khai khỏi phòng.

Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng, Mĩ Bạch Băng liền mở mắt ngồi dậy, nhưng không hiểu sao cơ thể có chút khó khăn, nàng cắn chặt môi dưới, từ từ nhấc cơ thể băng bó đầy mình đi ra góc tường vừa bị trói, Mĩ Bạch Băng thả thân nặng trĩu xuống góc tường, đôi đồng tử nâu sâu hút nhìn lên phía trước mặt, Lãnh Tịnh Phong, hắn ta đã đứng đây, đã nhìn nàng, Hạ Trúc Diệp hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương quế thoang thoảng của Lãnh Tịnh Phong còn sót lại, nàng tham lam muốn có thêm, tham lam muốn Lãnh Tịnh Phong quay lại nơi này, nhìn nàng thôi, gọi tên nàng thôi, thế là đủ, dù cho roi vọt Mĩ Bạch Băng cũng thấy mãn nguyện. Tình yêu cho Lãnh Tịnh Phong có từ bao giờ Mĩ Bạch Băng không rõ, nhưng ai quan tâm? Nàng chỉ cần biết rằng nàng yêu, vậy là đủ. Tình yêu là vậy, làm người ta say, làm con người nổi lên nhiều ham muốn hơn.

– Phong..

Mĩ Bạch Băng khẽ giọng gọi tên ái nhân, hai tay đã lần mò vào hoa nguyệt trêu đùa từ khi nào. Khoái cảm cứ từ từ đến với nàng. Mĩ Bạch Băng cắn môi đến bật máu cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ, vài phút sau một chiếc quần lót ướt sũng đã được phơi ra.

Xong xuôi dọn dẹp hiện trường, Mĩ Bạch Băng lại khổ sở nhấc cơ thể nặng trĩu kia về lại giường, nàng có một thính giác tốt, nên dù có đi khẽ cũng có khả năng nghe được, huống chi đây còn là tiếng chân giậm mạnh. Cánh cửa được mở tung ra, đúng như nàng dự đoán, chính là Lãnh Tịnh Phong. Chưa kịp ngồi dậy cả cơ thể Mĩ Bạch Băng đã bị phi mạnh vào tường, đau đớn của vết thương lan tỏa làm nàng kìm không được kêu một tiếng ” Ah ” nhỏ.

– Sao ngươi không chết luôn đi? Tại sao? Tại sao hả!!?

Lãnh Tịnh Phong gằn giọng, chiếc roi da cứ vậy mà đánh thẳng vào người Mĩ Bạch Băng, không nhận được câu trả lời của người đối diện làm cho Lãnh Tịnh Phong càng thêm tức giận, chiếc giày da đá thẳng vào bụng Hạ Trúc Diệp, đau thấu xương, nhưng đang trước Lãnh Tịnh Phong, Mĩ Bạch Băng nào dám kêu la, chỉ im lặng để cho nam nhân kia chà đạp. Suốt 16 năm sống cùng với Lãnh Tịnh Phong, Mĩ Bạch Băng sao không biết lý do mà hắn ta ngày ngày hành hạ, ngày ngày đánh đập mình, nàng hiểu điều đó nên nàng cũng chỉ cam chịu mà đem thân cho Lãnh Tịnh Phong mong giải sầu phần nào cho hắn ta.

Nhưng hôm nay có vẻ Mĩ Bạch Băng đã khinh thường sức khỏe rồi, nàng lảo đảo, mơ thực dần không rõ rồi dần dần bất tỉnh nhưng trước khi bất tỉnh, đôi mắt lạnh buốt kia đã kịp lọt vào tâm nhìn nàng, một trận đau đớn.

Lãnh Tịnh Phong thấy Mĩ Bạch Băng đã bất tỉnh, ném ra một tia khinh bỉ rồi ly khai khỏi phòng đi tìm Mạc Viễn Lâm.

_________________________

Các nàng có nghĩ ta nên chuyển bộ này thành Bách hợp?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN