Loạn Triều Lạc Duyên
Chương 1: Thiết Triều
“Các khanh bình thân!” Kẻ ngồi trên hoàng kỷ phất ống tay long bào ngự dụng, ánh mắt phía sau chiếc mão có trướng ngọc châu phía trước nhấp nháy vầng dương phía đông trước mặt, thật không thể đoán hắn đang nghĩ gì.
Hắn thở hắt ra, tiếu ý lan đậm lên khóa môi thanh thoát. Hắn thực sự phong hoa tuyết nguyệt có đủ, mày liễu mắt phượng, dung mạo không thua kém gì mấy bức lam nhan họa thủy mà các họa sư ngự dụng vẽ ra! Hắn tự mãn cười, hắn là ai? Là Võ Thượng Đại Đế – Võ Trung Hiếu, người nắm giữ cả Hoàng Triều phồn hoa khói lửa này.
Hắn ngạo mạn, không kiêng nể bất cứ ai! Hắn tàn bạo, có thể ban lệnh trảm thủ thị chúng kẻ nào hắn thấy không vừa mắt… Nhưng có một, duy chỉ một nam nhân dù cho hắn làm cách nào cũng không thể khiến người nọ điêu linh hồn phách được, y là…
“Hoàng khanh gia, ngươi đã làm xong việc bổn vương giao chưa?” Hắn khẽ nhướng mày hỏi, tay đặt lên tay nữ nhân kiều diễm sắc hương bên cạnh.
“Tâu bệ hạ, thần đã hoàn thành!” Nói đoạn, nam tử phía dưới ngước mặt lên. Thực quá sức dọa người!!!
Gương mặt lạnh lẽo tựa bảo thạch trân quý, sự cao ngạo cùng khí chất của đấng nam nhi tỏa ra thắp sáng cả chính điện! Hắn nhíu khẽ đôi mày liễu khi tư niệm về những gì nghe từ các binh lính…
Nữ nhân hoàng thành truyền tai nhau, Hoàng Ngự Thiên này nhất tiếu khuynh thiên hạ! Nhân gian đồn đại y thần hồ kỳ kỹ, không gì không thể có… Lại quân đội bảo y thì chỉ có chiến vô bất thắng, công vô bất thủ. Các phạm nhân lại ca thán người này vô huyết vô lệ, tàn bạo khốn cùng… Còn Võ Trung Hiếu hắn thì thực sự ghen tỵ nhưng đành khoanh tay công nhận một câu long hành hổ bộ!
“Hảo! Vậy còn ngươi, Khương tướng quân…” Hắn quyết định gạt bỏ chú định về Hoàng Ngự Thiên sang một bên, nếu không lòng đố kỵ kia sẽ bức tử hắn mất mặc cho hắc tuyến chảy đầy long nhan!
“Tên hôn quân vô đạo kia, còn không mau cởi long bào, mũ mão ra đây?” Từ ngoài cửa xông vào, là một tên tướng lĩnh nào đó dẫn theo phía sau là hàng trăm kỵ binh thiết giáp tỏa bạch quang phi thường nguy hiểm!
Hoàng Ngự Thiên cùng nhiếp chính hoàng hậu Khánh Nguyên Phi đang cười nhẹ ngồi nơi trường kỷ cạnh Võ đế vẫn không chút hoang mang, bất thanh bất hàng. Duy chỉ Võ đế cùng tên tổng quản công công Xuân Sắc là biểu tình hiện lên rõ rệt.
“Nga, là Khâm tướng quân sao? Ngươi muốn làm phản? Ý định đảo chính a?” Võ đế khuyết miệng cười.
“Đúng! Tên hôn quân như ngươi thực không đáng sống…” Chưa nói hết lời, một đạo hung quang cùng tác chỉ điện quang thạch hỏa nhắm đến Khâm tử lao đến.
Thanh âm kia chỉ còn là tiếng thi thể mất thủ cấp ngã xuống cùng tiếng thét nho nhỏ của Khánh Nguyên Phi. Nàng khẽ khó hiểu nhìn Hoàng Ngự Thiên vừa ban án tử cho tên tiểu khiếu xu lương kia, khẩu hình khẽ động,
“Ngài có ý gì?”
Y thấy thế chỉ lắc đầu ý bảo không tiện rồi chậm rãi trở về vị trí nguyên gốc của mình.
…
“Bãi triều, các khanh bình thân! Hoàng tướng gia xin dừng bước, trẫm có chuyện cần bàn bạc với khanh…” Nói đoạn, Võ đế bước xuống khỏi ngai vàng, nhẹ nhàng dung tục từng bước đến bên kẻ có vẻ ngoài yêu nghiệt kia.
“Bẩm, bệ hạ có việc chi cần căn dặn hạ thần?” Y hỏi, ánh mắt vẫn tĩnh bất khả, động bất truân như thường lệ.
“Ta vừa tuyển được một số cầm kỹ thực hảo! Muốn vời khanh đi cùng để thưởng ngoạn thôi mà!” Dù thế nào đi nữa, Võ đế hắn vẫn phải nắm được nhược điểm trọng yếu của con người này, nếu không thì về sau khó lòng mà yên ổn!
Ánh mắt của người kia khẽ động, miệng vẫn nhếch lên cười đầy tao nhã! Phía sau ánh mắt dài hẹp kia là cả một vùng Đông Hải vân cuồng vũ ngạo, hải lãng kinh đào… Y ý vị nói, ánh mắt vẫn một mực đề phòng Võ đế hai mươi chín tuổi trước mặt,
“Nếu bệ hạ có nhã hứng thì thần đành tuân mệnh!”
Hai bóng người mất dần sau góc cung điện thếp vàng nạm ngọc. Trời buổi sớm hồng lên vài mảng vân vũ khúc, khẽ khàng thuận theo gió bay đi khắp nơi. Hoàng Ngự Thiên chân bước theo Võ đế mà lòng đầy toan tính! Y phải tìm cách nghĩ sao cho vẹn cả đôi đường, vừa lợi cho mình lại vừa hạ được đối thủ trước mặt…
Hoàng Ngự Thiên là người được tiên đế gọi một câu ngữ kinh tứ tọa. Năm mười sáu tuổi đỗ đầu bảng vàng, mười tám tuổi vào triều, năm hai mươi tuổi được thăng làm Thái úy, năm hai mươi ba tuổi giữ chức Tể tướng… Hai mươi tám năm không hề khinh xuất, chưa một ai nắm bắt được nhược điểm nào của y!
Theo chân Võ đế băng qua Đại thần điện, đi khỏi Tàng kinh các, cuối cùng cũng đến được với Tiêu Hoa cung – nơi tập hợp tất cả những danh ca cầm kỹ đệ nhất thiên hạ… Vừa đặt chân vào, hương hoa của những nữ nhân nơi đây như bức tử y, trong khi tên đi trước có vẻ đã quá quen thuộc…
“Tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng tướng gia!” Các nữ tử đồng loạt hành lễ với hai người.
Võ đế phất tay ra hiệu miễn lễ, liền ngồi xuống trường kỷ trước mặt. Đôi đồng tử ánh với nhật quang khẽ lấp lánh, ôn nhu liếc nhìn các ca kỹ nơi đây. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trước dung mạo tuyệt thế của Hoàng Ngự Thiên, khóe miệng bất giác vẽ một đường cong mỏng,
“Hoàng tướng gia, phải chăng ngài có thể chơi một khúc cho trẫm thưởng?”
Nghe thấy thế, đôi mày y lập tức giãn ra. Phất tay ra hiệu kẻ hầu đứng bên cạnh, lập tức từ bên trong căn phòng chứa các đại nhạc cụ độc nhất vô nhị, mang ra một cây cổ cầm làm từ gỗ mun với những dây như tơ như họa, nhẹ nhàng thanh thoát.
“Xin mời bệ hạ thưởng một khúc Nhược Thủy Tam Thiên từ Nhiễu Lương chi cầm của hạ thần.”
“Ngọc Nương, ngươi hãy đến đây đệm âm cho tướng gia!” Võ đế ra lệnh, lập tức một nữ nhân vận hồ phục xanh lam cùng cây tỳ bà với dung mạo khá xinh xắn bước đến.
Hoàng Ngự Thiên ôm đàn, ngồi trên nền đất. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ gảy những nốt đầu tiên… Ngọc Nương bắt đầu đệm tỳ bà theo nhưng thật khác lạ, tiếng tỳ bà không thể dung hòa với thanh âm tựa suối tựa gió của người kia. Không hài lòng, Hoàng Ngự Thiên lên tiếng,
“Ngọc Nương, ngươi lui đi! Ta không cần đệm đàn nữa.” Nói đoạn, tiếng Nhiễu Lương vang vang tiếp tục được gảy lên.
Từ đâu, tiếng ngọc tiêu tự hữu tự vô thánh thót réo rắt hòa vào. Y ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp tục chơi một khúc lụy tình… Âm sắc du dương, hoàn hảo từ miệng y vang lên, hồ điệp từ cửa sổ tứ tán.
“Lê hoa hạ trước song cửa nhà nàng.
Trong tranh y nhân ngự khuê phòng dỗi hờn…
Ai đem tư niệm nhẹ nhàng viết lại?
Chỉ muốn giữ lại khoảng thời gian trải qua cùng nàng!
…”
Võ đế ngạc nhiên, tửu bôi phỉ thuý cùng món mỹ tửu Thủy Tâm mà y hằng yêu thích cũng chẳng màng đến… Bỗng, y nghĩ đến hình bóng một nữ nhân với mái tóc dài xinh đẹp như dòng sông đêm, với đôi mắt to tròn như tinh tú vượt ngang thượng thiên,
“Dương Tử, nàng nói đoạn tuyệt chân tình, ái tâm đã hết… Bảo ta nhìn phỉ thúy bôi, làm sao uống cạn?”
“…
Nhất đoạn tỳ bà tuyệt duyên tao ngộ nơi cổ trấn.
Tình như Đoạn Kiều bảo ta phải viết sao đây?
Ba nghìn dòng nước liệu có thể chôn vùi kiếp này ?
Tiền kiếp hẹn ước, đành chờ hậu thế hoàn trả…” Giọng nữ nhân ấy lại một lần nữa cất lên, như hoa như mộng, như nước như gương.
Hoàng Ngự Thiên mỉm cười ôn thuận, xoay đầu lại nhìn chỉ thấy nơi cửa sổ, một nữ nhân vận cổ phục hoàn toàn tử sắc. Ánh mắt nhu mì như lại không quỵ lụy, dịu dàng nhưng can trường phi thường! Khẽ cười cơn chuếnh choáng chưa thôi, y bước chậm rãi đến bên tiểu mỹ nhân, cất giọng thoải mái, không có ý gò bó,
“Tiểu thư, phải chăng cô có thể cho ta biết danh tính?”
“Ta họ Trần, tên Ái Nguyệt, tự Nghi Thường…” Nữ nhân hoạt bát trả lời, điều này khiến y thực phi thường hài lòng!
Võ đế ngồi trên trường kỷ nhận ra tình hình, bèn nhẹ giọng, gọi y đến,
“Hoàng khanh gia, ngươi và tiểu thư đây hòa âm lại thực dễ chịu. Ý ngươi thế nào nếu tấu một bản nữa?” Võ đế hắn muốn nghe một lần nữa, để nhớ đến một người, một người mà họ chưa từng nhớ đến mình.
Hắn biết đơn phương thực sự đau khổ, hắn hiểu nếu chỉ chiếm đoạn thân xác mà tâm can lạnh giá thì khốn cùng ngược đãi… Nhưng hắn cam tâm, cam tâm ngồi giữa mối duyên trần không có nợ thiên này mà tự niệm người kia!
“Tâu bệ hạ, xinh tuân mệnh…”
Bây giờ, y theo lời Võ đế ngồi bên cửa sổ cùng Ái Nguyệt mà tấu thêm một khúc tiêu cầm hợp âm… Lần này, là một bản hùng ca đầy bi thương, tiếng đàn réo rắt cùng tiếng tiêu cao ngút ngàn vang lên, dường như cả thiên hạ khuynh đảo theo tiếng nhạc!
“Bạch phiến nhẹ nhàng động, mi mắt hữu vũ luân.
Tự trào bản thân, tửu ý vẫn chưa đượm!
Thoáng chốc mộng mị, kiếm khí dọa đào hoa…
Hải đường như che khuyết vầng mắt người, ta không thể biện hộ.
Rượu ngọc vẫn ấm, sao ái cảm theo gió về trời?
…” Tiếng Hoàng Ngự Thiên như hờn như trách ai, lại càng như oan như thán ai…
Hai người thi nhau tung hoành ngang dọc, âm sắc càng lúc càng tha thiết, chập chờn tựa cánh hồ điệp ngoài hiên nhà… Là y cởi bỏ gông xiềng nơi cung cấm cho nàng, cùng Ái Nguyệt nàng hưởng đào hoa. Là nàng điều chỉnh nhiệp thở cho Ngự Thiên y, cùng y hòa nhã cầm tiêu…
“…
Phù sinh tam thế loạn quân thần, chỉ đổi lại một khúc bi ai!
Khói hồng nhà ai chập chờn hương, thế sự sao tiên đoán?
Ân oán triền miên, có lòng nào mà nhập Niết Bàn?
Hồng trướng khẽ rơi, đoạn tuyệt trần gian…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!