Loạn Triều Lạc Duyên - Chương 9: Oanh Oanh Yến Yến - Hạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Loạn Triều Lạc Duyên


Chương 9: Oanh Oanh Yến Yến - Hạ


HỒI 9: OANH OANH YẾN YẾN – HẠ…

Kinh Thịnh thành quả nhiên phồn hoa kinh diễm. Từ lúc đăng cơ đến nay, Hoàng Ngự Thiên y chẳng mấy khi dời bước khỏi lầu son gác tía nơi Tử cấm thành. Vì sao ư? Nực cười! Tất cả là nhờ ơn tên hỗn đãn Võ Trung Hiếu chỉ biết ăn chơi sa đọa, công việc đùn đẩy nhau đều đưa đến kết cục là án văn chất cao hơn Thái Sơn. Ngày ngày trăm công nghìn việc, đêm đêm tận lực hầu hạ mỹ nhân, thử hỏi xem y có còn chút tàn lực nào để vi hành không hả? Hả!!!!!! “Thượng Đế ơi, thiên lý ông vất vào xó xỉnh nào rồi?” Hoàng Ngự Thiên tay cầm thanh kẹo hồ lô ngào đường, trong thâm tâm cào cấu nguyền rủa kẻ nào vẽ ra cái bức tranh trừu tượng cho số mệnh của mình.

– Thiên, chúng ta vào đó nghỉ chân chốc đi? – Tiếng nói khả ái từ ngươi bên cạnh phát ra kéo y trở về với thực tại.

Nhìn theo hướng tay thanh mảnh của Trần Ái Nguyệt, y thấy nơi đó đích thị là tú lâu nghe thiên hạ đồn thổi tuy vừa khai trương cách đây không lâu nhưng đã vang danh dặm trường không chỉ vì gấm vóc, tơ lụa đều tinh xảo mà còn vì các cô nương nơi đây đều là những tiểu thư khuê các, công dung ngôn hạnh, tài đức hơn người! “À, ý nàng là muốn thử trẫm? Hảo, trẫm sẽ cho nàng mục sở thị thế nào là nam nhân bất tiếu khuynh thiên hạ!” Hoàng Ngự Thiên không đáp lại, có chăng là cái nhếch mép càng lúc càng đậm gian tà hơn thôi…

“Rồng chết! Bổn cung sẽ xem xem chàng làm được gì?” Tiểu mỹ nhân à, có vẻ nàng chưa biết lịch sử trăng hoa của tướng công nhà nàng nhỉ? Hoàng Ngự Thiên lúc trước còn đóng ở biên thùy đã nổi tiếng vì văn võ song toàn. Nơi y đóng quân giáp ở biên giới hai cường quốc là Ngọc Vận Hoàng Triều và Tiêu Vân Quốc. Ấy thế nhưng ngày ngày đều có không ít cô nương, tiểu thư xin đến diện kiến chỉ vì dung mạo anh tuấn ngời ngời, hồng nhan họa thủy, làm đến cho chim sa cá lụy thì thôi của y…

Từ phía đại môn của tú lâu, từ lúc có bàn chân mang hài gấm thượng hạng của Hoàng Ngự Thiên bước vào đã tuyệt nhiên náo nhiệt hơn hẳn! Những tiểu thư bên trong chốc chốc lại e thẹn cầm khăn lụa cười nói, ánh mắt đầy mơ mộng soi rọi cả thân người y. Ái Nguyệt đi bên cạnh cũng không kém phần kinh diễm khi một số nữ nhân trên đường đều phải dừng lại trước nơi cả hai đứng cốt chỉ để được ngắm dung mạo thanh niên anh tuấn kia lâu hơn một chút! Sải từng bước đều đặn, y mang trong người ra chiết phiến tinh xảo, chắp tay sau lưng mà bước vào. Ái Nguyệt cũng không hề kém cạnh khi rút trong thanh y ra ngọc tiêu quen thuộc, làm người người mê đắm vì vẻ đẹp thoát tục kia.

– Thỉnh an nhị vị đại gia. Các ngài há chăng đến đây thưởng tài thưởng nghệ hay muốn đàm đạo hàn thuyên với các tiểu thư của tú lâu chúng tôi? – Một phụ nữ với vẻ ngoài sắc sảo, tuổi độ tứ tuần nhưng còn kiều diễm muôn phần đon đả chào hỏi.

– Ồ, chúng ta chỉ muốn thưởng thức mặt hàng tơ lụa ở đây… – Ái Nguyệt chưa kịp thốt ra dứt từ, liền bị câu nói của tướng công mình khiến cho cả người bừng bừng mùa dấm ủ lâu ngày a!~

– A, Trần đệ. Nơi này nhất nhất oanh oanh yến yến dập dìu yếm lụa, thanh y. Sao phải vội vàng thế? – Hoàng Ngự Thiên mỉm cười. – Nương, cho đệ đệ ta cô nương đẹp nhất! Còn ta, ta sẽ đích thân chọn…

– Ân!! Xuân Hoa, mau ra đây, hầu hạ Trần đại gia đây cho khéo léo!

Từ bên trong trướng hồng, một nữ nhân khá xinh đẹp nhưng nếu so ra vẫn kém sắc vài phần Ái Nguyệt như trăng sáng kia. Đợi đến khi cái hủ dấm ủ lên men tận răng kia hậm hực theo tiểu thư nọ đi vào trong, y mới mỉm cười tự tiếu phi tiếu, nhãn quang tỏa ra hào khí nhất nhất dũng mãnh! Gót hài theo chân y gõ từng nhịp khoan thai kỳ lạ. Lúc nào, Hoàng Ngự Thiên cũng thế… Tỉ như chẳng việc gì trên đời mà có thể khiến y xao nhãng.

Bỗng, một tiếng quát từ cửa vang lên kèm theo những tiếng hỗn loạn kỳ khôi! Lúc này, các tiểu thư vừa nãy còn e lệ nay đã trở nên sợ sệt, nép vào nhau, hướng ánh mắt ra cửa. Bên trong, Xuân Hoa cùng Ái Nguyệt cũng bước ra, xem có tên cẩu tặc nào dám ngang nhiên giữa chốn thị thành mà làm loạn. Từ tốt, Ái Nguyệt bước đến bên cạnh Hoàng Ngự Thiên, khẽ hỏi.

– Rồng chết, tên thất tam phong kia là ai a? – “Bổn cung vẫn chưa hết giận ngươi đâu!! Hỗn đãn!~”

– Làm sao ta biết? Tướng công nàng bất quá chỉ là Tĩnh Đế, đâu phải Thái Thượng Lão Quân? – Nhăn mày, Hoàng Ngự Thiên phỉ phui nương tử mình.

Nói vậy, nhưng y vẫn dợm bước đến bên bà chủ của tú lâu, khẽ tằng hắng. Bà chủ vội vàng quay lại, trong ánh mắt có cả chán chường lẫn sợ hại. Thấy thế, Ái Nguyệt bèn xen vào, từ tốn hỏi,

– Nướng, mạn phép xin hỏi tiểu tử đang làm loạn ngoài kia tên họ là chi?

– Hả?… Ngài không biết hắn sao? – Bà chủ có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng rồi cũng khẽ nói, – Hắn là trưởng tôn của Nhị phẩm Quốc công đương triều. Tên hắn là Triệu Tứ Hải!

Hoàng Ngữ Thiên tay vẫn cầm chiết phiến, ánh mắt không tĩnh cũng không động. Trong mắt thiên hạ, y quá chăng chỉ là một bậc kỳ tài, ngữ kinh tứ tọa, tâm tư y thế nào, chỉ có con người này hiểu được! Bỗng, tên tiểu tử trước mặt quay lại, lúc này y mới rõ tường dung mạo hắn. Tiểu tử nọ người vận y phục từ gấm mang một màu xanh dương sẫm, đầu cài kim quan ngọc lam hải, bên hông dắt một trường kiếm tuy thoạt nhìn uy nghi nhưng thực chất thì vô dụng hệt như chủ nhân nó. Ái Nguyệt từ lâu đã chướng mắt cảnh một tên nam nhân đi bắt nạt nữ nhi chân yếu tay mềm, khẽ cười, từ áo rút một dải lụa màu trời, phóng đến bàn tay đang nắm lấy cổ tay thanh mảnh của nữ nhân kia.

“Soạt” Mảnh lụa như đao kiếm, động vào da thịt tên tiểu tử vô phép vô tắc kia khiến hắn đau điếng người. Vội vàng buông nữ nhân kia ra, gầm gừ nhìn đến kẻ vừa đả thương mình, chỉ thấy hai nam nhân vận trang phục nhất nhất kinh diễm, không thể nào sánh bằng được! Nhất là kẻ cầm chiết phiến kia, gương mặt như điêu khắc, đẹp đến lạ lùng… Vừa thẹn, vừa tức lại vừa nhục, hắn gượng dậy, rút trường kiếm bên hông, thị uy trong mắt dân chúng.

– Hỗn đản! Có biết bổn công tử là ai không? Há mà động vào ta?

– Triệu Tứ Hải, đương nhiên bổn quân biết ngươi là ai! – Ái Nguyệt nhếch mép, ánh mắt tỏa ra một cỗ hàn khí khiến tiểu tử kia bỗng chốc run sợ…

– Ngông cuồng! Đã biết ta là ai, sao không uqỳ xuống tạ tội! Có tin ta sẽ cho người gông cổ các ngươi rồi tống vào đại lao không? – Oa, một thanh niên đã tự đào huyệt chôn mình nữa rồi~~~

Không nhận được hồi đáp, duy chỉ có ý cười càng lúc càng đậm trên khóe mắt Hoàng Ngự Thiên. Y chỉ nhìn hắn, như thách thức lại như khinh bỉ. Một ánh mắt như Phất Nhã đã nói: có thể bức tử người ta! “Bất ổn rồi, bất ổn rồi!! Không còn gì nhục nhã hơn bị ngoại nhân khiêu khích mà không làm được gì!” Có thể là Triệu Tứ Hải nhục quá làm liều, hắn vung kiếm, chém một nhát vào vai Hoàng Ngự Thiên. Máu từ vết thương chảy ra, thấm vào y phục đen càng làm nó huyền bí hơn. Y tuyệt nhiên vẫn thế, vẫn cái cười đáng sợ đó… Thấy tình thế không thể chống chế thêm, tên thất tam phong kia nhanh chóng đánh bài chuồn!

– Tiểu tử! – Y khẽ mở miệng

Vừa lúc Triệu Tứ Hải quay lại thì từ chiết phiến, một làn gió phát ra. Nội công thâm hậu truyền qua cái phẩy tay, đánh hắn bay đến hàng bán đồ mỹ nghệ ở góc phố. “Cái gì?… Nội công quá sức bá đạo! Chỉ với một cái quạt thôi ư?” Mọi người vừa hả hê, vừa tức cười khi nhìn thấy bộ dạng vật vờ của tên điên kia. Nhẹ nhàng đi đến nơi hắn vẫn còn đau đớn, Hoàng Ngự Thiên cầm lên hai chiếc lọ giống y như nhau, nhưng một cái làm từ thủy tinh, cái còn lại làm từ pha lê. Nhẹ giọng, y nói,

– Các vị, có vị có thấy hai chiếc lọ trên tay ta? Rất giống nhau đúng không! – Khẽ cười, y nói tiếp, – Nhưng một cái làm từ pha lê và một cái làm từ thủy tinh. Cô nương, cho ta biết cái nào đắt giá hơn? – Y hỏi người bán hàng.

– Bẩm đại gia, cái pha lê đắt hơn ạ!

– Đúng! Nó đắt hơn chính là vì để làm ra chiếc lọ này, nghệ nhân phải vất vả, khéo léo để làm ra thành phẩm hoàn mỹ nhất. – Ái Nguyệt tiếp lời, tiến đến bên tướng công mình.

– Trên dương thế này, có rất nhiều người như chiếc lọ pha lê, cũng có rất nhiều người như chiếc lọ thủy tinh. Nhân cách của những người ấy được đẽo gọt theo năm tháng, trên trường lớp, trong giao tiếp ngoài xã hội, thế nên nó bóng bẩy và đáng giá! Còn những người như hắn, chính là chiếc lọ thủy tinh! Trông cũng sáng láng, đẹp đẽ đấy… – Y cười nhạt, đầy khinh bỉ, – Nhưng chung quy vẫn là thứ rẻ tiền!

Mọi người vỗ tay. Ai cũng đều tán thưởng cho cách xử lí tình thế của y và nàng. Cả hai nhanh chóng hồi giá, để lại một tên hỗn đãn đến chết vì tức giận, cũng vì nhục nhã… Trước khi đi, y quẳng lại một mảnh kim bài rồi cả hai vận khinh công, cỡi gió đi mất. Hoàn hồn, Triệu Tứ Hải cầm kim bài lên xem, tá hỏa tam tinh khi thấy trước ắt mình là kim bài của Nhất phẩm Tể tướng.

– Rồng chết. chàng vất lại cái gì thế? – Ái Nguyệt hỏi khi cổng thành lấp ló trước mắt.

– À, cái kim bài lúc còn làm Tể tướng ấy mà! Giữ lại làm chi, coi như cho hắn một chút kỷ niệm đau thương vậy! – Khúc khích, cả hai cầm tay nhau, ngân nga một bản nhạc không lời…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN