Loạn Triều Lạc Duyên - Chương 9: Oanh Oanh Yến Yến - Trung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Loạn Triều Lạc Duyên


Chương 9: Oanh Oanh Yến Yến - Trung


HỒI 9: OANH OANH YẾN YẾN – TRUNG…

Đằng Đông, Thượng đế chỉ vừa kịp rải một màn hồng mây nhẹ nhàng mơn man nền trời. Dương quang vừa hồng lại vừa cam cam, bất giác khiến kẻ vận long bào uy nghi dũng mãnh kia trên cổng thành không khỏi buông một tiếng hài lòng. Khóe môi chầm chậm nhếch lên, một cỗ diễm lệ tràn khỏi khóe mi, hướng đến khắp các phủ huyện ở Kinh Thịnh thành, nơi những chiếc Đại chiêng được đặt ngay ngắn. Mặt trời càng lúc càng nhô cao, chiếu những tia nắng đầu tiên ên người Hoàng Ngự Thiên y, đẹp tựa họa đồ! “Cheng, cheng… Cheng, cheng…” Tiếng Đại chiêng cùng lúc từ cả nha phủ vang lên, theo tiết tấu một dài một ngắn, đều đều mà êm dịu, lại khiến con người ta tỉnh hẳn khỏi mộng dài, bắt đầu một ngày mới đầy ắp những tiếu ý xinh đẹp tựa mẫu đơn trên môi.

Từ phía sau, một dải lụa đỏ rực đến kinh diễm vươn tới, như biết điều mà quấn quanh người y, nhẹ nhàng mang xuống nền đất thánh trước Đại thần điện. Trước mắt, nữ nhân vận hồng y rực rỡ như hỏa diễm bao quanh cứ thế mà mỉm cười đến nao lòng. Nụ cười nhẹ như hồ điệp điểm một nhiệp lên mặt hồ vốn cư nhiên là đã quá tĩnh mịch. Cả thế giới như bừng sáng, trong mắt Hoàng Ngự Thiên, có chăng chỉ còn bóng dáng xinh đẹp kia, mọi ưu tư thế gian đều bị dẹp sang một bên. “Chỉ cần có nàng, ta cam tâm đi qua thiên sơn vạn thủy!”

– Tiểu bảo bối, lại đây, trẫm thương thương a!~ – Mặt nở nụ cười ám muội, y vươn tay nắm ngang eo người kia mà dùng lực kéo tới.

– Hỗn đãn, ta sẽ cho chàng một quyền đi đến tận Thiên cung a! – Trần Ái Nguyệt cười tươi như hoa, tay dí dí nắm đấm vào trực diện con rồng háo sắc kia.

– A, nàng nỡ lòng nào đối xử với trẫm thế a? Ta thật là ủy khuất quá đi mà!

Hoàng Ngự Thiên trong mắt Ái Nguyệt nàng thực sự là muôn hình vạn trạng! Thượng triều đích thị là uy nghi long khí quần tụ. Với nhân dân thì hảo hảo tâm lí, lại càng ý tứ tế nhị. Với địch nhân nhất nhất lãnh hàn, một cái nhếch mồi cũng đủ làm đối phương quay cuồng sợ hãi! Còn với nàng, y chẳng khác nào một con rồng thích làm nũng, thích cọ mũi vào người nàng… Buông một tiếng cười khúc khích, đưa bàn tay nóng ấm chạm vào gương mặt bất tiếu khuynh thiên hạ kia, nàng khẽ khàng nói,

– Tiểu Thiên, dù cho là ngàn kiếp vạn kiếp, chàng vẫn mãi mãi là người ta thương yêu nhất!

Long nhan tựa hồ dãn ra mấy phần, chính khí lan tỏa đến dễ chịu. Chỉ khi ở bên nàng, Hoàng Ngự Thiên y mới có cảm giác yên bình tựa sương khói như bây giờ… Ái Nguyệt nàng chính là còn hơn cả tính mạng y, y có thể bất chấp cả đời mình hỉ để được thấy nàng vui cười!

– Bảo bối, hôm nay nàng sẽ cùng trẫm thượng triều nhiếp chính? – Khẽ mang một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên vầng trán cao của người kia, y buông lời hỏi.

– Ân, ta sẽ xem tên ngốc tử Thanh Dạ Bình kia ngũ quan có còn được gọi là xuất chúng thiên hạ nữa hay không! – Ái Nguyệt có chút rùng rợn cười, “Động đến ngốc long của bổn cô nương, ngươi tận số rồi!~”

Tại Huyền Linh cung của Tây cung Hoàng hậu đương triều, trên long sàng, kẻ tuấn tú đang không yên phận mà sờ mó những chỗ-không-nên-sờ của Tây cung Hoàng Hậu Âu Ngọc Phất Nhã bỗng nhiên cảm thấy một luồng hàn khí vuốt qua người mình. Mồ hôi lạnh túa ướt cả mái tóc dài, bết vào gương mặt thanh thoát, Thanh Dạ Bình cười khổ, thầm tự cúng cho mình một lời coi như an ủi. Rời khỏi giường, kéo chăn lên đắp cho mỹ nhân phía dưới. Khẽ mỉm cười nhàn nhạt trước ái nhân trên giường khẽ trở mình, sau lại rúc sâu hơn vào núi chăn đệm hỗn độn chứng tỏ tối qua, màn ân ái đích thị là không tầm thường a! Sải từng bước nhẹ nhàng rồi chậm rãi ngước mắt phượng, soi thân mình vào gương đồng trên bàn trang điểm. Những dấu hôn ửng lên da tựa như anh túc đỏ xòe cánh trên tuyết sơn, lại thêm mấy dấu móng tay nho nhỏ trên lưng càng làm thân thể y quyến rũ bức tử!

– Tiểu miêu này, lúc nào cũng cấu xé ta! Để xem, đêm nay nếu ta toàn vẹn hồi đáo, sẽ thao nàng đến chết đi sống lại… – Lầm bầm, Thanh Dạ Bình khoác vội lý y mảnh vào rồi choàng đến triều phục bằng nhung, cài kim quan lấp lánh, đích thị là một kẻ quá ư tuấn tú đi?

Nhanh chóng mở cửa sổ, một tia nắng tinh nghịch đáp lên gương mặt kia. Mỉm cười nhạt, rất chi tình nguyện mà quay lại, đặt lên đôi môi mọng đỏ của nữ nhân kia một nụ hôn nhẹ như nắng sớm, đoạn vận khinh công một bước hành thân khỏi Huyền Linh cung.

Đại thần điện, chung quy chính là vẫn đông đúc, uy nghi, tráng lệ như ngày nào! Trên long ngai, một cỗ uy dũng bức người tỏa ra. Dung nhan tựa họa long họa hổ kia bất giác khiến kẻ nào chạm phải đều bối rối mà trán đi. Gương mặt tựa băng châu, hàn khi đều đều bao phủ. Đúng thật là “long hành hổ bộ”!

Nữ nhân bên cạnh họa chăng cũng thật quá xứng đôi! Người khoác một lớp chua sắc ngời ngời, tóc vấn cầu kỳ, cài trâm vàng trâm ngọc. Mảnh lụa đỏ trên tay phiêu phiêu dương dương theo Nam phong mà tạo xúc cảm bần thần. Dung mạo yêu kiều, thanh tú, mày ngài mắt phượng, môi đỏ như hải đường, da trắng như tuyết đầu mùa kèm theo cỗ diễm lệ khiến người ta không khỏi mê đắm.

“Tùng tùng… Tùng. Tùng. Tùng…”

– Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu vạn tuế, vạn vạn tuế!

Bá quan văn võ phía dưới sau khi nghe một hồi trống giống lên cật lực, đồng loạt hàng ngũ ý tứ ngay ngắn. Thứ tự từ trong ra ngoài bắt đầu theo cấp bậc. Đầu tiên là Tả tướng hàng trái, Hữu tướng hàng phải rồi đến Nhị phẩm Đại tướng quân, Tam phẩn đại Quốc công,… Hàng ngàn hàng vạn kẻ quỳ, kẻ đứng. Lại thêm lính lệ canh gác cẩn mật, góp phần khiến không khí Đại thần điện mang đậm vẻ nghiêm trang. Khẽ thở, phất tay một đoạn, hạ chỉ,

– Bình thân!

– Tạ hoàng thượng!

Bá quan đồng loạt hô. Đảo mắt tả hữu rồi dừng lại trước gương mặt tên ngốc tử tự dấn thân vào địa ngục Thanh Dạ Bình. Nụ cười vốn lãnh đạm của Trần Ái Nguyệt thoáng chốc khi thu vào tầm mắt họ Thanh kia, liền biến thành hàng vạn binh đoàn yêu ma lũ lũ lượt lượt kéo đến đòi trừng phạt mình về tội “vẽ-đường-cho-rồng-chết-tuyển-thê-nạp-thiếp”. Tội này trong mắt Ái Nguyệt nàng còn tày đình hơn cả khi đức lang quân của mình mưu phản, đảo chính phế truất tên gian tà Võ Trung Hiếu kia. Thanh Dạ Bình này đúng là ngu muội, đã biết mà vẫn làm, đúng là đến Ngự y phòng cũng bó tay với căn bệnh “thích chơi trò mạo hiểm” bằng cách chọc giận nữ tướng Trần gia của thanh thiếu niên này… Có lẽ thiên mệnh bảo thế thì y phải thi hành như thế… Tránh sao khỏi. “Thượng đế, ngài muốn bức chết ta à??” Thanh Dạ Bình muốn khóc cũng không được, đành gào thét nguyền rủa Thượng đế.

– Bẩm bệ hạ, về chuyện tuyển thêm cung phi… – Phía dưới, một đại thần dâng sớ bẩm tấu.

– Mặc Quốc công, chẳng phải trẫm đã phê chuẩn rồi sao? – Hoàng Ngự Thiên thực hiện kế hoạch báo thủ độc địa, đã biết mà cố ý gạt bỏ.

– Ý thần là còn thiếu một chức Thông giám mục… Bẩm bệ hạ, thần là định tấu với ngài việc này. – Mặc Quốc công từ tốn cười hiền, không để ý đến sắc mặt Tả tướng kia đã chuyển thành méo mó đen sì sì cứ như vừa bị nhúng vào mực.

Trần Ái Nguyệt cùng Hoàng Ngự Thiên chỉ có chờ thế, lập tức nụ cười trở nên quỷ dị mà ngoác rộng đến mang tai. Trần Ái Nguyệt nhẹ nhàng mà thích thú khẽ buông lời,

– Mặc Quốc công, sao ngài không để Thông giám mục cho Thanh Tả tướng đảm nhiệm? Y tài giỏi lại biết đối nhân xử thế a. – Dừng một chút, nàng tiếp lời, – Ý các khanh thế nào?

– Bẩm hoàng thượng, chúng thần đồng thuận ý của Hoàng hậu!

Không thể mở miệng can giáng câu nào, Thanh Dạ Bình ôm một cõ nặng nề, u ám lết về Huyền Linh cung. Vừa định thú tội với nữ nhân ngồi trong khuê phòng thì từ xa, y đã nghe lên thanh âm quen thuộc lảnh lót truyền đến tai,

– Thanh Dạ Bình, mau vào đây!

Khẽ nuốt một ngụm lạnh lẽo, Thanh Dạ Bình thu hết can đảm, đẩy cửa bước vào. Bên trong, Âu Ngọc Phất Nhã ngồi trên giường, yếm đào đỏ chói càng làm sáng bật nước da trắng hồng. Mái tóc huyền thả rối xuống vai gầy, đôi môi hồng phiến cùng xương đòn khẽ nhấp nhô theo nhịp thể khiến y không tự chủ mà hạ thân bên dưới nóng bừng bừng. Nở nụ cười ngọt ngào đến chết người, Âu Ngọc Phất Nhã đè nén cảm xúc muốn thao chết tên ngốc tử kial ại mà dịu dàng nói,

– Bình Bình, ta nghe rằng chàng được bổ làm Thông giám mục cho kỳ tuyển phi lần này?

– Ân… Nhưng đây là do biểu ca đáng kính của muội sắp xếp a – Y ấp úng, sau lại nhanh nhẹn mang Hoàng Ngự Thiên ra làm bia đỡ đạn.

– Vậy thì có phải do ai đó thích trêu ghẹo phu thê huynh ấy, mới tự chuốc lấy họa? – Mắt nữ nhân đã không ghiềm được mà nổi hỏa diễm.

– Chuyện này… Á… – Chưa nói hết câu, Thanh Dạ Bình đã bị một sợi đai vữa chắc cột chặt hai bàn tay, đồng thời bị nữ nhân kia đẩy ngã xuống giường. – Tiểu mỹ nhân, tha cho phu quân a!~~ – Thanh Dạ Bình cười khổ nhìn người kia.

– Lần này ta nằm trên! Chuẩn bị tinh thần mà bị bổn cung thao chết đi a!~ – Liếm mép đầy mị hoặc, Âu Ngọc Phất Nhã đưa tay ra sau, cởi bung yếm đào.

Một luồng hơi nóng hừng hực từ phía dưới đùi truyền đến tận đầu Thanh Dạ Bình. Mắt nhìn nương tử xinh đẹp, tay bị trói nên cũng đành bất lực, để người kia tự do hoành tảo trên giường! Trước mắt y, một gò bồng đảo trắng tuyệt đẹp, hai đầu nhũ hồng hồng tựa trái anh đào đung đưa mời gọi y đến thưởng thức. Đúng là không gì đau khổ bằng việc thức ăn dâng đến trước mắt mà không thể thỏa mãn ăn một cái!

Âu Ngọc Phất Nhã giương cặp mắt đen phủ một tầng hơi nước, nhìn vào dung nhan kẻ phía dưới. Mỉm cười giảo hoạt, nàng nâng cằm tên hỗn đãn kia lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mỏng kia một nụ hôn thiêu đốt lý trí! Ngậm lấy cánh môi kia khẽ mút rồi lại cắn cắn, Thanh Dạ Bình tiếu ý ngập môi, ôn thuận để đầu lưỡi cả hai quyện vào nhau. Nhanh chóng sử dụng kỹ thuật điêu luyện của mình, y cho đầu lưỡi tiến quân thần tốc, nhấm nháp thóa dịch ngọt ngào nơi khoang miệng mềm mại rồi lại ngao du cuốn lấy đầu lưỡi hồng đào của mỹ nhân.

Nữ tử nhanh chóng bị hôn môi đến sưng đỏ, càng hôn càng lậm! Nhân cơ hội, tên hồ ly kia nhanh chóng tháo được dây trói khỏi cạnh giường, hung hăn tóm lấy người đang không mảnh vải kia, đè xuống, mơn trớn không thôi. Dứt khỏi nụ hôn nồng nàn, Âu Ngọc Phất Nhã trở nên lâng lâng như kẻ say, hơi thở hừng hực từ cái miệng nhỏ hé mở đớp lấy từng ngụm không khí. Dáng vẻ mị hoặc đó nhanh chóng, châm ngòi tình dục của Thanh Dạ Bình! Hắn điên cuồng hôn lên khắp gương mặt đê mê kia, bàn tay thon dài nhanh chóng sờ vào làn da nóng hổi, mịn màng. Như con rắng lớn, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên khuôn ngực đầy đặn, từng chỗ từng chỗ đều khiến người nằm dưới tê tái sung sướng… Đến khi chạm nhẹ đến hai hồng hâu nhỏ nhắn, nàng khẽ rướn mình, rên lên một tiếng đầy kích thích!

– A…! Nơi đó…a~

– Thế nào? Bây giờ là ai thao ai đây? – Liếm mép, Thanh Dạ Bình như lang sói lâu ngày không được ăn, ám muội cười cười.

– Tướng công, mau đến yêu thương ta! – Âu Ngọc Phấ Nhã hổn hển đặt tay lên tấm lưng rộng, thuần thục mà cởi bỏ lớp trang phục đáng ghét.

Thanh Dạ Bình thực sự là muốn phát điên! Như hổ vồ mồi, y đè nàng chặt xuống giường đệm hỗn độn, một lần nữa dùng đầu lưỡi mà mê hoặc tâm can người kia, không cho nàng thoát ra những lời dâm đãng. Nụ hôn trải từ miệng xuống đến chiếc cổ tinh tế, xuống xương đòn mảnh khảnh rồi đến hai thỏa anh đào hồng phấn mà y mê đắm từ lâu. Một hơi ngậm lấy hồng đậu, Thanh Dạ Bình bắt đầu say mê mút mát thứ xinh đẹp kia… Đầu lưỡi chà xát đến biếng ngạnh, thi thoảng còn hé răn khẽ cắn một tí.

– Tiểu mỹ nhân, nàng thật ngon a!~ – Tên lưu manh nào đó ngẩng đầu nói.

– Chàng… Ô… Không cho nói… ah~~

Hai người một nam thanh, một nữ tú cứ quấn quít không rời. Môi đào say đắm trải dài những nụ hôn ướt át, da thể bỗng chốc nóng hừng hực… Thanh Dạ Bình mỉm cười đầy thách thức,

– Nương tử, lần này thao chết nàng!

– Tướng công, ta thách chàng!

Một cổ hỏa khí nóng ran lách cửa bích động mà tiến vào. Thanh Dạ Bình thở một hơi dài đầy nóng bỏng, nhìn thân thể người bên dưới liên tục hổn hển những tiếng đầy dâm đãng. “Coi bộ đêm nay không dài không được a!~~” Sàng kỷ liên tục bị những cú thúc lút cán của họ Thanh làm rung lác dữ dội. Chăn gối trên giường đều bị một lượt móng tay của Âu Ngọc Phất Nhã dày vò. Đúng là tân phu thê có khác a~

Trong lúc vợ chồng nhà người ta đang ân ân ái ái dạt dào tình cảm, thì ở Tử Vân Lâu hướng chính Tây, hiện tại là vị đại hoàng đế anh anh dũng dũng Hoàng Ngự Thiên trốn biệt trong phòng với bộ y phục hắc sắc từ gấm thượng hạng màu xanh ngọc bích, đầu cài kim quan từ pha lê. Khẽ, thật khẽ là đằng khác, y lên tiếng,

– Tiểu bảo bối, nàng mau nhanh nhanh lên! Không là trẫm sẽ bỏ nàng lại cho cẩm vệ hốt về Đông cung nhé!

– Ấy ấy, ngốc long chớ nóng, chớ nóng. – Từ bên trong, Trần Ái Nguyệt vận thanh y mỏng màu trời, lý y trắng cùng với dải băng cột tóc đính thạch anh.

Điều này cũng chẳng là gì, nhưng Hoàng Ngự Thiên tự hỏi, tại sao kẻ kia lại mặc nam trang? Hờ hững buông một câu, y hỏi

– Sao lại mặc nam trang a?

– Để xem làm nam nhân có thích không! – Ái Nguyệt nháy mắt tinh nghịch nói.

Cười cười đầy ám muội, Hoàng Ngự Thiên nhẹ nhàng nói một câu rồi vận khinh công biến đạp gió bay khỏi lầu, bỏ lại Trần Ái Nguyệt đứng đỏ mặt dậm chân. “Cái gì mà nam nhân chỉ vui khi ở thanh lâu chứ?” Nàng cau mày, nhún người bay theo, không ngừng lẩm bẩm

– Ngốc long, bổn cung sẽ xẻ chàng thành chín chín mảnh nếu chàng dám gặp mấy ả kia!!!!

Chỉ khi hai người vừa rời đi, bóng dáng nữ nhân vận bạch lụa nhuyễn yên cũng từ đó mà bước tới. Trên tay nàng chính là một núi những công văn tồn đọng từ mấy đời cố hoánh của tên Võ đế kia. Chắc là vừa mang từ Hàn Lâm Viện lên đây mà… Dùng chân đạp tung cánh cửa ngự phòng Hoàng Ngự Thiên kia thì tứ bề trống hoác, duy chỉ có trên bàn nhỏ, một mẩu thứ. Vất hẳn đống tấu chương cao ngập đầu đó xuống, Văn Dương Tử đến bên bức thư, đọc sơ qua một lượt rồi gầm gừ trong thầm lặng, nuốt nước mắt vào trong, nguyền rủa,

– Hoàng Ngự Thiên ơi là Hoàng Ngự Thiên. Công văn một nùi, tấu chương một núi, cung phi còn chưa tuyển lựa, vậy mà hai người dám dắt díu bồng bế nhau đào tẩu ư? Được lắm, bổn cung sẽ cho ngươi sống không bằng chết…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN