Loạn Triều Lạc Duyên
Chương 9: Oanh Oanh Yến Yến - Thượng
Hôm nay quả là một ngày nắng đẹp! Thượng thiên xanh ngắt từng tầng thỏa lấp, bạch vân tựa hồ như múa khúc chầu hoàng cùng Nam phong ấm áp. Dương quang vàng vàng trải dài khắp lối! Ngự hoa viên của Tử cấm thành lại càng thêm bội phần xinh đẹp, trăm hoa đua nở, dạt dào ái ý… Diễm tình, xuân nhã, thanh phong là thế, cớ sao trên gương mặt kẻ vốn khoác long bào uy nghi kia lại chẳng có chút hứng thú?
Hoàng Ngự Thiên y hiện tại là vô cùng, cực kỳ hảo hảo muốn đem gương mặt tươi cười đến quỷ dị của tên Thanh Dạ Bình kia mà xẻ ra làm chín chín tám mốt mảnh, xong vứt cho cẩu xực! Hỏa khí tuy bốc đầy đầu, hắc tuyến chảy đến ướt cả ngũ quan nhưng sao dung mạo kia vẫn thực kinh diễm a!~
– Thanh Dạ Bình, ngưới chắc hẳn hảo ý muốn mang trẫm ra mà báo thù việc đại phá tân hôn nhà ngươi? – Hoàng Ngự Thiên nghiến rang kèn kẹt, mắt nổi đầy lửa đến mức có thể nướng chín bất cứ kẻ xấu số nào lọt vào “tàm ngắm”!
– Hừ, cái gì mà tuyển phi tần? cái gì mà tề gia trị quốc?… Nếu muốn thì một mình nhà ngươi tự đi mà tuyển. Liên quan chi đến trẫm?? – Vừa lầm bầm vừa nguyền rủa, y bất giác cơ hồ là không phát hiện ra có bóng dáng diễm kiều chầm chậm bước đến từ phía sau.
Một cỗ yêu thương ngọt lịm rót vào tai y. Tóc huyền như mây tựa khói xõa dài xuống bờ vai dát vàng nạm ngọc, tiếng trâm cài khe khẽ vang lên cùng mùi hương mộc lan dịu dàng từ sau phả tới… Lẳng lặng mang bờ vai to lớn trước mặt ôm vào lòng, Trần Ái Nguyệt khẽ khàng cất giọng,
– Tiểu Thiên, cớ sao chàng ưu tư? – Nhất nhất thanh âm kia cũng đủ khiến phiền muộn trong tâm y tiêu tán.
Nhẹ nhàng kéo nữ nhân phía sau ngồi lên đùi mình, Hoàng Ngự Thiên buông một tiếng thở dài, tựa đầu vào hõm cổ người nọ, mặc cho trên người, long bào vẫn còn lộng lẫy. Khúc khích vang lên mấy tiếng cười nhỏ nhẹ, Ái Nguyệt vòng tay ra sau đầu kẻ phong hoa tuyệt đại kia, vén bớt những lọn tóc mềm ra sau tai y. Một đường cong nhẹ vẽ trên đôi môi nhạt, Hoàng Ngự Thiên yên yên bình bình mà dựa vào ngời mỹ nhân, mặc cho nàng nghịch long mão thích thú!
– Tiểu bảo bối, trẫm ưu uất a!~ – Làm nũng đại pháp.
– Tiểu mỹ nhân, trẫm hảo hảo tội nghiệp a!~ – Hoàng Ngự Thiên da mặt dày đến cả thuốc nổ không vỡ kia tiếp tục cọ cọ mũi vào chiếc cổ trắng ngần, làm nữ nhân kia khẽ đỏ mặt mà buông một tiếng dụ khị.
– Tiểu Thiên, ngô, Tiểu Thiên… Há chăng có kẻ nào làm chàng phiền a? Bổn cung sẽ đến đó dạy dỗ gã một bài học. – Trần Ái Nguyệ chắc nịch nói, làm người dưới kia cuối cùng cũng bậc cười.
– Ưm… Thật sự thì chẳng to tát mấy! – Hoàng Ngự Thiên ngẩng đầu vọng thượng thiên lấy một hồi sinh khí tràn lồng ngực, – Chỉ là Thanh Dạ Bình cùng bá quan văn võ muốn trẫm nạp thiếp!
Trần Ái Nguyệt vừa đưa ngôn từ lọt qua tai, lập tức sắc mặt biểu tình kinh khủng đến khó coi! Đầu tiên là trắng bạch, rồi xanh ngoét, sau lại chuyển hẳn sang đen hơn cả đáy vạc của Ngự y Phòng chuyên dùng nấu cao. Khóe môi giật giật liên hồi, nàng quắc mắt, hướng thẳng Hoàng Ngự Thiên kia mà tra khảo, chất giọng vừa đanh thép, lại vừa hụt hẫng,
– Hoàng Ngự Thiên, đích thị chàng đã phê chuẩn?
– Ân, trẫm trị vì quốc gia đã hơn bốn nguyệt tuần, vị chi giám khảo sử sác, đã đến thời nạp tuyển cung phi… Chính xác, đích là hai nguyệt tuần sau, sẽ chính thức công bố cáo thị tuyển phi xuống thiên hạ tứ phương. – Hoàng Ngự Thiên cực kỳ âm hiểm giảo hoạt liếc mắt sang dung mạo nữ nhân đã sớm hắc sắc phủ đầy.
– Hoàng Ngự Thiên, ta sẽ giết chàng, sau đó tìm tên Thanh Dạ Bình kia thực hành cung hình. – Trần Ái Nguyệt lãnh tiếu một phen, cỗ phượng thị ánh lên mấy tia sắc lẻm tựa hồ muốn xẻ mặt kẻ kia thành chục mảnh rồi cho hạ nhân mài thành bột quẳng vào hỏa lò!
– Ngô, ngô! Tiểu bảo bối, bình tĩnh a… Ta đã có cách, cho tên họ Thanh kia sinh tử bất trung!! – Hoàng Ngự Thiên cố gắng vừa ngăn tiểu miêu đang xù lông nắm tóc mình, vừa mấp máy khẩu hình. – Ta sẽ cho y đi làm Thông giám mục, chuyên chuẩn bị, điểm danh, sắp xếp khuê phòng cho các nữ nhân kia, nàng thấy sao a? Lúc đó, y chắc chắn chết không được với Nhã Nhi, còn lại thì sống chẳng yên với trẫm a!~~
Đồng loạt sau khi trình kế hoạch cho lão bà nhà mình, hai kẻ ám muội kia cứ mang gương mặt “tiếu diện hồ” cực kỳ khoái trá nhìn nhau. “Thanh Dạ Bình, lần này người chết chắc rồi!”
…
Trong khi đó, nơi ngự phòng sơn son thếp vàng của Tây cung hoàng hậu Âu Ngọc Phất Nhã, đôi tình nhân đang quấn quít trước gương đồng bỗng nhiên rùng mình một cỗ đầy lạnh lùng. Thanh Dạ Bình lại còn chân mày phải giật giật liên tục không ngừng, mũi cũng bất giác mà hắt xì vài lần… Trong tâm cả kinh, miệng đông cứng, thầm nghĩ, “Tên Hoàng Ngự Thiên kia chắc chắn sẽ mang mình ra cho cẩu xực hoặc quẳng vào kỹ viện cũng nên…”
– Bình Bình, chàng có cảm thấy như ai đang nhìn mình không a? – Âu Ngọc Phất Nhã tay cầm lược ngà voi chải mái tóc suông mượt của kẻ trước mặt mà khẽ rùng mình.
– Ngô, nàng đừng lo. Chắc là do chính sự nhiều đột ngột nên mệt mỏi vậy mà… – Thanh Dạ Bình cố gắng giữ cho mắt mình không đảo qua đảo lại liên hồi, cảnh giác từng cử động nhỏ. “Tên này thật sự là quá kinh khủng!!! Sức công phá nội tâm đúng thật là khiến người ta có thể chết bất đắc kỳ tử.”
– Ô, cảm giác này thực giống của Thiên huynh a. – Phất Nhã đặt lược xuống, mang kim quan lấp lánh ngọc lục bảo trên bàn, cài gọn gàng lên đầu Dạ Bình.
– Hoàng Ngự Thiên? – Nghe nhắc đến cái tên này, Thanh Dạ Bình càng thêm củng cố cho ý nghĩ đang bị người nọ nguyền rủa đến chết kia. Trong đầu vẽ ra thêm hàng loạt viễn cảnh cả kinh cho số phận mình.
Hiện tại, Thanh Dạ Bình chính là ví dụ điển hình cho câu nói “Chơi ngu có thưởng”. Bây giờ, thêm một sự tích về ánh nhìn bức tử người ta của tên hoàng thượng kia từ chính nhân chứng xinh đẹp bên cạnh càng khiến cho mồ hôi lạnh đồng loạt thi nhau chảy trên mặt y.
– Thuở thiếu thời, huynh ấy đã có lần bị một tên cẩu quan xử ép vụ kiện “giá mã xa, đụng tử bảo khuyển” của gã. Ngay lập tức, huynh ấy chỉ đứng ung dung nhìn… Nhìn đến nỗi, tên quan kia phải thổ huyết, cho người bãi bỏ vụ kiện kèm theo cho huynh ấy mấy lượng vàng ròng. – Âu Ngọc Phất Nhã còn nhún nhún vai kinh sợ.
“Nhã Nhĩ, phiền muội lập bia tưởng niệm cho tướng công… Ngày mai thượng triều, ta sợ sẽ bị ánh mắt của vị-huynh-đài-đáng-kính-anh-dũng của muội dày xéo như cục bột làm bánh của Ngự thiên phòng.” Thanh Dạ Bình nước mắt nuốt ngược vào trong, âm thầm đọc một bài điếu văn cho mình.
…
Cách chẳng quá xa nơi có một tên Vương gia thích đùa đang tự đào huyệt chôn mình, bóng dáng nữ nhân trong bạch lụa nhuyễn yên tựa sương khói đứng trên vòm mái của hoàng cung rộng lớn, phóng tầm mắt ra xa thực cư nhiên mà mỉm ucời một cái. Dung nhan họa chẳng truyền tải được vẻ đẹp khẽ thốt ra mấy lời,
– A, tên ngốc tử Thanh Dạ Bình này. Coi bộ ngươi sẽ bị Nhã Nhi hành đến tử trên giường thì thôi a!~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!