Loạn Triều Lạc Duyên
Chương 8: Mỹ Nhân Tâm
Ngọc Vận Hoàng Triều… Kinh Thịnh thành… Quả thật náo nhiệt a!~ Thượng thiên hừng hực nhất nhật tỏa hào quang mang sắc đỏ hòa vàng kim lấp lánh tựa vàng ròng. Vân du dịu dàng mơn trớn nền trời, tiếng Đông phong nhỏ nhẻ, phiêu phiêu dương dương cứ tựa mơn trớn ngũ quan xinh đẹp của nam nhân nào kia. Từ Tử Vân lâu, Hoàng Ngự Thiên toàn thân tuy vẫn vận thường phục ánh lam dương nhưng sắc hào quang từ vầng dương nào có bỏ lỡ một kẻ nhất nhất tuấn tú tuyệt thế như y? Cứ theo nhất nếp áo, nhị thước da mà phủ tầng tầng lớp lớp mật ngọt thiên trường… Buông tiếng thở dài, Hoàng Ngự Thiên nghiêng đầu, thanh âm mê hoặc lòng người tự bao giờ mà cứ cất lên da diết,
“Tình là chi? Ta vấn nguyệt…
Ái là gì? Ta thưởng hoa…
Gian sang thiên hạ, tự thâu tóm
Nhưng mỹ nhân tâm, khó mang về…”
Y cứ như thế, một cách thực chậm rãi mà buông lời nỉ non cùng thiên hạ, chuyển ngữ bi ai với họa đồ… Từ châu liễm sau lưng, bóng hình mảnh khảnh của một nữ nhân vận tử y, mái tóc như thường lệ mà đổ dài xuống vai hiện ra. Nhìn ái nhân tức cảnh sinh tình trước mắt, Trần Ái Nguyệt không nhịn được mà tiếu ý một hơi tràn xuống môi, vừa cười vừa dấn bước, ôm chầm tấm lưng ấm áp của kẻ kia. Khúc khích, nàng vu vơ chòng ghẹo Tĩnh Đế nọ,
“Ai ai, Tiểu Thiên! Chàng có chăng là muốn có thêm tiểu tam a?” Ái Nguyệt dựa mái đầu rối của mình vào lưng y.
“Uy, đặt trường hợp ta muốn có, nàng cho sao?” Hoàng Ngự Thiên xoay lại, cả tấm thân cao lớn ôm trọn lấy tiểu mỹ nhân bên dưới.
“Ngô! Ngô! Ta nhất nhất bất đồng, không cho chàng lấy tiểu tam!” Ái Nguyệt phồng má, dậm dậm chân xuống đất. Trong mắt y, bộ dáng này của người nọ quả thực rất đáng yêu a…~
“Ân, ân… Bổn vương không cần tiểu tam, chỉ cần nàng là hảo! Nguyệt Nhi của trẫm, nàng là nhất nha.” Hoàng Ngự Thiên cúi đầu xuống, cạ mũi mình với người bên dưới.
Ái Nguyệt bất giác mỉm cười vươn cánh tay nõn nà như bạch ngọc mà choàng qua cổ người kia, đặt đôi môi ẩn hiện sắc đào của mình lên môi y. Nồng nàn, đê mê lại ngây dại… Xúc cảm của cả hai như hòa quyện vào thứ không khí ám muội, đặc sệt và thơm nồng hương trầm từ cái tráp trong khuê phòng tỏa ra. Càng hôn lại càng mụ mị, siết chặt vòng tay mình, Hoàng Ngự Thiên nhất nhịp mang cả thân thể người bên cạnh, đi vào phòng tắm nguy nga bên trong điện.
“Ngô, Nguyệt Nhi, nàng thực hư a!” Y đưa lưỡi liếm môi, ánh mắt vang lên mấy tia tà mị nhìn gương mặt ái nhân bên người sớm đã ửng hồng.
“… A… Tiểu Thiên, là tại chàng!…” Ái Nguyệt vừa giận vừa thẹn, chỉ còn biết ngắt má y cho bõ ghét!
“Ân, ân. Là tại trẫm, là tại trẫm!” Y mỉm cười vuốt vuốt suối tóc mỹ nhân, sau thả nàng ra, buông một câu rồi mỉm cười vén rèm đi thẳng, “Ái nhân, nàng cứ thoải mái mà tẩy trần. Xong thì đến Đại Thần điện tìm trẫm… Triều phục đã chuẩn bị sẵn sàng ngoài phòng. Tạm biệt, tiểu mỹ nhân!”
“Ân! Tiểu Thiên, ta luôn ủng hộ chàng.” Ái Nguyện nói, tiếu ý dịu dàng, mềm mỏng tràn đầy mi.
Đợi bóng dáng y khuất hẳn khỏi rèm châu lấp lánh ngũ sắc, Trần Ái Nguyệt chợt sầu não trút tiếng thở dài. Nàng hiểu y đang khó khăn cỡ nào chứ… Nàng đương nhiên thấu nỗi lo vì nước vì dân và vì nàng của y chứ… Phận ca kĩ, nàng có mong gì hơn một lần nghi gia nghi thất, gả cho một nam nhân mình yêu thương thực tâm? Gả cho Hoàng Ngự Thiên, nàng thực sự hạnh phúc, rất hạnh phúc! Nam nhân kẻ nào chẳng muốn rước về một nương tử đảm đang dịu hiền, thục đức nết na, danh gia vọng tộc? Cớ sao y lại lập một nữ nhân như nàng làm chính thất hoàng hậu? Xướng ca vô loài, nàng chịu bao sỉ nhục của nữ nhân ghen ghét, y lại hứng bao nhát đâm chí mạng từ miệng lưỡi thế gian… Than thay cho một phận tơ tằm… Nàng không cảm thấy tủi thân, vì chỉ cần có Hoàng Ngự Thiên bên cạnh, nàng sẽ vì y mà làm tất cả.
“Tiểu Thiên, bất cứ kẻ nào mạo phạm chàng, bổn cung nhất định không tha thứ!” Ái Nguyệt cười lạnh, nàng nói được tất sẽ làm được! Nữ nhân như nàng, quả thật chẳng thể xem thường!
…
Tắm xong, nữ tử xinh đẹp nhanh chóng vén rèm, bước ra ngoài. Ngẩng dung mạo thanh tú lên, trước mắt đã là một bóng dáng nụ cười quen thuộc của người mang danh Tây cung Hoàng hậu – Âu Ngọc Phất Nhã. Vừa thấy thân hình xinh đẹp từ trong bước ra, Âu Ngọc Phất Nhã liền mỉm cười tự nhiên, nói,
“Tỷ tỷ, chào buổi sáng!” Kèm theo lời nói là một cái vẫy tay từ nữ nhân hoạt bát kia.
“Ân, Nhã Nhi. Tiểu Thiên nhờ muội đến đây giúp ta à?” Ngồi lên bàn trang điểm, Ái Nguyệt dùng lược ngọc chải đều mái tóc mình.
“Hứ, nhắc đến tên biểu ca trọng sắc khinh bạn đó lại làm muội tức đến thổ huyết mà chết!” Phất Nhã khoanh tay trước ngực, hồi tưởng lại tình huống kinh dị vừa qua~
…
Trời chỉ mới hửng đông, trong Huyền Linh cung của Tây cung Hoàng hậu, một cặp tân nương tân lang vẫn đang tận hưởng mộng hoàng kim của mình bên chiếc giường gỗ quý. Âu Ngọc Phất Nhã cùng Thanh Dạ Bình trên người không một mảnh vải, ôm ấp nhau bên đống chăn đệm… Một bóng đen vụt qua cửa và… Rầm, cánh cửa phòng bật ra, bóng dáng nhất nhất tên vô sỉ hoàng thượng vận long bào dát vàng xông vào. Nhìn sơ một lược, bỗng thấy mình thực lỗ mãng, bèn gọi to,
“Âu Ngọc Phất Nhã, muội mau đến Tử Vân lâu giúp Nguyệt Nhi của trẫm. Nếu không nghe lời thì ta sẽ bán tiểu phu quân của muội đi làm nam thiếp lần nữa…” Nói xong, y nhanh nhanh chóng chóng mà phi ra ngoài, tránh khỏi thanh kiếm của nữ nhân hiện đang ngồi trên giường.
“Hoàng Ngự Thiên, đêm tân hôn mà nhà ngươi không tha cho người ta! Cầu mong sau này ngươi tuyệt tự!” Cả hai kẻ đang lăn lộn trên hỷ sàng đồng loạt buông lời nguyềt rủa tân vương kia. Sau cũng lồm cồm ngồi dậy, chuẩn bị thiết triều.
…
Thở dài rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng, Âu Ngọc Phất Nhã chậm rãi tiến đến bên nữ nhân ngồi trước gương đồng, chạm lấy mái tóc dài của nàng và bắt đầu tạo kiểu. Dưới bàn tay tài hoa, mái tóc của Ái Nguyệt đã đẹp nay càng tuyệt diệu hơn… Cài cây trâm ngọc bích cùng trâm hồ điệp lấp lánh, Trần Ái Nguyệt đứng dậy, bước đến bên bộ phụng bào được thiết kế tinh xảo. Mỉm cười nhìn Phất Nhã,
“Nhã Nhi, muội sẽ làm mọi thứ vì Dạ Bình?”
“… Ân! Cho dù thân xác này có mai mục, tâm hồn này có thối rữa, muội vẫn sẽ bảo vệ chàng bằng tất cả mình có!” Ngẩn ngơ một chút trước lời vấn đột ngột, Âu Ngọc Phất Nhã lại can trường trả lời.
“Hảo nữ tử!” Ái Nguyệt tự tin cười, một chốc đã khoác lên người phụng bào, uy thế ngút trời!
…
Tại Đại Thần điện, tiếng tung hô của những quan thần vang lên như động đến cả cửu tầng thiên cung tít cao. Trên long ngai, đích thị là dung mạo kinh diễm của tân vương Tĩnh Đế – Hoàng Ngự Thiên y. Ban lời bình thân, y mở miệng, giọng nói trầm ổn và bình thản lạ,
“Các khanh, đại lễ tân thiết triều cáo bố thiên hạ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Bẩm bệ hạ, tất cả đã chuẩn bị xong. Chỉ cần bệ hạ xuống làm lễ, công bố với toàn dân là hoàn thành ạ.” Thanh Dạ Bình người vận triều phục nhất phẩm, đầu đội mão đính ngọc lam hải bước ra trả lời. Ngữ khí rắn rỏi, uy dũng.
“Hảo! Đến giờ rồi… Tất cả các khanh, truyền lệnh mở cổng thành cho bá tánh.” Hoàng Ngự Thiên nhận lấy long mão chạm trổ từ vàng ròng nguyên chất, mắt rồng đính bảo châu cùng rèm ngọc che ngang dung mạo tuyệt vời.
“Mời bệ hạ!”
Y từng bước một rời khỏi chính sảnh của Đại Thần điện… Càng về gần nơi đón dương quang, lòng y càng rộn ràng lạ! Y biết từ nay con đường phía trước chẳng bằng phẳng. Y hiểu từ nay luân hồi sẽ bất yên. Một gã lớn lên từ đau khổ, trưởng thành từ huyết cùng lệ như y… Chắc chắn sẽ không dễ bỏ cuộc thế này đâu!
Bên ngoài, Âu Ngọc Phất Nhã vận phụng bào kiều diễm mỉm cười bên tả… Đuôi áo choàng dài quết đất cùng phần vải nhung thượng hạng màu biển tôn lên vẻ tự tin, năng động của một nữ tử vốn trước giờ chỉ có đao cùng kiếm! Từng thước từng tấc trên nền áo chính là đường đường nét nét của ngự thêu hình phụng hoàng chín đuôi tung cánh uy diễm. Ngọc lam hải ánh lên theo những tia nắng, cài phụng hoàng trên đầu càng lúc càng như sáng chói muôn phần!
Nhìn sang bên hữu, y gần như thốt lên khi trước mặt mình là một nữ nhân thập phần hoa lệ! Nhất thân vận phụng bào đỏ hông như rực lửa, đầu mang đích thị chính là cài phụng chín đuôi… Ánh mắt dịu dàng nhưng không hề nhu nhược, nụ cười kia trong mắt y duy chỉ một lời duy nhất!
“Tiểu mỹ nhân, nàng đúng thật là quyền khuynh thiên hạ!”
Một bộ phụng bào thực quá ư là hoa lệ! Hỏa diễm bao quanh thần thái kia, ngọc hồng lựu nhấp nháy theo từng bước chân từ người nọ… Cầm lấy bàn tay xinh đẹp của nàng, y dấn từng bước một đến bên thềm rồng. Đoàng, một hồi pháo hoa từ trên mái ngói bắn xuống cùng lúc với bạch phụng bào của Văn Dương Tử hạ theo…
Chất liệu từ lụa thượng hạng của chchiếc áo dài chấn gót, cài phụng sáu đuôi, bạch ngọc tỏa ra sự cao quý, sang trọng trong từng hơi thở. Dương Tử mỉm cười, nói,
“Tĩnh, từ hôm nay, Ngọc Vận Hoàng Triều đích thị trong tay ngươi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!