Loạn Triều Lạc Duyên - Chương 7: Thiên Địa Minh Vương!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Loạn Triều Lạc Duyên


Chương 7: Thiên Địa Minh Vương!


Mùng 9 tháng Giêng, năm Tễ Nguyệt thứ Nhất – thiên hạ há chăng là đã tề tựu đông đủ trước Long thềm tại Đại điện! Thoáng cái chớp mắt hóa ra đã qua nhị nguyệt tuần từ khi Hoàng Ngự Thiên y đảo chính thành công. Toàn thể đại quốc náo nhiệt nay thực càng phồn hoa, nữ nhân dập dìu oanh oanh yến yến tơ lục gấm vóc, bảo trâm hay ngọc thạch đều hảo hảo mà mang cài lên tóc huyền kia.

Mắt nhìn thượng thiên, thân vận long bào lấp lánh oai dũng, há sao mắt tân vương kia cửu biệt đáo hồi, thâm sâu vẩn đục? Y khẽ buông một hồi thở hắt, rèm châu che trước long nhan theo nhất động nhất tác mà dao động chầm chậm. Nay cơ nghiệp thành bại thực đã rõ mười mươi, cớ sao y lại chẳng thể như lời cố nhân thán mà tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ? Thâm tâm thực rối bời, hồng duyên kia có thực là của y? Có bao giờ, nữ nhân kia, nữ nhân mà y đem trao tâm, lại tự Đông phong ấm êm phút chốc lại khứ hồi nhân lộ, nhất biệt bất phùng?

“Thiên huynh. Huynh đích thị đang hảo hảo tìm dáng người kia?” Phía sau rèm châu, một nữ nhân thân vận y phục màu thiên thanh nhẹ nhàng, trên đầu là thanh trâm ngọc mà Thanh Dạ Bình kia tặng! Thực dung nhan quả khiến người khác ngưỡng mộ…

“Ô, là muội? tiểu muội muội của ta, hôm nay muội đã được toại ý vừa quản triều chính, vừa nồng nồng ấm ấm bên Bình Bình của muội rồi a!” Y mỉm cười ý vị nói

“Nga, Thiên huynh!” Âu Ngọc Phất Nhã bỗng đỏ mặt, nhưng sau lại trầm ngâm hỏi, ” Huynh trả lời muội, huynh là đang tìm Ái Nguyệt?”

“Ân, Nhã Nhi! Ta có chăng đã tính toán sai, để nàng rời khỏi ta?” Y nhãn quang đau đáu đan xen luẩn quẩn một bóng hình.

“Thiên huynh, huynh là người muội yêu quý nhất! Huynh đích là người tác hợp lương duyên giữa muội và Dạ Bình, đích là kẻ không quản gian nan mà nuôi mộng gian sang… Nên, muội thực sự tin tưởng ở huynh! Tâm huynh nơi nào, thì huynh tự biết phải làm gì rồi, ngô?” Phất Nhã nhẹ nhàng đặt đôi tay ngọc tỷ lên long bào kia. Ánh mắt vô vàn những biết ơn…

“Ân! Hảo muội muội… Đa tạ!” Y mỉm cười khuynh thiên đảo địa, cùng dắt tay Tây cung hoàng hậu bên cạnh ra ngoài.

Y vốn ý chỉ định để Ái Nguyệt kia ra đi, sau thì tiêu diêu tự tại mà quản quốc, quản binh… Cớ sao lại toan tính bao điều, rốt cục quyết lập biểu muội Âu Ngọc Phất Nhã tại vị Tây cung hoàng hậu, thay y tề chỉnh hậu cung trăm ngàn mỹ nữ! Phất Nhã kia vẫn một mực yêu Thanh Dạ Bình – kẻ hiện nắm giữ chức Tả tướng đương triều.

“Tĩnh, Nhã Nhi. Đã đến giờ lên đàn!”

Từ phía trong, Văn Dương Tử một thân bạch phục, bước ra dịu dàng nói. Y khẽ nâng tiếu ý trong thị quang, tự thanh phong mà sánh vai hai nữ nhân vạn phần kiều diễm bước đến Đại điện – nơi tự tinh mơ đã bày sẵn đàn tế lập thề!

“Hoàng thượng thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!” Một loạt hàng người cúi rạp, tiếng hô động đến cửu tầng thiên cung.

Y nhất mực điềm tĩnh, từng bước mà dấn thân vào sâu hơn cuộc đấu đá nội bộ và ngoại tranh giữa những cường quốc khác! Nhưng tiếu ý kia thực mạnh mẽ, kiên định, y há chăng là tên tiểu tử thối? Không! Y là Hoàng Ngự Thiên – tân vương của Ngọc Vận Hoàng Triều cực đại phồn vinh này… Hơn nữa, y đã tuyên thệ với Tự Nhi, tuyên thệ với Ái Nguyệt nàng – thiên sơn vạn thủy bất tán bất hề!

“Bình thân!” Thanh âm nhẹ tự vãng phong, lại trầm hùng tự long gầm hổ thét vang lên. Y phất tay truyền chỉ tên công công tả ngạn đọc chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Nay mùng 9 tháng Giêng năm Tễ Nguyệt thứ Nhất, sử sách ghi chép rõ ràng đích Hoàng Ngự Thiên chính thức đăng cơ, lấy hiệu Tĩnh Tông đại đế, thiết triều đầu năm 28 tuổi. Sắc phong Thanh Dạ Bình làm Tả tướng, phong…” Cứ thế, lần lượt tên từng công thần tài giỏi được nêu lên. Trong đó có cả những người đã cáo lão bất khả tương thích với tên hôn quân vô đạo tiền triều, nay lại được vời vào cung cho nhậm chức cũ!

“Tiếp theo sẽ đến việc sắc phong hậu cung! Nhất, phong Âu Ngọc Phất Nhã làm…”

Tên công công còn chưa kịp đọc chỉ tiếp, thì từ đâu nhất thước lụa đào nhắm thẳng chiếu chỉ in long diện mà đánh rơi xuống đất! Cả triều đình hoang mang, đây là ngày tân vương thiết triều, có kẻ nào cả gan mà hỗn xược ngông cuồng gây nhiễu loạn trị an? Từ trên cổng vào Hoàng thành to lớn, bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc cùng một thân chu sắc ngời ngời được Hoàng Ngự Thiên, Văn Dương Tử cùng Âu Ngọc Phất Nhã triệt để thâu vào tầm mắt… Người diện chu phục nhanh chóng phi thêm một dải lụa đào vào tay y, như hiểu ý, Hoàng Ngự Thiên dụng nội lực kéo mạnh đầu dây bên kia.

“Tiểu Thiên, há là bổn cô nương nói ngươi cứ việc ngồi chờ ta về sẽ mang sính lễ tới cầu thân sao?’ Chất giọng trong trẻo tinh nghịch vang lên.

“Ô, ô. Cô ta chính là đệ nhất ca kỹ, kiêm nữ tướng có trí thông minh vượt trội của Trần gia!” Bên dưới bắt đầu hiểu ra cơ nguyên, chỉ đành khúc khích cười tân vương nọ mặt phủ hồng mây nhẹ nhẹ!

Sánh vai cùng y hiện lại là tài nữ vang danh khắp đất Kinh Thịnh – Trần Ái Nguyệt. Lập tức, y phất tay ra hiệu cho kẻ đọc chỉ lui, cầm chiếu, tự mình dõng dạc lập thệ với thiên địa chứng giám.

“Sắc phong hậu cung, các nàng nhất mực công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức, bất kể điều gì đều phải khiêm nhường, lãnh chỉ! Chính thức sắc phong Trần Ái Nguyệt làm Đông cung hoàng hậu. Bổn phận đứng đầu hậu cung, phải chấp hành nghiêm tề, bao dung, thục đức…” Mão phụng cửu vĩ thếp vàng nạm ngọc hồng lựu rực rỡ cùng phụng bào thêu chỉ nổi màu chu sa, cẩn lên vô vàn bảo thạch rực rỡ với vạt áo choàng dài phủ đất được mang ra. Chính tay y cài mũ, khoác bào vào cho nữ nhân bên cạnh. Duyên tình thực khiến người khác cảm động a!~

“Tiếp theo, sắc phong Âu Ngọc Phất Nhã làm Tây cung hoàng hậu. Bổn phận đứng nhì hậu cung, phải can gián, khuyên bảo, cùng chung sức với Đông cung hoàng hậu, xây dựng hậu cung êm đẹp, bình yên…” Mão phụng cửu vĩ thếp vàng nạm ngọc lam hải ánh xanh dưới dương quang cùng phụng bào vạt dài phủ đất với ngự thêu xanh dương được mang ra. Y nhận lấy, nhẹ nhàng cài mũ, mang áo cho Phất Nhã

Bên dưới, Thanh Dạ Bình vẫn một mực mỉm cười si ngốc nhìn nữ nhân trong tâm trước mặt. Cả y lẫn Ái Nguyệt đều ý vị cười, nhanh chóng cho lui những người đã được sắc phong xuống, tạo nên hồng tơ cho tiểu nha đầu nhà mình! Tiếp theo, Hoàng Ngự Thiên đọc

“Sắc phong Văn Dương Tử làm Hoàng chính Quý phi, bổn phận phụng sự nhị vị đại tỷ, dịu dàng nết na…” Mão phụng lục vĩ được mang ra cùng áo bào thêu ngự dụng chỉ vàng nền trắng vạt chấm gót. Với y, Dương Tử như một tri kỷ, một đại tỷ luôn cho y những thứ “nhiệm màu”

“Cuối cùng, tiền triều hoàng hậu Khánh Nguyên Phi được lui cung hồi đáo tang tử, tặng 10 hòm vàng, 100 xấp lụa!” Khánh Nguyên Phi mỉm cười nhận chỉ

“Hoàng thượng thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Nhị vị hoàng hậu, quý phi vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Ban lệnh thiết yến 2 ngày 2 đêm, tặng mỗi quan đại thần 1 hòm vàng ròng! Khâm thử!!!”

Tân vương thực đúng như người khác mong đợi! Nhất kiến chung là là nhất, thiên tài vạn niên là nhì… Nhân dân reo hò, quan lại gật gù, nữ nhân mê mẩn… Thật đúng la hảo nam nhân nga~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN