Loạn Triều Lạc Duyên - Chương 6: Đảo Chính Thành Công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Loạn Triều Lạc Duyên


Chương 6: Đảo Chính Thành Công


Rời khỏi ngự phòng của Hoàng Ngự Thiên, Văn Dương Tử nàng nhanh chóng cho giá xa trở về hoàng thành trong vòng không quá nửa canh giờ! Trên đường đi, an toạ thượng trường kỷ mà lòng nàng như hỏa diễm thiêu đốt… Đây thực là một ván cược quá lớn! Cái này…nếu, nàng nghĩ,

“Há Tĩnh kia bại? Thực kinh hoàng…” Mặt nàng trong chớp mắt mà bạch sắc phủ đầy

Nhưng rồi những lời bàn tán của dân chúng dần dần theo thanh phong ngoài kia chạm đến tai nàng. Họ kinh hỉ, họ hảo mong đến cái ngày mà y lật đổ Võ đế, đăng cơ thiết triều! Nàng lại khẽ thu liễm mắt phượng kia, hàng mi cũng từ đó mà an tâm khẽ chớp vài cái! Bỗng, tâm nàng lại niệm một kẻ đáng lý phải gạt bỏ từ lâu. Nàng nghiêng đầu, mang xuống chiếc trâm hồ điệp đính đá lấp lánh mà trước khi vào cung, Dạ Bình tặng nàng

“Dương Tử, chúc nàng bình an!”

Giọng nàng nghẹn đi chốc lát, mí mắt đau rát đến bỏng da bỏng thịt! Lòng lại càng như hỏa diễm cào xé… Đây là nàng chính tự dối mình, là nàng chính tự mang bi tình đến cho mình. Càng nghĩ, đôi môi đào lại càng nghiến chặt đến chảy một đường chu sắc thấm cả son phấn.

Hồng nhan mấy người được viên mãn? Nữ nhi bao kẻ tìm được chân tình? Nàng cười, đậm ý tự trào… Bắc phong vô tình mà hong khô mất đường lệ kẻ xuống gò má, khiến Dương Tử kia càng nhìn càng bi thương khốn cùng!

Tứ nguyệt tuần! Giá trang, phấn son, kiệu đỏ cùng hồng đăng cũng bất khả khiến mỹ nhân ngự trong khuê phòng khởi sắc… Hoàng Ngự Thiên tay cầm lược ngà vấn tóc cho Trần Ái Nguyệt kia. Mái tóc tự vân tự suối ấy xõa dài qua vai, lọn tóc ôm lấy gò má cao gầy của nàng càng khiến người phía sau thêm đau đáu nhìn qua đồng gương ánh lên hỏa quang của chu nến phía sau. Y bỗng lấy ra từ ống tay áo chiếc trâm cài từ ngọc lam hải ánh hào quang nhè nhẹ như tấm chân tình của người kia, không cần nhiều, chỉ cần như thế là đủ!

“Nguyệt Nhi, tặng ngươi!” Y mỉm cười cài tiểu trâm vào xen giữa những chiếc cài cầu kỳ

Ái Nguyệt khẽ nâng hàng mi mỏi mệt, nhìn vào gương. Một nữ nhân dung mạo tự phù dung, trên thân nhất đoạn giá trang cầu kỳ, trên tóc đích thị trâm vàng trân quý…Một cỗ bi thương dâng trào, nàng ngấn lệ, tháo ngay trâm lam ngọc kia xuống, ôm chầm lấy nam nhân bên cạnh mà nghẹn ngào vấn y

“Tiểu Thiên, Tiểu Thiên! Chờ ta, ngươi nhất định phải chờ bổn cô nương trở về cưới ngươi…” Lời nói đậm ý đùa cợt nhưng đồng tử của nàng thực chẳng thể xuất hiện tiếu ý, nhìn vào tròng đen phủ tử sắc kia, lại càng đau đớn tâm can

“Hảo! Ngươi cũng nhất định chờ ta đến đưa ngươi lên làm Đông cung Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ…” Y ôm lấy nàng, khẽ đặt môi lên vầng trán sớm đã mịn màng

“Nguyệt Nhi, hứa với ta, dù cho thế nào cũng không được uống cạn rượu hợp cẩn!”

“Ân, ta nhớ rồi…Tiểu Thiên, ngươi nhất định phải chờ bổn cô nương hồi giá rước ngươi về dinh!” Nàng cười thực tươi

Đầu trùm hồng khăn, được phụ thân dìu lên kiệu đỏ, chiêng trống rợp động đến thượng thiên kia… Chiều tà cũng là lúc kiệu hoa rời khỏi gia trang, tiến vào hoàng cung xa hoa mà cùng cực bi phẫn, giàu sang mà cầm tù nhân gian. Kiệu đi qua trên đường, mắt nàng khẽ hướng qua trướng đỏ kia, giở hồng khăn lên cùng lúc trước tiền đình pháo hoa mừng hỉ sự vang lên… Bên cạnh kiệu là Hoàng Ngự Thiên, tay cầm chiết phiến, người vận triều phục. Một giọng âm quen thuộc vang lên, làm nàng càng thêm căm phẫn Võ đế.

“Chiêng trống tống hỉ xa, cùng ta bước

Đi đến trước tiền đình, bỗng rực pháo hoa

Khẽ niệm dáng trăng thương* khoác lên giá trang đỏ…

Vọng ước cùng ngươi sống đến bạc đầu răng long!”

“Tư niệm một cỗ đầy bi thương, tâm ta hóa loạn!

Muốn hồi đáo nơi nao, lại cùng ngươi tiêu cầm khúc…

Trước thanh phong minh nguyệt mà rót ngàn chén tương tư.

Viết nên kết cục đẹp nhất cho hồng trần ái ý.”

Nàng mỉm cười nhẹ… Trâm kia, có nghe chăng cõi lòng người tặng lẫn kẻ mang đều lâm thế tương tư cục? Hoàng Ngự Thiên băng lãnh nhìn thẳng cũng bất khả kháng cảm xúc mà đưa nhãn quang sang biển mây kia. Y tự vấn tâm, lần này đi qua ngàn vạn khói sóng, ai sinh, ai tử, ai khứ hồi?

Kiệu dừng hẳn đến trước Tử cấm thành… Tỳ nữ từ nội thiền bước ra, cầm lấy bàn tay ngọc thỉ tố tí nàng mà dìu vào trong. Được mấy bước, nàng quay lại, chỉ thấy vầng hồng vân Tây phương dần bị ăn mất, chỉ còn lại vết dư âm đầy não nề! Tiếu ý lan rộng, nàng lại cùng bước vào, lòng tin tưởng nhất nhất Hoàng Ngự Thiên kia!

Phía y, sau khi kiệu đỏ dừng thì tốc hành mà phi thân đến Đại thần điện – nơi mà yến tiệc tưng bừng trên nỗi đau của y, của Ái Nguyệt nàng… Mang lên dung mạo tuyệt đại song kiêu kia là lớp mặt nạ thực quen thuộc! Nhất tiếu khuynh thiên hạ, y chua chát nghĩ,

“Hừ, Võ đế ư? Cho dù ngươi có là Ngọc hoàng Đại đế thì chỉ cần làm Nguyệt Nhi của ta bi thương, ta thề, ta sẽ dùng mọi cách khiến ngươi thanh bại danh liệt, vạn kiếp bất phục hồi…” Nở nụ cười ôn nhu, kẻ kia phất tay áo bước vào

Võ đế cùng Khánh Nguyên Phi, Văn Dương Tử và Đoan Mộc Y Y đều tề tựu đủ cả trên trường kỷ thập phần uy nghi… Bên cạnh Võ đế hắn luôn là tên Tổng quản Xuân Sắc âm hiểm như thường lệ! Nhãn vừa lia đến y bên dưới, Võ đế đã phá lên cười đầy mỉa mai

“Tướng gia, ô tướng gia! Hôm nay khanh hảo vui?”

“Nga, bẩm bệ hạ! Hỉ sự của bệ hạ, đương nhiên kẻ bề tôi đây hảo hảo hỉ ý ạ… Chúc bệ hạ cùng mỹ nhân có đêm xuân nồng ý a” Y khẽ cười bình tĩnh đáp khiến cả Đoan Mộc Y Y vốn đang rót vào tửu bôi cho Võ đế cũng phải cả kinh!

“Các ái khanh, trẫm ban lệnh thiết yến! Hôm nay các khanh phải thật say với trẫm…” Hắn đứng dậy, trên người long bào giá trang cầu kỳ đung đưa theo

Những tiếng chúc tụng, hò reo vang rền. Y cũng hòa vào dòng người mà tìm nữ nhân họ Âu Ngọc xinh đẹp nào dó…Từ phía mà Khánh Nguyên Phi, Văn Dương Tử đứng, có tiếng gọi tuy nhỏ nhưng chẳng thể lẫn vào tạp âm kia

“Thiên ca, huynh tìm muội?” Âu Ngọc Phất Nhã mỉm cười đầy tự tin

“Ân, đương nhiên là huynh tìm muội rồi tiểu nha đầu! Nguyên Phi, Dương Tử, ta cũng đang định tìm hai người” Y xoa đầu Phất Nhã vận triều phục lam nhạt, sau lại nhìn Khánh Nguyên Phi kiêu sa diễm kiều và Văn Dương Tử dịu dàng sắc sảo kia

“Tĩnh, mọi việc đều đã xong! Ngươi đã lo cho Nguyệt?” Dương Tử mấp máy ánh mắt, nàng lo lắng khi một mỹ nhân như Ái Nguyệt hàm thái khả cúc kia lọt vào tay của tên lang sói họ Võ

“Ân, ngươi đừng quá loạn ý… Ta cam đoan nàng sẽ không sao!” Y gật đầu

“Ta đã cùng Nhã Nhi bố trí hơn một ngàn quân trong thành cùng tất cả bách tính ở Kinh Thịnh! Chỉ cần kẻ kia kháng cự bất bàn giao long bào mũ mão, hắn sẽ chết không toàn thây…” Nguyên Phi cười lạnh

“Các khanh cứ ở lại vui chơi, trẫm đến hưởng xuân tình đây…” Võ đế còn rất tỉnh táo nhưng lại vờ say, cùng Xuân Sắc đi mất

Ái Nguyệt ngồi nơi hỉ sàng giăng trướng đỏ cùng ngọc hồng lựu, đầu niệm lại tất cả những việc mà y căn dặn trước khi bước chân lên kiệu…Nàng lấy trong ngực ra chiếc vảy rồng mà Tự Nhi làm phép trong túi gấm nhung đỏ thêu phượng hoàng trắng tinh xảo, thì thầm

“Tự Nhi, hãy giúp ta!”

Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở,Võ đế bước vào. Đến bên chiếc bàn, hắn cầm lấy hai dạ quang bôi mà rót đầy Gian Thúy thơm nồng, sau lại lấy trong ống tay áo một gói tình dược mà theo Xuân Sắc kia nói là một khi uống thì sẽ điên cuồng thác loạn đổ vào…

“Ái Nguyệt, cùng ta uống hợp cẩn mỹ tửu nào…” Giọng hắn khàn khàn

Nàng nhận lấy tửu bôi, vòng tay qua tay hắn mà nhấp một ngụm! Bỗng đầu nàng như loạn cả lên, toàn thân như hỏa thiêu mà đau đớn ngã xuống giường…Võ đế âm độc cười to, rồi mặc cho nàng chống cự, hắn lao vào trút từng mảnh trang phục của nàng xuống

Bên ngoài, Dương Tử theo lời Hoàng Ngự Thiên căn dặn canh giữ cẩn mật, như phát điên khi nhớ lại cái đêm định mệnh ấy, đêm mà nàng đánh mất đời con gái của mình cho tên khốn kia vì tình dược! Thước phim ám ảnh năm nào lại chạy về…

Hỉ phòng năm ấy kinh diễm hơn cả bây giờ! Nàng cũng là do loại tình dược này mà đau đớn, Võ đế lại càng hung tàn xé nát mãnh trang phục cuối cùng của Dương Tử nàng… Hắn điên cuồng giật phắt cái yếm đào, để lộ gò bồng đào đầy đặn. Như dã thú, Võ đế dùng miệng đè lên môi nàng, tay không ngừng lần tìm xuống dưới hạ thân, nơi nhục côn nóng bỏng cứng dần lên

“Không!! Không…” Tiếng hét nhục nhã của Dương Tử rơi vào bóng đêm

Võ đế dùng tay mân mê nhũ hoa đã cương cưng của nàng, tay còn lại đưa vào thâm dò nội bích bên dưới… Nàng chống cự cật lực nhưng vì tác dụng của thuốc nên cũng đành buông xuôi! Võ đế hôn nàng mãnh liệt, lại để trên ngực, vai, cổ đầy những vết hôn! Hắn cười điên cuồng, tay cầm thiết trụ của mình mà một nhát đưa sâu vào nội động nàng.

Nước mắt tuôn trào, cú thúc như xé nát thân hình mảnh khảnh của nàng ra làm ngàn mảnh vạn mảnh! Hắn thấy thế lại càng thích thú, mỗi một cú thúc như chạm đến tận cùng bên trong hồ động đầy khoái cảm…Những vòng cơ thít chặt lấy dương cụ kia, nóng rát đến khó thở!

“Dương Tử, nàng thực nóng a! Thực sâu a!” Càng nói, Võ đế kia lại càng cắm sâu nhục côn vào người nàng

Cứ như thế, hắn một đêm mang cho Dương Tử kia hàng trăm cơn ác mộng… Máu hòa cùng dịch nhầy kia tạo nên mùi ghê rợn, tanh tưởi đến rợn người…

Dương Tử bị tiếng hét kia làm tỉnh mộng, vội dùng đạo thuật bảo Hoàng Ngự Thiên chuẩn bị công kích! Còn mình tuốt gươm, đá cửa phòng xông vào

“Ngông cuồng! Mau thả Ái Nguyệt ra, không thì đừng trách ta vô tình!” Nói đoạn, nàng chém một nhát sâu vào vai hắn

Bị động, Võ đế hoang mang chỉ còn cách dùng khinh thân tẩu thoát, chạy đến cung của Đoan Mộc Y Y tìm nữ nhân giải dược! Văn Dương Tử vội vã đến bên Ái Nguyệt tay đang cầm mảnh vảy rồng, lo lắng

“Nguyệt, Nguyệt! Muội không sao?”

“Ân, muội hảo hảo ổn a! Lúc nãy, khi mà muội cầm thứ này thì nó phát sáng và Võ đế bị đánh khá mạnh bật ra…” Ái Nguyệt khinh bỉ nhớ lại

Dương Tử thở phào, nàng thực không muốn bi kịch tiếp nối bi kịch…Oan oan tương báo đến bao giờ xong? Sau khi Ái Nguyệt thay hồ phục, thêm thanh Thiên trường minh thương mà Dương Tử sai hạ nhân mang đến, nàng bước ra, uy nghi đĩnh đạc, mạnh mẽ lãnh hàn

Võ đế trong người khó chịu vì tình dược, vội tìm đến cung của Đoan Mộc Y Y lấy giải dược… Vừa vào ngự phòng thì nữ nhân kia cũng vừa về đến, thấy hắn đau đớn liền biết ngay kế hoạch thất bại, vội mang giải dược cho hắn!

“Bệ hạ, ngài đã khỏe hơn chăng?” Nàng lo lắng, nhưng tiếc thay, trong cuộc tình này, chỉ có nàng là người đơn phương kẻ vô tình kia…

“Ân! Trẫm không sao…” Hắn nói

Từ ngoài, đuốc thắp sáng lóa, khiến cả hai cả kinh. Hắn cùng Y Y bước ra, liền thấy Dương Tử tay cằm cổ độc, Ái Nguyệt thích ngang thân thương cùng Phất Nhã nhãn ý như nổi hỏa diễm tay rút Huyền Bích gươm, hô

“Hôn quân, còn không mau giao ngọc ấn cùng long bào mũ mão ra đây?”

“Hahaha… Các ngươi định làm phản à? Quân đâu, bắt chúng!” Tiếng nói của hắn như lông vũ, không tí trọng lực

“Ô, coi bộ ngài thất thủ a, bệ hạ?” Từ sau đám quân, Hoàng Ngự Thiên tay vẫn phe phẩy bạch phiến, mỉa mai hỏi

“Ngươi…ngươi?” Võ đế không tin, miệng lắp bắp

“Đúng! Bây giờ bệ hạ đây có hai lựa chọn: một là giao ra ngọc ấn và sẽ được ra đi bình an cùng nữ nhân này và hai là hai người hoặc chôn thây nơi này hoặc chết dưới tay dân chúng ngoài kia… Nào, chọn đi!” Y cười lạnh

Võ đế như sét đánh ngang tai, ám nhiên thất sắc! Hắn không ngờ cả đời khôn ngoan lại dại mấ một khắc, mà khắc ấy lại là khắc quyết định sinh tử… Nhìn người bên cạnh sớm đã thất thần, hắn nói

“Được rồi! Ta giao ấn ngọc cho ngươi… Hãy để ta và Y Y đi!”

“Hảo tình ái… Vậy thì xin mời!” Nói đoạn, hắn dùng khinh thân trở về cấm cung mang đi thanh Phá Thiên đại giáo rồi cùng Đoan Mộc Y Y đi mất

“Hoàng Ngự Thiên, ta sẽ phục thù!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN