Loạn Triều Lạc Duyên - Chương 5: Tâm Phiền Ý Loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Loạn Triều Lạc Duyên


Chương 5: Tâm Phiền Ý Loạn


Chương 5: Tâm Phiền Ý Loạn…

~

“Các khanh, hậu triều hôm nay, trẫm muốn báo một hỉ tin…” Võ đế trên hoàng kỷ âm độc lia nhãn ý đến Hoàng Ngự Thiên cười. Hắn chóng mắt lên xem sau hung tin y có còn dương dương tự đắc hảo tiếu thế kia?

“Bẩm, bệ hạ cứ lệnh…” Hoàng Ngự Thiên quan sắc thực chẳng dời, duy chỉ đáy mắt náo động một trận long thiên sạt địa!

“Ta quyết định tứ nguyệt tuần sau, sẽ lâm hạnh ca kỹ Trần Ái Nguyệt, đồng thời mang nàng lên hoàng quý phi… Các khanh có chi bất hảo?” Hắn ý vị nhìn y mỉm cười, sắc thái mong chờ ẩn hiện…

“Nga… Cung hỉ, cung hỉ bệ hạ!” Hoàng Ngự Thiên thực trái với mong đợi, chẳng những không hề ảm nhiên thất sắc, ngược lại vô cùng hảo ý tiếu vang.

Hậu triều, Hoàng Ngự Thiên cho mã xa thiết ngay đến Đại quản âm chi phủ. Y Tiền môn giăng kín những hồng đăng, phía cánh cửa còn treo mấy bức hoàng liễm thếp vàng mạ son…

“Trần đại nhân, há chăng ngài tại gia trang?” Hoàng Ngự Thiên dụng nội khí đánh động vào trong.

Ngay lặp tức, bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc vỉa nữ nhân kia từ trong hỗn độn chạy ra. Phía sau là Trần Minh đại quản âm, vừa diện quan y, Trần Minh lập tức quỳ gối tiếp kiến,

“Tham kiến Hoàng tướng gia…”

Ái Nguyệt vứa thấy đã vội hướng hậu thân y mà dung thân, lo sợ nhìn phụ thân mình. Nhanh chóng, y nói

“Trần đại nhân, có chăng ngài cùng ta bàn về chuyện này?” Hắn nhẹ giọng hỏi, đây thực đích đại sự vương triều, bất khả khinh suất!

“Ân, ta vào thư phòng!” Nói đoạn, ông dẫn bước xuyên qua hành lang

Tiến bước, thư phòng hiện ra nhanh chóng! Vào trong, Trần Minh mau mau hỏi,

“Tướng gia, há là ngài đến giúp nữ nhi ta?”

“Ân, ta đến tư trang cốt chỉ hiến kế cho ngài… Nguyệt Nhi, há là ngươi thực hãi tâm?” Y ôn nhu tiếu, phong đạm vân kinh thực khó bì kiệp.

“Ngô, ngươi mau mau giúp bổn cô nương, ta thực bất hảo ý nên phi tần Võ đế… Tiểu Thiên, ta còn muốn cùng ngươi du sơn ngoạn thủy, tiêu cầm hợp khúc! Ta… ta thực bất cam tâm…” Ái Nguyệt hữu ý hướng nhãn quang khỏi mắt phượng y mà lánh sang thượng thiên ngút ngàn lam sắc.

“Ngươi thực muốn giúp ta? Ngươi há sợ động đến kẻ âm ngoan độc lạt kia?” Hoàng Ngự Thiên khẽ buông sắc âm nhạt, tự khánh âm nơi đại điện.

“Ân, thiên hạ chi kỳ, bao kẻ tầm được hảo tri kỉ?” Nàng nói, làn tóc huyền nổi hắc sắc kiêu sa, lại càng bội phần kinh diễm đến y ngỡ ngàng.

Khóe môi vẽ nhất lộ tiếu ý, trong tròng mắt sóng sánh ánh ngũ sắc từ nhật quang… Trần Minh kia cả kinh ngạc, đoạn mỉm cười. Nam nhân này ngoại dung tàn độc nhưng thâm tâm thực hảo trọng tình, hải lãng kinh đào lại bất khiến y lo lắng, điềm tĩnh vô cùng! Trần Minh bỗng hảo ý mang nữ nhi giao người này chăm sóc a. Càng động tâm, Trần Minh ngài cành thực căm phẫn Võ đế ngược bạo kia, bỗng cả kinh vấn bản thân nếu Ái Nguyệt vào tay hắn, có khi nào phẫn uất mà tự tử?

“Tướng gia, ngài có kế sách chi… Chỉ cần ngài trình, ta nhất định không nề nà cả đảo chính mà giúp ngài!”

“Hảo, ý ta thực muốn đảo chính!” Hoàng Ngự Thiên thản nhiên xuất khẩu thanh âm.

“Ngô? Ngài đã có nội quân chăng?” Trần Minh bán tín bán nghi vấn kẻ kia.

“Ân, là nhiếp chính hoàng hậu Khánh Nguyên Phi cùng hoàng quý phi Văn Dương Tử!”

Ái Nguyệt cả bất ngờ y, một kẻ âm hiểm khôn lường kia lại có thể xuất bao cầm khúc dạ đề ái thương cùng nàng, nhưng sao ánh mắt kẻ kia kinh tâm động phách đến thế? Tiếu ý kẻ kia hảo hảo tình ý nhìn mình như kia…

“Vậy ngoại quân sẽ có ta, Bích Thủy công chúa Âu Ngọc Phất Nhã cùng nhân dân Kinh Thịnh?” Trần Minh khá khen cho thiên tài giáng bất phùng thời trước mắt, nguyện cùng y đảo chính giành quyền, phế truất hôn quân!

Bàn đại sự hảo dài lâu một lúc, cuôí cùng y tiến bước vọng ngoại cùng Ái Nguyệt hồi đáo tư trang… Đến đại quan, y đem trong người ra một viên hoàng đan nhỏ, sắc diện lấp lánh thất sắc kém vạn phần. Hảo ý căn dặn kỹ càng,

“Nguyệt Nhi, giá nhật, tiền biệt phụ mẫu lên giá xa, ngươi uống đan dược này. Ghi rằng, dù co chuyện gì cũng không được uống hết giao bôi tửu.”

Đoạn, y lại nói cùng Trần Minh,

“Đại nhân, ngài thực phải hành như ta dặn. Nếu không, đến ta cũng bất lực tòng tâm… Bây giờ, ta có thể cùng ái nữ của ngài đến kiến Văn quý phi?”

“Ân… Tướng gia hồi đáo thong thả, thứ lỗi ta bất tiện tiễn…” Xong, ngài lui vào tư trang.

Giờ Ngọ giữa trưa, nhật quang gay gắt kinh ngạc, mã xa của y lộc cộc tiến đến Tể tướng phủ kia. Xa vừa ngưng, cả hai nhanh chóng tiến vào thư phòng, nơi có nữ nhân kiều diễm vui vẻ trông ngóng kia.

“Ô, muội đích thị là Nguyệt Nhi mà Tĩnh nhắc đến?” Văn Dương Tử hàn thái khả cúc chào.

“Tham kiến hoàng quý phi…” Ái Nguyệt thực hảo manh* cuối chào.

(Manh: moe~~)

“Uy uy, ngươi bất cần thi lễ a…” Hoàng Ngự Thiên khinh khỉnh tiếu ý.

“Nga, ngươi hảo hảo tinh ranh a Tĩnh… Giám cướp nữ nhi khả ái này khỏi Võ đế nha!” Dương Tử hảo ý trêu đùa y.

“Tỷ tỷ… Muội gọi người là tỷ tỷ đuợc không a?” Ái Nguyệt giương gương mặt xinh đẹp diễm ái vấn nữ nhân kia.

“Ân… Tiểu muội muội xinh xắn của ta…” Có lẽ Dương Tử mắc chứng muội khống* a?

(Muội khống: sister complex. Cuồng chị/em gái)

“Bàn phiếm đề kia đủ rồi a! Vào việc đi” Hoàng Ngự Thiên nghiêm túc nói, Dương Tử nhanh chóng gật đầu!

“Nguyệt Nhi, Dương Tử sẽ giúp ngươi yểm thuật, thứ đó giúp ngươi rất nhiều a…” Đoạn, y đẩy cửa ra ngoài

Dương Tử nhẹ nhàng giúp Ái Nguyệt nàng trút bỏ xiêm y, sẵn sàng chuẩn bị thi pháp hộ thân lên người nàng. Sau khi cởi bỏ y bào, Ái Nguyệt được Dương Tử dìu lên giường, xoay tấm lưng ngoại bì hồng hào về phía có ánh sáng mạnh nhất.

“Tỷ tỷ, sao tỷ gọi Tiểu Thiên là Tĩnh a?”

“Ô, muội là người thứ hai sau Tự Nhi được y cho gọi tên đấy… Còn bây giờ để ta thi pháp!” Mỉm cười, Dương Tử nói.

Cầm lấy trâm cài bảo châu ánh lam sắc hòa bạch quang, dùng đầu trâm trích máu mà điểm lên lưng nàng. Sau lại dùng bảo châu, chỉ vào nơi được điểm, hô

“Băng Thần, ta ra lệnh cho ngươi trở thành hộ giáp thể cho nàng ta…”

Từ trong, một linh thú mang hình băng xà lấp lánh hiện ra, xong lại nhe nanh cắn vào nơi điểm chỉ. Ái Nguyệt chẳng những không đau mà còn hảo hảo sảng khoái lạ kỳ!

“Xong, muội vận y phục lại đi. Nhất khắ Tĩnh sẽ vào giúp muội.”

“Không chỉ có tỷ sao a? Còn Tiểu Thiên nữa?”

“Ô, ta chỉ giúp muội đao thương bất nhập, còn y mới giúp muội tránh đạo thuật hãm hại!”

Cùng lúc y bước vào, trên tay là Hổ Đầu Bàn Long chi kích đang tỏa thất quang lung linh huyền aỏ! Chĩa mũi kích về phía nàng, y ra lệnh

“Tự Nhi, ta ra lệnh nàng trở thành hộ thần cho nữ nhân này…”

Tự Nhi từ thanh kích bước ra, ngoại dung hưng phấn lạ thường, nhìn thấy dung mạo Ái Nguyệt, nàng mỉm cười động tâm rồi phất tay, một mảnh vảy dưới đuôi hoàng long trên kích bung ra, tỏa bạch quang kinh diễm, nói

“Ái Nguyệt, cô hãy bỏ thứ này vào một đạo phù nhung đỏ và giữ bên mình thì ta sẽ bảo vệ cô”

Nhận lấy miếng vảy, cùng lúc đó Tự Nhi cũng biến mất vào hư vô….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN