Loạn Triều Lạc Duyên - Chương 4: Quyết Định Cuối!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Loạn Triều Lạc Duyên


Chương 4: Quyết Định Cuối!


Chương 4: Quyết Định Cuối
~
Hoàng Ngự Thiên thả bộ trên đường lớn của Kinh Thịnh dẫn thẳng đến Phổ Nhân đài… Y khẽ ngâm nga đoạn khúc tiêu của Ái Nguyệt, âm giọng thanh nhã, phiêu dương đặc trưng của vùng bạch sa, lam hải rìa Bắc của Hoàng Triều – vùng duyên hải Vân Thanh cất lên. Khinh miêu đạm tả cũng chẳng sánh bằng, hoàng kim bảo thạch càng thua kém…

“Phỏng nguyện của Khang tướng quân, Trần mỗ nên chuyển binh theo tuyến phòng hay tuyến công đây?” Giọng nữ nhân khẽ phong phanh theo gió, truyền đến tận tai y.

Từ một trong những tiểu các nổi giữa mặt Nhược Thủy hồ, Ái Nguyệt cùng các danh tướng đương thời hiện hoan hỉ cầm kỳ thi họa mà diễn… Thực sự nơi này hảo hảo nhộn nhịp nha, đại quan hạ quan đều tề tựu cả!

Tiếu ảnh của nàng tựa hoa, tựa nguyệt. Suối tóc cùng cài tóc phía sau tỏa hào quang lạ kỳ, ấm áp dễ chịu! Khang tướng quân, một đại thần anh minh, từng theo tiên đế chinh Bắc phạt Nam vừa nhìn thấy kỳ tài như Hoàng Ngự Thiên liền tốc hành dụng nội công diễu trên thủy tự như không,

“Tướng gia, há chăng ngài có nhã hứng cùng Khang mỗ thi triển một bài quyền?” Người này hảo hảo ưng y, ngày xưa có lần định xin thánh ân tứ hôn y cùng nữ nhi của mình nhưng y một mực từ chối. Lại càng khiến Khang tướng quân đây khâm phục toàn phần, danh phó kỳ thực!

“Ô, Khang tướng quân đã có nhã hứng thì mời ngài triển! Hoàng mỗ xin được phép học hỏi…”

Đoạn, vị danh tướng sai hạ nhân mang một đại đao chuôi thếp vàng nạm hồng ngọc, lưỡi đao mỏng nhẹ cùng phản lại dương quang, tạo nên kiếm ý thực nồng đậm. Hoàng Ngự Thiên nhón gót hài, thong thả dịch chuyển trên mặt hồ. Mỗi bước trông như bạch hạc sải cánh, trông như hồng nhạn đưa tin, lại chẳng khiến hồ kia gợn sóng… Quả thực thâm hậu nội lực!

Vào đến tiểu cát đã thấy một Trương thái y cần mẫn tinh ý, một Hàng thái úy anh dũng cùng một Trần Ái Nguyệt kiều diễm bạch quang đang mỉm cười nhìn y… Tình ý tràn khỏi khóe mi, nhẹ nhàng đến bên chiếc bàn cẩm thạch, an tọa chuẩn bị thưởng màn triển quyền thi pháp của Khang tướng quân.

“Khang mỗ xin trình bộ quyền Sát Phá Khương… Mong các vị đây không chê cười!”

Nhanh chóng, ngài tay cầm chặt chuôi đao, dụng khinh công lên cao chém một đường vào không khí. Dũng mãnh, hiên ngang và oai vệ. Thực tỏa ra khí chất một kẻ chinh chiến sa trường niên niên liên kỷ mới có được nhưng tiếc thay binh pháp này chỉ chủ yếu công kích nhưng bất phòng, khiến lộ nhiều nhược điểm. Hoàng Ngự Thiên thầm đánh giá người này, cùng lúc chẳng chú tâm rằng nữ nhân kia như hải đường đầu cành nhìn mình, hồng quang nhẹ nhàng mập mờ tỏa!

“Đa tạ các vị đã không chê cười…” Khang tướng quân cầm đao bước vào, lấm tấm mồ hôi trôi trên thái dương ngài.

“Khang tướng quân, xin thứ tội Hoàng mỗ tài hèn sức mọn… Nhưng có chăng ngài để ý rằng khi triển, ngài thực quá nghiêng về công nhưng bất phòng?” Y nheo nheo mắt phượng nhìn người kia.

Như sững sờ như thán phục, Khang tướng quân nhìn y như kỳ nhân đắc thiên độc hậu. Ngài biết nhược điểm của mình là phòng, nên đã cố lấp đi thật kỹ, nhưng thế nào vẫn bị người này nhìn thấu… Quả là tài nhân, quả là tài nhân!

“Ô, ngài nhận ra được sao! Thực hổ thẹn quá… Vậy ngài có thể triển một bài cho chúng tôi tỏa rộng nhãn ý?” Khang tướng quân mỉm cười cùng với sự tán thành của cả thảy hạ nhân đến đại quan chung quanh.

“Nếu các ngài không chê cười…” Y gật đầu tỏ thành ý, xong lại lấy bạch phiến thêu thanh long tinh xảo, bước đến cửa tiểu các, lên giọng nói, “Tại hạ Hoàng Ngự Thiên xin trình bộ quyền do chính mình viết, đề là Tá Hoa Dâng Phật*

(Tá hoa dâng phật: Tá: mượn. Thành ngữ ý nói mượn hoa người khác để làm lợi cho mình, như mượn gió bẻ măng.”

Mượn sức của một cỗ hoang phong cuốn theo thiên lý vạn lý chân tình, y điểm nhẹ chân xuống mặt hồ… Chiết phiến múa một đường nhẹ, nhưng lực hướng vào tán cây cũng đủ làm nơi kia lao xao tiếng lá rơi vương vãi nền đất… Động tác nhẹ nhàng như nga mao, còn lực thì tựa thiên binh vạn mã giày xéo kẻ địch. Thực đáng danh cho một kẻ lật tay khuynh đảo thiên hạ, chống cây Hổ Đầu Bàn Long kích xuống, đại âm vang xa ba dặm, khiến người ta ám nhiên thất sắc.

“Hảo quyền pháp! Hảo quyền pháp!” Tiếng tán dương từ những tiểu các như vây lấy y.

“Đa tạ các vị, tại hạ còn cần phải học hỏi nhiều…”

“Ta từng nghe đến danh của Trần tiểu thư đây có đặc tài thổi ngọc tiêu, thế người có sẵn lòng tấu một bản?” Người nào đó nêu ra một kiến nghị.

“Vâng, Trần mỗ đây tài sức không nhiều, chỉ là có ý muốn cùng Tiểu Thiên song tấu, ý ngươi thế nào?” Ngữ khí phát ra khiến một chốc cả Phổ Minh đài lặng ngắt. Từ lúc bọn họ tòng danh y, chưa thấy kẻ nào gọi tự của y mà toàn mạng, há chi đến gọi cả tên như Ái Nguyệt nàng…

“Hảo, nếu Nguyệt Nhi ngươi có ý thì ta cũng bằng lòng!” Sững sờ, rồi lại hiểu được ý tức của hai người kia, các viên quan khề khà tiếp tục thưởng trà, thưởng tửu mà chờ đợi tiên khúc cất lên!

“Quân! Mau mang huyền cầm ra cho Tiểu Thiên…” Phất tay ra lệnh, Ái Nguyệt ngồi trên thạch vân biểu* xung quang tiểu các.

(Thạch vân biểu: Cột đánh có khắc mây thường thấy ở các hoa viên hoàng cung cổ đại. Lưu ý là cần tránh nhằm lẫn với hoa biểu là cột đá có hoa sen trên đầu trụ thường được cắm trước huyệt mộ.)

Từ tay áo hảo hảo mang ra một thanh ngọc tiêu! Đến tận nay Hoàng Ngự Thiên mới chú định rằng chiếc tiêu kia thực chẳng phải âm cụ mà người thường dùng… Cả thân tiêu làm từ bảo thạch Thúy viên chi châu từ Bạch Đạo sơn mà thiên kỷ, vạn niên nhờ ân thiên địa hóa thành, tụ hội cả tinh hoa đất trời… Chẳng những thế, trên thân còn điêu khắc thêm nhiều đóa bạch liên rạng ngời, thực là hảo ngọc tiêu, hảo bảo vật!

Gia nhân của nàng mang ra một chiếc huyền cầm từ thân cây tuyết tùng ngàn năm tuổi… Bề mặt hắc sắc bóng loáng có thể soi gương, cầm ti*mỏng manh tựa sương khói dịu nhẹ bao phủ lấy mặt đàn. Nhận lấy bảo cầm, y khoanh chân tựa vào gốc trụ của cột nàng ngồi lên. Chờ đợi tiếng tiêu réo rắt cất lên, ngón tay của y đặt khẽ trên đàn!

(Cầm ti: Dây đàn mỏng và nhuyễn như tơ)

“Tiền kiếp ta là phiến đào hoa,
Bên dưới trời cao nhớ đến người!
Hồng trần nào ai nhìn xuyên thấu?
Bỗng niệm dáng người, sao thướt tha?
…” Tam sinh tam thế, mấy ai có được hoan hỉ, mấy ai có được hạnh phúc? Lời ca từ nữ nhân kia cớ chi mà đẫm ướt cuồng say…

Khi trước là nàng nhã hứng nâng âm cho y, đến giờ lại cùng y hòa tấu. Tả cầm hữu tiêu, tình ý day dứt mãi chưa thôi… Tiếng đàn tuy không được vang vạn dặm, không sánh ngang Nhiễu Lương bảo cầm đệ nhất của y nhưng cũng hữu tình nồng đậm không kém. Một nốt ngân được gảy lên, tiếng gió réo rắt hòa vào tịch mịch trời trưa!

“…
Lai kiếp đích thị làm hoa đào,
Nguyện để tàn phai dưới tay người!
Tung hoành thế gian, giờ mỏi mệt?
Người não nề khóc, ta sầu vương…
…” Kẻ tung người hứng, biết bao giờ mới đoạn được tiên âm? Quan lại sau sưa chìm đắm trong giai điệu bi thương mà ngọt ngào!

Rồi chỉ trong giây lát, hai giọng ca cao vút lẫn vào với trầm vang. Bi thương đỉnh điểm, hoang phong cũng ngừng nghỉ mà không động nữa, nhân gian như rơi lệ trước cảnh tình duyên sao mà nỡ chia uyên rẽ thúy, sao mà nỡ ngăn cách âm dương…

“Ta sẽ dùng tình ái tam thế,
Chi hoàn lại nhất sinh thiên duyên.
Thiên kỷ nhất quán bất khả hối,
Duy chỉ đặng tái ngộ ngươi thôi…”

“Ta dụng luân hồi luyến trần tục,
Hoán lại thiên trường địa cửu duyên.
Chẳng muốn hẹn lai thế tương kiến,
Cớ sao làm nhân thế đảo điên?”

“Kiếp sau cùng nguyện làm đào hoa,
Theo phó phiêu du, khắp sơn hà!
Có chăng cùng thề nguyền sinh tử,
Nại Hà, Hoàng Tuyền khó chia ly…”

Tiếng hò reo tán thưởng không nghe sao xuể! Quan lại thực sự chưa bao giờ được thưởng tình khúc nào hòa sắc nhất luyến, nhất bi, tả hữu gần như hồn siêu phách lạc, mãi mới sực tỉnh mà cảm động rơi lệ.

“Đa tạ các vị, đa tạ các vị!”

Kinh Thịnh thực chẳng bao giờ ngơi nghỉ, từ rạng đông đến tà dương, nơi nào cũng đông đúc náo nhiệt hơn bao địa danh khác… Y nhìn tử sắc dần lan rộng trên nền trời, thầm tự trách sao lại hàn thuyên mà quên mất thời gian! Lại càng tự giễu bản thân cớ sao vì một nữ nhân mà có thể bỏ đi tự tôn, cho người nọ gọi tên.

Đến Tể tướng phủ, y đẩy cửa bước vào, lập tức hạ nhân trong gia trang bước ra, giúp y cởi ngoại bào. Ngang thư phòng, chợt thấy bóng dáng hai nữ tử quen thuộc, vội vàng kéo cửa tiến vào trong… Đang ngồi tại bàn phê chuẩn của y là Khánh Nguyên Phi và Văn Dương Tử, thấy người mình cần tìm đã đến, Khánh Nguyên Phi mỉm cười nhàn nhạt,

“Tĩnh, ngươi đi thực hảo lâu…” Nàng ta luôn gọi tự của y, điều này cũng chẳng khiến Hoàng Ngự Thiên phàn nàn!

“Ô, Tĩnh! Ngươi có hảo biết hung tin?” Văn Dương Tử lo lắng vấn người vừa ngồi xuống kia.

“Hung tin? Xuân Sắc lại sắp có động a?” Y bình tĩnh rót một chén trà, bạch yên cùng hương bốc nghi ngút quanh phòng.

“Theo do thám của ta, chừng hai tháng sau, Võ đế sẽ nạp thiếp!” Khánh Nguyên Phi khẽ nói, lông mày nhíu lại. Nàng thực hảo chán ghét nam nhân chỉ lo tu kiến* hoàng cung, chìm đắm nữ sắc kia, cuộc hôn nhân này chỉ điểm trọng yếu là củng cố địa vị cho Khánh gia của nàng.

(Tu kiến: Xây dựng, cất lên.)

“Hửm? Thế thì có can chi ta?”

“Nhưng người mà hắn nhắm đến là ca kỹ họ Trần, Trần Ái Nguyệt… Lúc nãy hắn đã gửi hồng thư đến cho Trần gia, e là sẽ có phi biến*!” Văn Dương Tử sợ sệt nói, nàng tuy có đạo thuật không thua kém người nào nhưng khi nam nhân này tức giận còn kinh hãi hơn cả việc làm quan giám trảm…

(Phi biến: Biến động mạnh, gây hậu quả khó lường!)

Ánh mắt y khựng lại giây lát, rồi dãn ra… Một sự u tịch kỳ quái bao vây lấy căn phòng. Không ai phát ra âm tiết nào, cả hai nữ nhân quyền quý cao sang kia đều chờ đợi một biểu tình trên mặt người nọ. Bỗng, y đứng dậy, đến bên cửa sổ hướng về phía hoàng cung, cất giọng đanh thép,

“Ngay bây giờ, phiền hai người chuẩn bị đầy đủ lực lượng! Ngày hắn ta lâm hạnh Nguyệt Nhi, là ngày tàn của hắn…” Tiếu ý mang theo một cỗ hoang phong cuồng điên trong mắt như muốn thổi hết cát Lũng Châu, mài mòn hết đá vùng Linh Sơn.

“Ân, nhưng còn ngoại quân, nếu duy chỉ nội quân, e thực sự vô khả kháng hắn!” Khánh Nguyên Phi lo ngại hỏi.

“Chuyện này các ngươi đừng lo, ta đã chuẩn bị sẵn sàng! Chỉ cần hắn không chịu trút long bào, toàn thể dân chúng Kinh Thịnh thành này sẽ nổi dậy…” Nghe đến đây, hai nữ nhân kia thực sự thán phục tài thâu tóm lòng người của y!

“Hảo! Chờ tin ngươi… Còn chuyện của Dạ Bình, nhắn với Nhã Nhi, ta từ bỏ!” Nói đoạn, Văn Dương Tử bước ra ngoài, không quên nhắn lại, “Tĩnh, nhớ hảo hảo chăm sóc cho Ái Nguyệt nhé, không thì bổn cung sẽ cho nàng bức chết ngươi trên giường a…”

“Ân, hảo hảo nga! Bổn cung đi đây, ngươi nhớ bảo trọng, Tĩnh!” Khánh Nguyên Phi trong chốc lát cũng rời đi, để lại y trơ trọi giữa bốn bức tường.

Ánh mắt xa xăm tựa thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Đi đến bên bức họa cảnh tang tử*, liền mang tháo xuống. Phía sau là một khe nức nhỏ, lấy trong ngăn bàn ra một chiếc chìa khóa vàng, tra vào. Tiếng lạch cạch vang từng hồi rồi dừng hẳn, bức tường dịch sang một bên, để lộ một thanh trường kích uy nghi lẫm liệt!

(Tang tử: Quê nhà)

Đầu kích là lưỡi đao mỏng ánh lên một đạo bạch quang sáng ngời, nơi tiếp giáp giữa lưỡi và cán đao có hình chúa sơn lâm oai vệ ngậm viên bảo thạch đệ nhất thiên hạ – Phượng hoàng thạch tỏa ra kim quang ngời ngời, tất cả đều là do tình cờ mà y tìm được… Chuôi đao có hình đuôi kim long vùng vẫy tung hoành, mỗi một đường vảy đều được thếp vàng nạm ngọc hồng lựu. Đó là còn chưa kể đến thân đao từ gỗ của cây tử đằng vạn năm do đích thân kẻ từng khiến thiên hạ ảm nhiên thất sắc vì đạo thuật kinh người – Lạc Khúc đạo nhân tặng và hóa phép.

Nhưng, y bỗng nhớ đến nụ cười tự hàn yên của nữ nhân khi xưa, một người từng khiến y điên đảo mà mãi đuổi theo, một người chính vì để y hoàn thành đại nghiệp cùng cây kích này đã tự nguyện dâng hiến sinh mạng của mình cho Lạc Khúc, lấy huyết thuẫn đầy thân kích…

“Tự Nhi, tất cả là lỗi của ta! Nhưng nàng biết không, ta đã tìm được một tiểu mỹ nhân, nàng ta có tiếu ý hệt như nàng, xinh đẹp, vô ưu hệt như nàng…” Giọng khản đặc vang lên, rồi chìm vào tĩnh lặng, “Nhưng… nàng lạnh nhạt bao nhiêu, nàng ta ấm áp bấy nhiêu! Tự Nhi, ta từng phát thệ khi nào tìm được nữ nhân khiến ta quên nàng, ta sẽ dùng cây kích này bảo vệ nàng ấy… Tự Nhi của ta, hãy giúp ta, giúp ta như lời hẹn của nàng, được chứ?”

Tay y khẽ chạm vào thân kích, lập tức, thần khí phát hào quang ngũ sắc chói chang, rồi dần dịu lại, dịu lại… Từ trong thân kích, một nữ nhân có khuôn mặt hệt như Ái Nguyệt nhưng có phần không bằng bước ra, cơ thể nàng trong suốt, duy chỉ nụ cười là có phần nổi bật,

“Thiên, cuối cùng chàng cũng hảo hảo khiến bổn cô nương an lòng… Uy, bây giờ ta có thể trở thành thần của thanh kích rồi a!~~”

“Ân, nàng nhớ phải bảo vệ ta, không được hảo xoa* như trước a!” Y mỉm cười xoa đầu nữ nhân kia.

(Xoa: Cứng đầu, tinh nghịch.)

“A, ta biết rồi a… Cáo biệt chàng.” Nói đoạn, ảnh ảo tan biến vào hư không.

“Nguyệt Nhi, đừng lo lắng, ta và Tự Nhi sẽ bảo vệ ngươi…!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN