Loạn Triều Lạc Duyên
Chương 3: Nhược Điểm...
Chiếc mã xa của Hoàng Ngự Thiên lộ cộc từng hồi rồi dừng hẳn. Vén rèm, hài hắc nhung định ngự thêu kim long hiện ra rồi một nước dụng khinh thân phi vào… Nội gia nơi này thực sự danh bất hư truyền! Ngói âm dương bạch ngọc, cột quần vân hội vũ lại càng thêm khiến người ta đắc ý.
“Hảo gia trang!” Y buông một câu nhỏ, phong đạm vân kinh…
Một đạo lam quang toát lên, kiếm khí vang vang, xuyên thủng tầng khí mà lao đến y. Nhẹ nhàng, chiết phiến từ ngực triều phục được mang ra, chặn ngang kiếm lộ chực bức tử mình. Bất động, nữ nhân mang cổ phục nhật sắc khẽ thu liễm mắt lại, tiếu ý lan rộng lên khóe mắt.
“Huyền Bích gươm thực diễm nga! Hảo hảo dài lâu không gặp, Nhã Nhi!” Hoàng Ngự Thiên khẽ híp mi.
“Thiên huynh, huynh đến đây đích thị tìm muội?” Mái tóc nữ nhân cài lên từ kim quan lấp lánh kim sắc khẽ phiêu dương theo gió.
“Ân, ta có khẩn tin cần bàn cùng muội!” Y gật đầu, cả hai nhất thời tiến vào trong. “Phu nhân và Quốc công đã đi Lĩnh Nam?”
An tọa trên cẩm thạch kỷ nơi hoa viên. Y mỉm cười bắt lấy cánh đào hoa từ ngoài theo thanh phong bay vào…
“Ân, dự là hai tuần sau sẽ về…” Phất Nhã tay miết nhẹ lưỡi gươm. Lam quang từ viên Đại quang lam ngọc trên cán đao khẽ khàng tỏa.
Đại thần khí trong thiên hạ thực chất cần nhắc Hổ Đầu Bàn Long kích của Hoàng Ngự Thiên, Huyền Bích gươm của Âu Ngọc gia, Phá Thiên đại giáo của Võ đế, Thiên Trường minh thương của Trần gia, Hoàng Thiên thượng phương chi kiếm của nữ vương Tiêu Vân quốc cùng Lạc Huyết Chu đao của sơn tặc vương vùng Lũng Châu – Lê Tĩnh Mạc!
“Nhã Nhi, Dạ Bình bị giam vào lãnh cung rồi!” Lời từ miệng y lại thực như vạn vạn độc tiễn xuyên tâm can Phất Nhã, lòng quặn thắt tựa lam thiên trừng phạt.
Phất Nhã như lạc vào tử nạn, tâm cuồng điên gào thét, ý nhiễu loạn mãi khôn sao dừng. Bi thương, giọng lạc mất mấy phần, nàng hạ âm,
“Thiên huynh, chàng ấy không bị thương?”
“Ân, y không sao… Chỉ là ta cần muội hợp lực giải cứu y!” Âm điệu vẫn đều đều nhưng trong đôi mắt ánh chu sắc kia đích thị một cỗ hàn khí bất ngờ điêu linh!
“Hảo! Huynh cần muội làm gì?” Phất Nhã đứng dậy, tay đặt lên cán đao tự có thế tuyệt mệnh bất cứ kẻ nào làm hại ái nhân của nàng.
“Đảo chính!” Lời nói tựa phong tựa nguyệt lại không khiến cho nữ nhân trước mặt ngạc nhiên, nàng biết với một kỳ nhân tuyệt thế như Hoàng Ngự Thiên thực sự vô thương không để ngoại nhân lợi dụng…
“Nga, huynh thực tính kỹ? Nếu thế, muội sẽ giúp…”
“Hảo, vậy ta sẽ nhờ dân tâm để khuynh đảo thiên hạ…” Nhất tiếu phá thiên thương, một nụ cười y phá đảo vạn mũi thương.
…
Hoàng Ngự Thiên trên đường hồi đáo Tể tướng phủ, tâm trí thực không thể dứt được lời ca của nữ nhân ngày qua. Thanh điệu nhẹ nhàng, ẩn dưới lớp áo tử sắc là vệt chu sa như ái cảm y dành cho nàng. Nhẹ giọng, y truyền với gã thủ mã*,
(Thủ mã: đánh xe ngựa)
“Ngươi cho dừng trước Ý Lan tú lâu*. Ta sẽ tự về sau đó…”
(Tú lâu: là nơi chuyên làm nữ hồng của các cô gái Trung Quốc thời cổ đại, thêu hoặc học dệt vải vân vân)
“Ân, tướng gia!” Nói đoạn, gã cho xe dừng trước cửa tú lâu rồi nhanh chóng cho về Tể tướng phủ.
Y vẫn vận triều phục từ Bồng Nhã ngự gấm ánh thất sắc, đỉnh đầu vẫn mang Nhất phẩ thượng mão, tay vẫn giữ chiết phiến nhấp nháy dương quang không thôi… Vào tú lâu, chọn một bộ hồ phục thanh đạm, một đôi hài vải liền bảo hạ nhân tráo phục, gửi triều phục về tận phủ… Duy chỉ hào khí một bậc quân vương vẫn vần vũ thân y, tự thiên tử vi hành!
“Tiểu huynh đệ, có chăng ngươi biết nơi Trần tiểu thư đang làm việc, thiên kim của Đại quản âm Trần Minh?” Y nhẹ nhàng hỏi nam nhân thay trang phục giúp mình. Y thực không muốn những người này tỏ thái độ cung kính với mình.
“Ô, tiểu nhân biết! Nàng hiện ở cùng các võ tướng tại Phổ Nhân đài, thưa tướng gia!” Người kia cười nói tự nhiên, hắn cũng như nam phụ lão ấu ở Kinh Thịnh phồn hoa này đều biết Hoàng tể tướng là một người tuy vẻ ngoài tàn ác, nhẫn tâm nhưng thực chất hảo hảo dễ chịu!
“A, đa tạ ngươi…” Hoàng Ngự Thiên ôn nhu mỉm cười khi được hạ nhân giúp vén màn bước ra.
Thanh Dung nương – người quản tú lâu niềm nở mỉm cười với y, hỏi han tình hình sức khỏe. Với y, Thanh Dung nương như mẫu thân, thực dễ chịu, luôn cho y gợi ý khi quẫn trí, giúp y nhiều lần thoát khỏi đại ma chưởng của tiên đế! Y ôn thuận đáp trả, tiện thể thị sát một vòng tú lâu. Ý Lan là nơi cho ra thành phẩm thêu đẹp nổi tiếng Kinh Thịnh, tất cả đều do y truyền lại ngự thêu cho các nữ nhân nơi này… Nhờ thế mà họ sống thực nhàn hạ, hạnh phúc.
“Tướng gia, chúng tôi thực đội ơn ngài! Nhờ ngài mà thê tử, nữ nhi nhà chúng tôi có cái ăn cái mặc, chúng tôi cũng nhẹ hơn phần nào gánh nặng…” Các nam tử có thân nhân làm ở đây thì quây quanh y, ra sức cảm tạ.
“Uy, các huynh đệ thật làm Hoàng mỗ xấu hổ. Tài hèn sức mọn này có thể giúp các huynh đệ đây sống sung túc, thực khiến Hoàng mỗ vui lòng… Thôi, ta có việc rồi, hẹn khi nào gặp lại sẽ cùng mọi người một bữa mỹ tửu, mỹ thực!” Nói đoạn, y cúi đầu cáo từ ra đi. Những thường dân này làm y cảm thấy thoải mái, hảo bất gò bó như nơi cấm cung rình rập hiểm nguy.
“Ân! Cáo từ, tướng gia…” Mọi người đồng loạt vẫy chào.
Chờ bóng dáng thanh thoát kia khuất vào dòng người tiền nhãn, mọi người mới trở lại làm việc, miệng liên tục nói cười, hỉ xuất vọng ngoại. Dân chúng trong thành này truyền tai nhau rằng chỉ có Hoàng Ngự Thiên mới có chân mạng đế vương, chỉ duy y mới hội đủ tài đức mà trị quốc bình thiên hạ…
“Ta nghĩ, Hoàng tướng gia thực hảo tốt bụng! Ngài hơn hẳn tên Võ đế vô đạo kia…”
“Ân, bọn ta cũng nghĩ thế… Ngài mà đăng vương thì thiên hạ nhất định thịnh trị thái bình vạn kiếp thiên kỷ!
…
Nơi ngự hoa viên hoàng cung tách biệt nhân thế, Võ đế đang tự thưởng tửu giày vò tâm can. Hắn vì ai mà luyến? Vì ai mà bi thương? Vì ai mà oán thiên hận địa? Tất cả là vì Văn Dương Tử nàng… Một nữ nhân có nụ cười tự bạch mai, ánh mắt tự tinh tú thiên cung. Cớ sao? Cớ sao nàng lại trao tâm cho tên họ Thanh kia?
Càng nghĩ, Võ đế hắn càng hận. Hắn hận nhân thế, hận ái thương, hận mình và cả hận người. Đúng lúc đó, một nữ nhân nhìn vẻ ngoài kiều diễm nhưng thực chất đa đoan, âm độc bước đến. Nàng nhẹ giọng khuyên nhủ,
“Bệ hạ, ngài cần chi tự giày vò bản thân? Đã có thần thiếp đây rồi!” Nói đoạn, Đoan Mộc Y Y sà vào lòng thiên tử.
“Hảo! Trẫm đã có nàng, bất cần nữ nhân nào…” Hắn cười đưa tình, nhưng trong tâm vẫn in hằn bóng dáng người kia.
“Thần thiếp có hảo tin muốn dâng bệ hạ…” Đoan Mộc Y Y dụ tình cười, “Thiếp đã bắt được nhược điểm của Hoàng Ngự Thiên!”
Hắn gần như muốn cười vang ngạo nghễ. Cuối cùng cũng thu phục được mối đại họa này, thiên hạ sẽ nằm trong tay hắn… Nôn nóng, hắn vấn nữ nhân trên đùi,
“Mau mau, ái phi mau nói trẫm xem…”
“Nhược điểm của y là… Trần Ái Nguyệt” Y Y nói, mắt lóa lên một cỗ hiểm khí lạnh người.
“Ô, thực bất ngờ nha! Là ca kỹ đó sao… Thiên kim của Trần Minh?”
“Ân, chỉ cần bệ hạ cho nạp nàng ta làm thiếp, sau đó ngụy tạo hảo ý giúp hai người có cơ hội gặp nhau, vậy là y sẽ mang ơn bệ hạ. Vậy thì chẳng những tóm được thóp y, còn bắt y ra tài ra sức phục vụ người…”
Hắn vang vang cười, đầy cuồng vọng, đầy nhục dục. Vậy là xong… Đầu dây mối nhợ đã được giải quyết! Thực không ngoa khi cho Đoan Mộc Y Y tiến cung làm nguyên phi. Cao hứng, hắn truyền lệnh cho một tiểu thái giám,
“Tuần nay, không, nguyệt tuần này trẫm sẽ chỉ sủng hạnh Đoan nguyên phi! Ngươi mau đi thông báo.”
“Tạ thánh ân!” Đoan Mộc Y Y mừng rỡ mỉm cười.
Tình duyên là chi? Mà một kẻ lụy tình không thể vứt bỏ, một kẻ si tình chẳng thể luyến ai? Mà một người vô tình lãnh tâm không thể tự giải, một người đa tình tự cổ cũng phải quỵ lụy? Một thời ái như thế thôi… Nào được bao hỉ ý, nào được bao viên mãn? Sao cứ trông thấy lãnh lệ tuôn trào?
…
“Vấn thế gian, tình là chi, mà khiến người ta thề nguyền sống chết? Hỡi nhân gian, ái là gì, mà khiến cho ta tâm can nghẹn ngào không thể trở lại?”
…
Phía Bắc thượng phong vãng lai, ngàn năm giữ tịch mịch. Từng nguyện ước nàng tiễn hắn qua ngàn dặm khói sóng… Sơn thủy họa cảnh, sau thiên niên sẽtrở thành truyền thuyết. Hắn niệm dáng Dương Tử nàng ngày nào, vận bạch phục, xinh đẹp tựa họa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!