Lời hẹn tháng 3. - Phần 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Lời hẹn tháng 3.


Phần 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên.


\”Lần đầu tiên gặp nhau, cậu nói chúng ta rất có duyên.\”

—o0o—

Tôi vẫn nhớ, lần đầu tiên tôi gặp cậu, à không, nói đúng hơn là lần đầu tiên tôi ý thức được mình đã gặp cậu, là vào một ngày chủ nhật của tháng 3 mười năm trước.

*** 10 năm trước ***

Tháng 3, mùa hoa nở. Khắp nơi đua nhau phô diễn vẻ đẹp tinh khôi của đất trời. Bên những con đường dài uốn mình theo dòng xe cộ, những bông hoa đào hồng phớt đã bung nở. Cánh hoa mỏng manh, mềm mại như làn da thiếu nữ ửng hồng. Từng đợt gió xuân mơn man lướt qua, cuốn theo những lớp hoa bay bay khắp nơi, cuối cùng đọng lại ở một nơi nào đó ven đường, may mắn lắm thì dừng chân lại trên mặt hồ, hòa mình vào làn nước trong xanh của mùa xuân.

Một buổi chiều chủ nhật, cô lang thang trên những con đường hoa thơ mộng, thả hồn xuôi theo dòng người tấp nập. Bước chân dừng lại trước một của tiệm nhỏ. \”Tiệm sách cũ RINI\” – một cái tên thân thuộc, đối với cô là như thế.

Tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu một vị khách.

– Em vào đọc sách được chứ ạ. – cô mỉm cười nhìn chị chủ quán. Chị ấy là một cô gái còn khá trẻ. Vẻ ngoài của chị cũng không gọi là quá xinh đẹp, nhưng lại có nét rất duyên. Mái tóc chị cắt ngắn đến ngang vai ôm trọn hai cái má bánh bao trên khuôn mặt tròn. Điểm đặc biệt trên khuôn mặt chị chính là một nốt ruồi nơi khóe mắt phải. Phải nói là, chính nốt ruồi đó đã khiến chị có sức hút hơn người khác. Chị năng động và hay cười lắm, đôi lúc có những cử chỉ rất đáng yêu, khiến cho cô luôn thắc mắc về độ tuổi của chị, chị lại bảo chị đã 30. Cô nhớ, lúc đó cô ngạc nhiên đến há hốc, chị ấy cười, chỉ cười thế thôi. Vậy nên, từ trước đến nay,cô luôn nghĩ là chị ấy đùa mình.

– Ừ, vừa hay chị cũng đang cân một người trông tiệm hộ. Em giúp chị nhé, chị đi có việc chút thôi.

Chưa đợi cô kịp trả lời, chị chủ đã giao lại chìa khoá tiệm rồi nhanh chóng lướt đi, cứ như sợ cô sẽ từ chối vậy. Đến bậc thang, chị còn ngoái lại nháy mắt với cô một cái. Cô chỉ khẽ mỉm cười, chị ấy lúc nào cũng vậy, vô cùng bận rộn, đại khái về bận rộn chuyện gì thì cô cũng không biết nữa, chỉ biết rằng, mỗi khi cô rảnh đến tìm mua một cuốn sách nào đó, chị ấy lại nhờ cô trông tiệm giùm. Nhớ lần đầu tiên được nhờ, cô vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Lúc đó có quen biết gì nhau đâu, vẫn là hai người xa lạ, vậy mà chị ấy lại tin tưởng cô, nếu lỡ là người xấu vậy thì tiệm sách nhỏ này của chị đã đi đời rồi. Sau này cũng quen dần, cô và chủ tiệm cũng thân nhau hơn, cô cũng có hỏi vì sao lần đó chị lại nhờ cô, chị ấy chỉ trả lời :\”Tại vì lúc đó trong tiệm chỉ có mỗi em thôi mà\”. Thế đấy. Chị ấy quá là vô tư rồi. Thường ngày không có việc gì làm, cô đều ra trông tiệm giúp chị ấy, ai mà biết được nếu lần tới chị ấy bận việc gì, lại giao luôn cả tiệm cho một tên lưu manh nào đó thì có phải chết không, dù sao cô cũng không muốn mất đi một chỗ đọc sách miễn phí. Cái tiệm này, tuy nói là tiệm sách cũ, nhưng lại có rất nhiều đầu sách khá hay.

Chị ấy đi rồi, trong tiệm chỉ còn mỗi mình cô. Tiệm này tuy nhiều sách, nhưng khá cũ, lại ở một góc rất vắng vẻ, điều đó khiến nó mang một nét cổ xưa bí ẩn, bình thường trừ một số khách quen ra thì cũng ít người đến nơi này. Cô cầm lấy một cuốn sách mới mua về, hình như chị ấy chưa kiểm tra qua, sau đó nhanh chóng tự pha cho mình một cốc cà phê, bắt đầu công việc giống mọi hôm.

Cô ôm cả sách cả đồ uống đến một bàn đọc gần cửa sổ, bắt đầu lôi ra một ít giấy bút, ngồi chăm chú đọc, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó vào một quyển sổ con rồi lại khuấy khuấy cốc cà phê, nhâm nhi vị đắng của nó. Lượng caphein này luôn khiến cô tỉnh táo và nghĩ ra nhiều điều. Mọi vật xung quang đều thật yên tĩnh, chỉ có âm thanh lạch cạch của chiếc thìa va chạm thành cốc là hiện hữa, nhưng dường như nó đang càng trở nên lạc lõng hơn.

Có tiếng chuông cửa vang lên. Chị chủ quán đã về sao? Cô ngừng đọc, ngước lên nhìn. Không phải chị, cô thầm nhủ, là một vị khách, một vị khách mới.

– Xin chào, tôi vào tìm đọc sách được chứ ạ!. – Vị khách nở nụ cười chào cô rất thân thiện.

Cô giật thót, nhưng cũng đủ tỉnh táo để biết nên làm gì.

– Anh cứ tự nhiên. – Sau đó, cô quay lại với cốc cà phê và trang sách của mình, tĩnh lặng và cô độc, đến mức vị khách kia có chút bối rối về sự hiện diện của mình. Nhưng rồi anh ta cũng nhanh chóng tìm một cuốn sách cho mình, cũng giống như cô, mang nó đến chỗ bàn đọc.

– Tôi ngồi ở đây được chứ. – Anh hỏi. Nhưng cô không phản ứng lại, coi anh như là một người vô hình vậy. Thật đúng là một cô gái kì lạ, anh nghĩ.

Anh kéo ghế ngồi xuống, đặt ngay ngắn cuốn sách mà anh vừa tìm được trên bàn. Sau đó, lôi từ balo ra mấy thứ lỉnh kỉnh: Tập vẽ, bút chì, màu phấn, màu chì, màu nước,…, Giống như anh đang đi vẽ tranh hơn là đọc sách. Sau khi sửa soạn xong mớ dụng cụ của mình, anh bắt đầu mở sách ra đọc, một tay giữ cuốn sách, một tay xoay xoay chiếc bút chì, thỉnh thoảng ngừng lại, nhìn chằm chằm vào tập vẽ và phác ra một vài nét.

Quả thực, những hành động kì lạ của anh đã thành công thu hút sự chú ý của cô. Cô hết nhìn chằm chằm vào trang giấy anh đang vẽ rồi lại nhìn anh, với vẻ tò mò như một đứa trẻ chuẩn bị mở hộp quà vào đêm Giáng Sinh vậy.

– Ơ… Mặt tôi dính bụi màu sao..? – Anh cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Lúc quay sang thì thấy cô, còn tưởng rằng mình bị bụi màu dính lên mặt, thế là lôi ra một ít khăn giấy để lau. Ai ngờ, hành động đó của mình khiến cô gái bên cạnh cười.

– Không có, là do tôi thấy anh hơi… khác khác so với người bình thường thôi. – Cô che miệng ngoảnh mặt đi vì nghĩ rằng nụ cười vừa rồi hơi thất thố.

– À, nếu cô nói về việc tôi vẽ sao? – Anh thở dài- Người nào thấy cũng nói vậy mà.- Anh nói tiếp – Mọi người đọc sách và ghi chép những gì họ thích, còn tôi, tôi thích ghi lại bằng những bức vẽ hơn. Ai cũng có cách riêng của mình để làm một việc gì đó, không ai giống ai cả mà. – Anh cười và gãi đầu.

Cô trầm ngâm nhìn, đôi mắt cô xa xăm. Lời anh nói dường như rất đúng với cô thì phải. Không ai giống ai, đúng vậy, cô mỉm cười.

– Vậy… anh đã vẽ gì khi đọc cuốn đó? – cô hỏi, và bắt đầu thích thú với lối suy nghĩ của anh.Nhưng cô không muốn nó chỉ dừng lại ở đó, cô muốn nó hoàn hảo thêm chút nữa. Thế là cô bắt đầu cho anh biết nhưng suy nghĩ của mình – những điều mà trước nay cô luôn cất giữ như kho báu ở trong đầu.

Đó là lần đầu tiên cô trao đổi ý kiến của mình với người khác. Anh cũng cởi mở cho cô xem ý tưởng của mình, về những gì anh định vẽ. Và rồi anh phát hiện ra, cô rất am hiểu, cô chỉ cho anh một vài chi tiết trong sách mà anh có thể biến nó thành một nét nhỏ trong tranh, cô cũng cho anh một vài gợi ý để anh có thể cải thiện thêm cho tác phẩm của mình.

Anh bắt đầu lôi những bức anh đã vẽ trước đây cho cô xem, cả hai bắt đầu bàn luận với nhau về chúng, về câu chuyện của chúng, sôi nổi đến mức khi chuông cửa vang lên một lần nữa mà không ai biết.

– Chà, một chàng hoàng tử đặc biệt đã thức tỉnh trái tim cô đơn của công chúa rồi đấy. – Chị chủ quán lên tiếng.

Cô giật mình, ngước lên. Vốn định giải thích nhưng chẳng biết nói gì. Cô đành im lặng. May thay, đã có người giải vây giúp cô.

– Ây, đến giờ về rồi. Lần sau có dịp nhất định sẽ cùng cô nói chuyện thêm nha. – anh nháy mắt. – Xin lỗi vì đã làm phiền ạ.- anh chào chị chủ quán rồi ra về.

Đến cửa, bỗng chốc anh quay người lại.- À này,… tôi và cô rất có duyên đó…- Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng chuông đóng cửa vang lên. Anh đã rời đi.

___***o0o***___

Made by Lee.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN