Lời hẹn tháng 3. - Phần 2: Ai cũng có một quá khứ đau thương. (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Lời hẹn tháng 3.


Phần 2: Ai cũng có một quá khứ đau thương. (1)


Lưu ý của Lee: Phần 2 & phần 3 nói về quá khứ của nữ chính, phần 4 mới quay về thực tại.
Đừng trách Lee dài dong lắm lời, không đi thẳng vào chuyện của nam chính nữ chính, mọi chuyện phải từ từ và có trình tự. Mong bạn đọc thông cảm!

____________________________________________________________________________________________________

Thỉnh thoảng, giữa cuộc đời,

Ta quay người lại,

Thấy một mảnh quá khứ thực đau thương

Mới biết phải trân trọng cuộc sống hiện tại.

✿¸¸.•*¨*✿¸¸.•*¨*✿¸¸.•*¨*✿¸¸.•*¨* ✿

Anh đi rồi, tiệm sách chỉ còn lại cô và những tiếng cười trêu ghẹo của chị chủ quán. May mắn thay, có một vị khách cũ đến đổi sách. Lúc này cô mới thoát được. Chẳng nói hai lời, cô lập tức gửi lời chào rồi ra về. Ai mà biết được bản thân cô sẽ phải đau đầu như thế nào với cái tính đùa dai của chị ấy.

Trời đã ngả về chiều. Bên sông, tiếng đám trẻ hò reo nhau ầm ĩ, có tiếng mẹ gọi về ăn cơm, có tiếng la oai oái của mấy đứa ham chơi nghịch ngợm không chịu về, bị ba đánh đòn. Xa xa, mấy con cò, cuốc theo bầy về tổ, nhường lại khoảng không cho lũ dơi lặng lẽ đớp muỗi. Mặt nước phẳng lặng, thỉnh thoảng gợn từng làn sóng nhỏ vì một cánh hoa nào đó vô tình chạm nhẹ xuống mặt.

Vạn vật dần trở về tổ ấm của nó. Cô cũng lang thang qua triền đê chuẩn bị về nhà.

– Chị. – có tiếng gọi cô từ phía sau – Hôm nay chị về muộn thế?

Đó là em trai cô, một cậu \”nhóc\” tầm 12 tuổi, da hơi ngăm đen vì cháy nắng. Cả người nó ướt sũng, tay ôm chặt quả bóng. Trên mái tóc còn vương lại một cánh hoa đào. Cô tiện tay gỡ cánh hoa nhỏ kia ra khỏi mái tóc của nó. Thấy vậy, nó nở nụ cười thật rạng rỡ.

– Em đợi chị lâu chưa?- giọng cô trở nên thật dịu dàng.

– Ưm Ừm, lâu lắm. Em còn tưởng chị Linh bắt cóc bán chị đi nữa cơ.- Chị Linh là chủ tiệm sách RINI. Cô nở nụ cười xoa đầu nó.

– Rồi rồi, về nhà thôi. – cô che mũi lại. – Em cũng về tắm đi thôi, tắm sông như vậy không sạch sẽ lắm đâu.

– Tại đá bóng xong nóng quá mà. – Nó phũng phịu. – Mà em được tắm trong dòng sông hoa chứ đâu. À, chị biết không? – nó chuyển chủ đề ngay lập tức để tránh bị cô chê hôi.- hôm nay ấy hả, em trai bảo bối của chị đây này, rất ngầu nha…

Và rồi nó bắt đầu khoa tay múa chân kể, thật nhiều thứ, về việc chiều hôm nay đội nó đã thắng như thế nào, tỉ số bao nhiêu, rồi đến cả mấy cô bé khen nó chơi giỏi ra sao, sau đó thì tụi nó thi bơi, nó là người thắng, …v.v… Trông nó vui vẻ, đáng yêu như một con chim chích vậy.

– Chị, hôm nay ông già gửi tiền về. Chị em mình đi ăn quán một bữa đi. – gần đến nhà, nó giật giật áo hỏi cô, vẻ mặt háo hức.

– Vũ, đừng gọi như vậy. Ông ấy là ba em đấy. – giọng cô chợt trở nên nghiêm khắc

– Ba gì chứ.- Vũ bĩu môi. Chợt, nó ngoảnh sang phía bên chị mình, bắt gặp đôi mắt của chị ấy, nó im lặng cúi đầu. \”Em xin lỗi\”- giọng trở nên rất nhỏ.

– Ừm…

Một khoảng tĩnh lặng kéo dài, tựa như một đường thẳng điện tâm đồ của người đã chết vậy.

Những lúc như thế này thường khiến người ta nhớ về quá khứ, một quá khứ đau thương.

——**o**——

Người ta nói, gia đình là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn. Nhưng không ai nói rằng, không có gia đình tốt thì sẽ không có tâm hồn lương thiện.

Và người ta cũng nói rằng mọi khó khắn thử thách đến với chúng ta sẽ làm chúng ta mạnh mẽ hơn. Vậy nên, đừng từ chối khó khăn, đừng trốn tránh đau khổ. Chỉ có đối diện với nó mới khiến ta trưởng thành lên được.

Từ bé, cô vẫn luôn khắc ghi những điều này trong tim mình. Bởi lẽ, cô không có gia đình tốt đẹp như bao người khác, cô cũng phải đương đầu với nhiều đau khổ hơn bao người khác. Nhưng cô luôn tin rằng, mình rồi sẽ hạnh phúc hơn những người khác thôi.

Bản thân cô sinh ra đã là một đứa trẻ không có cha, không phải cha đã qua đời, mà thực sự chính là không có cha đấy. Thử hỏi, với một người mẹ là gái bao ở quán bar thì lấy cha ở đâu ra. Đôi lúc, cô cũng phải cười cay đắng cho sự trớ trêu này. Đúng, mẹ cô là gái quán bar, hay như người ta nói, là \”đĩ\”. Nhưng cô chưa từng quan tâm đến điều đó. Vì cho dù cả thế giới nhục mạ mẹ cô, cô vẫn luôn tôn trọng bà ấy.

Năm cô 4 tuổi, mẹ cô đã thôi việc ở quán, sau đó chuyển đến sống ở thành phố này, bắt đầu một cuộc sống mới. Ở đây, không ai biết về quá khứ trước đây của mẹ cô, mọi người ai cũng đều rất tốt bụng. Và, thỉnh thoảng, sẽ có một người đàn ông nào đó ghé qua nhà cô, mà mẹ cô nói đó tương lai sẽ là ba của cô. Cô lúc đó thực sự rất hạnh phúc.

Nhưng rồi, cuộc sống đó chỉ kéo dài vài tháng. Bi kịch, chỉ mới thực sự bắt đầu.

Cô còn nhớ đó là một ngày mùa xuân ấm áp. Trong khi cô đang vui vẻ tung tăng từ trường mẫu giáo trở về, nhà cô đã chật ních người, có hàng xóm và cả những chiếc ô tô đen kì lạ.

Với vóc dáng của một đứa trẻ, cô dễ dàng chen vào phòng khách trong nhà, trung tâm của đám đông. Và cô thật sự ân hận vì việc đó, đáng lẽ cô không nên chen vào, để rồi nhìn thấy cảnh tượng khiến một đứa bé 4 tuổi phải ám ảnh cho đến bây giờ.

Mẹ cô đang quỳ dưới đất, trước mặt một người phụ nữ ăn mặc quý phái, bên cạnh bà ta là người đàn ông mà mẹ nói sẽ trở thành ba cô. Một tay người phụ nữ kia nắm lấy tóc mẹ cô, tay còn lại cầm ly nước đổ từ từ xuống đầu mẹ. Vừa đổ vừa mắng chửi mẹ cô bằng những ngôn từ gì đó mà cô không thể hiểu.

Cô ngơ ngác nhìn mẹ rồi lại nhìn người đàn ông kia, ông ta vẫn không nhúc nhích gì, tựa như không hề quan tâm đến cảnh trước mắt. Nước mắt cô trào ra, mẹ cô vẫn yên lặng quỳ cho đến khi cốc nước được đổ xuống hết.

Nhưng như thế chưa đủ. Người phụ nữ đó lại rót một cốc khác, rồi lại đổ, lại đổ, thêm một cốc rồi lại thêm một cốc.

Không biết đến khi nào, trong căn nhà nhỏ bé ấy chỉ còn cô và mẹ cô. Một người vẫn quỳ trên vũng nước như cũ, quần áo ướt hết. Một người đứng như trời trồng, chỉ biết khóc. Sau này nghĩ lại, cô thật sự ân hận vì sao lúc đó không đến đẩy tay người phụ nữ kia ra để bảo vệ mẹ.

Những ngày tiếp theo trôi qua một cách thậm tệ. Mọi người bắt đầu bới móc về quá khứ trước đây của mẹ cô. Ở trường, ở nhà, ở chợ, bất cứ đâu, mẹ con cô cũng không được chào đón, bị xa lánh cứ như bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm vậy, có lẽ hơn cả bệnh truyền nhiễm ấy chứ.

Đây đâu phải lần đầu, cô nghĩ, trước kia chẳng phải cũng như vậy sao. Cô luôn ngước lên nhìn mẹ rồi tự phấn chấn lại tinh thần.

Được hơn 1 tuần, cô nghỉ hẳn ở nhà, không đi học nữa. Một phần vì cô ghét đến trường, dù sao cũng chỉ là lớp mẫu giáo, không quan trọng, nghỉ ở nhà cho đỡ tiền, một phần là vì mẹ cô có em bé. Cô vui lắm, suốt ngày líu ríu quanh mẹ. Sự xuất hiện của \”đứa em\” chưa ra đời trong lúc đó tựa như giữa cơn giông bỗng có một tia nắng ấm áp vậy. Nhưng, dường như mẹ cô lại không nghĩ như thế.

Bởi vì, một tia nắng nhỏ, không xua tan nổi cơn giông bi kịch.

___***o0o***___

Made by Lee.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN