Lời Hứa Của Anh
Phần 13: Trốn!
(Tên khác, phiên bản thô tục: Chẳng ngán đứa nào).
Phùng Thanh Nghiêm hầm hầm lên xe theo đường tắt, rồi hòa mình vào đường lớn. Khách sạn Hoa Diên Vỹ nằm ở nơi tấp nập nhất đô thành. Chủ nhân của nó dường như cảm thấy rất tự hào khi mình có thể ngồi trên pháp luật. Nên hắn cho xây một khách sạn bất hợp pháp ở mảnh đất đắc địa bậc nhất thành phố.
Mới sáu giờ sáng, con đường còn im ắng. Khách trong kia vẫn đang say giấc, nhưng người gác cửa thì canh chừng rất nghiêm túc. Nghiêm không tìm được kẽ hở nào, cũng không đợi được cảnh sát đến. Anh xông thẳng vào bên trong.
“Xin lỗi anh bây giờ chưa đến giờ thuê phòng.” Một người đứng chắn trước mặt Nghiêm.
Anh gạt tay hắn ra, nói một cách hòa nhã:
“Tôi cần phải thuê phòng sớm. Cậu xem có thể phá lệ được không? Tôi có thể trả gấp mười.”
Cái thẻ đen được lôi ra từ trong túi Nghiêm, cố ý để cho kẻ kia nhìn thấy. Hắn hơi nhíu mày khó xử, rồi gật đầu:
“Anh chờ một chút, em sẽ đưa anh vào.”
Nghiêm lái xe vào hẳn bên trong. Khi vào đến sảnh, anh xông đến quầy lễ tân, túm lấy một cô gái gần nhất.
Đám người giật mình, khi kịp phản ứng lại thì lăm le vũ khí hướng về phía anh.
Nghiêm như không nhận thức được sự nguy hiểm. Anh tỏ ra hung dữ với nhân viên khách sạn: “Nói! Cô có nhìn thấy một cô gái bị ngất bị bắt vào đây không? Cô ấy tầm hai lăm tuổi, rất xinh đẹp. Các người tốt nhất đừng có giở trò, nếu không tôi bóp chết cô ta.”
Tiếp viên bị bắt khóc không ra nước mắt, cắn răng: “Xin lỗi anh chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng.”
“Không thể? Cảnh sát sắp đến đây rồi. Trước đây các người không thèm coi cảnh sát vào mắt. Nhưng cô có biết tôi là ai không?”
Nghiêm đưa mắt nhìn mấy kẻ trong sảnh một lượt. Số người có thẻ đen ở thành phố này không nhiều, mà tên gác cổng có lẽ đã kể với những người khác về gia thế của Nghiêm. Nên tạm thời không ai dám manh động.
“Cô ấy là con dâu của nhà họ Phùng. Phùng Đức Khoan, có nghe thấy tên bao giờ chưa? Chỉ cần ông ấy giậm chân một cái, các người chết chắc rồi. Hoặc nếu không, tôi cứ bóp chết cô trước rồi nói, như thế nào?”
Nghiêm gầm ghè, tay nắm chặt cổ của cô gái tiếp viên. Khuôn mặt xinh đẹp làm động lòng bao nhiêu khách hàng lúc này đỏ bừng lại vì thiếu không khí.
“Cô… cô ấy ở phòng 1012.”
Nghiêm nhanh chóng đẩy cô ta ra. Đúng lúc ấy, tiếng còi xe cảnh sát bắt đầu réo lên. Không còn ai dám ngăn cản nữa. Anh nhanh chóng vào trong thang máy, lên tầng cao nhất.
Thư… Anh thầm gọi tên cô gái trong lòng. Cô phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an vô sự.
Cửa phòng 1012 đã ở trước mắt. Nghiêm lấy thẻ phòng đa năng quơ được từ trên bàn tiếp tân, mở cửa.
Hiện trường hỗn độn hiện lên trước mắt anh. Quần áo đàn ông phụ nữ bị vứt đầy trên sàn nhà, lẫn lộn với nhau. Khăn trải giường nhăn nhúm trên chiếc giường lộn xộn. Trên tấm ga trắng muốt có một vài giọt máu.
Nghiêm bàng hoàng, trái tim như bị thít lại.
Cô đã xảy ra chuyện, mà anh không thể có mặt đúng lúc để cứu cô.
Chợt Nghiêm nghe thấy tiếng nước rào rào trong nhà vệ sinh. Anh đá mạnh vào cửa.
Bên trong vang lên tiếng chửi rủa:
“Thằng chó nào đấy?”
Đoàn Xuân Hải bước ra. Nghiêm còn chưa nhìn rõ mặt hắn, đã giơ tay đấm xuống.
Hải bị đẩy ngã dưới sàn nhà gạch men màu xám. Hắn giãy giụa không ngừng, nhưng vẫn không thoát khỏi sự kìm kẹp của Nghiêm. Từng cú đấm của anh thụi trên mặt của hắn. Hắn hộcmáu ra ngoài. Chiếc vòi hoa sen xả nước ướt hết cả hai người đang đánh nhau, hòa loãng máu của Hải.
“Tên khốn! Mày chết đi!”
“Mày chết đi! Đồ cặn bã!”
“Mày dám động cô ấy! Tao móc mắt mày ra!)
Nghiêm vừa đấm vừa chửi. Tên Hải không nói được câu nào, chỉ có thể lấy tay che mặt để đỡ bị thương.
Mãi sau, khi Nghiêm mệt mỏi dừng tay lại, hắn mới lí nhí:
“Anh là ai vậy? Tôi đắc tội gì với anh?”
Nghiêm bóp cổ hắn: “Thư đâu? Từ Minh Thư! Mày nhớ chứ? Cô gái vừa mới bị mày làm nhục!”
Một cái răng của Hải đã bị long ra, khiến cho giọng nói của hắn méo xẹo: “Từ từ đã. Tôi chưa làm gì cô ta cả. Cô ta… cô ta lấy bình hoa đập tôi, làm tôi thừa sống thiếu chết rồi chạy đi rồi. Tôi còn đang cho người đi tìm nữa. Tôi không biết đó là người của anh, tha cho tôi.”
Nghiêm dừng tay lại khi nghe những lời đó. Anh cau mày lại đe dọa: “Mày biết tao là ai mà đúng không? Mày có nhắm được cái giá khi nói dối tao không?”
“Không… Cô ta chạy rồi thật. Không tin anh đi tìm.”
Nghiêm buông Hải ra. Anh không tha cho hắn mà lấy chân đá cho hắn một cú. Hải ôm hạ thân, lăn lộn trên mặt đất kêu gào.
“Thằng chó.” Hắn chửi.
Nghiêm cười mỉa mai: “Tốt nhất mày nên cầu nguyện cái thứ bẩn thỉu kia của mày hỏng luôn. Nếu không thì mở cửa đợi tao đến tính sổ đi.”
Anh lại bồi cho hắn thêm mấy cú đá nữa rồi mới ra ngoài, nhặt hết quần áo của Thư lên. Chúng nằm vương vãi trên sàn, cái nào cũng bị xé rách tươm.
Anh cực kỳ đau lòng, mở cửa bước ra ngoài hành lang để tìm cô.
Khách sạn này có mười tầng, rất nhiều chỗ trốn. Mà cổng lại có người canh gác, cho nên chắc chắn cô vẫn chưa ra ngoài.
Anh đi cả tầng mười, tầng chín, tám, cho đến tầng sáu vẫn chưa thấy Thư đâu cả. Cảnh sát gọi điện cho Nghiêm, nói rằng họ đang tìm từ tầng sáu trở xuống.
Rốt cuộc cô đang trốn ở đâu?
Chỉ còn một nơi cuối cùng trong tầng sáu, Nghiêm chậm rãi tiến về phía nó, chiếc tủ để đồ dùng của nhà vệ sinh. Khi anh mở cửa tủ, một cái gậy từ bên trong đẩy ra, suýt nữa thì đập vào dầu anh.
Nghiêm nắm lấy một đầu gậy, thốt lên:
“Thư, là anh.”
Minh Thư khựng lại, chiếc gậy trong tay cô cũng rơi xuống đất, lăn vài vòng trên sàn. Tiếng cạch cạch không khốc dội vào lòng Nghiêm. Thư nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt rưng rưng. Những giọt nước mắt lăn trên khóe mắt của cô, rồi dừng lại trên vết thương ở khóe miệng. Cảm giác chua xót len lỏi vào từng thớ thịt.
Nghiêm chỉnh lại mấy sợi tóc rối của cô, vỗ về: “Không sao! Cảnh sát đến rồi. Em an toàn rồi.”
Thư nhào vào lòng Nghiêm, khóc nức nở. Bao nhiêu uất ức cô gặp mấy ngày hôm nay tuôn ra bằng hết, rồi thấm vào trong chiếc áo sơ mi đầy bụi bẩn của anh. Cả người cô lúc này chỉ quấn một cái chăn mỏng, để lộ đôi vai trần. Nghiêm không biết để tay ở đâu cho phải, cứ đặt hờ lên eo cô.
“Tại sao tôi cứ khổ như vậy?” Cô nức nở.
Mấy lần gặp Minh Thư, Thanh Nghiêm đều thấy cô hi hi ha ha cả ngày. Trước những việc khổ sở, cô cũng chỉ trầm tư đăm chiêu. Anh biết rằng cô là người mạnh mẽ, đến nỗi không còn có hơi thở của con người. Chỉ như một cái máy được lập trình, giấu hết cảm xúc vào trong.
Sự yếu ớt của cô lúc này khiến Nghiêm thấy người con gái đã trở nên chân thật hơn. Nhưng anh không nỡ. Anh không nỡ thấy cô như thế này.
“Ông trời lấy của em quá nhiều thứ rồi. Sau này sẽ đền bù cho em cái khác.” Nghiêm xoa đầu cô: “Lát nữa em xem, tôi phế đường con cháu của tên kia rồi. Cả đời này của hắn đừng hòng ngóc lên nữa.”
Thư không cười nổi. Cô cứ ôm lấy người đàn ông trước mặt không buông, làm Nghiêm càng lúc càng bối rối.
Anh giơ quần áo của cô ra: “Em mặc quần áo vào đi đã được không?”
Thư liếc nhìn quần áo của mình bị anh cầm, trong đó cả cả nội y. Khuôn mặt cô đỏ lên. Cô giận dỗi nói: “Quần áo kia bị tên kia động vào rồi. Tôi không muốn mặc nữa.”
Trong trí nhớ của Thư, người cởi quần áo của cô là phụ nữ, hẳn lên nhân viên phục vụ. Đoàn Xuân Hải là kẻ biến thái, kiếm phụ nữ cũng phải dọn sẵn sàng như đồ ăn. Nên hắn không làm những việc đó.
Người động vào quần áo của cô là… Nghiêm. Thư nhắm mắt lại, giấu đi sự xấu hổ đang lan trên khuôn mặt mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!