Lời Hứa Của Anh
Phần 14: Trở về nhà của Nghiêm
Thư trốn vào nhà vệ sinh làm giảm sự lúng túng giữa hai người. Chờ khi Nghiêm nhờ người mang quần áo trở về, cô thay rồi mới ra ngoài.
Nghiêm nhìn Thư một lượt, lấy tay sờ vết thương trên khóe miệng cô. Anh nghĩ thầm, đáng lẽ phải dìm đầu tên khốn kia xuống nước nữa mới hả giận.
Cô lảng tránh cái đụng chạm của anh.
“Em có muốn lấy lời khai tố cáo hắn không?”
Thư gật đầu.
Cô không thể nhân nhượng được. Làm như vậy không chỉ nguy hại đến tính mạng của bản thân, mà còn liên lụy đến những người xung quanh. Như Nghiêm vậy. Vì cứu cô anh mới xông vào nơi đầm rồng hang hổ này. Nếu không phải cảnh sát đến sớm, cả hai người bọn họ có lẽ sẽ bị thương không ít chỗ rồi.
“Ừ. Vậy chúng ta đi. Em nhớ kĩ lại xem mình đã gặp phải chuyện gì. Tại sao bọn chúng đưa em đến đây được. Chuyện này không đơn giản.”
Minh Thư điểm lại tất cả những sự việc xảy ra từ sáng đến giờ. Cô tái mặt lại, nói một câu:
“Hắn là anh rể của tôi.”
“Em nói sao?”
“Hắn là Đoàn Xuân Hải, chồng cũ của Nhã Thy.”
Thư từng gặp người anh rể này vài ba lần, nhưng đó cũng là chuyện rất lâu rồi. Khi đó cô còn khá trẻ, ăn mặc không bắt mắt lắm, nên hắn ta không chú ý đến cô.
Chẳng có lý gì mà bẵng đi một vài năm, Hải lại đột nhiên nhớ ra một người em vợ là Thư, rồi cho người bắt cô cả. Huống hồ làm sao hắn ta có thể biết được cô đang ở trên đường. Thuốc mê trong người Thư đã mất tác dụng, nhưng cô có thể chắc chắn một điều rằng có người nào đó động tay vào đồ ăn của mình. Mà thứ duy nhất cô ăn sáng nay chỉ có món cháo dinh dưỡng bà Nguyệt mang đến thôi.
“Nhã Thy, tại sao mối quan hệ của chúng ta lại nứt vỡ đến mức này?” Thư cười cay đắng. Cô lờ đi ánh mắt của Nghiêm, theo cảnh sát lên xe. Cô hỗ trợ điều tra, nói hết những gì mình biết, sau đó nhờ họ kiểm tra máu.
Mấy đồng chí công an bảo cô cứ về nghỉ ngơi cho khỏe, khi có kết quả sẽ báo cô sau.
Thư cứ chần chừ trước cửa đồn cảnh sát. Nhìn bốn phương tám hướng, cô không biết mình thuộc về nơi đâu.
“Lên xe đi cô gái.”
Chiếc xe màu bạc lọt vào trong tầm mắt Thư. Nghiêm ấn nút cho cửa kính đẩy xuống, thò đầu ra nhìn cô.
Thư cắn cắn môi hai cái, quyết định tiến về phía chiếc xe. Cô mở cửa ngồi vào ghế lái.
Nghiêm rất ân cần hỏi cô nhiệt độ trong xe đã ổn chưa rồi mới khởi động máy. Anh không nói gì cả, nên cô không biết hai người đang di đâu.
Nghiêm nhìn qua ghế chiếu hậu, chợt bật cười khi thấy sắc mặt của cô.
“Không phải em không có chỗ nào đi sao?”
“Ừm…” Cô thừa nhận, cũng không hỏi vì sao anh biết.
“Em biết em lo cho mẹ mình. Tên Hải kia ăn đủ, nhưng với quan hệ của nhà đó thì chắc chắn sẽ được thả ra sớm thôi.”
“Anh không sợ sao?” Thư chồm lên hỏi người đàn ông. “Anh đánh hắn ta thảm thiết như thế, hắn ta không để yên anh đâu.”
“Hắn không động vào anh được. Nhưng em thì khác đó.”
Khi đánh Hải xong, Nghiêm mới chợt nhớ ra khi mở cửa phòng buồng tắm, trên mặt hắn đầy vết bầm. Mà trên giường còn có vết máu. Ban đầu anh còn ngờ ngợ vết máu đó là của Thư, nên mới tẩn Hải một trận ra trò. Sau đó, anh đã kiểm tra một lượt, trên người cô không có vết thương chảy máu nào. Như vậy thì chỉ có thể là Hải bị thương.
Nghiêm thầm cảm thán, cười cô giống như một con báo nhỏ. Khi bị đe dọa, tất cả thú tính sẽ bộc phát ra. Cô sẵn sàng cắn ngập cổ con mồi.
Nhưng may mà cô là một con báo. Vì phải mạnh mẽ mới sống được trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
“Tôi tất nhiên không cho hắn động vào mình. Phế “gốc rễ” của hắn là tốt nhất, miễn hại cô gái khác.”
“Đúng ý anh lắm.”
Hai người cứ nói chuyện huyên thuyên trên đường đi, cho đến khi Nghiêm rẽ vào một con đường quen thuộc. Cô nhớ ra đây là cổng chung cư Vĩnh Hòa mình từng đến mấy hôm trước.
“Đây là nhà riêng của anh hả? Hôm nọ bọn chúng tìm đến đây rồi mà anh vẫn ở đây sao?”
Nghiêm lái xe thẳng vào khu chung cư, rồi dừng chân trước một ngôi nhà yên tĩnh. Thư theo chân anh xuống xe.
“Lúc tôi hai mươi tuổi dành dụm mua được nó. Nhà tôi ồn ào, nơi này thì bình yên. Mấy tên lâu la kia kệ bọn chúng. Đổi chỗ ở thì người ta cũng tìm được thôi. Không làm gì phải từ bỏ nơi mình sống gần mười năm vì chúng cả.”
“Hai mươi tuổi đã mua được nhà.” Thư tấm tắc. “Hai mươi tuổi tôi vẫn đang đi dạo phố uống trà sữa, lên thư viện.”
“Ở nhà tôi phải thế. Nếu như tôi vô dụng thì đừng hòng đòi được công bằng cho mẹ, thậm chí đến tư cách làm con cháu nhà họ Phùng cũng không có.”
Thư mím môi theo bước Nghiêm, muốn hỏi chuyện của mẹ anh nhưng lại không dám.
“Có hai phòng thừa. Em chọn một đi. Đáng ra định thuê phòng cho em, nhưng nghĩ một thân một mình ở ngoài cũng không ổn. Em ở tạm đây mấy ngày.” Anh sấn tới với dáng vẻ lưu manh: “Nếu như em ngại tôi giở trò vô lại, vậy thì…”
Thư lấy tay ụp lên mặt anh, rồi đẩy ra xa. “Anh có nhìn thấy tên Hải kia đi khòng khòng không?”
“À có chứ. Trong đó cũng có phần của tôi đấy.”
Nghiêm ngồi “nghiêm chỉnh” lại, không trêu chọc cô gái nhỏ nữa. Anh vác túi của cô vào trong phòng.
Tường phòng sơn màu xám, rất giống với phong cách của anh.
“Xem ra trong nhà anh một bóng người phụ nữ cũng không có.”
“Nếu như tôi có bạn gái rồi thì em đừng hòng có cơ hội vào đây.”
“Hử?”
Nghiêm cười cười bỏ qua: “Một lát nữa tôi sẽ nhờ dì Thu quản lý khu nhà mua cho em một chút đồ dùng. Giờ xem như vậy ổn chưa?”
“Rất ổn rồi. Cảm ơn anh.”
Thư thật lòng nói lời cảm ơn. Trước khi Nghiêm ra khỏi phòng, cô chợt hỏi: “Tại sao anh lại biết tôi gặp nguy hiểm vậy?”
Cô rời nhà đi chẳng ai hay trừ người nhà họ Từ, ngay cả bạn bè cũng nói dối vì sợ họ bịn rịn tiễn đưa. Lúc gặp nguy hiểm, cô từng nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết ở đây không ai hay.
Vậy mà Nghiêm xuất hiện, giống như mang lại ánh sáng cho cô.
Anh nhìn cô với dáng vẻ rất trêu ngươi, vừa vuốt cằm vừa nói:
“Muốn nhờ em mua cho mấy ổ bánh mì mang sang. Nào ngờ dây vào em toàn gặp xui xẻo.”
Mặt Minh Thư méo xẹo. Cô cầm lấy cái gối trên giường, đe dọa ném vào người Nghiêm. Anh bật cười ngặt nghẽo, làm động tác đầu hàng rồi đi lùi ra khỏi phòng.
Khi trong nhà chỉ còn một mình, Thư mới ngã vật ra giường và để lộ sự mỏi mệt trên khuôn mặt.
Cô mở chiếc điện thoại vừa lấy lại từ chỗ Nghiêm ra. Thư mục ảnh của cô chỉ có vài cái, trong đó có một tấm chụp từ rất xa xưa rồi.
Bức ảnh chụp hai cô bé đang cầu nguyện trước cổng chùa. Cô bé cao hơn một chút mặc váy hồng, tuổi tầm mười, mười một. Cô bé còn lại thấp hơn cả một cái đầu, cứ bám lấy áo chị mình.
Thư úp tấm ảnh đó vào trong ngực, ấn số.
Bên kia rất nhanh có người nhấc máy, giọng nói của cô ấy thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn:
“Không phải giờ này cô đang ở trên máy bay rồi sao? Gọi cho tôi làm gì hả?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!