Lời Hứa Của Anh - Phần 15: Nấu ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
327


Lời Hứa Của Anh


Phần 15: Nấu ăn


“Không phải giờ này cô đang ở trên máy bay sao? Cô gọi cho tôi làm gì vậy hả?”

Tiếng nói nhỏ nhí của Thy vang lên trong điện thoại. Thư nắm chặt điện thoại trên tay. Các khớp xương gồ lên, thể hiện rằng cô đang rất kiềm chế.

“Chị biết rõ là tôi không thể lên máy bay được mà. Chị còn giả vờ giả vịt gì nữa?”

Giọng Thy chợt vút cao: “Cái gì? Cô có gì nói thẳng, ám chỉ như chẳng có gì hay ho cả.”

Thư không trả lời câu hỏi của chị gái. Cô đưa mắt lên trần nhà, chìm vào trong sự hoài niệm xa xăm. Năm tháng niên thiếu niên nở rộ trước mắt, phảng phất trở đi trở lại ngay trước mắt, nhưng tất cả đã quá đỗi xa vời.

“Năm đó, tại sao chị lại giận tôi thế? Vì giải thưởng dương cầm sao?” Cô chợt hỏi một câu ngoài lề.

“Giờ cô còn nhắc chuyện đó có ích gì đâu? Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không nên ở gần nhau, vậy là kết quả tốt đẹp nhất rồi. Cô ra nước ngoài, tôi sống cuộc sống của tôi, Không ai xâm phạm ai.”

Thy nói một mạch, cho đến khi Thư cắt ngang lời chị ta: “Nhưng em không đi được nữa. Ban nãy em ở chỗ Hải, chồng cũ của chị.”

“Cái gì? Hắn làm gì cô rồi?” Nhã Thy nhảy dựng lên. Sự hoảng hốt của chị ta rất chân thật, không hề giống như đang đóng kịch.

Thư mím môi ra chiều suy nghĩ. Cô quyết định thăm dò thêm: “Sáng nay tôi bị bắt vào khách sạn Diên Vỹ. Chắc chắn chị nghe tên rồi mà. Tôi đã thấy chị ở trong khách sạn. Khi tôi bị hôn mê, chị còn nói chuyện với hắn ta nữa. Từ Nhã Thy, xin chị đừng lôi bộ mặt giả dối này ra tiếp tục lừa tôi có được hay không?”

“Cô điên rồi hả? Sáng nay tôi bị động thai nên đã nhờ chú tài xế chở đi bệnh viện! Lúc chú ấy về nhà còn cam kết đã chở cô đến tận sân bay rồi. Tôi ngất lịm trong phòng cấp cứu, có camera chứng minh. Làm như thế nào mà tôi đến khách sạn để hại cô được?”

Nhã Thy không ngừng thanh minh, rồi hạ giọng xuống: “Thằng khốn đó đã làm gì cô chưa? Làm như thế nào mà cô gặp hắn được?”

Đằng sau câu nói ấy ẩn chứa sự quan tâm quen thuộc, làm Thư cảm thấy gai người. Người như Nhã Thy làm sao có thể quan tâm đến đứa em gái bị vứt bỏ như cô chứ? Thư cảm thấy mình đã thèm khát thèm khát tình thương đến nỗi ảo tưởng rồi.

Cô cảm thấy dac không khai thác được gì nữa, đành phải bỏ lại một câu trước khi cúp máy:

“Tốt nhất chị không liên quan đến chuyện này. Bằng không chị cầu nguyện đi Nhã Thy!”

“Đợi đã…”

Thư không nghe tiếp những câu tiếp theo mà chị gái nói, mà vứt điện thoại sang bên cạnh rồi vùi đầu vào chăn. Cô mở máy tính vừa mượn được ở chỗ Nghiêm lên, đăng nhập vào hòm thư điện tử. Bản kết quả giám định từ cơ quan pháp y đã được gửi đến, còn kèm theo mô tả và hướng dẫn rất chi tiết.

Họ nói không tìm được chất cấm, chất kích thích hay bất cứ loại thuốc nào đó trong cơ thể cô. Mấy hộp cháo kia thì đã bị tẩu tán cùng với hành lý của cô rồi, không tìm thấy nổi, nên không có kết quả giám định.

Minh Thư nhìn màn hình chăm chăm, trước lời khai của Hải: “Vô tình gặp cô ở bên đường nên đưa về chăm sóc. Sau đó say rượu nảy sinh ý đồ xấu.”

Cô gập máy tính lại, không muốn thấy những dòng lảm nhảm kia. Cô đã nhờ Nghiêm liên hệ với bên cảnh sát giao thông để lấy dữ liệu camera. Rồi tất cả những lời nói dối của hắn sẽ bị vạch trần. Muốn bắt được kẻ đứng sau hắn thì không dễ, nhưng ép hắn phải nhận tội bắt cóc chẳng phải là điều khó khăn.

Nhưng rốt cuộc người sai khiến Hải có phải Nhã Thy không? Minh Thư nằm úp mặt xuống giường. Di chứng của của thuốc khiến đầu cô lúc này đây vẫn nặng nề váng vất. Rõ ràng như thế… nhưng cảnh sát lại không tìm thấy dấu vết. Có nghĩa là người đứng sau đã âm mưu từ lâu lắm rồi, hòng loại bỏ mọi khả năng có thể kết tội hắn ta. Hải chỉ là một con tốt thí mạng ngu dốt bị lợi dụng mà thôi.

Nhưng hắn cũng đáng có kết cục này.

Một đêm an bình trôi qua. Sáng dậy, Minh Thư đẩy cửa ra ngoài. Nghiêm đang trứng trước bếp, mặc tạp dề. Khói bốc lên từ cái nồi trước mặt anh nghi ngút, lan tỏa sự ấm áp khắp gian nhà. Cô xoa hai tay vào nhau rồi từ từ tiến lại:

“Anh nấu cái gì đó? Anh biết nấu cơm hả hả?”

“Nấu lẩu.” Nghiêm giơ dao lên nhìn cô: “Tất nhiên, tôi ở một mình mà. Không biết nấu thì ăn gì?”

Trông khuôn mặt anh “nhe nhởn” đến sợ, cùng với con dao nhọn ở trên tay lăm lăm. Thư hết cả hồn, chỉ anh ra chỗ khác: “Anh dọn ra kia đi. Tôi thái rau.”

“Cô đang nghi ngờ khả năng nấu nướng của tôi đúng không? Thế lát nữa ngon quá đừng có ăn nhé.” Nghiêm vẫn nói luôn miệng, không ngừng nghỉ.

“Đầu óc anh đúng là có bệnh. Được rồi anh cứ làm gì thì làm. Tôi không cản nữa. Đừng có cầm nó g.iết tôi là được rồi.”

Thư quẳng gã trai ngang bướng ra khỏi đầu, rồi lấy muôi nêm nếm nước dùng. Khói từ đồ ăn vờn quanh hai người, làm thời gian như dừng lại ở giây phút này. Thư cảm thấy cực kỳ thoải mái, vô lo vô nghĩ như thuở ấu thơ.
Leng keng…

Con dao trên dao Nghiêm chợt rơi xuống đất, suýt chút nữa thì nện vào chân Thư. Cô hốt hoảng nhìn sang, thấy anh đang ôm một bên tay mình, la oai oái.

“Máu! Máu!”

“Trời ơi.” Thư thở dài một hơi rồi cầm lấy tay, đồng thời với bông gạc từ tủ thuốc. “Sao anh hậu đậu quá vậy? Anh còn chê tôi sau này già liên lụy chồng con. Giờ anh như thế thì liên lụy người yêu ngay từ bây giờ đấy.”

Cô lau sạch vết dao trên ta Nghiêm, nhìn có vẻ khá sâu. Cô vừa làm vừa lầu bầu. Nghiêm cũng cúi xuống, chăm chú nhìn cô thổi thổi đầu ngón tay mình. Hơi thở của cô vờn quanh mũi, như len vào trái tim anh.

Chuyện gì thế này? Nghiêm thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, không thể khống chế nối. Cho đến khi cô thôi thổi, lấy urgo dán lại vết thương, vết đỏ trên mặt anh mới tan đi một chút.

“Anh sao vậy?” Thư làm xong ngẩng lên, thấy anh đỏ mặt thì khó hiểu. “Tôi nói đúng rồi hả? Biết ngượng?”

Nghiêm chống chế: “Nhưng giờ tôi chưa có người yêu đâu. Vẫn phải nhờ em đấy. Hai lần.” Anh giơ ngón tay ra: “Phải rồi, lần trước băng bó cho tôi ở eo, em có nhân tiện nhìn lén không đó? Có phải rất vừa ý không? Thực ra để em làm người yêu cũng không tệ, chỉ có điều hơi ngốc.”

Thư một lần nữa bịt cái miệng đang lải nhà lải nhải của người đàn ông lại: “Anh có cầm tinh con chuột không mà cứ rí rích suốt ngày thế?”
Nghiêm thấy vậy liền cười không nói gì nữa, im lặng xem cô bày biện đồ ăn ra cái bàn. Cô xị mặt xuống, còn không ngừng càm nhàm.

“Lần đầu tiên tôi thấy có người muốn ăn lẩu buổi sáng. Thật là… may mà hôm nay tôi có tiết muộn.”

Nghiêm xoa xoa cằm, thấy cô rất giống một bà cụ về già, nghiêm khắc khó tính với gia đình.
Không cần biết cảm giác vừa nãy nảy sinh là cái gì, chỉ biết rằng anh rất trân trọng thời khắc này. Cả hai đều vui vẻ, bỏ hết lại sóng gió ngoài kia. Trong ngôi nhà này, anh bảo bọc cô an toàn.

Nhưng khoảnh khắc này không kéo dài bao lâu. Khi hai người ăn sáng xong, cửa nhà Nghiêm bỗng nhiên có tiếng chuông cửa. Hai người nhìn nhau:

“Bạn của anh à?”

“Không phải. Cậu ta đến thì phải nói trước, hơn nữa giờ cậu ta còn chưa dậy đâu.”

“Xem ra chỗ này của anh cũng chẳng an toàn gì cả.”

“Đổi chỗ hơi mệt, làm quen đi.”

Nghiêm nói vài câu rồi đứng dậy ra mở cửa. Khi trở vào, anh mang theo một người mà Thư vô cùng quen thuộc. Cô thu lại vẻ tươi cười, máy móc chào.

“Bố.”

Ông Nhâm lướt qua Nghiêm như một cơn gió, đứng trước Thư nhưng chẳng dám đưa tay ra, chỉ im lặng nhìn cô một lượt.

“Con có bị thương ở đâu không? Sao gặp chuyện nguy hiểm như thế mà không nói cho người trong nhà. Mẹ con biết tin khóc cạn nước mắt đấy con biết không?”

“Cho nên con gọi điện báo mẹ rồi. Con không sao cả, chỉ hơi hoảng sợ một chút thôi. Nhưng xin lỗi bố vì hợp đồng kia không thực hiện được nữa. Tuy nhiên nó thuộc về trường hợp bất khả kháng. Việc ly hôn đã giải quyết xong rồi. Con sẽ không hoàn trả lại…”

“Con nói gì vậy hả? Con nghĩ bố đến đây là để đòi tiền của con sao?”

Minh Thư ngậm miệng lại, ngăn lại những gì muốn nói ra. Quả thực cô nghĩ rằng ông đến đây để thuyết phục mình ra nước ngoài một lần nữa.

Ông Nhâm nhìn Minh Thư thở dài. Cô không hiểu trong sự bất lực ấy hàm chứa cảm xúc gì? Và thường ngày, khi đối diện với đứa con gái không nên tồn tại trên đời này là mình, ông đang mong muốn điều gì? Cô cũng không biết nốt. Tức giận, hay là…

Rồi ông chợt quay sang nói với Nghiêm: “Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút, giám đốc Nghiêm.”
***
Thêm một chương nhỏ vui vẻ để thể hiện sự ấm áp giữa hai người, cũng là cơ hội để anh Nghiêm rung rinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN