Lời Hứa Cuối Cùng
Chương 1: Đằng Sau Nét Mặt Lạnh Lùng
Làn
gió mát khẽ đi qua làm chiếc chuông gió treo trên khung cửa sổ reo lên một khúc
nhạc nhẹ nhàng hòa vào mùi hương thoang thoảng của cánh hoa Trúc Doanh được đặt
cẩn thận trong chậu sứ sạch sẽ ngoài sân, mùi hương phản phất khắp nơi tạo nên cảm
giác thổi mái, dễ chịu đặc trưng của buổi sáng trong lành.
Tôi
bước ra trước sân nhà, dang rộng hai cánh tay, hưởng thụ bầu không khí mát mẽ của buổi sáng này.
Từ
nhà bên cạnh, ai đó bắt lên một bản nhạc, giai điệu nghe cũng hay, nhưng hơi
sến, tôi nghe một được một đoạn như thế này:
…
Nỗi
đau chưa kịp ngủ quên thì em đã bước chung đường.
Cùng người ta khi đi kề vai tay nắm
vai ôm.
Tình yêu đâu phải muốn là có mà thời
gian vừa đó.
Phải
chăng anh yêu em đã lặng thầm lừa dối.
Nào ai đã một lần được yêu được nắm
lấy trọn vòng tay.
Được gần bên trao yêu thương bước đi
chung vòng tay ấy.
Từ khi có em bên đời anh chỉ mong đúng
nghĩa một tình yêu.
Cớ
sao trái tim em vẫn không dành trọn cho anh.
(Một
Tình Yêu Đúng Nghĩa- Hồ Quang Hiếu)
…
Bài
hát có thể gọi là rất hay, thế nhưng tôi vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó, thật
có tình cảm đó sao, có một người si tình đến thế sao, tôi còn quá trẻ để hiểu
được. Tình yêu chân thành gì chứ? Không hề tồn tại đâu.
Tôi chỉ mới ngồi xuống băng ghế một lúc thì….
“Bing
dong… bing dong…”
Tôi
mở cửa ra.
“Xin
chào!”
Cô
thếm này nói tiếng “cưng cứng”, chắc là người nước ngoài rồi. Tôi gật đầu chào
lại.
“Ông
chủ Trần Thành, thuê tôi đến đây để giúp việc nhà!” Cô cười cười.
“Cô
vào nhà đi.”
Tôi
đóng cửa lại.
“Cô
tên gì?”
“Dạ,
tôi tên là Hoa.”
“Nghe
cô nói chuyện, chắc chỉ mới học tiếng việt.”
Cô Hoa gật đầu, nói rằng bố cô là người Hong kong
còn mẹ là người Việt, từ nhỏ đã theo bố sang bên đó sinh sống đến khi bố mất, cô
cùng mẹ về Việt Nam, cô còn nói rằng cô biết đến Tiếng Việt tất cả đều là nhờ mẹ
cô dạy, nhắc đến mẹ, mắt cô Hoa đẫm buồn.
“Cô
sao vậy?”
“Mẹ
tôi mất rồi.” Nói đến đây nước mắt cô lăn dài, tôi liền nói xin lỗi vì đã nhắc
đến chuyện buồn của cô, một lúc sau cô mới mỉm cười trở lại.
“Bây
giờ, cô có thể bắt đầu công việc của mình.”
Cô
Hoa rất nhanh nhạy liền “dạ” rồi chạy vào bếp. Trước khi cô chưa đến mọi việc
trong nhà đều do tôi làm, món ăn thì cũng làm xoàng xoàng, lắm láp cho qua bửa.
Cô
chỉ vừa mới vào thôi mà trên mặt bàn đều sáng bóng, mọi thứ đều ngăn nắp, gọn
gàng, cho thấy cô là người có kinh nghiệm lâu năm. Trông cô khoảng 35, 36 tuổi,
nghe đâu cô bị chồng bỏ rơi rồi ông ấy cưới vợ khác vì cô không thể sinh con,
cuộc đời của cô thực sự quá bất hạnh nhưng lúc nào trên gương mặt ấy cũng chứa đầy
nụ cười, cô vẫn còn yêu đời, vẫn còn thấy rằng cuộc đời này còn những thứ làm
ta đáng phải cố sống. Tôi rất ngưỡng mộ cô, thực sự rất ngưỡng mộ.
Tôi
bảo cô ở lại đây giống như người ở và cô cũng đồng ý.
“Sao
từ khi đến đây làm cho đến giờ, không thấy cậu chủ cười dù chỉ một lần.” Cô
nhìn tôi thắc mắc.
“Cười
làm gì? Cô có gì đáng cười à?” Tôi hỏi ngược lại làm cô “đơ” mặt ra.
Thật
ra, tôi đã đến bác sĩ, ông ấy nói là tôi bị chứng bệnh mất khả năng biểu lộ cảm
xúc sắc mặt, tôi không biết nữa, tôi cũng rất muốn cười nhưng không tài nào làm
được. Ai ai cũng nói tôi lúc nào cũng lạnh lùng, hờ hợt nên vì thế tôi không có
nhiều bạn bè, chỉ có duy nhất một thằng bạn thân từ nhỏ, tên Thanh Phong, đôi
khi nó lên cơn nói với tôi rằng:
“Xin
mày đó, buồn vui gì mày cũng đưa ra bộ mặt này, nhiều lúc tao còn tưởng mày
giận gì tao nữa.”
“Mày
cứ giỏi hoang tưởng, cười làm gì? Tao ghét cay ghét đắng ‘nụ cười’, nó thật quá
giả tạo và hờ hững và tao cũng không bao giờ cười nữa.”
Tôi
đã nói đến mức này mà nó còn nói là bộ tôi hận ai lắm vậy, con gái mà gặp tôi
chắc chắn sẽ bỏ chạy mất dép. Thật là đầu óc nông cạn.
Mày
nói đúng rồi đấy, tao hận ông ấy lắm, chính ông ấy đã hại chết mẹ tao, chắc giờ
này ông hạnh phúc lắm, có vợ con êm ấm, còn thằng con của ông ở đây ông có màng
đến không?, à thì có, ngôi biệt thự này chính ông đã mua cho tôi và cô giúp
việc là ông đã thuê cho tôi mấy ngày nay, và còn tiền bạc, tiền đóng học phí,
tiền học thêm, tiền cho nhà trường, tiền sinh hoạt hằng ngày. Thế nhưng còn
ông, ông ở đâu, mà thôi ông yên tâm, tôi sống rất tốt, tôi cũng không muốn gặp
mặt ông nữa, tốt nhất là hãy đi thật xa
khỏi tầm nhìn của tôi.
“Ê…
mày đang nghĩ gì đó? Nhìn ngơ ngơ ngác ngác làm sao ấy, tao nói chuyện với cái
đầu gối còn hay hơn nói chuyện với mày.”
“À…
không có gì!”
“Lại
không có gì…tao thấy mày đang rất có gì đấy.” Nó nhìn tôi cười khà khà đắc ý.
“Mày
bị bệnh hoang tưởng à?… thôi để con vô chuẩn bị đồ đi học nữa, trễ bây giờ.”
“Ờ…
ờ.”
Giờ nhìn nó
ngáo ngáo giống như thằng khùng.
ÛíÛ
Chiếc xe hơi lao tới phía trước, dường như được
quay nhanh, hai chàng hotboy bước ra, đó không ai khác chính là tôi và thằng Phong.
Tôi với nó bước vào trường đám con gái ngơ ngác nhìn
chúng tôi, nhiều đứa còn “chảy” cả nước bọt, giống như đang gặp ca sĩ hay diễn
viên nỗi tiếng ở hàn quốc vậy.
Cảnh vật như được quay chầm chậm.
“Woa… đẹp trai quá… nhìn họ đẹp trai quá cậu nhỉ!” Có
con nhỏ tóc thắc bím kéo tay con nhỏ bạn kế bên dường như đang bị “đơ như cây
cơ”, đó là những gì mà tôi đã vô tình nghe được, ai nhìn cũng nói tôi với nó là
hai anh em song sinh, “tốt mã quá!”
Cái thằng bệnh hoang tưởng cứ cười cười đá lông
nheo đáp lại bọn họ còn tôi thì vẫn bình thản mà bước đi, không buồn quan tâm
đến làm chi cho mệt.
“Chúng nó nhìn mày tưởng đâu nhìn thấy sinh vật lạ
đấy!” Tôi với nó là bạn thân nên cũng hay nói shock nó.
“Ồ, đúng rồi, mày đi kế tao chắc mày cũng không
phải sinh vật bình thường đâu nhỉ?” Nó cũng shock lại, tôi ắm ức nhưng không
phán lại được câu nào. Tuy nói thế nhưng thực ra nó cũng có tướng, cũng đáng
làm hotboy.
Tôi bước vào lớp sau nó.
Trong lớp vẫn bình thường, đám bạn nhìn mặt ai nấy
đều “ngáo” như nhau, lâu lâu liếc qua nhìn làm người ta cảm thấy khó chịu.
Cũng cuối năm rồi, chủ yếu là vô chơi với chơi
thôi.
Không!
Đó chỉ đối với mấy đứa kia thôi, còn tôi đang bù đầu
ôn lại bài vở để còn thi tuyển sinh nữa, nghe nói đề năm nay cho khó lắm, có
chút lo lắng, trong lòng cứ bồn chồn làm sao ấy, không biết có xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn không nữa.
“Cậu thi vào trường nào dậy?” Là Đồng Đồng chứ
không ai, con nhỏ bà tám đó ngồi phía trước tôi, quay xuống hỏi.
“Nam
Du.”
“Nghe nói trường đó lấy điểm cao lắm!” Hình như con
nhỏ nhiều chuyện này chợt nhớ ra điều gì đó, “à, cậu học giỏi nhất khối mà lo
gì không vào được trường đó.”
“IM GIÙM, cứ giỏi lôi thôi.” Tôi quát lớn, đúng là
chúa nhiều chuyện, người ta đang học bài mà cứ lảm nhảm, rí rít bên tai thì làm
sao người ta học với chả hành được. “chán ghê!”
Con nhỏ “quê” ra mặt, nhưng còn lầm bầm trong
miệng: “Đẹp trai mà hung dữ quá, người ta quan tâm một chút mà cũng hông cho.”
Ôi giời! mất “ụa” quá! tôi làm sao thì kệ tôi chẳng
cần cô quan tâm nhá, cú một cái vô đầu bây giờ.
Cô
chủ nhiệm bước vào lớp.
Cả
lớp im bật.
“Các
em ghi tên trường mình định thi và kí tên vào tờ giấy này giúp cô nhé!” Cô Dung
cố ý kéo dài chữ “nhé” ra làm cả lớp nỗi da gà hết. Sao hôm nay cô hiền thế?
Cô
truyền tấm giấy xuống, ”lớp chúng ta có bạn nào định vào trường Nam Du không?” Gần
tổng kết năm học, cô sẽ xa học sinh của mình, chắc cô buồn lắm.
“Mụ.”
nhiều chuyện có cơ hội bọc phát cơ bệnh, liền giơ tay lên mà tru:
“Có,
có cô ơi! Bạn Thiện Ân đấy cô!” Vừa dứt câu, lớp im bật, lặng yên rùng rợn.
Ai mượn vậy, cái thứ nhiều chuyện nhìn
là không ưa nỗi chổ nào hết.
“Thiện
Ân thi vào trường đó, đúng rồi, cố gắng nhé em!” Tôi nhìn cô gật đầu.
Thật
ra cả lớp đang ngạc nhiên, vì trong khối ít ai dám thi vô trường đó lắm.
Cái thằng
bệnh hoang tưởng làm gì nhìn tôi bằng cặp mắt đó thế, chắc có ý đồ gì đây.
Tôi thử
liếc nhìn vào tờ giấy mà nó đang ghi…
Trời!
Nó cũng thi chung trường với tôi, tôi dụi dụi mắt
nhìn lại lần nữa, hai chữ “Nam Du” rành rành còn nhầm vào đâu được.
Làm ơn đi mày định ám tao tiếp à, mày có biết tao
thi vào trường đó để làm gì không? Tại tao muốn sống một cuộc sống mới, không
muốn nhìn thấy bất kì người quen nào với tao nữa, tao muốn sống ở nơi không ai
biết gì đến tao hết, tao xin mày đấy, tao chán lắm rồi.
À, mày quên rằng với học lực của mày thì có nằm mơ
mày cũng không thể vào nỗi hay sao?… Đúng là thằng bệnh hoang tưởng, tôi
không phải xem thường nó nhưng thật sự là vậy, ai mà có “phước” xem được phiếu
điểm của nó thì cũng đều phải há hóc lên mà kinh ngạc.
“Tao cũng mang danh hotboy giống mày mà, học ba cái
trường tèn tèn mặt mũi tao để ở đâu?” đúng là đồ ăn theo, nói vậy cũng nói được,
nó lại cười cười làm tôi thêm lo lắng.
“Tao xin mà đó, giúp tao thi đậu vô trường đó đi…”
“Mày tối này lo tán gái, có học đến chết cũng không
đậu nỗi đâu, với lại thân tao còn lo không xong nữa đây này.”
Hết đi nhờ xe, lại còn bắt mình tốn thời gian ôn
bài giúp nó… hai chữ hotboy đó đâu phải tao ban cho mày đâu mà nhờ với chẳng
vả, không biết mày là bạn tao hay là ông nội tao nữa.
“Tao xin mày thật đó, có gì tao nhường mày vài em
nha!”
“Mày làm như tao thèm lắm vậy… mày nghĩ chỉ có mày mới
biết tán gái sao, chẳng qua là tao không bận tâm vào việc đó thôi.” Tôi hơi
bực, “mệt mày quá, mày có chăm thì mới mong tao chỉ… vậy đi” Dứt câu tôi liền
đi ra ngoài.
“Cô cho em ra ngoài một lát.” Không như mấy lần
trước, cô gật đầu đồng ý, chẳng qua là tôi thấy trong này ngột ngạt quá, tôi
muốn ra ngoài để đổi không khí, hít thở không khí trong lành cho thổi mái thì
mới ôn tiếp được.
“Thiện Ân, em thi vào trường nào vậy?” Cô Tuyết
không biết từ khi nào, đứng phía sau tôi, đặt tay lên vai tôi hỏi. Câu hỏi này
không biết bao nhiêu người hỏi rồi riết cũng nhàm.
“Dạ… Trường Nam Du cô ạ!”
“Giỏi ta, cố
được điểm cao nha trò, cô tin em sẽ làm được mà!“ Cô xoa đầu tôi trìu mến, tôi
thì muốn chạy đi thi liền rồi đưa cho cô phiếu điểm, để cô vui lòng, cô Tuyết là
người cô mà tôi tôn trọng nhất, nói thật cô cũng rất thương tôi và quan tâm tới
tôi, cô giống như người mẹ của tôi vậy. Tôi và cô trò chuyện với nhau rất nhiều
điều, cô luôn chỉ bảo tận tình những điều tôi thắc mắc trong cuộc sống, khi rời
khỏi trường này chắc tôi sẽ nhớ cô lắm!
Tan học.
Tôi lên xe về
như mọi ngày, buổi chiều trời trong xanh gió thổi dìu dịu, nhìn ra cửa xe,
những cụ già đi bộ chuyện trò xôn xao, vài đứa con nít cười giởn nô đùa với
nhau rất náo nhiệt, nụ cười ngây thơ, trong sáng, vô tư làm tôi bất chợt cười
theo từ lúc nào không hay.
Đường thưa dần,
người qua lại cũng ít đi.
Mưa…
Không biết là vô
tình hay cố ý.
Lúc nãy trời
trong lành, êm dịu lắm, ánh nắng vẫn còn mà.
Một giọt.
Hai giọt.
Ba giọt.
Ào… mưa như trút nước, dữ dội, ngày một tầm tã.
Nhìn ra ngoài, có một cậu bé mang cặp sách trông
rất dễ thương, vắt chân lên cổ mà chạy về nhà, thân hình của cậu bé giờ đã ướt
sũng, mưa không ngớt, bầu trời xám đen hun hút.
Xe chạy qua mặt cậu bé một cái vèo.
…
Bầu
trời mùa thu mát mẻ, trong xanh, bỗng chốc mây đen đua nhau kéo đến, những hạt
mưa tí tách rơi. Thiện Ân đang trên đường đi học về gặp phải cảnh trời mưa này,
trong lòng cứ rủa thầm vì dự báo thời tiết nói hôm nay trời đẹp lắm nên cậu
không hề mang theo gì để che, cậu phải cố vắt chân lên cổ mà chạy về nhà vì
không muốn dằm mưa rồi lại bị cảm, như vậy mẹ sẽ rất lo lắng.
Về
đến nhà, Thiện Ân định mở cửa, một cảm giác bất an đột nhiên dâng lên trong
lòng cậu, hít một hơi thật sâu, cậu mở cánh cửa ra. Hình ảnh trước mắt làm cậu
say sẩm mặt mày. Mẹ cậu đang quỳ dưới nền gạch, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt cầu
xin người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa, người đó không ai khác là ba cậu,
đứng kế bên là một người phụ nữ xinh đẹp đang quấn lấy tay ông mà cười đắc ý.
“Trần
Thành… tôi xin anh, làm ơn nghĩ tới tình cảm của chúng ta bao năm qua vì… vì
con chúng ta vì gia đình này, anh… anh
hãy suy nghĩ kĩ lại đi mà.” Lâm Tâm Minh – mẹ cậu, đang quỳ xuống cầu xin trong tuyệt
vọng, giọng bà run run, bà yêu ông ta, yêu cái gia đình này, chỉ cần ông ta bỏ
người phụ nữ kia mà quay về thì bà có thể tha thứ tất cả.
Nhưng
Trần Thành, ông ta không màng đến những điều bà đang nói, ánh mắt lạnh lùng đến
đáng sợ, vứt tờ giấy có ghi ba chữ to to, chỉ ba chữ thôi có thể làm gia đình
này tan rã, nỗi đau giằng xé trong lòng được đề với ý nghĩa đau đớn tột cùng, “Đơn
Ly Hôn”
“Tôi
ký xong rồi, chỉ cần cô ký vào nữa thì chúng ta có thể ra tòa, tôi sẽ cho cô
một số tiền có thể sống an nhàn suốt đời, còn thằng bé Thiện Ân, tôi sẽ nuôi
nó, cô khỏi phải lo đến.”
Bà
không còn khóc nữa, mà hét toáng lên rồi chạy lại ôm con mình, “KHÔNG… không
Thiện Ân nó là con của tôi.”
Còn
Thiện Ân nãy giờ cậu chỉ biết đứng chết trân, cái cảnh này đối với một đứa bé
10 tuổi như cậu, thật là ngoài sức tưởng tượng, cậu mấp máy lên tiếng:
“Bố,
mẹ có chuyện gì vậy? Cái cô ngồi kế bố là ai?”
“Thiện
Ân, từ nay chúng ta sẽ sống với nhau, con cứ gọi cô ấy là mẹ” Ông nói với giọng
trầm ấm.
“Thế
còn mẹ thì sao?”
“Bố,
mẹ sẽ ly hôn, mẹ con sẽ đến nơi khác ở.”
“Rầm…”
Bên ngoài có tiếng sấm vang trời, sáng rực, xé rách cả một bầu trời đen mịch.
Mọi
thứ như sụp đổ, bố mẹ sẽ ly hôn, chỉ vì người phụ nữ xa lạ kia mà đã khiến gia
đình hạnh phúc bỗng chóc tan biến, đột nhiên Lâm Tâm Minh buông tay cậu ra,
trên gương mặt đầy vẻ đau khổ tuyệt vọng, nước mắt tuôn rơi mãi cứ thế không
ngừng, bà mở cửa lao thẳng ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa tầm tã.
“Kít…
kít… kéc…”
“Rầm…”
Một
loạt âm thanh chói tai vang lên, cậu hoảng hốt chạy ra đường xem, kế đó là bố
cậu và người phụ nữ kia. Trước mắt cậu là người mẹ mà cậu yêu thương nhất đang
nằm bất động bên vũng máu đỏ tươi, cách chiếc xe chừng 3 mét. Nước mưa rơi vào
mặt bà hòa vào nước mắt từng giọt, từng giọt rơi chầm chầm xuongs mặt đường,
vũng máu đỏ tươi dần được lan rộng ra, nhạt dần, nhạt dần. Mắt bà vẫn còn mở,
gương mặt lạnh tanh, gió thổi buốt giá, nhưng có ai biết được tim bà đã ngừng
đập, hơi thở cũng chẳng còn.
Bà
đã chết.
Mẹ
cậu đã chết, chết một cách tức tưởi.
Mưa
nhạt đi, người đi đường cũng thưa dần.
Hôm
ấy, tang lễ được cử hành, ánh mắt Thiện Ân lạnh lùng nhìn chăm chăm người đàn
ông được gọi là bố từ khi mới chào đời kia và người phụ nữ xa lạ mà ông bắt
phải gọi là “mẹ”ấy.
Chính
họ, tất cả là tại họ, họ đáng phải chết chứ không phải mẹ cậu, sao lại đối xử
với mẹ cậu như thế.
Bao
nỗi căm hờn đều dồn về ánh mắt đó.
Hận.
Hận
một nỗi không thể đấm vào mặt hai người họ vài cái để họ biết được cái mùi vị
đau đớn như cậu bây giờ.
Trên
gương mặt của họ không những không ăn năng mà còn cười, nụ cười thật đáng chết,
họ không phải là con người, họ là quái vật.
Ánh
nắng rọi vào nhà, trước thanh thiên bạch nhật có hai kẻ đã nhẫn tâm hại chết
một mạng người.
Gió
thổi ùa đến như trút bao tức tối, phản phất mùi hương khói nhang, mong sẽ có
người biết được nỗi khổ của bà, bà đang cười, bức hình được đặt trước bàn thờ
thật sự rất đẹp, đẹp nhất trần đời.
Cậu
ngước lên nhìn tấm ảnh của mẹ, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt nhợt nhạt, lạnh như
băng.
Chợt,
sống mũi lại cay cay.
Đau
khổ
Mất
mác
Tuyệt
vọng
Cay
đắng
Thù
hận.
Tất
cả liên tiếp kéo đến như một trận bão.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!