…
Cô
gái đứng dưới mặt đất, bỗng nhiên trên trời một luồngg sáng rọi chiếu thẳng
xuống người cô gái nhỏ bé, yếu đuối, ánh sáng long lanh vàng óng ấy dần hút cô
lên, từ từ, nhè nhẹ, êm dịu.
Mắt
cô gái bắt đầu ươn ướt.
“Không,
em không đi đâu mà!” Cô gái lắc đầu, cắn chặt chiếc môi, nước mắt chảy dài
xuống miệng. Ở dưới chàng trai nhìn thẳng vào mắt cô, cũng không ngừng đau đớn.
“Anh
nhất định sẽ đến tìm em…” Hai đôi tay đã buông lìa, nước mắt không vì đó mà
ngừng rơi, nó không thể dứt được.
“Không…
Thiện Ân… Thiện… Ân.”
…
Tôi giật mình thức dậy, thì ra đó chỉ là một giấc
mơ, một cơn ác mộng hãi hùng, khuôn mặt của người đó lại hiện lên trong đầu
tôi, cảnh đó rất thật, giống như tôi đã trải qua một lần trong đời, nhưng nghĩ
mãi chẳng hiểu được.
Tôi
lấy tay lên lau khóe mắt rồi chìa tay ra phía trước nhìn ngơ ngác:
“Đây là nước mắt… tôi đã khóc sao?”
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, bây giờ mới
5 giờ sáng, bước ra vệ sinh cá nhân, xong cũng gần 5 giờ 30, trời hừng sáng rất
nhanh.
Tôi ra ngoài sân vườn hít thở bầu không
khí trong lành như mọi khi, vẫn là tiếng chuông gió, mùi hương thơm dìu dịu của
những cánh hoa Trúc Doanh trồng trước nhà,
rất quen thuộc, trông giống như một cõi thần tiên, quên đi mọi buồn
phiền, lo âu, tất cả sẽ tan biến đi hết. Nhìn vào giang bếp, cô Hoa đang chuẩn
bị làm đồ ăn sáng cho tôi, chắc cô đã đi chợ từ rất sớm.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế trước sân nhà
đọc sách, người ta thường nói, đọc sách vào buổi sáng rất tốt, lúc đó đầu óc
chưa bị pha tạp bởi những thứ xung quanh, dể dàng tận hưởng những lợi ích mà
cuốn sách muốn gởi gắm. Như mọi khi, tôi thả lòng mình theo từng trang sách.
Lại có tiếng động làm tôi phải thu hồn
mình về…” Bing dong… bing dong…”
Ngoài cửa có tiếng bấm chuông, tôi
chán nản bỏ quyển sách trên tay xuống ghế, ra mở cửa, có lẽ là bố đến thăm để
xem tôi sống ra sao đây, cánh cửa cổng dần được mở toang, một luồngg sáng ập
vào, tôi đang híp mắt lại…
Đứng trước mặt là một người đàn
ông cao to mặc trên người bộ vest đen, ông ta vừa cười, vừa nói :
“Thưa
thiếu gia, chủ tịch đang bận họp nên nhờ tôi đến thăm cậu, dạo này cậu khỏe
chứ? Có cần gì không?” Một luồng câu hỏi cộng với cặp mắt của ông ta nhướng
nhướng làm tôi càng bực tức.
“Tôi
vẫn khỏe, cám ơn ông đã hỏi thăm, cần gì tôi sẽ gọi cho ông ấy…”
“Vậy
đây là tiền tháng này, chủ tịch nhờ tôi đưa cậu, tôi đi đây!” Ông ta lịch sự
đưa tiền rồi cúi đầu chào ra về.
Cánh
cửa được tôi đóng sập lại một cái “rầm.”
Ngồi trên ghế sofa mà trong lòng
thấy rất khó chịu, gói tiền đẹp nhỉ, ha ha, đẹp, tuyệt lắm, đúng rồi, ông bận
lắm, bận ở bên bà ta với đứa con gái cưng chứ gì? Ôi, thật đáng tức cười, ha
ha.
+++
Tôi vào trong thay quần áo, mặc trên người bộ
đồ thể thao, chiếc áo có màu trắng viền đen, đối với màu tôi thích nhất màu
trắng, màu của sự an nghỉ, màu của sự ra đi, khi mặc vào cảm thấy thổi mái lạ
thường, đèo lên chiếc xe đạp xanh dương cực cute, gió thì thổi ngược về phía
sau còn tôi lại chạy mạnh nhanh về phía trước, sản khoái.
“Rầm.”
Có
một cô gái từ đâu trong hẻm tông thẳng tới làm tôi và cô ấy “hun nhau” giữa
đường, tôi ngã lăn ra, còn cô ấy thì cố sức ngồi bật dậy, bây giờ tôi mới nhìn
rõ được mặt cô ấy, khá xinh không đến nỗi nào. Cảm thấy bực tức nên liền quát
một câu làm cô ấy cứng họng:
“Chạy
xe kiểu gì vậy hả?” Tôi trừng mắt lên nhìn đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống
cô ấy, chắc cô gái cũng cảm thấy sợ.
“Mình..
mình… xin…” Cô ấy đang định nói xin lỗi tôi, tôi lại càng không màng đến, phớt
lời:
“Mình
mình cái dóng gì? Chạy xe thì phải biết nhìn trước nhìn sau chứ, may là gặp phải
tôi, nếu là người khác thì người ta không để yên cho đâu, liệu hồn.” Tôi nói
xong liền phóng mình lên xe chạy đi để cô ấy ở lại trong khi đó tôi vẩn còn
đang cằn nhằn, “sáng sớm đã gặp xui xẻo!”, tôi không hiểu nữa, nhiều lúc tôi
hay cáu gắt dù người ta chưa động chạm gì tới tôi huống hồ gì cô ấy lại làm tôi
“té” một cú đau như thế !
“Hình
như mình đã hơi quá! đây là trong hẻm mà, khi cô ấy chạy tới thì đâu thấy mình
đâu, tại mình không cẩn thận.
Không
biết cô ấy có làm sao không, lúc trước khi đi tôi có quan sát, dưới đầu gối cô
ấy bị sưng ngáy lên và rướm máu, nhưng thôi kệ, cũng may là mình không bị
thương, đúng là lũ con gái mềm yếu ngã có chút đã chảy máu.
Quả
thật hôm nay là một ngày đen kinh khủng.
Vào
chiều.
Như thường ngày, vào khoảng giờ này là lúc tôi tan
học, học hè vì phải chuẩn bị kiến thức kĩ càng để đi thi tuyển sinh nữa.
Buổi chiều, trời còn ửng nắng, những tia nắng yếu
ớt rọi xuống, sắp tắt dần.
Tôi bước vào xe.
“Chút chú dừng lại chổ cửa hàng
hoa.” Tôi nói với chú tài xế.
“Vâng,
cửa hàng Mai Quân nhé cậu chủ, nghe nói nơi đó bán nhiều loại hoa đẹp và chất
lượng lắm.” Ông nịnh khéo.
“…” Tôi chỉ gật đầu cho qua
chuyện, tôi định mua tặng cô Hoa vì nay là ngày của phụ nữ.
Bước vào trong shop
hoa, gặp một dì cũng đứng tuổi trong cửa hàng :
“Lấy cho cháu một bó hoa Du Du
ạ!” Cô Hoa rất thích loại hoa này vì cô nói nó tượng trưng cho sự vĩnh
hằng, trong trắng và thanh cao, giống như con người của cô, thật sự rất thanh
cao.
“Có ngay, cháu đợi chút nhé!” Dì bán
hoa vào trong lấy, còn tôi đứng đó quan sát xung quanh, trong shop hoa này to
nhỉ, nhiều người đến lựa hoa quá, có rất nhiều loại hoa, tất cả đều tươi mới,
chắc ở đây bán hoa như một nghề chính để kiếm sống nên mới đầu tư nhiều đến
vậy!
Dì
bán hoa nhẹ nhàng đưa bó hoa cho tôi, mùi hương ngào ngạt phất lên hừng hực vào
song mũi, tôi đưa tiền và chào cô ra về.
Tôi phải đi bộ để trở lại nơi
đậu xe vì trong đây là một con hẻm nên xe hơi không thể vào được, đi được
khoảng đường, mọi thứ xung quanh dường như rất xa lạ với tôi, có vài cô thếm
trẻ tuối ở trong nhà khi tôi đi ngang cũng không ngừng nhìn tôi cho đến khi khuất
bóng, không khí ở đây rất tươi mát, sạch sẽ, cây cối hai bên đường tươi xanh
mơn mởn, có vài cặp cụ già đầu tóc bạc phơi nắm tay nhau đi dạo vào chiều, nhìn
ai cũng vui vẻ, đám con nít chơi nhảy lò cò thật náo nhiệt. Tôi cằm trên tay bó
hoa Du Du, ngửi mùi hương của nó, rất thơm, rất tinh khiết, lan tỏa khắp nơi,
cảm giác rất tuyệt.
Sắp ra được ngoài lộ lớn thì phía đường bên
kia tôi bắt gặp cô gái lúc sáng. Cô ấy ngồi trên chiếc xích đu mà ngân nga một
bài hát nào đó trông rất hân say.
Tôi liền đi lại với ý nghĩ nói
lời xin lỗi cô ấy về chuyện lúc sáng, con gái phải biết tôn trọng chứ sao lại
cư xử thô lỗ như vậy, tôi hơi hối hận, vả lại hôm nay là ngày của phụ nữ nữa
mà, chắc không sao đâu. Tôi bước chân thật nhanh giống như sợ cô sẽ bỏ chạy vì
sợ tôi, nên tôi liền giơ tay lên ra hiệu cho cô ấy biết sự tồn tại của tôi ở
bên này nhưng nào ngờ cô chẳng tỏ ra thái độ nào, cô vẫn đang khe khẽ cười vui
vẻ ngây thơ mà không để ý gì đến mọi thứ xung quanh.
Khoảng
cách ấy rất gần chỉ cần vài mét nữa thôi.
Tôi đang đi lại phía cô, gương mặt
này rất quen thuộc, quen lắm, mà tôi lúc sáng không nhận ra, cô gợi cho tôi cảm
giác gần gũi với mọi người, tôi muốn trở về với con người thật của mình.
“Rầm.”
Âm
thanh không biết từ đâu phát đến làm kinh thiên động địa.
Chưa
kịp hành động thì bất thình lình từ phía xa xa một chiếc xe tải tông thẳng tới.
Thật
là, ai lại không cẩn thận gì hết, đi đường phải biết nhìn trước nhìn sau chứ?
Á…
Tôi
ngã lăn ra nền đất như một cú trời giáng, là tôi, là chính tôi sao?
Những cái hoa văng tung tóe.
Mùi hương của hoa Du Du vẫn còn loáng thoáng nơi đâu đó,
thơm ngát.
Mọi người đi đường bắt đầu bao vây
xung quanh, ra bộ mặt hốt
hoảng,
có điều gì đó ngoài dự định đã đến với vận tốc kinh khủng đến rợn
người.
Tôi có cảm giác mình nhẹ bưng, giống như tôi sắp bay, tôi
vẫn còn nghe văng vẳng trong đầu những lời nói ồn ào, tôi muốn mở mắt ra nhưng
tôi có còn sức lực nữa đâu.
Có một cơn gió thổi tới làm chiếc lá trước mắt tôi phải
bay đi đâu đó mà tôi không hề thấy nó nữa, tôi đang nằm dưới mặt đất, cảnh vật
lờ mờ, lấp lửng, những con người đó đang nhìn tôi trợn trừng mắt lên, họ thật
đáng sợ nhưng dường như tất cả đã được sắp đặt cả rồi.
Bầu trời dần dần
xầm tối lại.
Giờ tôi mệt mỏi lắm, cơ thể tôi không còn chút sức nào nữa,
tôi muốn ngủ một giấc thật say.
Nhưng Không.
Không được.
Tôi phải mạnh mẽ lên để chống trả lại những nghiệt ngã này
chứ? Tôi đứng bật dậy mà chạy thật nhanh về một phía nào đó, có một luồngg sáng
chói lọi, xa xăm, vô tận, tôi dồn hết sức để chạy.
Phải chạy đi không thể dừng…
ÛíÛ
Thiện Ân dần mở mắt ra ánh sáng chiếu
vào khuôn mặt, cảnh vật mờ mờ lấp lững không nhìn rõ, đôi mắt nheo liên tục,
mọi thứ dường như đã trở lại bình thường rồi, người cậu duy nhất lúc này nhìn
thấy không ai khác đó chính là cô Hoa, nhìn thấy cậu mở mắt cô nở một nụ cười hiền
ấm áp:
“Lạy trời lạy phật cậu chủ tỉnh
lại rồi, hai ngày nay cậu đã hôn mê làm tôi lo quá, có chổ nào còn đau không
cậu?” Gương mặt đầy niềm lo lắng, hoang mang.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy cô? Sao chân
tôi đau thế, cả tay nữa?” Cậu đưa tay lên sờ khắp người rồi lại nhăn mặt lại vì
đau.
“Cậu chẳng nhớ gì sao? Hôm đó
khi đi học về cậu bị xe tông phải, rất may được chú tài xế phát hiện kịp thời và đưa cậu vào bệnh viện,
lúc nãy bác sĩ có đến và nói là cậu chỉ xây xác bên ngoài thôi, chỉ cần nghĩ
ngơi một thời gian để vết thương lành hẳn thì có thể xuất viện được rồi, không
có gì nghiêm trọng cả!” Cô Hoa nói một cách nghiêm túc.
Còn
cậu thì giống như kẻ từ trên trời vừa mới rớt xuống, chẳng biết chuyện gì đã
xảy ra nhưng trong đầu của cậu lại luôn hiện lên hình ảnh nụ cười của cô gái
đang ngồi trên chiếc xích đu, nụ cười hồn nhiên, cuốn hút làm tim cậu cứ đập
lên một cách bất thường. Ánh mắt thì nhìn xa xăm ngoài ô cửa sổ nơi những chiếc
lá đầu thu từ từ rơi xuống không ngừng, gió thổi là chiếc rèm cửa lung lay,
phất phớt.
Tất
cả đều đó đã trải qua thật sao? Nó giống như một giấc mơ chẳng thể nào hiểu
được.
5 ngày sau…
Hôm nay Thiện Ân đã xuất viện, trở về với ngôi nhà
thân quen. Cậu ra ngoài sân như mọi khi, chiếc chuống gió ngân lên những giai
điệu nghe êm tai, mùi thơm của những cánh hoa Trúc Doanh vẫn tỏa hương, cứ như
những ngày trước, tất cả đều trở lại bình thường vốn dĩ là của cậu, “những ngày
nằm bệnh viện thật ngột ngạt và khó chịu.”
“Mời cậu chủ vào ăn sáng ạ!” Đang lẩm
bẩm thì cô Hoa chạy lại nói với giọng hớt hãi.
“Tôi
biết rồi, cô đừng như vậy nữa cứ từ từ chẳng ai hối đâu”.
“Vâng, tại… tại tôi sợ cậu chủ
la tôi là lề mề… từ nay tôi sẽ không như vậy nữa” Cô đưa tay lên đầu gãi gãi.
Tôi
đi vào ngồi xuống bàn ăn, nhìn cô, cô đang đứng kế bên cậu, giọng trầm ấm.
“Cô
ngồi vào bàn ăn cùng tôi đi.”
“Thôi cậu cứ ăn trước đi, ông
chủ đã dặn tôi là không…” Cô Hoa chưa nói hết thì bị tôi ngắt lời mà thay vào
đó là tiếng nói với vẻ mặt đầy tâm sự cùng với cặp mắt nhìn xa xăm:
“Cô
cứ ngồi xuống đi không sao đâu, ở nhà này chỉ có hai người, tôi ăn một mình
buồn lắm, tôi xin cô đấy!”
Cô
Hoa có lẽ đã biết được hoàn cảnh gia đình của cậu, cô rất thương cậu, chăm sóc
cậu không khác gì con mình. Cô kéo ghế rồi ngồi xuống cùng ăn, gần ăn xong cậu
lại lên tiếng vẻ ngập ngừng.
“Cô Hoa à! Có phải cô đã làm việc ở
đây cũng mấy tháng rồi phải không?”
“Vâng! Cậu chủ có gì cứ nói.”
“ Cô… cô có thể làm mẹ nuôi của cháu được không? Từ khi mất đi
mẹ và rời xa bố, cô là người luôn ở bên cháu, chăm lo mọi thứ cho cháu, từ lâu
cháu đã coi cô như người thân trong gia đình rồi.”
Ánh mắt cô đăm chiêu, ngạc nhiên
hiện rõ không gian chìm vào im lặng. Cậu hồi hộp đợi chờ câu trả lời của cô.
Một lúc sau cô đứng dậy tiến lại ôm cậu vào lòng, nước mắt lăn dài trên má, vừa
nói vừa khóc nhưng đâu đó vẫn còn chứa nụ cười vui mừng:
“Tôi là người phụ nữ bị chồng bỏ rơi…
vì tôi không thể sinh con cho ông ta… vậy mà giờ đây có người nhận tôi làm mẹ
nuôi mà người đó lại là cậu chủ tôi… thật
sự tôi không tin chuyện này lại xảy ra, cám ơn cậu chủ nhiều lắm!”
“Hì,
mẹ đừng khóc nữa, từ nay cứ gọi con là Thiện Ân được rồi, đừng gọi là cậu chủ
nữa!”
“Ừm,
con ngoan của mẹ!”
Cô Hoa ôm cậu vào lòng cười hạnh
phúc, cậu cũng cười, nụ cười này đã lâu lắm rồi đã không được cất lên, nó thật
sự rất đẹp, rất tươi, rất nồng ấm, êm diệu, tất cả niềm hạnh phúc đều được gom
trọn trong đó.
Cả
hai cùng ôm nhau trong căn biệt thự không một bóng người, tuy cao sang nhưng
thiếu thốn tình cảm này. Tất cả sẽ được đền bù chỉ cần ta chịu mở rộng lòng
mình mà cất tiếng cười thật sự thì mọi thứ sẽ trở về ngoài sức tưởng tượng.
Làn
gió buổi sáng vội đi qua một lúc làm chiếc chuồng gió không ngừng phát ra âm
thanh trong trẻo như ngày nào.
Hương
thơm tinh khiết của hoa Trúc Doanh gột rữa tâm hồn người.
Những
chiếc lá cũng theo đó mà mừng rỡ đua nhau kêu xào xạc.
Những
ngày tháng sống như không sống giờ đã biến mất chỉ còn lại niềm vui khi có một
người nào đó luôn ở bên cạnh mình những lúc khốn khó. Cầu mong mọi chuyện đẹp
nhất sẽ đến, hạnh phúc sẽ ngập tràn, niềm vui sẽ lan tỏa. Tất cả đã được sống trở lại, thế nhưng còn
tôi, tôi còn sống hay đã chết, tại sao không ai trả lời cho tôi biết hết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!