Lời Hứa Cuối Cùng - Chương 3: Lẽ Nào Đây Là Định Mệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Lời Hứa Cuối Cùng


Chương 3: Lẽ Nào Đây Là Định Mệnh


Vào
đầu tháng 8.
Kì thi đầy cam go cũng đã qua lâu rồi, hôm nay
là ngày đầu tiên cậu bước vào trường mới, khác lạ so với ngôi trường cũ hàng
vạn lần. Nghe nói thằng Phong nó thi rớt vì vậy cũng lâu rồi cậu không được gặp
nó.
Thiện
Ân bước ra mang giầy vào và nói lớn như để một ai đó nghe thấy :
“Con đi đây mẹ ạ.”
“Ừm… ngày đầu năm vui vẻ, gặp
nhiều may mắn nhé!” Cô Hoa đang dọn nhà cửa, trả lời vui vẻ. “Vâng ạ!”
“Thằng bé này từ khi gặp tai nạn đến
giờ, nó trông lạ quá!” Cô Hoa lẩm bẩm.
Cậu lên xe ngồi, chú tài xế chạy đi.
Thiện
Ân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dòng người đang tấp nập cậu chợt bắt gặp một cô gái
mặc chiếc váy xanh dương với làn tóc dài đen óng được buộc gọn gàng, cô ngồi
trên một chiếc xe đạp cũ sạch sẽ, gương mặt hiền tự hào với nụ cười mỉm tỏ sáng
làm bất kì ai khi gặp cũng đều bị hốt hồn và rung động trước sắc đẹp không ai
có được. Xe lướt qua mặt cô gái rất nhanh chóng và đến trường mới rất mau.
Cậu
đang cố bước lên cầu thang, đến cua quẹo thì…
“Binh.”
Giờ
lại là tiếng “binh” xuất hiện. Dường như cậu đã va vào ai đó, chính là cô ấy,
hai cái đầu đang tông vào nhau.
“Ui,
đau quá!” Giọng cô vang lên, tay xoa xoa bịt lên cái trán đỏ ngấy.
“Xin
lỗi cậu mình vô ý quá!” Thiện Ân cũng
đưa tay lên che trán.
Cậu
khòm xuống nhặt giúp cô gái mớ giấy tờ vừa rơi.
“Tại
tớ bất cẩn trước mà, tớ nói xin lỗi mới đúng.” Cô đứng dậy ngơ ngác nhìn vào
mặt cậu đăm đăm, ngạc nhiên, “A… thì ra là cậu sao?”.
“Cậu
quen tớ à?” Thiện Ân thắc mắc.

thì cố nhắc lại, “chúng ta gặp nhau ở trước con hẻm gần sân vận động đó, khi ấy
mình va phải cậu làm cả hai ngã lăn ra đất, còn lần này cũng vậy!”
“Sao?
Có chuyện đó sao? Cậu có nhìn nhầm người không? Tớ chỉ mới gặp cậu lần đầu mà.”
Thiện Ân gãi đầu.
“Làm
sao mà nhầm được… tớ còn nhớ vẻ mặt tức giận lúc đó của cậu mà.”
“…”
“Cậu
học lớp 10 sao?” Cô ấy ngó xung quanh.
“Ừm,
còn cậu?”
“Tớ
cũng vậy… à… 10a.” Cô ấy lấy trông túi ra tờ giấy gì đó dường như muốn xác nhận
lại một lần nữa, “tớ học lớp 10a10, con số chẵn lắm phải không?”.
“Cậu
học lớp 10a10 thật sao?” Cậu cười vui vẻ, “mình cũng học lớp 10a10 đây”
“Tùng
… tùng… tùng…”
Tiếng
trống vào học vang lên, cả hai nhanh chân vào lớp.
Bầu
trời mùa thu trong xanh, từng áng mây bay nhẹ nhàng theo làn gió êm đềm.
Những chiếc lá trên cành dần dần rơi
xuống thầm lặng, chuẩn bị cho
một
mùa đông lạnh giá.
“Cậu mang theo quyển sổ đó làm gì
vậy?”
“À…
mình mang theo để ghi cảm nhận của mình khi mới vào trường mới ấy mà.” Cô ấy
cầm lên ôm quyển sổ vào lòng.
“Ồ…cậu
biết không? Cậu là người bạn đầu tiên của mình mới bước vào ngôi trường này
đấy!” Cậu nói tiếp, “trong lớp cũ chỉ có mình là thi vào trường này thôi!” Cả
hai vừa đi vừa trò chuyện.
“Mình
cũng hiểu mà… vì mình cũng chung cảnh ngộ như cậu.”
Gió thổi hù hù trong im lặng.
Đầu năm
mới vô trường chẳng học gì cả, chỉ nhằm để làm quen nhau, nhiều người ở xa đến
đây chủ yếu để làm quen dần với môi trường mới. Hôm nay là ngày
bầu ban cán sự của lớp.
Nào
ngờ cậu được cô chủ nhiệm bầu làm lớp trưởng còn cô gái ấy thì làm lớp phó. Đây
có phải là sự sắp đặt của ông trời không nhỉ?
Thiện Ân đi tham quan quanh trường,
ngôi trường rộng hơn cậu tưởng, cũng phải, Trường cấp 3 Nam Du một ngôi
trường điểm của thành phố, rất ít ai có thể bước vào đây, nếu có thể thì chắc
chắn người đó là một học sinh giỏi. Mỗi khối được chia làm 2 ban – ban tự nhiên
và ban xã hội. Thiện Ân được vào lớp 10a10 chuyên ban toán, lí, hóa (tự nhiên)
lớp 10a10 là lớp giỏi nhất trong trường, hằng năm khi bước sang khối mới nhà trường
sẽ sàn lọc học sinh lại, người nào giỏi thật sự thì mới được giữ lại, về học
tập thì đã giỏi nhưng còn về thể thao hay văn nghệ cũng chẳng kém phần.
Đây là nơi hội tụ những
hotboy và hotgirl từ nhiều nơi đến với số lượng fan hâm mộ đạt tới mứt độ siêu
khủng.
Những
bộ đồng phục tuy rất giản dị nhưng tinh khiết và khác biệt, nam thì mặc áo
trắng kẻ sọc xanh hai bên vai và gắn phù hiệu tên trường vào tay áo phía bên
trái, còn nữ mặc chiếc váy màu xanh và mang phù hiệu trên tay áo bên phải.
Được
vào lớp 10a10 thì đã khó nhưng bước vào học thì lại càng khó hơn, từ sáng đến
tối chỉ toàn lo học với học, chẳng có thời gian để nghĩ ngơi.
Buổi sáng bắt đầu ánh nắng len
lỏi qua những chiếc lá trên cành cây còn đọng nước làm cho nó bất chợt sáng lên
thật lung linh và huyền ảo.
Tiếng
trống trường vang lên, đám học sinh tan ra và bước vào lớp của mình, không kết
thúc ở đó khi vào lớp họ lại phấn khởi tiếp tục bàn luận về một vấn đề gì đó
rất ư thổi mái trong khi đó lại là lớp học.
Thiện
Ân và cô gái đang ngồi cặm cuội viết vào một quyển sổ to tướng trước mặt, chắc
có lẽ do nhà trường giao cho họ, thực sự đây là một hình tượng rất đáng học
hỏi.

Trang – cô giáo chủ nhiệm, bước vào đám học sinh đang chụm đầu vào nhau tám
bỗng giật mình, quay lên rồi im lặng đến lạ thường.
“Học sinh.” Giọng nói của lớp
trưởng hô to.
“Chúng em chào cô ạ!” Cả lớp
đứng lên cùng đồng thanh.
“Được
rồi các em ngồi xuống đi nào.” Cô gật đầu và nở một nụ cười mỉm.
“Nhà trường năm nay, có tổ chức
cuộc thi thời Thời trang – Văn nghệ đầu năm học cho học sinh vào lúc bảy giờ
tối chủ nhật tuần sau, mỗi lớp chọn ra
một bạn nam và một bạn nữ, các em hãy suy nghĩ kĩ và bình chọn cho cô nhé!” Giọng cô giáo dõng dạc trìu mến, “cô nói
trước vậy thôi, vào hôm thứ bảy tuần này các em mới bình chọn, còn bây giờ lấy
tập sách ra học bài tiếp nào.” Học sinh chưa kịp phản ứng thì cô đã cắt ngang
dòng suy nghĩ.

tự biên tự diễn không cho ai nói lời nào.
+
+ +
Ngày
thứ bảy.
Thời gian thắm thoát trôi qua
như chẳng chịu thua ai điều gì. Cô giáo bước vào lớp từ tốn, học sinh vẫn đồng
thanh chào, không khí đang yên ả bỗng trở nên ồn ào tấp nập điếc cả tai.
“Ầm.” Cô Trang lấy cây gõ vào bàn.
Nói
lớn:
“Yên lặng nào, các em đã chọn được
bạn nào chưa? ”
Các bạn trong lớp bối rối không
biết nên chọn ai, cô lấy cái cây gõ gõ vào tay, “cô thấy như thế này, bên nam
sẽ bình chọn ra một bạn, còn bên nữ cũng thế chọn ra một bạn các em thấy thế
nào?”
“Vâng… được đấy ạ!” Các bạn trong lớp
đồng thanh.
Chắc có lẽ được một thời gian rồi,
tất cả cũng đã biết tên nhau.
Bạn
Ngọc ngồi bàn cuối tổ một đứng dậy:
“Dạ thưa cô, em đại diện bên con gái
xin chọn bạn Thiên Di.”
“Thưa cô, bên con trai xin chọn bạn
Thiện Ân ạ!” Bên nam vẫn không chịu thua, bạn Hùng ngồi bàn 3 tổ 4 vội đứng lên
ho to rõ với cô. Cô bối rối suy nghĩ một hồi lâu rồi nói với cả lớp:
“Bạn Thiện Ân và bạn Thiên Di, hai
bạn ấy đã làm nhiều việc cho lớp ta, vì vậy các em nên hỏi ý kiến hai bạn nếu
hai bạn không đồng ý thì cô cũng không ép, cô mời hai bạn cho ý kiến nào”
Cả lớp im bần bật Thiện Ân và Thiên
Di trở nên bối rối, ngại ngùng không ai trả lời với cô cả. Cô thấy thế mỉm
cười:
“Hai em yên lặng tức đồng ý rồi, cả
lớp cho một tràn pháo tay để ủng hộ tinh thần cho hai bạn nào”
Cả lớp vỗ tay liên tục ngày càng một
thêm lớn, điếc cả hai tai, nhờ chuyện này mà cậu đã biết được tên cô ấy: “Lý
Thiên Di” cái tên rất hay và đẹp, cậu thầm cười một mình không cho ai thấy.
Thiên Di không chịu nỗi nên
đã bịt kín hai tai của mình, còn Thiện Ân đã nở một nụ cười còn cậu cười về việc
gì thì không ai biết được cả?
+
+ +
Chủ nhật cái ngày mà ai ai
cũng mong đợi đến….
Suốt ngày hôm nay không ai thấy
mặt của hai nhân vật chính của chúng ta đâu cả.
Cũng đã bắt đầu chương trình khá lâu
rồi.
Bạn
An nói vói với đám con trai, hù dọa:“Có phải họ ngại nên tính chuồn không dám
vô biểu diễn không?” Cô nàng liếc mắt.
Ai ai cũng ra vẻ nghiêm trọng, tiếng
nói thất thanh của chiếc micro vang lên:
“Mời tất cả các bạn xem màn trình
diễn của lớp 10a9, lớp 10a10 chuẩn bị ”
15
phút sau đó.
“Chết
rồi, bọn họ đi đâu mất rồi, nếu không lên biểu diễn lớp mình sẽ phải nhục mặt
với cả toàn trường cho mà xem, hay là chúng ta chọn hai người khác lên thế vậy,
mọi người thấy sao?” Hùng nhíu mày.
Tất
cả chưa kịp phản ứng câu hỏi của Hùng, chưa kịp sắp xếp gì cả thì một giọng nói
“êm ả” của một cô gái lúc nãy trong chiếc micro cất lên, thời gian quả là nhanh
thật.
“Sau đây là lớp 10a10, mọi người cho
một tràn pháo tay thật lớn nào”
“Bốp… bốp…”
MC vừa nói xong, từng đợt người vỗ
tay vang lên.

lẽ đây là màn trình diễn mà tất cả mọi người đều mong đợi, nhưng đợi mãi chẳng
có động tĩnh gì, trên sân khấu chỉ toàn là màu đen tốimịch, khán giả lo lắng,
bối rối.
Âm thanh dần vang lên, chiếc màn
từ từ được kéo ra…
Hai nhân vật chính trong đêm nay đang
nắm tay nhau và bước ra, ánh đèn ngũ sắc sáng lung linh, Thiện Ân mặc chiếc áo
sơ mi trắng tinh, quần bó, mái tóc được chảy gọn gàng, cúc áo trên cùng được
tháo ra, cổ đeo chiếc dây mặt hình thánh giá, cậu mang đôi giày bata màu xanh
đen. Trông cậu không khác nào một hoàng tử bước ra từ trong truyện làm biết bao
cô gái ngất ngây.
Còn
Thiên Di cô cứ như một nàng công chúa, chiếc váy hồng phấn, rất đẹp, trên mái
tóc suôn mượt của cô cài lên một chiếc kẹp hình cái nơ khá xinh, chân đi đôi
hài màu đỏ nhạt, tay đeo chiếc vòng thánh giá, kèm theo nụ cười tươi trên gương
mặt lấy đi bao trái tim người bên dưới, đẹp tuyệt trần.
Mùi
hương thơm phát ra từ hai người họ hòa quyện vào nhau.
Cả
hai bước đến giữa sân khấu, bàn tay mịn màng của Di được Thiện Ân nắm lấy nâng
niu như thủy tinh, sợ mạnh tay quá sẽ là vỡ đi mất, họ cùng nở nụ cười.
Cả
hai cất tiếng hát vang, làm nóng cả sân khấu.

She said I seven and you were nine
I looked at you like the stars that
shined
In the sky, she pretty lighst.

And
our daddies used to joke about the two of us
Growing
up and falling in love and our mamas smiled
And
rolled their eyes and said oh my my.
Take
me back to the house in the backyard tree
Said
you’d beat me up, you were bigger than me
You
never đi, you never did.
Take me back when our world was one
block wide
I dared you to kiss me and ran when
you tried
Just two kids, you and I…

Bài
hát Mary’s song, được cả hai biểu diễn thật thành công. Giọng hát trầm ấm của
Thiện Ân hòa vào tiếng hát trong trẻo, ngây thơ của Thiên Di làm mọi người phía
dưới say đắm, cùng hát theo.
Nhìn
họ bước đi, nắm tay nhau, nhìn vào mắt nhau làm ai cũng phải ghanh tị.
Một tràn bong bóng phút cuối được thả
xuống như có người ở trên đang thổi, mọi cảnh vật dường như sáng bừng lên, âm
nhạc dần dần lan tỏ khắp nơi.
Khán giả ngước nhìn lên không
chớp mắt, một không khí thật lãng mạn mà ai ai cũng đều ngưỡng mộ.
Cuộc vui cũng đã kết thúc, lớp 10a10
đã để lại trong tim mọi người bao bồi hồi, xao xuyến vì thế đạt được giải nhất
trong cuộc thi này. Cả lớp ăn mừng tại quán ăn Thanh Thanh gần trường, bạn Thư
thủ quỹ của lớp, đưa tay lên vai Thiên Di nở một nụ cười.
“Hai cậu làm tốt lắm, cả hai cứ như
cặp tiên đồng ngọc nữ, tụi này chọn hai cậu quả là sự lựa chọn sáng suốt,
hehe.”
“Hihi,
may mắn thôi ấy mà.” Di cười gãi gãi đầu ngại. Điệu bộ ấy làm cả lớp phát lên
cười sặc sụa, còn cậu vẫn ngồi im lặng nhìn mọi người vui chơi còn mình thì
ngồi ăn uống không chút sôi nỗi giống lũ bạn.
Cả hai lâu lâu lại nhìn vào mặt
nhau bật cười…
+
+ +
Đêm nay,…
Trăng
thật đẹp, sáng và tròn trỉnh như một quả bóng đang lơ lững giữa bầu trời trong
lành của đêm khuya thanh vắng.
Thiên Di mặc vào người
chiếc áo khoác, cô định ra ngoài dạo, giơ tay vẫy vẫy, nói:
“Bố, mẹ con đi ra ngoài dạo một
lát, chút con về nha! ” Ông, bà Minh đang ngồi trên chiếc salon xem tivi, không
gian thật ấm cúng, hạnh phúc. Ông Minh quay mặt lại căn dặn:
“Ừa… nhớ cẩn thận nha công chúa
của bố.” Ông cười hiền.
“Đi nhớ về sớm nghe con… khuya
rồi cẩn thận đó.” Bà Minh vừa nhìn vào tivi vừa nói với Thiên Di nhỏ nhẹ.
“Vâng! Con đi đây ạ!” Di mang
vào chiếc giày rồi vội bước ra với tốc độ ánh sáng.
“Cẩn thận con… cái con bé này.” Bà cằn nhằn nhưng cô đã biến mất hút không một
dấu tích.
Di ngửa mặt lên bầu trời rồi nhắm mắt
lại buông lõng hai tay hít một hơi thật dài. Bất chợt một tiếng hát vang lên
giữa đêm khuya thanh vắng, không một bóng người:
“Kể từ ngày đó hai ta chẳng thấy
nhau, anh sống ra sao yêu người thế nào ở nơi xa lạ nhiều lần nghĩ đến anh rồi màn
đêm đến làm sao em quên…”
Tiếng
hát rất hay những ca từ thật tha thiết du dương đang phát ra từ trong túi áo khoác
của cô, điện thoại cô vang lên cùng với độ rung nhỏ nhẹ, cô không nhận ra chắc
có lẽ mấy đứa em đã sửa tiếng nhạc chuông, Di lấy điện thoại ra rồi vén
những sợ tóc đang vướng vếu, vuốt lên tai rồi áp điện thoại vào:
“Alo, cho hỏi ai vậy?”
“Chào cậu, mình là Thiện Ân đây.”
“Chào cậu! ”
“Cậu có lạnh không, trời vào đông rồi
nhỉ?”
“Ừm,
mình cũng thấy hơi lạnh một chút, cám ơn cậu đã gọi cho mình nha!”
“Cám ơn gì chứ? Cậu nè! hôm nay cậu
xinh lắm đấy!” Cậu cười khì.
“Bộ thường ngày mình xấu lắm sao?” Tức
tối nhưng vẫn còn giữ được cảm xúc.
“Không,
thường ngày cậu đã xinh rồi nhưng hôm nay cậu lại càng xinh hơn cơ!” Giọng ngon
ngọt ra vẻ biện minh.
“Vậy sao? Thiện Ân này, khi nào
có tuyết rơi cậu định sẽ làm gì?”
“Thì… thì đến gặp cậu thôi, mình
chỉ có một người bạn thôi mà ”
Thiện
Ân ngẩng mặt ra cửa sổ ngắm nhìn lên ánh trăng đang tỏ sáng và những ánh mây
đang bồng bềnh, lơ lững giữa đêm khuya, Di ngửa mặt ra rồi nhắm mắt lại hít một
hơi thở thật dài, “cậu là người bạn đặc biệt của mình đấy!”
Cuộc
trò chuyện đã kết thúc nhưng trong thâm tâm hai người có một cái gì đó còn
vương vấn, bồi hồi, họ cùng thả lòng mình cùng áng mây trôi… và rồi trái tim
bắt đầu đập loạn nhịp.
Bầu
trời vào đêm khuya vô tận, ánh sao lấp lánh, trải dài, rộng mênh mông trên nền
trời cao thẩm. Trăng sáng, trong lành, gió đêm thổi đến lành lạnh, cậu ngủ quên
trên bàn học lúc nào không hay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN