Lời Thì Thầm Trao Em - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Lời Thì Thầm Trao Em


Chương 13


Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

GBB: xin lỗi mn rất nhìu vì Gấu lại quên đăng truyện, huhu đừng đánh nhaaaaaaa. Chương này anh nhà mình ngầu hết sức

– ————

Tổng số nữ sinh trong cuộc bỏ phiếu lần này là mười người, trong đó lớp năm đã chiếm hai người.

Một người là Tiếu Tư Nhiên còn người kia là Trình Âm.

Nhưng cuộc bỏ phiếu lần này gần như không được mọi người biết cho đến tận khi nhóm Đổng Chinh gây náo loạn như vậy thì tin tức mới lan truyền trong trường. Tính đến thời điểm này đã có khoảng 100 người bỏ phiếu, Trình Âm đứng đầu danh sách với 23 phiếu, trong đó có 16 phiếu từ bọn Đổng Chinh kéo được, còn sáu phiếu là từ anh ta và Hà Lập Chí.

Sau vài ngày lên men thì dần dần có người chú ý, số phiếu bắt đầu thay đổi.

Tiếu Tư Nhiên rất nhanh đã đuổi kịp, phía Trình Âm cũng dâng lên liên tục, cuộc bình chọn này cơ bản chỉ có hai người Trình Âm và Tiếu Tư Nhiên.

Vào tiết thể dục, Tạ Dĩnh lén lút hỏi cô.

“Cậu có biết chuyện phiếu bình chọn kia không?”

Trình Âm tất nhiên có biết.

Cô uể oải tập thể dục buổi sáng, tay vung loạn lên: “Biết, thế thì sao?”

Tạ Dĩnh liếc xéo Tiếu Tư Nhiên đang tập nghiêm túc đằng trước, lén lấy điện thoại ra nhìn.

“A, quả nhiên đã lật lại được rồi, bây giờ Tiếu Tư Nhiên còn cao hơn cậu một phiếu.”

Cũng không có nhiều người bỏ phiếu lắm nên chênh lệch bình thường cũng chỉ quanh 1-2 phiếu mà thôi.

“Ừ……” Trình Âm gật đầu coi như đã biết.

“Cậu không có phản ứng gì à” Tạ Dĩnh nhìn khắp nơi, ánh mắt chiếu thẳng vào trên người mấy nam sinh “Lát nữa tớ đi nhờ mấy đứa bỏ phiếu cho cậu.”

Theo thông thường, Tiếu Tư Nhiên tốt hơn so với Trình Âm.

Mỗi kỳ thi cô ta luôn ở trong top 20, biết chơi dương cầm, huy chương vàng môn nhảy, mặt mũi trắng nõn mỗi lần trên trường có tiết mục nghệ thuật cần biểu diễn thì luôn trong danh sách, theo đúng kiểu “con nhà người ta”.

Nhưng Tạ Dĩnh không thích cô ta, nguyên nhân thì về điểm ra vẻ này Trình Âm sẽ không đối phó được với cô ta.

“Thôi quên đi, toàn cùng lớp với nhau cả, làm thế hơi xấu hổ, bỏ đi.” Trình Âm gãi đầu, “Không sao đâu cũng không phải chuyện gì lớn.”

Nhưng thật ra Trình Âm đã lén lấy điện thoại của dì giúp việc trong nhà để bình chọn phiếu.

Nếu có thể được quay bộ phim tuyên truyền ngày kỉ niệm thành lập trường kia thì quá tốt rồi! Ít nhất sẽ không phải học cả ngày!

Nhưng họ hàng bạn bè trong nhà cũng chỉ có ít người thôi, Trình Âm lại xấu hổ nếu kéo bỏ phiếu ở trường, vì dù sao đối thủ cạnh tranh kia với cô cũng là bạn cùng lớp.

“Thế thôi vậy.” Tạ Dĩnh cất điện thoại “Nhưng tớ đoán cậu không tranh được với người ta đâu.”

Lúc về nhà tối hôm đó, Trình Âm lại tìm thêm mấy bạn học chơi thân từ hồi cấp hai để nhờ bỏ phiếu, nhưng cô cũng rất ngại khi làm như thế cho nên chỉ cần vượt qua hai phiếu là yên tâm đi ngủ.

Kết quả sáng hôm sau, cô lại bị Tiếu Tư Nhiên vượt qua.

Quá giận rồi.

Trình Âm tới lớp nhìn thấy Tiếu Tư Nhiên đang yên lặng bình tĩnh đọc sáng ở phía trước, càng cảm thấy bất lực.

Thôi, tùy duyên đi.

Cô ngồi vào chỗ của mình thuận tiện nhìn lại thấy trong ngăn kéo của Trần Nhiên có đồ gì đấy.

Trình Âm nhìn khắp nơi nhưng không thấy Trần Nhiên đến.

Vì thế cô cúi người lôi cái đồ kia ra.

“………………”

Hóa ra là một hộp chocolate lớn.

Cái đồ đầu heo Trần Nhiên này chắc không thể ăn hết nhiều như vậy.

Phía trên hộp còn dán một tờ giấy ghi chú màu hồng.

“Tôi hy vọng mỗi ngày cậu đều vui vẻ!”

Tôi thấy ngày nào anh ta chẳng vui vẻ chứ.

Trình Âm buồn bực nhét chocolate lại rồi nằm sấp xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nên không biết Trần Nhiên tới lớp.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống, liếc cái gáy của Trình Âm.

Trình Âm nghe thấy tiếng động quay người lại nhìn Trần Nhiên.

“Tôi đói.”

Trần Nhiên nhướng mắt lên coi như không nghe thấy cô nói.

Trình Âm lại nói: “Tôi muốn ăn chocolate.”

Trần Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Bây giờ còn khoảng 10 phút nữa mới vào giờ, em chạy đến căng tin mua vẫn kịp.”

Trình Âm không nói câu nào chỉ nhìn Trần Nhiên.

Một lát sau, Trần Nhiên lại quay đầu nhìn về phía cô: “Không phải em muốn tôi đi mua cho em đấy chứ?”

Trình Âm chớp chớp mắt: “Anh sẽ đi chứ?”

Trần Nhiên: “Em cảm thấy sao!”

Trình Âm thở dài, lại nằm sấp xuống.

Không còn sinh khí giống như món đồ chơi bằng bông bị đào rỗng ruột.

Trần Nhiên hơi nghiêng đầu đã thấy ngay dáng vẻ này của Trình Âm.

Anh chạm môi.

Thật ra cũng không phải không muốn mua cho cô.

Mà quan trọng là anh không mang tiền.

Cho nên lạnh lùng một chút cho đỡ mất mặt.

Còn mấy phút nữa là vào lớp, cho dù trong lớp ầm ĩ ồn ào những mọi người vẫn ngồi đúng vị trí của mình.

Trình Âm lén lấy điện thoại ra kéo tay áo Trần Nhiên.

“Chúng ta thêm WeChat đi.”

Trần Nhiên nghiêng đầu nhìn cô ý cười còn chưa hiện lên mắt, chỉ muốn trả lời chậm hơn một chút thì Trình Âm lại nói thêm: “Bỏ phiếu cho tôi được không?”

Trần Nhiên đang sờ đến điện thoại thì dừng lại nói với Trình Âm: “Tôi không làm.”

Trình Âm lắc lắc tay áo của anh, “Bỏ một chút có sao.”

Trần Nhiên vẫn lạnh nhạt từ chối.

“Tôi không làm.”

Trình Âm lập tức cất điện thoại đi, hai tay túm chặt áo anh.

“Bỏ giúp tôi một phiếu thì làm sao, xin anh đấy, một phiếu thôi mà ~”

Còn chưa nói xong, Trình Âm đột nhiên lâm vào tình trạng xấu hổ chưa từng có từ trước tới nay.

Không biết đã có ai trải qua thời khắc thần kỳ như vậy chứa, lớp học đang ồn ào tự dưng lại trở nên yên tĩnh.

Không phải giáo viên đến, không có chuông vang lên, tóm lại chính là không có lý do tự dưng yên lặng.

—— Lúc Trình Âm đang nói đến một nửa thì cả lớp rơi vào thời khắc kỳ lạ như vậy.

Vì thế, tất cả mọi người đều nghe được lời cô nói cùng với giọng điệu làm nũng kia.

Một lát sau, có người lên tiếng đầu tiên “Oh ~”

Trình Âm: “……”

Đáng sợ hơn nữa lúc này Trần Nhiên giống như phản xạ hình cung mới nói: “Vậy được rồi.”

Được cái rắm.

Đối mặt với chiếc điện thoại mà Trần Nhiên đưa qua, Trình Âm xoay đầu, không để ý đến anh nữa.

Chuyện tốt quá cơ, không chỉ mọi người biết cô muốn kéo phiếu mà còn nghe thấy cô làm nũng cầu xin Trần Nhiên.

Trời biết cô chỉ muốn tìm lý do để thêm Wechat của Trần Nhiên mà thôi.

Đúng lúc này,Tiếu Tư Nhiên đang ngồi hàng ghế đầu học bài đột nhiên ho hai tiếng, ngay sau đó những người khác cũng ho theo.

Ho cái gì mà ho, phải mua hai chai si ro trị ho cho mấy người à

Trình Âm tức giận nghĩ.

Trương Dược Hải đang cầm sách vở đi từ từ vào, lớp học mới khôi phục lại bình thường.

Trình Âm vẫn không hết xấu hổ, Trần Nhiên hất hất đuôi ngựa của cô nói: “Sao thế, không thêm à!”

Trình Âm hất đầu: “Không thêm, không thèm thêm nữa!”

Cô không nhìn Trần Nhiên, nhưng lại nghe thấy tiếng anh cười.

Có cái gì buồn cười chứ mà suốt ngày thấy cười, sao người lớn lại thích cười cái kiểu đáng ghét như thế chứ!

Cứ như vậy học xong một tiết, Trương Dược Hải nói tan học, mọi người ai ngủ thì ngủ, đi lại thì đi.

Trình Âm vừa hơi ngước lên đã thấy Tiếu Tư Nhiên đuổi theo Trương Dược Hải ra khỏi lớp rồi nói gì đó với ông.

Chẳng lẽ là nói chuyện cô kéo phiếu à.

Không đến mức thế chứ.

Tiếu Tư Nhiên vừa nói vừa đi với Trương Dược Hải về văn phòng, làm cho Trình Âm khá lo lắng.

Mặc dù cô cảm thấy mình không làm gì sai nhưng vẫn hơi chột dạ.

Nói đúng ra đều do Trần Nhiên, nếu đồng ý với cô sớm thi làm sao xảy ra chuyện này được.

Qua một lúc lâu, Tiếu Tư Nhiên cũng về, vào trong lớp đi thẳng tới chỗ Trình Âm.

Trình Âm âm thầm cắn chặt răng, thấy Tiếu Tư Nhiên đứng ở lối đi nhỏ thì ngước lên cười nói: “Có chuyện gì thế?”

Tiếu Tư Nhiên liếc Trần Nhiên, thấy anh không nói gì vì thế đứng thẳng lên nói: “Thầy Trương bảo tôi đổi chỗ với cậu, còn bảo cậu đến văn phòng một chút.”

Đầu óc Trình Âm nhất thời trống rỗng.

Cô ngơ ngác nhìn Tiếu Tư Nhiên.

Trần Nhiên cũng ngẩng đầu lên, ngón tay xoay xoay bút hỏi nhẹ: “Vì sao?”

Tiếu Tư Nhiên liếm môi, đỏ mặt nói: “Tôi mới khỏi bệnh ngồi trên đầu hay bị gió, dễ cảm cúm.”

Lý do này còn thấy hợp lý.

Nhưng ——

“Tôi không đồng ý.”

Tiếu Tư Nhiên ngạc nhiên không nghĩ Trần Nhiên lại trả lời dứt khoát như vậy.

“Thấy Trương nói chỗ này không có gió, tôi, tôi cũng có thể giúp cậu học, hơn nữa ——”

Trình Âm đứng ngay lên chạy ra ngoài cũng không nói gì.

Lúc này Tạ Dĩnh suy đoán rồi quay người lại nói: “Chẳng lẽ Trình Âm không sợ gió thổi à, cậu ấy còn chưa đến 90 cân đâu, còn gầy hơn cả cậu đấy.”

Trần Nhiên cười rồi dùng bút gõ nhẹ lên đầu Tạ Dĩnh.

Tạ Dĩnh trừng mắt với anh rồi mới quay đi.

Trần Nhiên lại liếc lên người Tiếu Tư Nhiên lần nữa làm cô ta mất tự nhiên mà cúi đầu, “Tôi đi thu dọn đồ.”

Vài phút sau, Tiếu Tư Nhiên ôm một chồng sách đi tới, đứng trước mặt Trần Nhiên

“Phiền anh để tôi đi vào.”

Trần Nhiên không nhúc nhích, vẫn ngước mắt nhìn Tiếu Tư Nhiên.

Không hiểu sao lại làm cô ta nổi da gà.

Đôi mắt Trần Nhiên rất đẹp, nhưng ánh mắt nhìn cô ta lúc này lại làm cô ta không rét mà run.

Cứ giằng co vài giây như vậy, Tiếu Tư Nhiên lại mở miệng nói: “Do thầy Trương bảo tôi đổi chỗ, sao cậu không cho tôi đi vào?”

Trần Nhiên không nhìn nữa mà quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ, ngón tay kéo tóc.

“Từ bé tôi ghét nhất người khác lôi giáo viên ra để dọa.”

Mặc dù không thấy được biểu cảm của Trần Nhiên nhưng Tiếu Tư Nhiên lại có thể tưởng tượng được anh khó chịu.

Trong lòng cô ta hơi hồi hộp.

Bạn học xung quanh cũng chú ý tới chuyện này nhưng không ai dám can thiệp.

À, không đúng, có người dám.

Tạ Dĩnh vươn người qua, mặt lạnh tanh nói: “Tiếu Tư Nhiên, bài tập ngữ văn của cậu còn thiếu một bài chưa nộp cho tôi đâu.”

Tạ Dĩnh tự dưng nói như vậy làm Tiếu Tư Nhiên bình tĩnh lại.

Tiếu Tư Nhiên đưa sách bài tập trong ngực cho Tạ Dĩnh.

“Quả nhiên là cậu chưa nộp, tôi thấy cậu rảnh như vậy còn tưởng đã nộp hết rồi.”

“……”

Tay Tiếu Tư Nhiên run lên, sách bài tập còn chưa đến tay Tạ Dĩnh đã rơi xuống đất.

Tạ Dĩnh rất khó chịu mà “hừ” một tiếng, ngược lại Trần Nhiên cúi người nhặt sách lên giúp cô ta.

Quyển vở rơi xuống liền mở ra, chữ viết tinh tế bên trong hiện lên.

Lúc ngón tay Trần Nhiên vừa chạm vào quyển vở thì Tiếu Tư Nhiên đột nhiên giật lại đóng vào rồi ném cho Tạ Dĩnh.

“Tôi chỉ đưa cho người khác mượn mà thôi chứ có phải không giao đâu, cậu không cần kẹp dao giấu kiếm như vậy.”

“Tôi kẹp gì giấu cái gì, cậu không nộp bài còn định trách tôi à?”

Trần Nhiên nghe thấy mà đau đầu, vươn vai vặn cổ, thấy ngay chocolate trong ngăn bàn của mình.

Anh kéo hộp kẹo ra, tất nhiên cũng nhìn thấy miếng dán ghi chú phía trên.

Chữ viết thanh tú, tất nhiên là của nữ sinh rồi.

Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng là nam.

Lông mày của Tiếu Tư Nhiên đứng bên cạnh đột nhiên giật giật, không cãi nhau với Tạ Dĩnh nữa.

Trần Nhiên nghiễm nhiên là kiểu nhìn đã quen không thèm mở hộp chocolate ra nhét lại ngăn kéo.

Anh không nói gì cũng không có ý muốn cho Tiếu Tư Nhiên đi vào.

Tạ Dĩnh thu bài tập xong đi đến văn phòng.

Đúng lúc Nhiếp Nam cũng không ngồi trong lớp, hàng trước để trống nên Tiếu Tư Nhiên cứ ôm sách đi xuyên qua vòng vào ngồi chỗ của Trình Âm.

Trần Nhiên cứ nhìn cô ta từ từ ngồi xuống không nói câu nào, khóe môi cong lên như có ý châm biếm.

Tiếu Tư Nhiên cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều nhưng không hiểu sao vẫn thấy không được tự nhiên đành lấy sách bài tập ra viết.

Cô ta vẫn cảm nhận được ánh mắt của Trần Nhiên, nên lúc viết hơi bị cẩu thả.

“Đề thứ ba, đạo hàm viết sai rồi.”

Trần Nhiên đột nhiên nói, “Với trình độ này của cô mà cũng muốn giúp tôi học à, là cô quá đề cao bản thân hay khinh thường tôi?”

Tiếu Tư Nhiên nhìn xuống lập tức xóa đáp án đi.

Cô ta che sách bài tập lại, xấu hổ đến mức khó thở.

“Cậu, không phải học sinh lưu ban à?”

Trần Nhiên không trả lời cô ta mà nói “Tự đi hay để tôi phải mời đi?”

Dừng một chút anh lại nói: “Nếu để tôi mời đi thì hình ảnh không được quá đẹp đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN