Lời Thì Thầm Trao Em - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Lời Thì Thầm Trao Em


Chương 14


Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

– ————–

Tiếu Tư Nhiên vẫn cắn răng nói: “Chính thầy Trương đã yêu cầu tôi đổi chỗ!”

Lúc này, Tạ Dĩnh bỗng đá văng cửa ra, tiếng động rất lớn làm Tạ Trường Tinh hoảng sợ.

“Aiya, cậu là con gái sao lại có thể thô lỗ như vậy.”

Tạ Dĩnh không quan tâm tới cậu ta đi thắng tới chỗ Tiếu Tư Nhiên.

“Mày từ lớp 11 đã là monitor( kiểu chuyên đi mách lẻo thầy cô) rồi, bây giờ không làm lớp trưởng nữa vẫn là monitor, mày cũng lợi hại thật.”

Câu này của Tạ Dĩnh nói xong làm cho sắc mặt Tiếu Tư Nhiên trắng bệch.

Lớp 11 thì Tiếu Tư Nhiên là lớp trưởng, còn nhiệm kỳ mới lớp 12 thì chuyển sang Tạ Trường Tinh.

*monitor có nghĩa là lớp trưởng, cũng có thể hiểu là máy theo dõi.

Trần Nhiên nghe xong nhìn về phía Tạ Dĩnh.

“Có chuyện gì vậy?”

Tạ Dĩnh trợn mắt lên nói “Có người tố giác anh với Trình Âm đang yêu nhau, rồi ngang nhiên muốn đổi chỗ với Trình Âm, còn Trình Âm người ta lúc này đang bị ăn mắng trong văn phòng.”

Tạ Dĩnh nói câu này rất lớn, gần như cả lớp đều nghe thấy mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn Tiếu Tư Nhiên.

Tiếu Tư Nhiên đỏ mắt nói, “Tớ không có.”

Tiếu Tư Nhiên vừa nói xong, Trần Nhiên đã đứng lên luôn rồi thuận tay cầm chocolate từ trong ngăn kéo ra.

“Âm” một tiếng, đầu óc Tiếu Tư Nhiên như muốn nổ tung, cô ta cũng đoán được Trần Nhiên muốn làm gì.

Xong rồi.

Trần Nhiên đi đến cửa văn phòng quả nhiên thấy Trình Âm đang đứng trước mặt Trương Dược Hải, cúi đầu, mặt đỏ bừng lên.

Anh loáng thoáng nghe được mấy câu rất tủi thân “Em không có.”

Anh đẩy cửa ra đi đến trước mặt Trương Dược Hải ngắt cuộc nói chuyện của hai người.

Trương Dược Hải ngạc nhiên nói: “Trình Âm em về lớp trước đi.”

“Vâng.” Trình Âm dụi dụi mắt xoay người đi qua Trân Nhiên không nhìn anh mà chỉ cúi đầu rồi đi.

Trần Nhiên nhìn theo bóng dáng của Trình Âm, ngay sau đó xoay mặt về phía Trương Dược Hải.

Chờ Trình Âm đi ra, Trương Dược Hải mới bắt đầu suy nghĩ xem nên nói như nào.

Không chờ ông mở miệng thì Trần Nhiên đã đặt chocolate tới trước mặt Trương Dược Hải.

Trương Dược Hải nhìn qua hỏi: “Đây là cái gì?”

Trần Nhiên kéo ghế ra rất tự nhiên ngồi xuống, “Sáng hôm nay có người đặt trong ngăn kéo của em.”

Trương Dược Hải thấy tờ giấy ghi chú, xé xuống cầm trong tay tỉ mỉ đọc.

Sau khi đọc xong ba lần sắc mặt ông càng khó coi hơn, lại rút sách bài tập trong đống bài của Tiếu Tư Nhiên vừa nộp lên.

Đối chiếu xong ông tức giận đập bàn.

“Đứa nhỏ này!”

Cho dù không cần đối chiếu Trương Dược Hải cũng có thể nhận ra chữ viết trên tờ giấy ghi chú là của Tiếu Tư Nhiên.

Lúc đầu Tiếu Tư Nhiên đi tới nói với ông chuyện Trình Âm và Trần Nhiên ông đã nửa tin nửa ngờ rồi, còn chủ động muốn đổi chỗ với Trình Âm ông càng thấy lạ.

Bây giờ như này đúng là Tiếu Tư Nhiên lòng dạ hẹp hòi nói dối ông.

Không thể trách ông tin tưởng Trần Nhiên vô điều kiện, đổi lại ai cũng sẽ không nghĩ tự dưng Trần Nhiên bịa thêm chuyện này làm gì.

Trương Dược Hải nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ nói chuyện cẩn thận với em ấy.”

Trần Nhiên đứng dậy nói: “Không còn chuyện gì nữa em đi đây.”

“Từ từ ——” Trương Dược Hải gọi anh lại “Vậy chuyện của Trình Âm và em……”

“Thầy cảm thấy em sẽ thích nữ sinh trung học à?”

Trương Dược Hải cảm thấy rất có lý, hơn nữa ra vẻ hiểu được.

Trần Nhiên không giống như những cậu nhóc trong lớp, cho nên việc chăm sóc bạn học cũng nên làm, không để ý một chút là làm cho mọi người nghĩ nhiều ngay.

“Được rồi, em về lớp đi.”

Trần Nhiên đi ra hai bước, đột nhiên quay đầu lại.

“Thầy cho em mượn 100 tệ”

Trương Dược Hải: “Để làm gì?”

Trần Nhiên: “Muốn ăn chocolate.”

Lúc Trình Âm trở lại lớp, Tiếu Tư Nhiên đã về chỗ của mình.

Cô ta yên tĩnh ngồi làm bài coi như hôm nay không có chuyện gì phát sinh.

Đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, thầy giáo vật lý đi vào, Trình Âm nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.

Tâm trạng của cô không được tốt lắm nên không nghe giảng được tý nào, mặc dù giáo viên đã cho 20 phút để đọc sách nhưng cô không thể bình tâm nổi.

Cũng không biết bao lâu thì cửa sau được người đẩy nhẹ ra.

Trần Nhiên đã quay về.

Giáo viên vật lý nhìn qua cũng không nói gì chỉ gật đầu bảo anh đi vào.

Nhưng do xảy ra chuyện kia nên mọi người trong lớp đều quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Trần Nhiên cầm gì đó trong tay, người không bị làm sao đi từ từ vào lớp.

Trình Âm không nhìn nữa.

Vừa rồi bị Trương Dược Hải gọi đến văn phòng nói về chuyện có bạn học thấy cô và Trần Nhiên yêu nhau.

Anh trai đoán, các bạn học đoán, làm cho Trình Âm cũng phải tin mình với Trần Nhiên đang yêu nhau.

—— Nếu không có chuyện đến Wechat của Trần Nhiên mà cô cũng không có.

Nhưng lúc Trương Dược Hải hỏi mà cô lại căng thẳng đỏ mặt.

Không phải vội vàng giải thích hay phủ nhận, mà là khẩn trương, thậm chí còn cảm thấy hơi vui vẻ.

Nhưng cô vẫn tự hiểu rõ bản thân mình.

Trần Nhiên này nếu thực sự có gì với cô sao có thể từ chối không thêm Wechat, ngay cả chocolate cũng không cho cô ăn.

Cô sao lại thảm thế này, vừa bị vu oan yêu sớm rồi thiếu chút nữa còn bị đổi chỗ.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị uất ức như này

Nói đi nói lại cũng chỉ vì kéo phiếu mà dẫn đến huyết án.

Đang nghĩ thì Trần Nhiên ngồi xuống.

Trình Âm quay đầu đi không để ý đến anh.

Đúng là gặp quỷ mà không hiểu sao cô lại có cảm giác có tật giật mình.

Trần Nhiên đột nhiên thấy hơi hối hận định chỉ trêu cô một chút mà thôi nên mới không thêm Wechat, ai nghĩ tới lại rắc rối như vậy.

Rắc rối nhất là thấy dáng vẻ ủ rũ của cô gái nhỏ này, không thể không dỗ dành.

Tuổi còn nhỏ mà đã như vậy không biết lớn lên ai dỗ được đây.

Nhìn cô liên tục mà không được cô đáp lại, Trần Nhiên trực tiếp nhét đồ vào trong lòng cô.

Cuối cùng Trình Âm mới có phản ứng, cô cúi đầu nhìn là một hộp chocolate.

Cô ngẩn người khẽ hỏi: “Đây là gì?”

Trần Nhiên lật sách đọc rũ mắt nói: “Không phải nói muốn ăn à!”

Hóa ra vẫn còn nhớ câu kia của cô “Muốn ăn chocolate”.

Một lúc sau, Trình Âm mới “À” một tiếng.

Giáo viên vẫn còn trên bục nhưng Trình Âm không nhịn được mà lén mở hộp ra, tất cả chỉ có sáu viên.

Trình Âm lấy một viên chocolate ra, cắn một miếng nhỏ.

Đây là chocolate bán trong căng tin trường, cô đã ăn rất nhiều lần rồi.

Vào lúc tan trong miệng kia cô cảm giác như ăn lần đầu tiên, hương vị đặc biệt không hề giống với những lần trước.

Là ngọt.

Vô cùng ngọt.

Siêu cấp ngọt.

Ngọt đến mức cô luyến tiếc không dám ăn hết.

Cô nhìn trộm Trần Nhiên một cái.

Dưới ánh sáng nhìn anh còn trắng hơn nhiều so với con gái, khuôn mặt min màng giống như nhân vật trong truyện tranh.

Trình Âm lại một lần cảm thán nhìn Trần Nhiên đọc sách thật sự giống người có văn hóa ( ý nói học giỏi).

Bỗng nhiên, Trần Nhiên quay sang nhìn.

Trình Âm vội vàng cúi đầu đọc sách.

“Trình Âm.”

“Có chuyện gì?”

“Cho tôi một viên.”

“Không được!”

Ánh mắt Trần Nhiên di chuyển xuống hộp chocolate trên đùi Trình Âm hỏi: “Keo kiệt như vậy!”

Trình Âm nhỏ giọng nói: “Anh ăn vào sẽ chết.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh là chó.”

“……”

Trình Âm không chắc Trần Nhiên có bị mình làm cho tức hay không, tóm lại sau khi tan học không thấy bóng dáng anh đâu.

Không lâu sau cô nhận được lời mời kết bạn.

Tên rất quen thuộc “CR”.

Sau khi Trình Âm đồng ý thì việc đầu tiên xem một loạt vòng bạn bè của anh, đáng tiếc chờ cô chỉ có một dòng chữ.

—— “Bạn bè hiển thị trong ba ngày gần đây nhất”.

Người trưởng thành không thú vị tý nào.

Sau khi thoát khỏi Wechat của Trần Nhiên, Trình Âm đột nhiên nhớ tới gì rôi điên cuồng xóa những status trên vòng bạn bè của mình, lúc này mới yên tâm mà cất điện thoại.

Trương Dược Hải tới lớp gọi Tiếu Tư Nhiên ra, động tĩnh này khiến cho cả lớp phỉa bàn tán.

Tất cả mọi người đều đang nghĩ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không ai biết đích xác ẩn số trong đó.

Bởi vì Trương Dược Hải chưa bao giờ công khai chuyện gì khác ngoài việc học với mọi người, từ quan điểm này nói lên Trương Dược Hải là giáo viên vô cùng tôn trọng học sinh.

Không nghĩ tới sau một tiết, Tiếu Tư Nhiên khóc lóc quay về không nói gì, dọn tất cả đồ của mình sang chỗ giữa của Tạ Trường Tinh và đổi chỗ luôn với bạn cùng bàn của cậu.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trình Âm chắc chắn mình không bị đổi chỗ với cô ta nữa.

Trình Âm nằm sấp trên bàn học, nhìn chỗ ngồi trống không của Trần Nhiên, trong lòng lại cảm giác được sống sót sau tai nạn.

Bây giờ cô mới nghĩ đến chuyện nếu phải thay đổi chỗ với Tiếu Tư Nhiên, nhất định là cô không muốn chút nào.

Không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ khi Trần Nhiên đọc sách, không muốn người khác chú ý đến ngón tay của anh đẹp như nào, không muốn người khác hỏi mùi hương trên quần áo của anh là mùi gì, càng không muốn người khác được ăn Chocolate mà Trần Nhiên mua.

Chuyện nhỏ phát sinh ngày hôm nay rất nhanh được mọi người vất ra sau đầu, cuối cùng mà nói cũng không liên quan gì tới mọi người chỉ là mối quan hệ của Trình Âm và Tiếu Tư Nhiên đã thể hiện rõ ra bên ngoài mà thôi.

Lúc tan học chiều, Trình Âm phát hiện, số phiếu của cô trên trang web tăng rất mạnh nhanh chóng cách Tiếu Tư Nhiên hơn 100 phiếu.

Nói không vui là giả, đặc biệt vì chuyện hôm nay nữa chứ, Trình Âm càng vui hơn.

Cô và Tạ Dĩnh đi từ từ ra cổng trường, đã bắt đầu nghĩ xem lúc quay phim tuyên truyền phải mặc gì làm tóc gì.

“Hay hôm nay chúng ta ăn cơm tối xong rồi hãy về nhà!”

Tạ Dĩnh đề nghị.

Trình Âm đương nhiên không từ chối vì dù sao anh trai cô cũng không ở nhà gọi điện cho dì giúp việc là được rồi.

Không phải cuối tuần nên hai người không đi xa, chọn một tiệm lẩu trong khu dân cư ngay gần trường học ăn.

Nhà hàng này hương vị và giá cả vừa phải, buôn bán rất tốt, chỉ có hai người Trình Âm và Tạ Dĩnh nên chọn bàn nhỏ trong góc.

Các cô không gọi nhiều đồ ăn lắm nên ngồi một chút đồ ăn đã ra hơn nửa.

Nhưng chưa kịp ăn miếng nào thấy một đám người đang đi từ cửa vào.

Bọn họ mặc đồng phục Tam Trung, rất đáng chú ý.

Trình Âm và Tạ Dĩnh đều nhìn thấy nhóm Đổng Chinh và Hà Lâp Chí đi ngay đằng trước, những người khác mặc dù không hay đi chơi với bọn Đổng Chinh nhưng cũng đều là khách quen trong phòng giáo dục, tám lạng nửa cân, khác ở chỗ đều là lớp 11.

Tạ Dĩnh không kiên nhẫn nói: “Sao ở đây mà cũng gặp được thế, ghét thật.”

“Coi như không nhìn thấy, chúng ta ăn đi.”

Sự thật là nhóm Đổng Chinh cũng không phát hiện ra Trình Âm.

Bọn họ ngồi xuống đã chiếm ba cái bàn áng chừng khoảng hơn hai mấy người.

Đổng Chinh hôm nay mời khách, vẫn như đại gia gọi món ăn.

Đến nỗi nguyễn nhân mời khách, chính là vì Trình Âm.

Gần đây Đổng Chinh vì lo cho Trình Âm mà có thể nói một đêm bạc đầu, nhìn số phiếu không được nhiều lắm lại đi tìm người lôi kéo phiếu, thấy lôi kéo không hiệu quả lắm cậu ta lại tìm các diễn đàn xung quanh.

Diễn đàn mua sắm, Diễn đàn bỉm sữa, diễn đàn ăn uống, rồi diễn đàn cho các fan đâu đâu cũng có bóng dáng cậu ta.

Nhưng những nhóm này, đều không ngoại lệ, thấy cậu ta liền đá văng ra ngoài.

Lão đại chưa bao giờ phải chịu sự lạnh nhạt như vậy.

Lão đại mới bắt đầu nhận ra sự lạnh nhạt của thế giới này.

Đến tận sáng hôm này, Đổng Chinh đã tham gia vào nhóm “Khu bảo tồn trường KT Lam Tường”.

Nghĩ là nhóm đàn em, nên lão đại như cậu ta phải tỏ ra kiêu ngạo một chút, vì thế vất lại một link rồi nói một câu “Bỏ phiếu cho Trình Âm, được bao nhiêu thì được?”, rồi không hề màu mè gì nữa.

Buổi chiều nhìn thấy, được rồi, hơn trăm phiếu cơ đấy.

Các em trai này thật mạnh mẽ.

Vì thế tâm trạng cậu ta rất tốt, nhắn trong diễn đàn một câu “Tan học anh mời cơm, tất cả mọi người đều phải đến, một người cũng không cho trốn.”

Nhóm người này thành tâm muốn kết bạn với lão đại lớp 12 cho nên đều đến hết.

Hơn một tiếng sau, trời tối hơn nữa, bọn họ cũng ăn cũng kha khá rồi, Trình Âm và Tạ Dĩnh đã no rồi nên yên lặng đi ra ngoài.

Vừa đến cửa, Trình Âm và Tạ Dĩnh nghe thấy Đổng Chinh hô to một câu: “Ông chủ, cho hai chai rượu nữa!”

Mẹ kiếp, lão đại uống rượu, không thể trêu vào không thể trêu vào.

Trình Âm và Tạ Dĩnh nhanh chóng đi mất.

Hai cô vừa đi thì ông chủ cũng mang rượu ra.

Đổng Chinh rót cho mình một ly đầy, đứng lên nói: “Tao Đổng Chinh không nói dài dòng giả tạo làm gì, một là cảm ơn đã bỏ phiếu cho Trình Âm, hai là mong Tam Trung chúng ta đoàn kết một lòng, cám ơn!”

Cậu ta “lên lên lên” rồi uống hết một ly đầy.

Thấy mọi người bên dưới ngơ ngác nhìn mình.

Đổng Chinh cho rằng mình chưa đủ quyết đoán lắm, vì thế lại “Lên lên lên” làm một ly nữa.

“Bây giờ vẫn còn sớm, tao mời chúng mày đi hát, ông chủ! Thanh toán!”

Người phía dưới: “……”

—— “Phiếu gì nhỉ?”

—— “Không nghe thấy gì.”

—— “Có chuyện bỏ phiếu này à.”

—— “Chuyện đó lúc nào vậy?”

Có người lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện, tìm được đường link và tin nhắn mà Đổng Chinh gửi liên tục.

Chỉ giây tiếp theo mà cậu ta gửi, có người đã gửi bảy phát ảnh màn hình trò chơi làm cho tin của cậu ta bị trôi đi.

……

Cả bàn như bao chùm sự yên lặng chết chóc.

Lúc này, ông chủ cầm tờ giấy đến chỗ Đổng Chinh.

“Tổng cộng 1452 tệ, thu ngài 1.400 thôi, tiền mặt hay quẹt thẻ!”

Trình Âm cùng Tạ Dĩnh ăn đến to cả bụng đi chậm theo đường vành đai.

Thời tiết đang lạnh dần, hai người mặc áo ngắn tay, áo khoác đồng phục bên ngoài rất thích hợp.

Đây là ngày mặc đồng phục thoải mái nhất trong năm ở Tam Trung.

Điện thoại vang lên, Trình Âm rất nhạy bén nghe được âm thanh lấy ra thấy ngay tin nhắn của Trần Nhiên.

“Bảo bạn bè bỏ hơn trăm phiếu cho em, không giận nữa chứ?”

Trình Âm cầm chặt điện thoại, ngước lên đi giống như khiêu vũ trên bậc thang ở vành đai, lúc này mới dừng lại gửi hai gói biểu cảm.

Cảm ơn ông chủ.jpg

Gửi hình trái tim cho anh.jpg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN