Lời Thì Thầm Trao Em
Chương 15
Beta: Gấu Beo
GBB: nay tui đăng bù mí bữa trước nha mnnnn
– ————–
Trình Âm về đến nhà hơi muộn, dì giúp việc chờ cô về mới đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trình Âm, vắng vẻ, cô ngồi trong phòng khách gọi điện thoại cho cha mẹ, nói về chuyện quay phim tuyên truyền ngày thành lập.
“Bảo bối giỏi quá, quay xong nhớ gửi cho cha mẹ xem nhé, cha mẹ muốn post lên vòng bạn bè cho đồng nghiệp nhìn thấy bảo bối của chúng ta.”
Trình Âm cười khanh khách, không để ý Trình Thanh về từ lúc nào.
Trình Thanh đeo khẩu trang, đi xuyên qua phòng khách về phòng của mình.
Trình Âm thoáng nhìn thấy anh nói với đầu điện thoại bên kia: “Anh về rồi ạ.”
Cha mẹ bảo cô đưa điện thoại để nói chuyện với Trình Thanh, cô cầm điện thoại gõ cửa phòng Trình Thanh lại thấy anh đang khóa trái cửa.
“Anh ơi, cha mẹ bảo anh nhận điện thoại.”
“Thay quần áo.” Tiếng Trình Thanh truyền ra “Lát nữa anh sẽ gọi lại.”
“Vâng.”
Trình Âm quay lại phòng khách tiếp tục nói chuyện, Cha Trình và mẹ Trình lại hỏi thành tích kỳ thi vừa rồi của cô, Trình Âm ngạc nhiên rồi khẽ nói về thành tích của mình.
Mẹ Trình không nói gì chỉ có tiếng của cha Trình, nói: “Không sao, bảo bối lần sau cố gắng hơn nữa, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.”
Mẹ Trình lúc này mới chèn thêm vào nói: “Quốc khánh cha mẹ về để gặp các con, mang hai đứa đi ăn gì ngon ngon.”
“Vâng, con rất nhớ hai người.”
“Cha mẹ cũng rất nhớ con.”
Trình Âm nói chuyện với cha mẹ một lát nữa rồi cúp điện thoại, nghe thấy tiếng động trong buồng vệ sinh, cô nghĩ chắc là Trình Thanh xong rồi.
Cô đi qua gõ cửa, “Anh ơi, có ăn cơm không?”
Trình Thanh không mặn không nhạt trả lời.
“Cuối cùng thì ăn hay không ăn?” Trình Âm nói, “Nếu ăn thì để em đi hâm lại đồ ăn dì để lại cho nóng.”
“Ăn.”
Trong phòng vệ sinh, Trình Thanh vặn vòi nước, “Anh muốn đi tắm, em đừng đứng ở cửa nữa.”
“À.”
Trình Âm không nghĩ nhiều, lấy kem dừa mà dì giúp việc để phần cho cô ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa đọc manga anime.(Truyện tranh)
Cô tập trung tinh thần xem một lúc hơn bốn mươi phút sau mới hoàn hồn.
Trình Thanh vẫn còn trong nhà vệ sinh.
Trình Âm lại đi ra gõ cửa.
“Anh ơi, anh muốn ăn tối ở bên trong à!”
Trình Thanh: “……”
Cửa mở ra, Trình Thanh đeo khẩu trang ra ngoài.
“Anh ở nhà sao phải đeo khẩu trang làm gì?”
Trình Âm hỏi.
“Bị cảm, sợ lây cho em.” Trình Thanh đi về phòng.
Trình Âm đuổi theo phía sau anh hỏi: “Anh đến bệnh viện chưa?”
Trình Thanh: “Đến rồi.”
Trình Âm: “Còn cứu được không!”
Trình Thanh: “……”
“Em còn không làm bài tập đi anh đánh luôn bây giờ.”
Trình Âm không nói hai lời, chạy một phát về phòng.
–
Sáng hôm sau, Trình Âm rời giường đã thấy số phiếu của cô vượt qua Tiếu Tư Nhan hai trăm phiếu.
Trần Nhiên thật mạnh mẽ không hổ là học lớp 12 tận 5 năm, có năm bạn học tận 5 lớp thật không giống người thường.
“Nhìn cậu sung sướng kìa.” Tạ Dĩnh bĩu môi nhắc nhở cô, “Cậu nhìn Tiếu Tư Nhiên người ta bình tĩnh như thế kia cơ mà, giống như không thèm để ý.”
Tiếu Tư Nhiên vẫn rất chăm chú học hành, cần hỏi gì thì hỏi trả lời gì thì trả lời, không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện trước đó.
“Dù sao thì mọi người cũng biết tớ kéo phiếu nên tớ chả cần dấu diếm làm gì, không cần biết cô ta có để ý hay không.”
Tạ Dĩnh nhìn lên chỗ ngồi của Tiếu Tư Nhiên vuốt cằm, nói: “Tớ cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy.”
Sự thật chứng minh, Tạ Holmes quả thật không hề đoán sai.
Chiều thứ sáu đúng là lễ hội nghệ thuật trong trường.
Lễ hội như thế này dịp cho khối 11 tha hồ vui chơi, trước nay đều không liên quan tới lớp 12. Lúc báo tiết mục vào tháng trước, các lớp 12 cũng chỉ qua loa cho xong có lớp tùy tiện đăng ký đọc diễn cảm, có lớp thì độc tấu nhạc cụ thậm chí có lớp bỏ qua không tham gia.
Đại biểu lớp 5 là Tiếu Tư Nhiên, lúc ấy đăng ký trình diễn Dương Cầm.
Hơn một tháng này không thấy cô ta chuẩn bị gì giống như mọi người ở lớp khác nên làm gì thì làm.
Cho đến tận chiều hôm nay, trường học cho lớp 12 nghỉ.
Trình Âm cùng Tạ Dĩnh đi đến căng tin mua kem rồi mới lắc lư đến khán phòng xem biểu diễn.
Rốt cuộc cũng chỉ là lễ hội nghệ thuật nên không long trọng lắm, trong khán phòng thậm chí không ít học sinh còn cầm sách xem.
Đến đợt biểu diễn của lớp 12 cũng rất thoải mái, quần áo còn không thay mặc luôn đồng phục lên trên sân khấu.
Trình Âm cùng Tạ Dĩnh đến sau nhưng cũng không thấy gì hứng thú.
“Thôi, về lớp học đi.” Tạ Dĩnh nói, “Bọn Nhiếp Nam đang xem phim đấy.”
“Được.” Trình Âm ném que kem đi, lau lau tay, đang muốn xoay người, đột nhiên nghe MC giới thiệu.
“Tiếp theo là bạn Tiếu Tư Nhiên của lớp 12A5, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh cô ấy mang đến ca khúc《A whole new world》”
Trình Âm và Tạ Dĩnh dừng chân lại, hai người liếc nhau đều hiểu ý trong mắt đối phương.
“Cũng không vội chỉ mấy phút, nghe xong lại đi.”
Trình Âm nói.
“Ừ.” Tạ Dĩnh gật đầu, “Tớ cảm thấy cũng được.”
Hai người trở lại chỗ ngồi trong góc nhìn Tiếu Tư Nhiên từ từ đi ra sân khấu.
Cô ta cũng giống các học sinh lớp 12 khác không thay trang phục diễn không trang điểm chỉ mặc đồng phục lên sân khấu, hiển nhiên thể hiện trạng trái qua loa cho xong.
Đến khi cô ta ngồi xuống đàn dương cầm, chỉnh chỉnh giá microphone, thì Trình Âm và Tạ Dĩnh biết ngay có người muốn xuất chiêu rồi.
Ánh đèn sân khấu sáng ngời, ngón tay Tiếu Tư Nhiên chạm vào phím đàn.
—— Tốt lắm, Trình Âm biết cô thua rồi.
Âm nhạc từ phím đàn chảy ra, lúc Tiếu Tư Nhiên mở miệng lên.
—— Trình Âm không những biết mình thua mà còn thấy đắm chìm trong đó.
Ánh mắt lấp lánh của Trình Âm nhìn Tiếu Tư Nhiên mặc đồng phục trên sân khấu: “Nghe hay quá.”
Tạ Dĩnh: “……”
Sinh vật đơn bào quả nhiên là sinh vật đơn bào.
Bài hát kết thúc, toàn bộ khán phòng vỗ tay như sấm.
Trình Âm thật tâm vỗ tay theo.
“Ô ô ô, sao lại đàn hay như vậy, sao lại hát tốt như thế chứ.”
Trình Âm mới vừa nói xong, Tiếu Tư Nhiên đã đứng dậy cúi người với khán giả phía dưới, sau đó vô cùng thản nhiên nói: “Cảm ơn mọi người đã thích bài hát này, làm phiền mọi người bỏ phiếu cho mình nhé.”
Trình Âm: “…………”
Sơ suất quá.
–
Cùng ngày kết thúc lễ hội nghệ thuật đấy, số phiếu của Tiếu Tư Nhiên tăng vọt lên, ngày tiếp theo đến trường thì đã mạnh mẽ áp chết Trình Âm.
Tạ Dĩnh nhìn số phiếu này mà tức muốn chết, cô biết ngay Tiếu Tư Nhiên sẽ lôi kéo phiếu trong ngày biểu diễn nghệ thuật đấy mà chỉ không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy.
Nhưng đương sự Trình Âm không phản ứng một chút nào, thậm chí còn hơi tâm phục khẩu phục.
“Người ta thắng là đúng rồi.” Trình Âm rất bội phục nói, “Vừa biết đánh đàn lại biết nhảy rồi hát còn dễ nghe như vậy, tớ thua tâm phục khẩu phục.”
Tạ Dĩnh nằm sấp trên bàn không còn lời gì để nói với Trình Âm nữa.
“Lòng cậu cũng lớn thật.”
Trình Âm cũng nằm lên bàn nhìn chỗ ngồi trống không của Trần Nhiên, nắm tóc mình nghịch.
Đêm qua Trình Âm lén lút đọc truyện tranh trong chăn không để ý đọc quá lâu nên sáng nay dậy muộn. Dì giúp việc lôi cô từ trên giường kéo đến nhà vệ sinh, tranh thủ lúc cô đánh răng tết tóc đuôi sam cho cô.
“Ai, Làm được gì nữa cơ chứ, hôm nay hết hạn bỏ phiếu rồi, tớ lại không thể đánh đàn được.”
Tạ Dĩnh quay đi không quan tâm cô nữa.
“Cái gì mà làm sao?”
Trần Nhiên đi đến, thuận tay cầm quyển sách của Trình Âm để trên bàn anh, dừng lại rồi đặt vào chỗ cũ.
“Sao hôm nay anh tới sớm như vậy?”
Trình Âm đột nhiên ngẩng đầu, chống cằm, nhìn Trần Nhiên.
Trần Nhiên dừng chân lại ánh mắt cố định trên người Trình Âm…….
Đuôi sam kép như thế này…
Mẹ nó đáng yêu quá.
Trình Âm còn chớp mắt nhìn anh.
Trần Nhiên không biết có phải tay mình bị ngứa hay không nữa, lại đột nhiên dùng ngón trỏ cào cào cằm nhòn nhọn của Trình Âm một chút.
“Em quản rộng nhỉ.”
“……”
Bởi vì động tác theo bản năng này của anh mà không khí như ngừng lại.
Trình Âm không dám nháy mắt cứ nhìn chằm chằm Trần Nhiên như vậy, lúc lâu sau mới nói: “Anh lại động tay động chân rồi!”
Trần Nhiên sung sướng kéo ghế ra ngồi xuống, vắt chéo chân nói: “Cằm em có hạt cơm.”
Trình Âm: “……”
Cô sờ cằm mình tay còn lại lấy gương nhỏ ra, soi mãi mà không thấy gì mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Sáng nay em không hề ăn cơm.”
“Thế à.”
Trần Nhiên rất thản nhiên mà nói, “Có thể ăn thừa tối qua, để giành hôm nay ăn.”
“Đồ thần kinh!!!”
Trình Âm quay đi thu dọn lại mặt bàn của mình.
Trần Nhiên nhìn chằm chằm vào bên mặt của cô.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, Trình Âm từ từ nghiêng người khẽ nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Sáng nay em ăn gì?”
“A!!”
“Hỏi em đấy, ăn cái gì?”
“Trứng trần, cùng sữa xoài, làm sao vậy!”
“Không có gì.”
Trần Nhiên xoay lại không nhìn Trình Âm nữa.
Thảo nào cả người thơm như thế.
–
Còn mấy phút nữa là đến giờ truy bài buổi sáng, trong lớp đã khá yên tĩnh.
Trong hoàn cảnh như vậy nên Tiếu Tư Nhiên đến muộn lại đặc biệt dễ thấy.
Hôm nay cô ta thay đổi rất nhiều.
Không đeo cặp mắt kính luôn gắn với bản thân kia mà thay bằng kính áp tròng, dù sao thì cô ta cận cũng không nhẹ.
Tóc cũng rối tung thả xuống còn cắt mái bằng.
Cô ta về chỗ của mình ngồi, các bạn học ngồi xung quanh đều quay lại nhìn cô ta.
Có lẽ hơi xấu hổ nên cô ta nhanh chóng ngồi vào chỗ rồi bối rối lấy sách ra đọc.
Tiếng bàn tán vẫn kéo dài cho đến tận cuối lớp.
Tạ Dĩnh thu bài tập xong, thấy trên bàn không còn chỗ liền đặt luôn lên chỗ của Trần Nhiên rồi nghiêng người nói chuyện với Trình Âm.
“Thật là, ai mà không biết cô ta được quay phim tuyên truyền chứ.”
Chỉ cần điểm này cũng chứng minh, Tạ Dĩnh khuê mật đủ tư cách tuyệt đối.
So với Trình Âm không biết đối phó với người khác thì cô nhìn cô ta thế nào cũng không vừa mắt.
“Này, cậu nói nhỏ một chút.” Trình Âm chỉ phía sau cô, “Bùi Phỉ đang ở kia đấy.”
Bùi Phỉ là khuê mật của Tiếu Tư Nhiên.
“Nghe được thì sao.” Tạ Dĩnh chẳng sợ nói, “Chuyện cô ta bôi nhọ cậu và Trần Nhiên yêu nhau, cậu còn chưa tính sổ với cô ta đấy.”
Trần Nhiên: “……”
Bôi nhọ!!!
Không phải chứ, Tạ học bá sao cứ phải dùng hai chữ ” Bôi nhọ” này chứ, nghe cứ thấy xấu xa thế nào ý.
Trình Âm đỏ mặt hơi khẩn trương nhìn Trần Nhiên, phát hiện anh không có biểu cảm gì đành đẩy Tạ Dĩnh ra bên ngoài.
“Được rồi cậu đừng nói nữa, chuyện này vốn tớ đã không có khả năng rồi, cậu không cần lo cho tớ, thầy Trương cũng không tin mà cậu nhắc lại làm gì.”
Tạ Dĩnh quay người lên, Trình Âm lấy sách ngữ văn ra bắt đầu đọc, trong lúc đó lại trộm nhìn Trần Nhiên một cái.
Vừa nhắc đến chuyện này, Trình Âm xấu hổ đến mức tai nóng hết lên.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hờ hững như vậy của Trần Nhiên, cô lại cảm thấy hơi mất mát.
–
Tiếng đọc sách to dần lên.
Trình Âm đột nhiên nhớ tới sáng thứ hai thường sẽ bị kiểm tra về trang phục, Trần Nhiên vẫn không mặc đồng phục, vì thế cô đành phải nhắc nhở anh sáng sẽ có kiểm tra.
Trần Nhiên cũng không quan tâm lắm, lấy đồng phục nhét trong túi nhựa từ tủ đồ đằng sau ra.
Năm ngoái Tam Trung đã tiến hành cải cách đồng phục, từ lớp 10-11 đều mặc đồng phục mới theo kiểu phương tây, chỉ có lớp 12 là đồng phục cũ. Nhưng kiểu mới đấy dù đẹp nhưng không thoải mái bằng đồng phục cũ, chỉ tiện để làm gối đầu rồi đệm nằm, cho nên đa số học sinh lớp 12 đều mặc đồng phục cũ, giống như Trình Âm đến nay còn chưa mặc đồng phục mới lần nào.
Trình Âm nghĩ rằng Trần Nhiên sẽ mặc đồng phục mới kiểu Tây nên đang rất chờ mong nhìn anh đáng tiếc anh lại lấy kiểu cũ ra.
Trần Nhiên giang tay ra rất tùy ý mà mặc xong.
Lúc kéo khóa lên, quay đầu nhìn Trình Âm một cái.
Trình Âm cho rằng Trần Nhiên thấy cô nhìn lén anh, liền nói ngay: “Anh mặc nhanh lên, sắp có người tới kiểm tra bây giờ!”
Trần Nhiên đồng ý rồi kéo khóa lên, nói tiếp: “Em có cảm thấy chúng ta mặc đồng phục giống nhau, giống như……”
Anh dừng lại.
Hơi thở của Trình Âm hơi căng thẳng.
Các nữ sinh trung học vẫn luôn lưu hành một câu.
Đồng phục, chính là trang phục đôi đầu tiên.
Anh…… Có phải muốn nói bọn họ mặc giống như trang phục đôi không.
Trình Âm cầm chặt bút lo lắng hỏi: “Cái, cái gì?”
Trần Nhiên thản nhiên nói: “Đồng phục gia đình.”
Trình Âm: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là mỹ nhân nghẹn lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!