Lời Thì Thầm Trao Em - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Lời Thì Thầm Trao Em


Chương 49


Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

– ————

Kỷ Hoài Tân đi tới nơi khác nên không đi xe Halley không cợt nhả như mọi khi, ăn mặc cũng mặt người mà dáng chó lắm, lại có chút khẩn trương và mong chờ.

Khi Trình Âm đi đến cổng trường, Kỷ Hoài Tân còn ngạc nhiên một chút mới tiến lên.

Lần trước được Trần Nhiên bảo đi đón lúc ấy Trình Âm vẫn là “Một cô gái nhỏ”, bây giờ đã thành chị dâu rồi?

Trong lúc nhất thời Kỷ Hoài Tân không thay đổi được suy nghĩ của mình.

Nhưng có thể chắc chắn một điều là Trần Nhiên không phải người mà.

Thời tiết tháng năm đã bắt đầu nóng bức, Trình Âm đi đường mà toát một lớp mồ hôi mỏng trên trán.

Cô cầm khăn giấy lau mồ hôi, cô liếc mắt nhìn nhưng không nhận ra Kỷ Hoài Tân trong đám người nhốn nháo bên ngoài này.

Kỷ Hoài Tân cũng vì chưa biết tiếp nhận sự thật Trình Âm là “chị dâu” của mình nên vẫn ngại ngùng đứng yên tại chỗ.

Vì thế hai người yên lặng đứng ở hai bên cổng trường một lúc lâu.

Trình Âm chờ đến sốt ruột, nhưng cô không có phương thức liên hệ với Kỷ Hoài Tân đành phải chờ.

Ánh mặt trời tháng năm cũng đủ đốt cháy sự phiền muộn trong lòng người, bài viết kia của Giang Văn Văn như con muỗi ngày hè, lực sát thương không lớn, nhưng cứ ồn ào ong ong bên tai làm người ta thấy phiền.

Đặc biệt là thấy giao diện trên WeChat của Trần Nhiên còn chưa có tin trả lời, Trình Âm lại càng tức.

Mặc dù ở xa không nhìn rõ, nhưng Kỷ Hoài Tân vẫn cảm giác được Trình Âm không vui, nghĩ do mình bắt cô đợi nên vội vàng chạy tới.

“Trình Âm đúng không?” Kỷ Hoài Tân hơi xấu hổ hoàn toàn không có sự dũng cảm như lần gặp mặt trước “À, Trần Nhiên bảo anh tới đón em, anh gọi xe rồi, em đi theo anh.”

Trình Âm cười nói tiếng cảm ơn rồi đi theo Kỷ Hoài Tân lên xe.

Hai người ngồi hàng sau, ở giữa cách rất xa, không ai nói chuyện với ai.

Trình Âm vẫn đang nhìn điện thoại, đầu bên kia Trần Nhiên vẫn chưa trả lời. Xem mấy lần cô bực bội nhét điện thoại vào trong túi.

“Chiều nay Trần Nhiên làm gì vậy ạ?”

Kỷ Hoài Tân cũng không rõ lắm, hôm nay anh cũng chưa gặp Trần Nhiên đã bị anh ta phái đi đón Trình Âm rồi.

“Không biết, hình như huấn luyện viên có việc tìm cậu ấy.”

Huấn luyện viên.

Trong lòng Trình Âm lẩm nhẩm mấy chữ này, lại nghĩ tới Giang Văn Văn.

Xe chạy nhanh trên cầu vượt, Kỷ Hoài Tân muốn tìm đề tài nói chuyện để làm dịu không khí.

Nhưng có thể nói gì chứ!

Anh ta với Trình Âm cũng không quen lắm.

Sau khi mất mấy phút suy nghĩ, Kỷ Hoài Tân xoay chuyển đầu óc hỏi “Em với Trần Nhiên quen nhau như nào?”

Trình Âm nhìn anh không thể tin được, “Không phải anh biết rồi sao?”

“À à.” Kỷ Hoài Tân biết mình hỏi thừa, vội vàng chuyển cái khác “Anh biết hai người quen nhau như thế nào, nhưng yêu nhau như thế nào?”

Trình Âm “…”

Chuyện này cũng ngại quá rồi.

Bác tài lái xe taxi không nhìn được đằng sau, đành qua kính chiếu hậu nói “Thằng nhóc này, cậu hỏi thế xấu hổ quá rồi.”

Kỷ Hoài Tân quả thực muốn đánh vào cái miệng rộng này của mình.

Để vớt lại mặt mũi, anh ta cười ha ha nói “Không phải tò mò sao, lần đầu tiên bọn anh nhìn thấy em, lúc ấy em còn đang mặc đồng phục mà, Trần Nhiên còn nói chắc chắn không yêu đương với em.”

“A” Trình Âm mở to hai mắt, hỏi, “Vì sao?”

“Ha! Còn sao nữa, vì hai người nhìn rất giống nhau như anh em ruột nên không hạ thủ được chứ sao.”

Nói xong, Kỷ Hoài Tân “chà chà” hai tiếng, “Kết quả sao chứ, em không thấy mặt Trần Nhiên sưng vù lên sao? Trong nhóm suốt ngày “A Âm nhà tớ”, lúc ăn tết mọi người đều nghĩ cậu ta không về, ai ngờ đồ chó ấy lại lén về gặp em, sau đó lại lặng lẽ mà đi, coi bọn anh như ở dưới mồ rồi ý.”

“Hừ.”

Trình Âm vốn đang tức giận khó ở mà cũng phải cười.

Nhưng cô cảm thấy như thế không tốt lắm vì vậy quay mặt đi ra ngoài cửa sổ.

Khó chịu trong lòng cũng bị hai câu nói này của Kỷ Hoài Tân dập tắt, hơn nữa còn muốn giải thích cho Trần Nhiên.

Trình Âm vỗ vỗ Kỷ Hoài Tân.

“Anh đừng nói anh ấy là chó.”

“Không phải em gọi thế sao?” Kỷ Hoài Tân nói, “Trần Nhiên nói trước kia em thường xuyên gọi nó là chó.”

Trình Âm lắc lắc đầu.

“Vậy cũng chỉ có em mới được gọi.”

Kỷ Hoài Tân sờ sờ mũi.

“Được rồi, chị dâu quyết hết.”

Kỷ Hoài Tân đưa Trình Âm đến chỗ của Trần Nhiên, còn phải quay đầu đến sân bay đón mấy đứa bạn khác.

Lúc lên tầng, Trình Âm lại nhìn điện thoại Trần Nhiên vẫn không trả lời.

Cô thở dài.

Không biết bận cái gì.

Ngoặt vào hành lang, Trình Âm lướt qua vòng bàn bè, nhìn thấy một bài báo được chia sẻ——” Mười vận động viên trẻ xuất sắc nhất Kim Châu”

“Làm phiền mọi người bình chọn cho tuyển thủ số 3.”

Trình Âm nhìn ba lần, mới xác nhận là Trần Nhiên gửi.

Mười phút trước Trần Nhiên đã chia sẻ một liên kết!

Không trả lời cô tin tức về Giang Văn Văn mà lại đi chia sẻ liên kết!

Đúng lúc này, Trần Nhiên từ trong phòng ra gặp Trình Âm.

Anh cười vẫy tay với Trình Âm “A Âm, em nhanh tới đây.”

Trình Âm nhìn anh không bước tới.

“Anh vừa mới làm gì?”

Trần Nhiên thấy Trình Âm không di chuyển liền đi về phía cô.

“Không làm gì, có chút việc thôi.”

Anh đưa tay ra muốn sờ tóc Trình Âm, cô lại quay đầu tránh đi.

Khoảng khác đó hơi xấu hổ.

“Em làm sao vậy?”

Trình Âm mím môi mãi mới nói “Sao anh không trả lời tin của em?”

Trần Nhiên dịu giọng nói “Anh đang bận nên không để ý điện thoại.”

Trình Âm cúi đầu, sự tức giận đang nhảy nhót lung tung trong lòng.

“Được rồi, anh cứ bận đi.” Trình Âm nói nhỏ một câu như vậy, còn chưa ngẩng đầu lên đã thấy có người bên kia gọi Trần Nhiên.

“Trần Nhiên! Cậu đến văn phòng một chuyến, bảng biểu vừa rồi còn chưa trình lên đâu, nhanh lên không phải làm lại lần nữa, nhanh lên!”

Trần Nhiên gật đầu với người kia, sau đó nói Trình Âm “Em chờ anh một chút.” Trình Âm nhìn anh đi về phía văn phòng, xoay người đá góc tường, rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

“Trường học có việc, em đi về trước.”

Mười phút sau, Trình Âm vừa qua kiểm tra an ninh chỗ tàu điện ngầm thì nghe được tiếng Trần Nhiên gọi cô đằng sau.

Trình Âm quay đầu lại nhìn lướt qua, Trần Nhiên đang chạy tới.

Cô không quan tâm đi thẳng tới thang cuốn.

Trần Nhiên không mang theo gì, cho nên qua kiểm tra an ninh cũng chỉ trong nháy mắt.

Trần Nhiên hai bước đã đuổi theo, giữ chặt cổ tay Trình Âm.

“Em làm sao vậy?”

Trình Âm tránh hai lần mà không được, mày nhăn thành hình chữ “Xuyên” không kiên nhẫn nói “Anh đừng kéo, em không thoải mái, nên muốn đi về.”

Trần Nhiên thở dài, kéo cô đến chỗ ít người.

Chỗ này là lối vào thang cuốn, người đến người đi, hai người đang đứng chắn ở đây.

Trình Âm không tình nguyện mà bị anh kéo đi hai bước, cho dù thế vẫn khiến cho mấy người qua đường quay đầu lại.

Nơi mà tràn ngập hơi thở sinh hoạt không bao giờ thiếu người xem náo nhiệt, đặc biết là hai người trẻ đẹp giận dỗi nhau, mấy bác gái xách theo giỏ rau liên tiếp quay đầu hận không thể lên hỏi xem chuyện gì xảy ra.

Trình Âm bị nhìn mà xấu hổ, lại muốn chạy, nhưng Trần Nhiên vẫn túm chặt, làm cô không đẩy ra được.

“Anh buông ra đi! Em phải đi về!”

Người đang nổi nóng thường không nghe ai, hơn nữa công việc của Trần Nhiên thì chỉ quen nói chuyện với người bình tĩnh.

Nhưng anh vừa mới nhìn điện thoại đã biết trong lòng Trình Âm đang khó chịu chuyện gì.

Khi cô bị uất ức thì chỉ muốn một cảm giác an toàn mà thôi.

Trần Nhiên ấn đôi tay lộn xộn của Trình Âm xuống, ôm chặt lấy cô.

“A Âm, em nghe anh nói.”

“Anh buông ra!” Trình Âm trong ngực anh cũng không an phận, cố gắng đẩy anh ra, “Anh muốn làm em ngạt thở đúng không!”

“Em bình tĩnh được không, phải cho anh cơ hội giải thích chứ!”

Trình Âm tức giận, nhưng cũng cảm thấy ở đây nhiều người quá xấu hổ, nhưng cô không tránh được cái ôm của Trần Nhiên.

Những lúc như này, Trình Âm không được tỉnh táo lắm.

Cô đứng lại mấy giây.

Ngay lúc Trần Nhiên cho rằng cuối cùng cô cũng yên tĩnh để nghe anh giải thích thì Trình Âm lại hét lên “Anh trai! Anh đừng như vậy! Chúng ta không thể ở bên nhau! Ba mẹ mà biết sẽ đánh chết chúng ta mất, huhu em không muốn sang Đức để chỉnh mặt đâu.”

Trần Nhiên “……”

Những tiếng ầm ĩ trên thang cuốn bởi vì Trình Âm mà trong nháy mắt im bặt.

Sau đó một người, hai người, ba người…… Hoặc giả vờ lơ đãng, hoặc to gan quay lại nhìn hai người.

Các bác gái đi xuống thang cuốn để mua đồ ăn thậm chí còn quay lại đi lên thang cuốn ngây người nhìn Trần Nhiên và Trình Âm.

Trần Nhiên “……”

Vào lúc Trần Nhiên đang còn sốc, thì Trình Âm thành công thoát khỏi cái ôm của anh lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.

Lúc chạy còn không quên khóc sướt mướt nói “Anh trai, kiếp sau chúng ta làm người yêu nhé.”

Trần Nhiên “……”

Có thể làm gì bây giờ chứ.

Cũng không phải lần đầu tiên chứng kiến mạch não của Trình Âm.

Bản thân tìm bạn gái, mạch não lại có vấn đề chỉ đành chịu đựng mà thôi.

Trần Nhiên lần đầu tiên trong ánh mắt của nhiều người như vậy “Người đàn ông này nhìn không đến nỗi nào hóa ra là đồ cầm thú”, “Ôi bọn họ cũng quá đáng thương kiếp sau hi vọng đừng đầu thai trong một nhà”, “Tôi sẽ xuất bản cốt chuyện chỉnh hình tuyệt vời này trên tấn giang”, “Có ai trung mắt vàng hoàng kim 1818 không” đuổi theo.

Thể lực Trình Âm cũng có hạn nên không chạy xa được.

Lúc Trần Nhiên ra khỏi tàu điện ngầm liền thấy Trình Âm đang gọi xe cách anh không xa.

Cô che miệng mình lại, nhưng đôi mắt đều đang cười.

Không biết vui vẻ đến mức nào.

Trần Nhiên đột nhiên lại cảm thấy hơi mệt.

Anh đi qua, cũng không nói chuyện, mà kéo tay Trình Âm đến dưới bóng cây mát mẻ.

“Buổi chiều anh vẫn ở trong phòng chủ nhiệm, không có thời gian xem điện thoại.” Trần Nhiên lờ đi ánh mắt đang xoay loạn và khóe miệng đang cố gắng nhịn cười của Trình Âm, nắm chặt cổ tay cô, “Còn cái link kia là đàn em lấy điện thoại của anh share.”

Trình Âm liếc anh một cái rồi nhanh chóng chuyển mắt sang hướng khác vẫn không nói chuyện.

“Không tin.” Trần Nhiên lại nói, “Em xem cậu ta nhắn câu kia, bình thường có bao giờ anh đánh chấm câu đâu.”

Được rồi.

Tha thứ cho anh.

Trình Âm khụ một tiếng, “Cứ như vậy sao?”

Trần Nhiên không nói gì, Trình Âm ngước lên nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt trầm tĩnh như vực sâu, lóe sáng dưới ánh mặt trời.

“Về Giang Văn Văn ——”

Trần Nhiên lấy điện thoại của mình ra, tìm wechat và số điện thoại của Giang Văn Văn xóa đi trước mặt Trình Âm.

Trình Âm ngạc nhiên cô không nghĩ Trần Nhiên lại quả quyết như vậy.

“Cô ta muốn làm gì anh không quản được nhưng từ giờ trở đi anh sẽ không duy trì hòa bình cùng cô ta nữa.”

Trần Nhiên cất điện thoại thả lỏng tay ra, kéo Trình Âm ôm vào trong lòng ngực.

“Ngay cả nội dung bên trong anh cũng không nhìn kỹ, em không cần để ý mười năm mà cô ta thường gắn ở trên miệng.”

Trần Nhiên cúi đầu, nhìn vào hai mắt Trình Âm.

“Chúng ta còn rất nhiều cái mười năm nữa……” Âm cuối của anh kéo dài một cách dịu dàng và lưu luyến rồi nói một câu “Bảo bối.”

Thật ra trò đùa dai vừa rồi lúc Trình Âm ở trên xe điện ngầm đã giải tỏa được rồi, từ nhỏ cô đã vậy chưa bao giờ giận quá một tiếng mà.

Nhưng những lời này của Trần Nhiên lại ngoài ý muốn của cô.

Trừ bỏ cảm động ra, Trình Âm còn cảm thấy mình vô ý gây rối quá rồi.

Đặc biệt là tiếng gọi “Bảo bối” kia làm Trình Âm mặt đỏ tim đập.

Còn những cái khác cô đã không để trong bụng rồi.

“Anh gọi lại lần nữa.”

“Hử”

“Anh gọi lại lần nữa.”

Trần Nhiên thường xuyên phải mất vài giây mới hiểu Trình Âm đang nói gì.

Nhưng bây giờ anh đã có thể nhanh chóng hiểu ý của Trình Âm.

“Bảo bối.”

“Vâng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN