Lời Thì Thầm Trao Em - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Lời Thì Thầm Trao Em


Chương 50


Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

GBB: tui đăng bù hôm t3 luôn nha mn

– ———-

Kỷ Hoài Tân sau khi đón đám bạn xong thì đi thẳng đặt nhà hàng, Trần Nhiên và Trình Âm đi từ trung tâm huấn luyện ra.

Lúc hai người vừa đến cổng lớn thì gặp được Giang Siêu đang ngồi trong xe đi ra.

Giang Siêu từ ghế phụ nghiêng người ra nhìn Trần Nhiên bên cạnh Trình Âm, hỏi: “Hai đứa đi đâu?”

Trần Nhiên nói đi ăn cơm.

Giang Siêu thấy thời gian còn nhiều bảo hai người lên xe để chở đi.

Chạng vạng nên ánh mặt trời không còn quá mạnh mẽ nữa, Trình Âm vẫn giơ tay lau mồ hôi liên tục, thấy có xe để đi nhờ, liền lén véo tay Trần Nhiên.

Vì thế hai người lên ngồi phía sau.

Trên xe, Giang Siêu quay đầu lại, mỉm cười ân cần hào phóng đánh giá Trình Âm.

“Đây là bạn gái em? Rất xinh đẹp.”

Mặc dù Trình Âm không thiếu lời khen ngợi, nhưng mà được khen vì lấy thân phận “bạn gái của Trần Nhiên” thì cảm giác không giống nhau.

Đây là được người ngoài công nhận.

Trình Âm chấp nhận lời khen nở nụ cười khéo léo.

Ngay sau đó Trần Nhiên nói đây là huấn luyện viên của anh, nụ cười của Trình Âm từ từ biến mất.

Huấn luyện viên, ba của Giang Văn Văn.

Nhưng Giang Siêu không để ý đến vẻ mặt của Trình Âm.

Xe đi được nửa đường thì dừng lại, Giang Siêu đi đến tiệm bánh ngọt lấy một cái bánh kem.

Lúc lên xe, Trần Nhiên nhìn cái bánh kem trong tay ông không nói gì.

Nhưng tài xế chuyên trách trong đội lại hơi tò mò.

“Anh mua bánh kem à?”

Giang Siêu gật đầu: “Hôm nay sinh nhật con gái tôi, nó đi ăn với bạn, tôi đưa bánh kem qua.”

Tài xế cũng là ông chú khoảng 50 tuổi, nghe vậy cười nói: “Làm cha mẹ bây giờ cũng không dễ dàng, con trai tôi cũng thế đến sinh nhật là thích đi ăn với bạn, không cho hai vợ chồng tôi đi cùng mà còn phải đưa tiền cho nó.”

Giang Siêu không thèm để ý nói: “Những người trẻ tuổi thích chơi với nhau, có chúng ta chúng nó lại không tự nhiên.”

Trình Âm không nói gì cầm điên thoại chơi.

Sau khi xuống xe, Trình Âm và Trần Nhiên nói cảm ơn với Giang Siêu, xoay người đi đến nhà hàng.

Trên đường, Trình Âm bất ngờ hỏi: “Anh có biết hôm nay sinh nhật chị ta không?”

Trần Nhiên nghiêng đầu, giơ tay xoa cổ, tất nhiên không muốn trả lời vấn đề dễ mất mạng này.

Trình Âm kéo anh, “Anh nói đi.”

“Anh biết, dù gì 20-5 là một ngày đặc thù như vậy.”

Trần Nhiên nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói, “Nếu đổi lại hôm nay là sinh nhật dì Trương thì anh cũng nhớ.”

Dì Trương là dì nấu ăn trong trung tâm huấn luyện của bọn họ.

Trình Âm lắc đầu, “Thật ra anh nhớ cũng bình thường thôi, dù gì cũng quen nhau nhiều năm như vậy.”

Trần Nhiên: “……”

Vậy em còn hỏi anh làm gì?

Đến nhà hàng, một loạt các gương mặt quen thuộc.

Toàn bộ người trên bàn ăn Trình Âm đã từng gặp qua, chỉ là giờ phút này thân phận khác nhau mà thôi

Năm ấy, Trình Âm là con gái của chồng trước được Trần Nhiên mang đến.

Hiện giờ là bạn gái anh.

Bởi vì có Trình Âm ở đây hơn nữa mục đích bữa cơm hôm nay là giới thiệu Trình Âm cho mọi người quen nhau nên nhóm người này đều vô cùng khiêm tốn.

Nhưng bữa cơm này mới ăn được nửa tiếng, điện thoại của Trần Nhiên bỗng vang lên.

Giang Siêu gọi tới.

Trần Nhiên tùy ý nhận điện.

“Có chuyện gì ạ?”

Đầu bên kia nó gì đó, vẻ mặt Trần Nhiên trở nên nghiêm túc.

Cuối cùng, Trần Nhiên “Vâng” một tiếng, cúp điện thoại, ngẩng đầu nói: “Huấn luyện viên tìm tớ có việc.”

Ở đây đều là bạn Trần Nhiên, nhiều năm rồi cũng không phải không gặp tình huống như này, mặc dù thấy mất hứng nhưng cũng hiểu được.

Người không thể vui được chỉ có Trình Âm.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đặt chiếc đũa trong tay xuống.

“Ù, anh đi đi, ăn xong em sẽ tự gọi xe về trường.”

Trần Nhiên đứng dậy, nghe Trình Âm nói, cười rồi kéo cánh tay cô.

“Em không đi cùng anh?”

Trình Âm ngây ra, “Anh phải đi gặp huấn luyện viên mà? Có thể mang em đi cùng không?”

Trần Nhiên không muốn giải thích nhiều ở đây, đám bạn cũng rất thấu hiểu, “Đi thôi đi thôi, đi sớm về sớm.”

Trình Âm đi theo Trần Nhiên ra ngoài mà không hiểu ra sao.

Sau khi lên xe, Trần Nhiên mới nói Giang Siêu gọi anh qua là có liên quan tới Giang Văn Văn.

“Mặc dù không biết có chuyện gì.” Trần Nhiên sờ tóc Trình Âm “Nhưng mà nếu tiểu bảo bối của chúng ta lại tức giận thì làm sao?”

Trình Âm quật cường nói: “Ai muốn đi, anh thích thế nào thì thế đấy.”

Nói thì nói như vậy, nhưng Trình Âm vẫn vô cùng tò mò có chuyện gì xảy ra.

Địa điểm sinh nhật Giang Văn Văn rất xa, đi xe hơn hai mươi phút mới đến.

Trình Âm theo Trần Nhiên đi vào phòng, trên bàn đầy đồ ăn, còn có rất nhiều bát đũa đã dùng rồi, nhìn ra được mời không ít người.

Nhưng bây giờ chỉ còn Giang Siêu và Giang Văn Văn.

Giang Văn Văn ngồi vị trí đối diện, thấy Trần Nhiên đi vào, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Kỳ vọng, mất mát, căm giận.

Lại nhìn thấy Trình Âm đi vào phía sau, tất cả loại cảm xúc quay sang cười nhạo.

Giang Siêu đứng ở bên cửa sổ.

Xoay người nhìn Trần Nhiên rất lâu như không biết mở miệng như thế nào, toàn bộ cảm xúc trong lòng hóa thành tiếng thở dài nặng nề.

“Nếu hôm nay tôi không đưa bánh kem tới, nghe được bạn Văn Văn nói chuyện năm đó thì đến bây giờ tôi vẫn không biết gì.”

Vừa rồi lúc ông tới vốn chỉ đưa bánh kem thôi, Giang Văn Văn bảo ông cùng ăn. Sau đó có người bạn hỏi Trần Nhiên sao chưa tới, sắc mặt Giang Văn Văn không tốt mà người bạn kia lại không biết nhìn sắc mặt người khác, vô cùng hâm mộ nói chuyện năm trước Trần Nhiên bị Giang Văn Văn gọi một cuộc điện thoại mà từ xa chạy tới quán bar, còn khen Trần Nhiên đối xử quá tốt với cô ta.

Giang Siêu thuận miệng hỏi thời gian, Giang Văn Văn muốn ngắt lời nhưng người bạn kia lại nhanh mồm nhanh miệng nói luôn ra.

Sắc mặt Giang Siêu thay đổi.

Người bạn còn không phát hiện, vẫn đang nói tiếp. Giang Siêu chuyển từ trắng sang tím, kìm nén suy nghĩ muốn đập bát đũa, lễ phép mời các bạn về trước.

Những người bạn này không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy Giang Siêu và Giang Văn Văn nghiêm túc như vậy nên đành hậm hực rời đi.

Lúc sau, Giang Văn Văn đành phải nói hết với Giang Siêu.

Giang Siêu quay đầu, kích động chỉ vào Giang Văn Văn nói “Sao con có thể làm chuyện như vậy?! Sách đọc để đi đâu hết rồi?!”

Giờ phút này sự hiện diện của Trình Âm chắc chắn là chất xúc tác, mặc dù Giang Văn Văn có muốn làm gì cũng bị cũng bị bóp chết trong nôi.

Cô ta cứng cổ không nói câu nào.

Không khí trong phòng vừa nặng nề lại xấu hổ.

Mà Trần Nhiên thật sự cũng không muốn liên quan tới Giang Văn Văn, anh nắm tay Trình Âm nói: “Không chuyện gì thì bọn em đi trước, đám bạn vẫn còn đang đợi.”

Nói xong xoay người đi luôn, Giang Siêu gọi anh lại sau đó tức giận mà đập vào vai Giang Văn Văn một cái “Con nói đi!”

Giang Văn Văn vốn vừa tức vừa uất ức, bỗng bị đánh một cái như vậy hốc mắt liền đỏ lên.

“Con cần phải nói gì! Có gì nói đâu chứ! Chuyện đã xảy ra rồi còn muốn con ——”

“Bang!”

Một tiếng tát tay rõ ràng, sợ tới mức làm cho Trình Âm lui lại.

Giang Văn Văn ngước lên không thể tin được mà nhìn Giang Siêu.

Trình Âm che mắt như có gì muốn nói.

Trần Nhiên cúi xuống nghe thấy Trình Âm khẽ nói bên tai anh: “Em đi ra ngoài nhé, không muốn ở đây.”

Trần Nhiên “Ừ”, “Em ra cửa chờ anh, đừng đi xa.”

Trình Âm không chào hỏi với ai mà đi thẳng ra ngoài luôn.

Cô đóng cửa lại phát hiện cách âm ở đây không tốt vì thế nhanh chóng đi ra chỗ khác trong hành lang.

Mặc dù cô rất ghét Giang Văn Văn, nhưng cô cũng không muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ xử lý việc này.

Tóm lại chuyện này không được hay ho cho lắm, Trình Âm cũng hiểu làm người phải lưu lại cho người khác mặt mũi.

Trình Âm lấy điện thoại ra, mở manga anime, chuẩn bị xem hai tập.

Nhưng còn chưa xem xong tập đầu thì Trần Nhiên đã đi ra.

“Nhanh như vậy?”

Trần Nhiên ra hiệu bảo cô đi ra ngoài trước.

Hai người bước ra khỏi nhà hàng lên xe, Trần Nhiên mới nói: “Không có gì phải nói thì nhanh thôi.”

Trình Âm nghĩ một chút nhưng vẫn hỏi: “Nói gì đó?”

Ánh mắt Trần Nhiên xuyên qua cửa sổ nhìn một loạt cây cổ thụ lùi lại phía sau.

Chuyện này đối với anh mà nói đã qua rồi, tất nhiên anh không thẹn với lương tâm cho nên cũng không quan tâm chuyện Giang Siêu có biết hay không.

Hiện tại chân tướng bị phơi bày anh cũng không quá vui vẻ.

Nói đến cùng Giang Siêu vẫn bị kéo vào.

Trần Nhiên hiểu Giang Siêu nếu ông đã biết thì chắc chắn sẽ không làm qua loa.

Ông sẽ đem tất cả những gì thiếu Trần Nhiên trả lại cho anh.

“Nói mấy chuyện.” Trần Nhiên nói chậm rãi, “Huấn luyện viên muốn Giang Văn Văn từ chức, rời khỏi Kim Châu, về quê.”

Trình Âm không nói gì.

Nhưng Trần Nhiên vẫn nói thêm: “Quê quán ở Trường Xuân.”

Một thành phố rất xa ở phương bắc.

Về sau sẽ không gặp lại.

Trình Âm gật đầu, nói: “Anh không giận sao?”

“Đều đã qua rồi, còn tức giận gì nữa chứ.” Trần Nhiên nghiêng đầu nhìn Trình Âm cười, “Hơn nữa nếu cô ta không làm thế thì sao anh gặp được em?”

Trình Âm nghe vậy cũng cười, “Vậy anh là nhờ họa được phúc?”

Trở lại nhà hàng, mọi người vẫn đang đợi bọn họ.

Cùng nhau ăn cơm xong, Trần Nhiên đưa Trình Âm về trường.

Lúc anh đi, Trình Âm đứng ở cầu thang ký túc xá nhìn theo anh.

Mặc dù anh nói sớm không thèm để ý những vết nhơ trên người có thể rửa sạch Trình Âm vẫn nhìn ra bóng lưng Trần Nhiên vô cùng nhẹ nhàng.

Một tuần sau, Trình Âm thấy trang web mà cô chú ý về thi đấu kiếm có một tin mới được đẩy lên.

Về nguyên nhân Trần Nhiên bị đội tuyển quốc gia khai trừ một năm trước, huấn luyện viên Giang Siêu đã bị khiển trách tạm thời cách chức một năm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN