Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 110: Một khởi đầu vốn không có đường quay lại.
Phía sau là lồng ngực tráng kiện vững chắc của người đàn ông, cùng với nhịp tim đập trầm ổn, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo ôm trọn cô vào lòng, có vẻ như hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Hạ Dĩ Niên từng nói hắn thường xuyên khó ngủ thậm chí là mất ngủ, hơn nửa tháng nay không có ngày nào hắn ngủ được một giấc trọn vẹn, thế nên bây giờ ôm cô như vậy, hắn muốn ngủ bù những ngày mệt mỏi trong nửa tháng vừa qua.
Uyển Khanh khẽ cử động, ngay lập tức vòng tay của Hạ Dĩ Niên thu lại càng chặt hơn.
Cô không biết nên cười hay khóc, khi ngủ mà hắn vẫn không bỏ được cái tính bá đạo này.
Lúc này điện thoại để trên bàn của Uyển Khanh rung lên, cũng thật may mắn cho cô khi lúc trước cô đã chuyển từ chế độ chuông lớn sang chế độ rung, Uyển Khanh cầm lấy điện thoại, nhìn tên người gọi tới sau đó trừng lớn mắt.
Là Triệu Trường Bách!
Cô nhìn ra sau một cái rồi nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, nhưng không được.
Uyển Khanh đành lên máy.
Điện thoại vừa kết nối, Triệu Trường Bách đã lên tiếng: “Trân Trân, em có sao không?”
“Em không sao, em thì có thể có sao chứ…”- Uyển Khanh cố gắng nói nhỏ thật nhỏ: “Anh điện cho em có chuyện gì thế?”
“Không có gì, anh thấy lo nên hỏi em xem có gặp rắc rối gì không. Em sao thế, sao nói chuyện không ra hơi thế?”
Uyển Khanh suýt chút sặc nước bọt của mình.
“Em…em không, em rất fine, anh yên tâm.”
“À, vậy thì tốt. Trân Trân, khi nào em rảnh nhớ mang cái áo qua trả anh nhé.”
Nụ cười trên mặt Uyển Khanh cứng ngắt: “Em không fine nữa rồi.”
“Sao thế?”
Uyển Khanh mím môi, cái áo của anh… đã thành từng mảnh nhỏ từ lâu rồi.
“Triệu Trường Bách, anh có phải đàn ông không? Có một cái áo mà cũng tiếc sao?”
“Anh đương nhiên phải tiếc rồi, cái đó là thiết kế độc quyền của nhà thiết kế nổi tiếng, người ta tình nghĩa lắm mới đem nó tặng anh đấy.”
Uyển Khanh gượng cười,hạ giọng: “À…cái đó, em thấy em nên giữ làm kỷ niệm, giữa chúng ta không có tình nghĩa sao? Vậy anh đem nó tặng lại cho em đi.”
Triệu Trường Bách im lặng.
Điện thoại trong tay Uyển Khanh đột nhiên bị giật lấy, cô hốt hoảng quay lại, Hạ Dĩ Niên đang nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại sau đó nhìn sang cô, một ánh mắt này của hắn làm cho Uyển Khanh sởn cả gai óc.
Sau đó Hạ Dĩ Niên tắt nguồn điện thoại rồi không chút thương tiếc ném nó lên bàn.
Uyển Khanh nhíu mày: “Này, sao anh tùy tiện ngắt điện thoại thế?”
“Không tùy tiện không lẽ phải có quy trình mới đuợc tắt à?”
Uyển Khanh rất muốn nói: Đương nhiên rồi…
Nhưng nhìn vẻ mặt này của Hạ Dĩ Niên, có cho cô vàng cô cũng không dám nói.
“Anh đừng có nghĩ nhiều như vậy, em với Triệu Trường Bách chỉ là bạn thôi.”
“Bạn kiểu gì? Người yêu cũ sao?”
“Anh nói cái gì thế?”
Hạ Dĩ Niên im lặng.
Uyển Khanh thật sự buồn cười ôm lấy hắn: “Người ta chỉ để ý tới một mình anh thôi, anh không cảm động thì thôi ở đó còn ghen bậy ghen bạ, kiểu ghen này của anh chính là cố tình gây sự đấy.”
“Đúng vậy, để anh cho em thấy cố tình gây sự là như thế nào…”- Nói rồi hắn lật người đem Uyển Khanh đè dưới người, không ngừng hôn lên cổ cô.
Uyển Khanh bị nhột cười ha ha kháng nghị đẩy hắn ra: “Anh là đang bóc lột sức lao động đấy.”
“Kiểu lao động này anh đặc biệt rất thích.”- Giọng nói của hắn dễ nghe chết người, vào buổi sáng còn đặc biệt mang theo sự tà mị.
Mái tóc Hạ Dĩ Niên có chút rối, phủ xuống vàng trán anh tuấn, đôi mắt đen láy, gương mặt điển trai càng thêm vẻ mơ màng quyến rũ.
Uyển Khanh giơ hai tay ra xoay gương mặt của hắn qua lại để ngắm nhìn sau đó cất một giọng nói tán thưởng: “Sao anh lại đẹp trai thế này chứ?”
Hạ Dĩ Niên nâng khóe môi, áp trán hắn vào trán cô: “Đẹp lắm sao?”
“Là hàng thượng hạng đấy.”- Uyển Khanh cười, đúng gương mặt này của Hạ Dĩ Niên đúng là hàng thượng hạng trong số đàn ông trước giờ mà cô gặp.
Hạ Dĩ Niên cười: “Vậy nếu anh không đẹp trai thì em sẽ bỏ anh?”
Uyển Khanh đảo trong mắt suy nghĩ: “Có tiền là được rồi.”
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Vậy nếu không đẹp trai cũng không có tiền?”
Uyển Khanh nhận ra Hạ Dĩ Niên đang muốn hỏi xoáy cô, cô nào chịu yếu thế dễ dàng như vậy, Uyển Khanh cười gian: “Kinh nghiệm giường chiếu giỏi là được.”
Hạ Dĩ Niên có lẽ không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, trong nhất thời không biết nên cười hay khóc: “Vậy nếu anh bất lực thì sao?”
“Nếu gì mà lắm thế…”
“Trả lời anh đi.”
“Nếu anh không đẹp trai thì tốt chứ sao, sẽ chẳng có cô gái nào dòm ngó muốn giành giật với em, nếu anh không có tiền thì em sẽ nuôi anh, cho tới khi nào anh kiếm được tiền thì thôi, còn nếu… anh bất lực thì chúng ta sẽ sống như đôi vợ chồng già, nam mô a di đà phật.”- Uyển Khanh nói, đô mắt cô lấp lánh phản chiếu nụ cười quyến rũ của hắn.
Hạ Dĩ Niên vui vẻ hôn lên mũi cô: “Đứa ngốc.”
“Anh mới ngốc nha, anh là đại ngốc.”
“Anh mà ngốc thì sẽ không nhìn trúng em.”- Hắn vươn tay ra, vén những lọn tóc trước trán cô ra phía sau.
Uyển Khanh hỏi: “Em có thể hiểu anh đang khen em không?”
Hạ Dĩ Niên nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ say đắm.
Hạ Dĩ Niên chưa bao giờ phủ nhận vẻ đẹp của Uyển Khanh, gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ lôi cuốn làm hắn ngắm mãi không biết chán. Đôi mắt to tròn, mái tóc đen tuyền óng ả và làn da trắng hồng hệt như em bé làm hắn rất muốn thử véo một cái xem có búng ra sữa hay không, đó là chưa kể tới những đường cong quyến rũ trên cơ cơ thể yêu kiều có thể hạ gục bất cứ người đàn ông nào vô tình lướt qua. Cô tựa như một viên ngọc trắng hoàn mỹ được đặt vào một đóa sen tinh khiết, sắc đẹp của cô sẽ khiến tất cả đàn ông chỉ cần nhìn thấy đều sẽ khát khao mong có được.
Hạ Dĩ Niên nghĩ hắn cũng hiểu được câu nói vừa rồi của Uyển Khanh, nếu cô không đẹp như vậy, không tốt như vậy thì hắn sẽ không phải sợ tới những ánh mắt thèm khát của đám sói bên ngoài.
Lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Uyển Khanh, hắn thừa nhận lý do đầu tiên để hắn đặt cô vào tầm mắt lúc đó chính là cô vô cùng xinh đẹp.
Một cô gái nhỏ nhắn nhìn qua còn chưa tròn mười tám tuổi mang vẻ đẹp yêu kiều, quyến rũ mà không dung tục, dễ dàng khiến bất cứ ai để ý tới, đương nhiên Hạ Dĩ Niên cũng không ngoại lệ.
Hắn thật sự chỉ muốn nhìn mãi, nhìn mãi sự tốt đẹp của cô, thậm chí hắn ích kỷ tới mức chỉ cần có tên nào khác nhìn lên người cô… nghĩ thôi hắn cũng thấy khó chịu trong lòng.
Cô gái này, Hạ Dĩ Niên hắn chỉ muốn nhốt cô bên cạnh, mãi mãi cũng không cho cô lộ diện trước người ngoài.
Nào ngờ tầm mắt của Hạ Dĩ Niên đột nhiên bị che lại, hắn khẽ cười: “Em làm gì thế?”
Uyển Khanh mím môi: “Không cho anh nhìn nữa.”
Cô không hiểu được những suy nghĩ bây giờ trong đầu của Hạ Dĩ Niên, thấy hắn nhìn mình chằm chằm như vậy thì mất tự nhiên, đành giơ tay che mắt hắn lại.
“Tại sao?”
Tiếng cười của hắn trầm thấp khiến tim cô đập càng nhanh hơn, Uyển Khanh rút tay lại, nhìn hắn: “Anh không biết ánh mắt anh lúc nhìn chằm chằm người khác như vậy sẽ khiến cho người ta sợ hãi sao?”
“Tại sao?”- Hạ Dĩ Niên khó hiểu.
“Tại vì cái đầu này của anh như có sẵn cái trận đồ bát quái vậy, cái gì cũng không qua khỏi mắt anh.”
Hạ Dĩ Niên chống tay lên giường, nhướng mày thỉnh giáo: “Ví dụ đi.”
“Ví dụ…”- Uyển Khanh đảo đảo tròng mắt: “Em hỏi anh, việc bộ đá quý đó đột nhiên dính vào vụ đạo phẩm có phải cũng do anh sắp đặt không?”
Hạ Dĩ Niên bật cười: “Tội danh này gán lên đầu anh thật sự oan uổng quá, anh chỉ là tùy cơ ứng biến thôi.”
“Thật sao?”- Uyển Khanh nghi ngờ, lại thấy hắn hình như không giống như đang nói dối thì mỉm cười: “Vậy mà anh lại ứng phó hay như vậy, em phục anh quá đi, anh mau chỉ em đi.”
“Chỉ cái gì cơ?”- Hạ Dĩ Niên theo không kịp tư duy của cô.
“Thì chỉ em mấy cái mà anh biết ấy.”
“À…”- Hạ Dĩ Niên nhướng mày, nụ cười trên môi được thu lại thay vào đó là gương mặt tà mị quyến rũ áp sát vào mặt cô: “Anh chỉ em mấy cái anh thích có được không?”
“Mấy cái anh thích?”- Uyển Khanh ban đầu có chút khó hiểu nhưng khi phân tích kỷ nụ cười tà mị này của hắn thì tức giận hừ một tiếng: “Anh…không đứng đắn.”
“Anh có đứng hay không, em biết rõ nhất mà.”
“Anh…”- Uyển Khanh đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Môi hắn hạ xuống, men theo cổ dời xuống gặm nhắm xương quai xanh.
Uyển Khanh ngửa đầu, không phản kháng, cũng không cố gắng kềm chế những âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng mình.
Tình yêu cứ thế bùng cháy, vào một khoảnh khắc nào đó tựa như cả bầu trời được rực sáng bởi pháo hoa tuyệt mỹ.
Có người nói yêu chân chính chính là mãi mãi bên nhau…
Nhưng thật ra yêu chân chính chính là không sợ ly biệt, bởi vì ly biệt rồi thì vẫn tìm về với nhau.
Bàn tay hắn dày vò cơ thể cô, ngược lại nụ hôn dường như lại muốn an ủi vỗ về…
Một loại vừa đánh vừa xoa này thành công khiến hai mắt Uyển Khanh nhắm lại, gương mặt càng lúc càng mơ hồ.
“Mở mắt ra!”
Bên tai cô lại bị hơi thở nóng rực của Hạ Dĩ Niên làm cho đỏ lên, Uyển Khanh mím môi, cứng đầu nhắm chặt mắt.
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, Hạ Dĩ Niên hôn lên môi cô một cách nhẹ nhàng: “Khanh nhi, mở mắt ra nhìn anh, là anh, em không cần ngại.”
Giọng nói này, cứ như đang vỗ về một đứa trẻ ương bướng, lại như là ma chú khiến người khác không tự chủ được mà phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Uyển Khanh phải thừa nhận, Hạ Dĩ Niên chính là có tố chất lãnh đạo bẩm sinh, chỉ cần là lời từ miệng hắn phát ra, cho dù là thỉnh cầu cũng vô hình mang theo một chút mệnh lệnh tuyệt đối ở trong đó.
Uyển Khanh đầu tiên là mở một mắt, sau đó cả hai mắt đều mở ra.
Hắn nắm tay cô, đặt lên trái tim hắn.
Uyển Khanh bị nhịp đập nơi đó làm cho giật mình.
Hạ Dĩ Niên nhìn cô, ánh mắt sâu thẩm như một đại dương thâm tình mênh mông: “Em có cảm nhận được rằng, nó vì em mà đập hay không?”
Uyển Khanh im lặng, trái tim vì lời này mà xao động dữ dội.
“Khanh nhi, đời này kiếp này em đối với anh chính là một khởi đầu vốn không có đường quay lại.”
Hạ Dĩ Niên cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.
Uyển Khanh nhắm mắt, dịu dàng hôn trả hắn.
Cả hai con người, tiếp tục bị tình yêu của chính mình nhấn chìm.
Không có đường để quay lại vậy chỉ có thể đi tiếp, dù có tổn thương đau đến tê tâm liệt phế thì vẫn yêu sâu đậm không cách nào buông tay.
Hạ Dĩ Niên người đàn ông này ngay cả hơi thở cũng quen thuộc với cô đến như vậy, vị trí của hắn, ngoại trong tim ra còn có trên lòng bàn tay của cô.
Hắn chính là một đường chỉ tay tượng trưng cho sinh mệnh của cô.
Thế gian này, rốt cuộc ai vì ai mà điên cuồng, ai vì ai mà mê mụi.
Cuộc đời của một con người, có thể một lần oanh oanh liệt liệt, yêu đến say lòng như vậy, cho dù kết quả có đau đến tím tái tâm can cũng không có gì phải hối hận.
Cuối cùng thì trời cũng sáng, người nào đó không cần ăn sáng vẫn cảm thấy tràn trề sinh lực trong khi mỗ nữ nào đó thì như bị rút hết khí lực nằm dài ra giường. Hạ Dĩ Niên có một tủ quần áo đặt sẵn ở phòng nghỉ phòng trường hợp hắn làm việc thâu đêm ở công ty, sau khi thay đồ hắn đi tới bên giường ngủ, nhìn cô gái mệt mỏi nhắm mắt nằm trên giường, trái tim cũng ấm lên.
Uyển Khanh cảm nhận được hắn hôn lên trán mình, cô mở mắt.
Hạ Dĩ Niên khẽ cười, vuốt mặt cô: “Làm em tỉnh rồi à?”
“Chỉ mới mở mắt thôi, chưa có tỉnh đâu.”- Quả thật Uyển Khanh rất muốn ngủ, cô thật sự không biết có nên hận hắn hay không, nhưng nghĩ lại khi nãy chính bản thân mình cũng hưởng ứng hết mình hành vị xấu xa của hắn lên tốt nhất vẫn là không nên oán hận làm gì. Giọng nói cô mang theo sự lười biếng: “Anh họp à?”
Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Hôm nay có cuộc họp quan trọng, em cứ ngủ tiếp đi, đừng rời khỏi đây, sau khi anh trở lại sẽ cùng em đi ăn sáng.”
Hạ Dĩ Niên nói, nhưng tay thì vẫn ôm chặt lấy cô, một lúc lâu sau mới luyến tuyết đứng lên, lúc hắn chuẩn bị rời khỏi, Uyển Khanh nhìn bóng lưng của hắn, cô thật sự muốn lên tiếng hỏi hắn có thể dời cuộc họp lại có được không? Cô không muốn xa hắn một chút nào.
“Dĩ Niên…”- Uyển Khanh gọi.
Hắn quay lại nhìn cô.
Uyển Khanh mỉm cười: “Không có gì, em chỉ muốn nói rằng… em yêu anh.”
Giọng nói của cô vô cùng nghiêm túc, sự nghiêm túc đó lan tràn tới ánh mắt khiến cho Hạ Dĩ Niên lâu lắm rồi mới vui vẻ như vậy, sự vui vẻ đó thôi thúc hắn đi nhanh tới đặt một nụ hôn sâu lên môi cô, hơi thở đàn ông nồng ấm cùng nụ hôn bỏng cháy đầy cuồng loạn, môi với môi quấn quyện, cọ xát, hơi thở của hắn càng ngày càng gấp gáp, ánh mắt cùng cơ thể cũng dần biến đổi.
Ngay lúc này hắn buông cô ra, điều chỉnh lại hơi thở của mình, cười khổ mộ tiếng nhìn cô: “Không khéo anh sẽ mất đi hình tượng chăm chỉ trong mắt cấp dưới mất.”
Uyển Khanh hiểu được ẩn ý của hắn, mỉm cười tươi rói: “Đi họp vui vẻ, em không tiễn anh đâu, bey bey!”
Nói rồi cô chui tuột vào chăn cười hì hì.
Hạ Dĩ Niên lắc đầu, thật sự chỉ hận không thể hủy bỏ cuộc họp chết tiệt sắp tới mà ở lại điên cuồng ‘yêu’ cô thật tốt.
Uyển Khanh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, cho tới khi cô lần nữa tỉnh lại đã là tám giờ sáng, Uyển Khanh ngáp dài ngáp ngắn, cảm thấy cổ họng mình khô khốc liền bước xuống giường chạy vào toilet, sẵn tiện lấy cái áo sơ mi trắng của Hạ Dĩ Niên mặc vào, lúc chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài tìm nước uống thì nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng nói chuyện. Cô dừng lại, áp tai vào cửa…
Cái này cũng không tính là nghe lén nhỉ?
Bên ngoài Hạ Dĩ Niên đang bàn bạc công việc với Hạ Dĩ Niên. Tuy không rõ là việc gì nhưng mà theo Uyển Khanh nhận định thì chắc chắn toàn là việc lớn, với lại nội dung mà hắn nói đều rất rõ ràng đâu ra đó.
Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao đối mặt với cả khối công việc từ khắp nơi đổ về như thế mà Hạ Dĩ Niên chưa bao giờ rối beng lên như cô, đó là bởi vì hắn chính xác là có một cái đầu được vẽ trận đồ bát quái bên trong, cái gì cũng đều được sắp xếp hợp lý.
Uyển Khanh nhíu mày, sao hắn có thể làm được như vậy nhỉ?
Sau khi Hạ Dĩ Niên rời khỏi Uyển Khanh mới mở cửa ra, Hạ Dĩ Niên nhìn sang cô, khóe môi để lộ ý cười giơ tay ra: “Qua đây.”
Uyển Khanh ngoan ngoãn đi qua, hắn kéo cô để cô ngồi lên người mình, Uyển Khanh cũng không hơi đâu mà kháng nghị, cô thích thú dựa vào ngực hắn rồi đung đưa hai cái chân phía dưới, nhìn thấy trên bàn có một ly nước Hạ Dĩ Niên đang uống dở, Uyển Khanh không nhanh không chậm cầm lên uống cạn.
Hạ Dĩ Niên bật cười: “Kiêu tới khản cả họng rồi sao?”
Uyển Khanh lau miệng, gật đầu nhưng sau đó lại chững lại, nhìn sang hắn rồi tức tối giơ nắm đấm lên: “Hạ Dĩ Niên anh mà nói chuyện kiểu đấy nữa thì em sẽ không quan tâm tới anh.”
Hạ Dĩ Niên mỉm cười, đang định nói gì thì cánh cửa phòng mở ra.
“À, Dĩ Niên anh nói chú cái này…”- Hạ Dĩ Tường chạy vào, vừa nói được nửa lời, khi ánh mắt dừng trên hai người trong phòng thì như bị điểm huyệt mà bất động đứng tại chỗ.
Uyển Khanh cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau…
Mặt của cô đỏ lên một cách từ từ, cảm giác này khiến Uyển Khanh quên cả thở.
Còn Hạ Dĩ Niên thì có vẻ khá bình tĩnh hơn, nhưng lại không vui nhíu mày: “Anh không biết gõ cửa hay sao?”
“À…”- Hạ Dĩ Tường cuối cùng mới có phản ứng, cũng bật cười gian tà: “À, xin lỗi, anh không biết trong phòng còn có người, chả trách hôm nay anh thấy chú tập trung hơn hẳn mấy ngày qua…”
Uyển Khanh nhắm chặt mắt, cắn chặt môi.
Hạ Dĩ Niên vỗ lưng cô vài cái rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”
“À…không, không có gì, anh chỉ muốn nói Ô Mã Đạt Giao đã tới thành Bách Nhật rồi, anh sắp xếp cho cậu ấy ở Hoàng Gia, dự chừng là ngày mai cậu ấy sẽ tới công ty nhận chức đấy, chỉ thông báo cho chú một tiếng thôi.”
Hạ Dĩ Niên nghe xong, gật đầu: “Còn chuyện gì nữa không?”
Hạ Dĩ Tường chớp mắt, lắc đầu: “Không, không có chuyện gì nữa, không làm phiền hai vị, đi ngay đây…đi ngay đây…”
Nói rồi chạy vọt ra ngoài, thậm chí còn ‘tốt bụng’ đóng cửa lại. Trên đường đi Hạ Dĩ Tường gặp Khải Ca đang cầm tài liệu chuẩn bị đưa cho Hạ Dĩ Niên.
“Chào buổi sáng cậu cả.”
“Chào buổi sáng ê này này này.”- Anh chắn Khải Ca lại rồi hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
“Tài liệu ở phòng tài vụ mới đưa lên, tôi đi nộp cho cậu hai để cậu ấy ký duyệt.”
Hạ Dĩ Tường chật lưỡi, làm người tốt: “Thôi đưa tôi đi, tôi ký cho.”
Khải Ca khó hiểu: “Cái này nhiều lắm, tận ba tháng gộp lại đó, sao hôm nay cậu cả nhiệt tình vậy?”
Bình thường đối với mấy chuyện này Hạ Dĩ Tường chạy còn không kịp mà?…
Hạ Dĩ Tường nghĩ, mình đã là người tốt rồi thôi thì làm người tốt cho trọn vẹn luôn, anh giật lấy tài liệu trong tay Khải Ca rồi nói: “Hạ Dĩ Niên và Uyển Khanh đang ở trong phòng đấy.”
Khải Ca hả một tiếng, há to miệng đứng bất động.
Hạ Dĩ Tường tiếp tục đi về phòng mình, lúc vào thang máy thì nghe mấy nhân viên bàn luận, bọn họ đều cho rằng cô gái tên Lôi Uyển Khanh kia đã bị đá, Hạ Dĩ Tường nghe vậy thì bất bình lên tiếng: “Các người không biết gì cả, Hạ Dĩ Niên và Uyển Khanh đang ở trong phòng đấy, ăn mặc còn rất sexy đó.”
Sau khi anh rời khỏi, đám nhân viên truyền tai nhau tin tức giật gân này.
Chỉ trong ba phút, tin đồn lan nhanh tới chóng mặt, cả Hoàng Thịnh đều biết chuyện này.
Hạ Dĩ Tường cảm thấy bản thân mình đúng là người tốt.
Sau khi Hạ Dĩ Tường đóng cửa rời khỏi, Uyển Khanh ôm lấy mặt như sắp khóc tới nơi: “Dĩ Niên, anh đào cho em cái hố với…”
Hạ Dĩ Niên buồn cười gỡ tay cô ra: “Sao thế?”
“Để em chui xuống chứ làm cái gì, ôi trời ơi…cứ đà này thì cả Hoàng Thịnh sẽ biết mất thôi.”
Hạ Dĩ Niên cười: “Yên tâm đi, anh ấy kín miệng lắm.”
“Thật sao?”- Uyển Khanh nhìn hắn, như muốn xác nhận.
“Thật!”
Cô gật đầu: “em tin lời anh.”
Hạ Dĩ Niên cũng gật đầu: “Anh cũng tin lời anh nữa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!