Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 111: Thương em còn không hết ức hiếp chỗ nào?
Hắn định dẫn cô đi ăn sáng, mà nhìn lại Uyển Khanh chỉ mặc một cái áo sơ mi của hắn, cách ăn mặc này của cô quyến rũ lạ thường khiến cho Hạ Dĩ Niên liên tưởng xa xôi, hắn áp mặt vào cổ tham lam ngửi lấy mùi hương thơm ngát trên người cô.
“Em dùng sữa tắm của anh à?”
“Thơm không?”- Uyển Khanh cười.
“Bình thường đã thơm rồi.”- Hạ Dĩ Niên cọ cọ vào cổ cô: “Thơm như thế này thật khiến cho anh muốn ăn sạch.”
Vừa nói, bàn tay vừa đi chuyển không quang minh chính đại trên người cô, phủ lên cặp mông mềm mại, hắn khẽ cười: “Ngay cả đồ lót cũng không mặc sao? Em hư thật.”
“Dù gì cũng dơ hết rồi.”- Uyển Khanh bĩu môi, đáng lẽ cô muốn nói: Dù gì thì mặc vào rồi cũng phải kể ra, mặc làm gì chứ?
Hạ Dĩ Niên bật cười, định dẫn cô đi ăn sáng, bây giờ nhìn ra cách ăn mặc này của cô thì có đánh chết hắn cũng không để Uyển Khanh lộ diện ra ngoài được. Hạ Dĩ Niên giơ tay bấm nút kết nối điện thoại cục bộ trên bàn, nhanh chóng có người nhận máy.
“Cậu hai có gì căn dặn ạ?”
“Khải Ca, cậu tới trung tâm thương mại, cho cậu năm phút, đem một bộ y phục nữ lên phòng tôi, à còn nữa…”- Hạ Dĩ Niên nhìn cô, khẽ cười tà: “Kèm theo đồ lót.”
“Hả? À… vâng ạ…”
Đợi hắn cúp máy, Uyển Khanh đập vào ngực hắn: “Anh nói cái gì vậy hả?”
Mấy lời này của Hạ Dĩ Niên chắc chắn là đã khiến trí tưởng tượng của bất cứ ai khi nghe thấy cũng điều bay bổng.
Hạ Dĩ Niên cười: “Anh cũng không thể bảo anh cả đi, bên cạnh chỉ có Khải Ca thôi.”
“Không có trợ lý nữ sao? Cái cô Kayla gì đó là cái gì?”
“Anh đuổi việc cô ta rồi.”
“Tại sao?”
“Tại cô ấy chọc giận em.”
“Em giận khi nào chứ?”
“Em không có giận.”
“Nói xạo, vừa rồi anh nói em đã giận.”
Hạ Dĩ Niên chớp mắt: “Anh nói khi nào cơ?”
“Anh…”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ khẽ khàng kèm theo giọng nói: “Cậu hai, tôi đem y phục đến.”
Uyển Khanh thật sự phải khâm phục vận tốc bất chấp ánh sáng của Khải Ca, không hổ danh là trợ thủ đắc lực bên cạnh Hạ Dĩ Niên nhiều năm như vậy. Cô nhất thời khẩn trương từ trong lòng Hạ Dĩ Niên phóng xuống đất, nhìn xung quanh cũng không có chỗ trốn đánh chui vọt vào phòng nghỉ một lần nữa.
Hắn bật cười lắc đầu, điều chỉnh lại tư thế ngồi trên ghế: “Vào đi.”
Khải Ca mở cửa bước vào, việc đầu tiên là nhìn xung quanh, sau khi không thấy ai thì ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang, nhưng vẫn đi tới đặt lên bàn túi đồ: “Những thứ ngài cần thuộc hạ đều chuẩn bị rồi.”
Hạ Dĩ Niên gật đầu đưa tay định cầm lấy túi đồ, lúc này ánh mắt vô tình lướt qua Khải Ca, thấy anh ta cứ đứng đó nhìn dáo dát thì nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“À…à, không có gì…”
“Không có gì thì…”
Khải Ca gấp gáp: “Thuộc hạ ra ngoài, ra ngoài…”
Anh ta ba chân bốn cẳng chạy khỏi.
Hạ Dĩ Niên đem túi đồ đi tới phòng nghỉ, vừa định mở cửa thì Uyển Khanh ở phía trong đã chắn cửa lại, Hạ Dĩ Niên nhíu mày, có chút buồn cười: “Khanh nhi em làm gì thế? Mở cửa.”
“Không mở, em tuyên bố, em giận rồi, anh toàn trêu em, thật là xấu xa.”
Hắn gật đầu: “Vậy em định tiếp tục ở trong đó cho tới khi chết đói phải không?”
Uyển Khanh im lặng.
Hạ Dĩ Niên hết cách: “Ngoan nào, mở cửa ra.”
Sau một lúc đắn đo cuối cùng cũng đem cửa mở ra một khoảng nhỏ vừa đủ thò cái tay ra lấy giỏ đồ.
Hạ Dĩ Niên không còn cách nào, móc quai xách của giỏ đồ vào tay cô, ngay sau đó cửa lại đóng lại, hắn thở dài, trong lúc chờ đợi đành quay lại giải quyết cho xong một vài việc.
…
Trong nhà hàng lớn, khắpnơi đều vắng vẻ, nhìn sơ qua là biết Hạ Dĩ Niên đã sớm đặt bàn trước ở đây.
KHông gian ấm cúng, tiếng violon từ phía xa vọng tới, ngoại trừ phục vụ và người chơi đàn thì không có bất kì vị khách nào.
Từ hôm qua tới giờ Uyển Khanh vẫn chưa ăn cái gì vì vậy cô rất khí thế, cứ như chỉ hận không thể đem đầu bếp chế biến thành món ăn luôn vậy. Cô chẳng còn hơi sức đâu quan tâm tới chuyện Hạ Dĩ Niên đã bao hết nhà hàng này, hay là cảm thán về khung cảnh lãng mạn xung quanh.
Hạ Dĩ Niên thật sự khổ sở.
Nha đầu này toàn là chuyên gia phá không khí trong mọi chuyện.
“Ăn từ từ thôi.”- Hạ Dĩ Niên buồn cười nhìn cô ngậm một họng đồ ăn, đã vậy tay còn cầm cái đùi gà lớn, cứ như sợ hắn giành ăn với cô không bằng.
Uyển Khanh nuốt hết đống thức ăn trong miệng: “Em nói cho anh biết, em vẫn còn giận đấy, anh chỉ toàn bắt nạt em thôi.”
“Được rồi.”- Hạ Dĩ Niên nín cười.
Uyển Khanh nâng mắt: “Anh không dỗ em à?”
Cô đã biết bao nhiêu lần nhấn mạnh rằng ‘em đang giận’ vậy mà hắn vẫn chưa hề mở miệng hạ giọng một câu, khiến cô tức tới mức đem cái đùi gà cạp sạch thịt.
Hạ Dĩ Niên lấy khăn giấy giúp cô lau miệng: “Với tính cách của em, anh dỗ em một tiếng em liền được nước lấn tới, thà rằng không dỗ cho rồi.”
“Gì chứ, Hạ Dĩ Niên em là bạn gái anh đấy, cho dù em có được nước lấn tới anh cũng phải dỗ cho em, em không phải con gái anh.”- Uyển Khanh không hài lòng.
Thái độ nghiêm khắc này của Hạ Dĩ Niên hoàn toàn giống như một ông bố dạy con gái.
Hạ Dĩ Niên khẽ cười, khoanh tay tựa vào ghế, ánh mắt lộ ra một tia thâm tường khiến hắn nhìn càng thêm xảo quyệt: “Xem em là bạn gái? Ngay tại đây sao? Anh sẽ ngại lắm.”
“Đương nhiên…gì chứ, anh nói cái gì, aizz, Hạ Dĩ Niên làm em tức chết mà.”- Uyển Khanh hung hăng xé thịt gà, cô tức chết, thật sự là không công bằng, lần nào cô cũng bị hắn gài vào tròng thế này, chẳng vui một chút nào: “Chúng sanh đều sánh ngang nhau trong mắt Phật, cớ sao anh lại luôn ức hiếp người ta như vậy.”
“Anh có chỗ nào giống ức hiếp sao? Thương em còn không hết ức hiếp chỗ nào?”
“Anh có sao?”- Uyển Khanh nhướng mày, khóe môi nâng lên một nụ cười giảo hoạt, lấy khăn giấy lau tay rồi chạy vòng sang ngồi bên cạnh khoác lấy tay hắn: “Hì hì, chứng minh đi.”
“Chứng minh?”- Hạ Dĩ Niên khó hiểu.
Uyển Khanh gật đầu: “Chính là chỉ cho em tất cả những gì anh biết, này, không được nghĩ bậy rồi lại xuyên tạc lời em nói.”- Thấy hắn cười Uyển Khanh liền cảnh cáo: “Chẳng qua em bẩm sinh đã ham học hỏi mà thôi.”
“Em ham học hỏi sao?”- Hạ Dĩ Niên dường như muốn bật cười.
Uyển Khanh nhíu mày: “Thái độ của anh vậy là sao đây?”
Hạ Dĩ Niên lắc đầu: “Không, không có gì…nhưng mà phí làm thầy của anh rất cao đấy.”
“Hả?”- Uyển Khanh nhướng mày, cười hì, dời ánh mắt xuống bụng dưới của hắn: “Cao…như thế nào hả?”
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, chỗ đó của hắn bị cô nhìn chằm chằm lại bắt đầu nảy sinh phản ứng, hắn hít sâu một hơi, thật không ngờ tới có ngày bản thân cũng rơi vào tình cảnh không kiểm soát được như thế này. Một tay vòng qua eo kéo Uyển Khanh sát lại gần, khẽ nói bên tai cô: “Rất cao, em gánh nổi không?”
Uyển Khanh cắn môi, lấy hết can đảm ngẩng cao đầu: “Sợ gì chứ?”
Mỗ nữ nào đó rất nhanh thôi sẽ hối hận.
…
“Elisa chúng ta chia tay đi.”- Lạc Nhân để ly cà phê xuống bàn, hai chân vắt chéo vào nhau trông cực kì tao nhã.
Cô gái ngồi cạnh hắn đã sớm không tin vào tai của mình: “What say? Anh nói gì thế? Em đã làm điều gì sai hay sao?”
“Em không làm điều gì sai cả, đơn giản là anh cảm thấy chúng ta có một số điểm khác biệt mà thôi.”
“Khác biệt sao? Chúng ta là do cha mẹ hai bên chỉ định, đến phiên anh nói chia tay là chia tay sao? Mặt mũi của em, của gia đình em biết để ở đâu? Lạc Nhân em có chỗ nào không phù hợp với anh chứ? Gia đình của em dù không phải là nhà giàu nhất thành Bách Nhật nhưng cũng xem như là có danh tiếng, cùng lắm chỉ thua Lạc gia một chút mà thôi. Chúng ta môn đăng hộ đối như vậy, anh nói không hợp là không hợp cái gì?”
“Elisa…”- Lạc Nhân giơ tay cắt ngang lời của cô gái đó, anh mỉm cười: “Anh xin lỗi, nhưng em đừng so sánh nhà của em với nhà của anh, bởi vì không chỉ thua kém một chút thôi đâu.”
“Anh…”
“Elisa, anh nói không hợp ở đây chính là về một số vấn đề khác, ví dụ như, em có thể đẻ được còn anh thì không, về cơ bản chúng ta đã quá khác biệt.”- Lý do kiểu gì thế này? Lý do này minh chứng cho câu nói khi đã chán chường rồi thì cho dù là hơi thở của đối phương cũng khiến ta bài xích.
“Anh…Lạc Nhân, anh đừng có quá đáng.”
Lạc Nhân không kiên nhẫn đứng lên: “Thật đáng tiếc, tôi đúng là quá đáng như vậy.”
Lạc Nhân rời khỏi, để lại Elisa tức tối ngồi tại chỗ nhìn theo.
Vừa rời khỏi quán cà phê, điện thoại của anh reo lên, là Vu An Di, Lạc Nhân vui vẻ nhận máy bởi vì rất hiếm khi cô chủ động gọi điện cho anh.
Trong điện thoại, Vu An Di rất yên tĩnh, rất lâu cũng không nói câu nào, nếu như không phải anh nghe thấy hơi thở của cô thì chắc có lẽ Lạc Nhân đã nghĩ vừa rồi mình bị hoang tưởng nên mới nghĩ Vu An Di đã gọi tới.
Đang lúc Lạc Nhân định lên tiếng thì Vu An Di cũng không nhanh không chậm nói, giọng nói cô rất yếu, nghe qua như có vẻ đang buồn: “Tôi không còn là Vu đại luật sư bách chiến bách thắng nữa, phiên tòa đó, tôi thua rồi.”
Lạc Nhân nhíu mày, khẽ mỉm cười: “Cuối cùng em vẫn chọn chính nghĩa chứ gì, có gì chứ, đừng buồn nữa, cuộc đời của một con người ai mà chẳng thất bại vài lần. Phấn chấn lên đi, anh tới dẫn em đi ăn, em chuẩn bị đi.”
“Không cần, tôi có hẹn với Uyển Khanh hôm nay ra ngoài rồi.”
Lạc Nhân vừa mở cửa xe, chưa kịp bước vào trong đã nghe Vu An Di từ chối mình thì không vui: “Em hẹn cô ấy làm gì chứ, thời gian của cô ấy bây giờ đều thuộc về Dĩ Niên rồi, em lấy cắp cô ấy đi coi chừng cậu bạn anh sẽ nổi đóa đó.”
“Nhưng Uyển Khanh đồng ý rồi. Tôi muốn tâm sự với cô ấy.”
“Thế tại sao không tâm sự với anh chứ?”
Vu An Di im lặng một chút rồi lên tiếng: “Anh không hiểu tôi bằng cô ấy.”
“Hả?”- Anh vừa nghe thấy cái gì thế này.
Vu An Di cũng không muốn nhiều lời: “Thế nhé, tôi cúp đây.”
“Này này, khoan đã…”- Lạc Nhân nhìn vào điện thoại, nghiến răng, cái thể loại gì thế này, chưa kịp nói câu tạm biệt mà đã tắt máy ngang như vậy rồi. Cái gì chứ? Uyển Khanh hiểu cô hơn anh? Con khỉ ấy, Vu An Di, em đúng là người qua cầu thì rút ván ngay mà, lúc em bâng khuâng ai là người giúp em đưa ra lựa chọn đúng đắn? Bây giờ em lựa chọn rồi lại nói người khác hiểu em hơn?
Lạc Nhân đạp vào xe một cái, thật là tức chết anh mà.
Lúc này điện thoại của anh lại lần nữa reo lên, Lạc Nhân ức bội, không nhìn tới là ai gọi tới liền lên máy quát một tiếng: “Chuyện gì?”
Người bên kia im lặng vài giây: “Cậu ăn phải lựu đạn hả?”
Là Lâm Tư Phàm.
Lạc Nhân hừ một tiếng: “Cậu không may mắn rồi, tôi đúng là đã ăn phải lựu đạn, cậu đang ở đâu, lại đây cho tôi đấm vài phát ngay.”
“Ôi trời ơi tổ tông ơi, tôi có ý tốt, tuyệt đối là có ý tốt đấy.”- Lâm Tư Phàm đau khổ.
Lạc Nhân nhíu mày: “Ý tốt gì?”
“À khụ khụ, tôi nghe lén được anh cả bàn với anh họ, sắp tới hai người họ sẽ tới Bắc Cực một chuyến đấy, nghe đâu là phi vụ gì lớn lắm, cậu có muốn đi theo hay không?”
Lạc Nhân vừa nghe, tâm trạng tốt hẳn lên: “Đi thám hiểm sao? Thám hiểm thì làm sao thiếu phần tôi chứ?”
“Được, muốn đi thì lếch xác tới đây xin một vé đi, tôi đi báo cho Nhật Anh biết.”
Lâm Tư Phàm cúp máy, Lạc Nhân bỏ điện thoại vào túi sau đó nhanh chóng lên xe khởi động.
…
“Cô đừng có buồn nữa, dù sao thì sau này cũng thiếu gì cơ hội gỡ gạc lại thể diện chứ?”- Uyển Khanh vỗ vai Vu An Di, từ lúc gặp mặt cho tới giờ đã là nửa tiếng nhưng Vu An Di vẫn giữ một trạng thái chán nản làm cho Uyển Khanh cảm thấy bất lực vô cùng.
“Tôi cảm thấy tâm trạng không tốt chút nào…”- Vu An Di thở dài: “Cô từng nói không có sự lựa chọn nào là hoàn hảo, lần này tôi biết lựa chọn của tôi là đúng nhưng… cũng phải trả giá.”
Uyển Khanh gật đầu: “Đã biết vậy rồi thì cần gì phải giữ cái bộ dáng như có tang gia như thế chứ? Cô sẽ dọa chết người ta nếu ra đường vào ban đêm đấy, tôi nói cho cô nghe cô nghe, có những chuyện hôm nay chỉ là việc lớn nhưng sang ngày mai nó chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, tự tin khác với háo thắng, như cô người ta gọi là háo thắng mà háo thắng thì không tốt chút nào.”
Vu An Di thở dài, có vẻ như đã tiếp thu những lời cô nói.
Uyển Khanh cười khích lệ nàng: “Nào, đừng buồn nữa, phấn chấn lên.”
Vu An Di gật đầu, lúc này điện thoại của nàng reo lên, nàng nhận điện thoại.
“Tôi biết rồi, để xem sao… được, để tôi hỏi cô ấy…”
Sau khi tắt máy, Vu An Di nhìn sang: “Lạc Nhân vừa gọi cho tôi, anh ấy nói cô có thể giúp anh ấy xin Hạ Dĩ Niên cho anh ấy tham gia chuyến đi tới Bắc cực sắp tới hay không?”
“Tôi làm sao giúp được anh ấy chứ.”- Uyển Khanh phất tay tùy tiện nói, nhưng ngay sau đó liền sững lại, quay phắt qua kéo tay Vu An Di: “Khoan đã, cô vừa nói cái gì? Đi Bắc Cực sao?”
“Cô không biết gì sao?”
“Tôi đương nhiên không biết rồi, có ai nói cho tôi đâu.”- Uyển Khanh hoàn toàn mờ mịt: “Chuyện gì thế?”
“Tôi cũng không rõ nữa, vừa rồi nghe Lạc Nhân nói hình như Hoàng Thịnh định lấn sân sang ngành đá quý, nhà địa chất mà Hạ Dĩ Niên phái đi đã thông báo tin tức về tập đoàn mẹ, nói rằng tìm thấy một hầm mỏ kim cương lớn ở Bắc Cực, vài ngày nữa Hạ Dĩ Niên và Hạ Dĩ Tường sẽ sang đó xem xét tình hình.”
Uyển Khanh đứng phắt lên: “Đáng ghét thật, anh ấy không nói lời nào với tôi về chuyện này, anh ấy rõ ràng là muốn bỏ tôi ở lại mà. Tức chết đi được, Vu An Di đi thôi.”
“Đi, đi đâu chứ?”
Uyển Khanh quay lại, nghiêm túc nhìn nàng: “Đi biểu tình.”
“Hả? Cái gì, biểu, biểu tình?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!