Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Chương 126: Đập vào mặt cha thì có xem là bất hiếu không ạ?
“Cái thằng này, mày tôn trọng anh mày chút coi, tao và Linh San cần máy tính để học bài.”
“Tôn trọng cái con khỉ, đánh nhau không?”
“Mày…”
“Có chuyện gì?”- Uyển Khanh cảm thấy cổ của mình nhức mỏi, sao không lúc nào cái ông thần này để cho cô yên hết vậy?
Thấy Uyển Khanh xuất hiện, Đình Thông chạy tới kéo tay cô: “Mẹ, con và Linh San có bài tập cần phải lên group lớp để hỏi nhưng mà cái thằng đó à không, Đình Ngôn cứ giành máy tính để chơi game.”
Uyển Khanh thở dài, nghiến răng đi tới kéo lỗ tai thằng Đình Ngôn lôi ra ngoài, mặc cho con trai kêu đau, cô một mặt di tản kẻ gây rối mặt khác quay lại nói với hai đứa nhỏ: “Hai đứa cứ học bài, còn cái thằng này, mày vào đây cho mẹ.”
Linh San tròn mắt nhìn sang: “Này, nó có bị làm sao không vậy?”
“Yên tâm, ít nhất mẹ sẽ không giết nó.”
…
“Mẹ, mẹ không thể làm như thế được.”- Đình Ngôn bị Uyển Khanh lôi vào phòng trong bộ dáng không chút nào cam tâm, chẳng những không biết mình đã làm sai mà ngược lại còn trong vai kẻ bị ủy khuất nhìn cô: “Mẹ không thể lúc nào cũng tiếp tay cho anh ấy như thế chứ…”
Uyển Khanh buông thằng nhóc ra: “Con đi ngủ đi.”
“Sao ạ?”
“Con không học bài vậy thì đi ngủ.”
“Nhưng mà con còn có tới ba hiệp chưa đánh, đồng đội đang chờ con…”
“Mẹ bảo con đi ngủ!”- Uyển Khanh ngắt lời: “Không học bài thì đi ngủ, sáng mai còn phải đi học sớm. Hạ Đình Ngôn, con không còn nhỏ nữa sao cứ phải khiến cho mẹ lo lắng hoài thế? Mẹ nói cho con biết, tháng này con mà để cô giáo gọi về mách mẹ một lần nữa thì coi chừng mẹ, mẹ bán con đi đấy, có nghe hay không?”
Đình Ngôn bĩu môi, cuối đầu.
Uyển Khanh cao giọng: “Mẹ hỏi con có nghe hay không?”
“Dạ có…”- Cậu nhóc gật đầu, cái gật đầu này thật sự không khác gì người ngủ gật.
Uyển Khanh thở dài: “Được rồi, chúng ta đi ngủ trước, lát nữa Linh San và Đình Thông học xong sẽ lên đây sau.”
Đình Ngôn nhảy tới kéo tay Uyển Khanh: “Mẹ, mẹ kể chuyện con nghe đi.”
“Được rồi, lên giường đi.”
…
Sáng sớm, chuông vừa reo vào lớp, Đình Ngôn đã rầu rĩ chống cằm lên bàn. Một bạn nữ ngồi phía sau thấy bộ dáng mất tinh thần của cậu thì dướn người lên hỏi: “Này Đình Ngôn, cậu sao thế?”
Đình Ngôn thở dài: “Tớ thất tình rồi…”
“Sao? Cậu có bạn gái rồi sao?”- Bạn nữ chắc chỉ còn chờ một cái gật đầu của cậu nhóc là sẽ bật khóc ngay.
“Mẹ tớ hôm qua rất giận và nói rằng sẽ bán tớ đi… vậy không phải gọi là thất tình thì là gì?”
“Sao?”- Bạn nữ lần này cao giọng, đứng lên, quay qua phía cả lớp: “Mấy bạn ơi không xong rồi, mẹ của Đình Ngôn nói rằng sẽ bán cậu ấy đi đấy.”
“Cái gì? Bán đi sao? Cậu sẽ bị bán đi đâu vậy?”- Một bạn hỏi.
Đình Ngôn ủ rũ lắc đầu: “Tớ không biết, chắc là đi Mỹ…”
Bạn nữ khi nãy khóc òa lên, ôm chầm lấy cậu nhóc, vừa khóc vừa nói: “Đình Ngôn à, tớ không muốn xa cậu đâu…”
Mấy đứa khác trong lớp thấy vậy thì cũng bị tác động, khóc rống lên.
Tức thời, cái lớp 5/1 như là có đám tang, tiếng khóc của bốn mươi bốn học sinh lớn tới mức truyền tới phòng ban giám hiệu làm hiệu trưởng rùng mình. Ông đi đến cửa sổ nhìn về hướng cô tiếng khóc: “Ôi trời, con nít ở đâu mà khóc nhiều vậy, đó là lớp 5/1 phải không? Cô Trương à, cô là chủ nhiệm của lớp đó phải không?”
Cô giáo Trương bước lên, cũng chẳng hiểu chuyện gì: “Thật xin lỗi thầy, hôm nay không biết bọn nhóc bị làm sao nữa.”
Hiệu trưởng phất tay: “Ôi chúa ơi cô mau qua xem đi, chúng nó biến mười lăm phút đầu giờ thành mười lăm phút mặc niệm rồi à?”
“Dạ..dạ…”
…
Lúc Đình Thông đi lấy sổ đầu bài về, vừa bước vào lớp thì đã bị dọa bởi một cảnh hi hữu trước mắt, cậu nhìn qua một lượt rồi bước về chỗ mình, chỗ ngồi của cậu đã bị bạn nữ kia chiếm mất, hơn nữa lại còn khóc rất thương tâm. Đình Thông khó hiểu, dùng cuốn sổ đầu bài đánh nhẹ vào tay cậu ta: “Bạn ơi, đây là chỗ ngồi của mình đấy.”
“Bạn đi chổ khác mà ngồi.”
Đình Thông: “..”
Một bạn nam trong lớp đứng lên, đập bàn một cái: “Không thể được, không thể nào để chuyện này xảy ra được. Chúng ta là con người, có quyền con người, quyền được lên tiếng, và cái quyền… gì gì nữa mà hôm bữa mới học đấy. Chúng ta không thể câm lặng trước cái sai, nhà trường đã dạy chúng ta như thế nào? Cha mẹ đã dạy chúng ta như thế nào? Làm người phải có nghĩa khí, không thể đứng nhìn Đình Ngôn bị đem bán mà không làm gì được. Chúng ta phải anh dũng đứng lên, vì chính nghĩa mà sống.”
Lời vừa dứt, mọi người giơ tay hưởng ứng: “Vì chính nghĩa mà sống, vì chính nghĩa mà sống!”
Đình Thông bị dọa cho cái mặt cũng ngu ngơ theo: “Gì thế, mấy người định khởi nghĩa à?”
…
“Hiện giờ là thời điểm then chốt, uy tín của chúng ta đã có một mức độ nhất định trên thị trường trang sức, có nhiều người đã biết về chúng ta, thời điểm này rất thích hợp để chúng ta cho ra mắt bộ nhẫn đã ấp ủ từ lâu.”- Karen nói.
Uyển Khanh gật đầu: “Nhưng dù gì OLY cũng chỉ là một hãng nhỏ, nguồn vốn vẫn chưa dồi dào, chúng ta cần mở rộng nguồn vốn và tìm kiếm nguồn lao động rẻ hơn để đáp ứng được nhu cầu sản phẩm và gia tăng lợi nhuận trước. Còn về vấn đề bộ nhẫn, hiện giờ khu mỏ ở Bắc Cực đã tìm ra ba viên kim cương có độ tinh khiết được xem là quý hiếm để gia công cho ba chiếc nhẫn chủ đạo lần này nên mọi người không cần lo lắng, khi nào xong công đoạn cắt mài họ sẽ lập tức chuyển tới đây, việc bây giờ cần làm là chúng ta phải huy động nguồn vốn và vẽ sẵn bản thảo.”- Uyển Khanh chậm rãi mà rõ ràng nói từng chữ, sau đó nhìn sang phi Bạch Ân : “Ô Mã Bạch Ân , hôm nay là kì hạn nộp bản báo cáo địa chất của cô về khu mỏ ở Nam Cực, cô vẫn chưa hoàn thành xong, vì vậy tôi cho cô thêm một ngày, ngày mai vẫn chưa nộp được thì cô tốt nhất tránh xa tôi ra. Karen, MeiYa, tôi hy vọng có thể nhận được bản vẽ của hai người trong thời gian sớm nhất có thể. Phải rồi Khải Ca, đã đặt được lịch hẹn với Mạnh tổng chưa?”
Khải Ca gật đầu: “Vào sáu giờ tối chiều mai.”
Ô Mã Bạch Ân chớp mắt: “Mạnh tổng? là ai thế?”
“Có phải là Mạnh Hùng Thiên của Mạnh thị không?”- Karen hỏi.
Uyển Khanh gật đầu: “Mạnh thị chính là nơi tốt nhất để chúng ta vay vốn.”
“Uầy, nghe nói Mạnh tổng đó háo sắc lắm đấy, hẹn đi bàn chuyện làm ăn mà hẹn lúc sáu giờ tối, ôi trời, hẹn ở khách sạn à?”- MeiYa bĩu môi.
“Nói bậy bạ cái gì, người ta hẹn ở nhà hàng, hơn nữa Mạnh thị là công ty lớn, bận nhiều công việc, muốn đặt lịch hẹn cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì, không tin thì hỏi Khải Ca xem, tôi đã đặt lịch từ tuần trước mà bây giờ mới có thể gặp đấy, mấy người đừng ở đó đoán già đoán non.”- Uyển Khanh khẽ cười
Lúc này cửa phòng họp mở ra, thư kí vội vã chạy vào, chưa kịp lau mồ hôi đã nhanh chóng thông báo: “Chủ tịch, Đình Ngôn thiếu gia…”
Uyển Khanh nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Lúc này không biết ở đâu mà túa vào rất nhiều con nít, có hơn bốn mươi đứa nhanh chóng lấp đầy cái phòng họp nhỏ này của cô, Uyển Khanh không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn qua một loạt tụi nhỏ.
Chuyện gì thế này?
Bọn chúng đã làm một chuyện mà chính Uyển Khanh cũng phải ghi nhớ suốt đời…
Tụi nhỏ quỳ xuống trước mặt cô và đồng thanh: “Xin dì đừng bán Đình Ngôn đi mà.”
Đình Thông là đứa duy nhất còn đứng trong phòng này, cậu cũng… “…”
Uyển Khanh: “…”
Karen: “…”
Ô Mã Bạch Ân : “…”
MeiYa: “Chủ tịch à, cô túng thiếu tiền vốn tới nỗi muốn bán luôn con trai mình sao?”
Uyển Khanh: “… Tôi… Đùa thôi mà…”
…
Nửa đêm, Uyển Khanh lại lần nữa tỉnh giấc, cô mệt mỏi giơ tay lấy đồng hồ xem giờ.
Ba giờ sáng…
Những chuyện này là chuyện thường xuyên xảy ra với cô, cứ đến ba giờ sáng hoặc gần tới khoảng đó là cô sẽ tỉnh ngủ, vì một giấc mộng…
Trong giấc mộng có Hạ Dĩ Niên, có cô…có một vườn hoa tuyệt đẹp.
Là mộng đẹp nhưng tại sao lại khiến người khác tỉnh giấc?
Vì so với hiện thực, cơn mộng đó chẳng khác gì ác mộng cả.
Uyển Khanh bật đèn trong phòng, đi đến bàn ngồi xuống lấy hồ sơ ra xem. Đặc biệt là vào thời gian này đầu óc cô không hề vì thiếu ngủ mà không tỉnh táo hơn nữa một khi làm việc lại càng tập trung hết mức.
Bên dưới con đường thỉnh thoảng vẫn có một vài chiếc xe chạy qua. Có lẽ rằng..trong thành phố này không chỉ có một mình cô mất ngủ.
Làm việc được một lúc thì điện thoại trên bàn rung lên, Uyển Khanh không nhìn tới tên người gọi tới bởi vì cô vẫn chỉ tập trung vào tài liệu đang xem.
“Alo?”
“Uyển Khanh, tôi có chuyện muốn nói…”- Ô Mã Bạch Ân có vẻ chần chừ lên tiếng.
Uyển Khanh nhướng mày: “Ồ, thật trùng hợp, cô không ngủ à?”
“Tôi làm sao mà ngủ được khi mà dì tôi vừa mới qua đời.”- Giọng cô nàng đầy thương tâm.
“Vậy sao?”- Uyển Khanh ngạc nhiên.
Ô Mã Bạch Ân : “Phải, phải như vậy đấy. Giờ tôi phải đi tham dự lễ tang của dì mình, có lẽ vì vậy mà tôi không thể nộp bản báo cáo đó cho cô vào ngày mai rồi…”
“Vậy sao?”- Uyển Khanh nhíu mày: “Có thể tranh thủ không, vì bản báo cáo đó cần trình với cổ đông trong cuộc họp sắp tới.”
Giọng Ô Mã Bạch Ân khẩn trương lên tiếng: “Không, sao có thể tranh thủ được chứ…nhà của dì tôi ở…ở Bermuda lận đấy, nên chắc không thể tranh thủ được rồi.”
“Vậy sao?”- Uyển Khanh mím môi: “Ok, thôi được rồi, tôi sẽ bảo MeiYa làm giùm cô một bản sơ sài tạm để ứng phó trước vậy, nhưng sau khi trở về thì cô vẫn phải nộp một bản hoàn chỉnh cho tôi đấy.”
“Con ốc nhỏ à, cô thật tốt đấy…”- HÌnh như Ô Mã Bạch Ân đang khóc.
Uyển Khanh: “…”
Sau khi cúp máy, Uyển Khanh lại tiếp tục làm việc, khoảng mười lăm phút trôi qua, cô mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nhíu mày nghĩ tới việc vừa rồi, sau đó vô thức tự mình lẩm bẩm: “Không đúng, sao dì cô ta lại có thể ở Bermuda nhỉ?”
*Tam giác Bermuda (Tam giác Béc-mu-đa), còn gọi là Tam giác Quỷ, là một vùng biển nằm về phía tây Đại Tây Dương và đã trở thành nổi tiếng nhờ vào nhiều vụ việc được coi là bí ẩn mà trong đó tàu thủy, máy bay hay thủy thủ đoàn được cho là biến mất không có dấu tích. Cho đến ngày nay vẫn còn có một số biến cố chưa được giải thích dứt khoát và vì thế đã trở thành cơ sở cho nhiều tác phẩm văn học và phim. Suốt 70 năm qua, ở dưới đáy vùng này vẫn còn hàng trăm xác máy bay và tàu thủy và đến nay ta chỉ tìm lại được khoảng 10% số xác máy bay và tàu thủy. Cho tới nay, vùng biển này vẫn là khu vực cấm, tàu thuyền và máy bay đều không dám lưu thông qua nó.(Wikipedia)
Uyển Khanh càng nghĩ càng khó hiểu, có lẽ cô không thể tập trung làm việc nữa, Uyển Khanh đóng tài liệu lại rồi đi đến bên giường. Ba đứa nhỏ vẫn đang ngủ ngáy không biết chuyện gì xảy ra, cô đắp chăn cẩn thận lại cho tụi nhỏ rồi quan sát tụi nó thật lâu.
Nghĩ kĩ lại thì cái tính nghịch ngợm cá biệt với lối suy nghĩ không giống ai của Ngôn Ngôn rất giống cô hồi nhỏ, còn Thông Thông thì lại trầm tĩnh giống Hạ Dĩ Niên, Linh San lại chính là tiểu công chúa dịu dàng. Cô có thể đem những bộ váy công chúa xinh đẹp nhất mặc lên người con bé, đích thân chải tóc cho nó, có thể giúp Thông Thông ôn bài mỗi ngày vì thằng nhóc này rất chăm chỉ, còn có thể thỉnh thoảng lôi Ngôn Ngôn ra chỉnh đốn lại vài câu.
Uyển Khanh nghĩ, một cuộc sống như vậy chính là hạnh phúc.
Đối với cô đây là hạnh phúc, chỉ là nó chưa trọn vẹn mà thôi.
Uyển Khanh ngồi xuống giường, mở laptop ra đi dạo quanh mấy trang web, vô tình lại thấy tên của Jonathan sáng đèn. Uyển Khanh chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, cô lên mạng xem những đoạn clip hay trong ngày rồi lại bình luận dạo ở một số nơi, đây là cách giết thời gian tốt nhất.
Chỉ trong phút chốc, cô lại có tin nhắn.
Jonathan: Cô không ngủ à?
Uyển Khanh trả lời: Tôi không ngủ được.
Jonathan: Con trẻ như cô mà đã mất ngủ rồi à?
Rafflesia: Ai bảo với anh rằng tôi trẻ hả?
Jonathan: Thì trong phần thông tin có ghi, cô chỉ mới hai mươi tám tuổi.
Rafflesia: Vậy là trẻ sao? Đại ca à, tôi đã có ba đứa con rồi đấy.
Jonathan: Chắc chắn cô là một bà cô béo ú.
Uyển Khanh cười một tiếng, thật là không hiểu nổi, cô tự nhìn lại mình…béo ú chỗ nào chứ?
Rafflesia: Why?
Jonathan: Bởi vì cô có ba đứa con, lại thường xuyên lên mạng, thường xuyên thức khuya, không béo ú thì là gì?
Rafflesia: Người thức khuya thường là những người có nhiều suy nghĩ đấy.
Jonathan: Ồ, người có thể giải đáp các câu đố như cô mà cũng có chuyện không hiểu được sao?
Uyển Khanh nhìn vào đống tài liệu cô vừa in ra để trên bàn, ngẫm nghĩ một lúc rồi gõ phím.
Rafflesia: Chuyện là thế này, tôi đang xây dựng một thương hiệu trang sức, vừa được một hãng truyền thông khẳng định vị thế trên thị trường, nói chung là bước đầu tiên đã thành công, nhưng mà tôi vẫn còn cảm giác mù mờ nào đó về bước đi tiếp theo.
Thực tế Uyển Khanh vẫn chưa từng thử gây dựng một thương hiệu từ con số không, gần đây mẹ cô lại không khỏe nên Uyển Khanh cũng hạn chế làm phiền bà, tra cứu thông tin trên mạng thì chỉ toàn nói chung chung. Nói chung là cô không biết cách dẫn dắt mọi người đi theo hướng nào thì hợp lý, cuối cùng thì cô cũng hiểu được một điều, người nắm trong tay quyền hạn thì phải đủ bản lĩnh xoay chuyển càn khôn, cũng giống như câu muốn đội được vương miện thì trước tiên bạn phải chịu được sức nặng của nó vậy.
Uyển Khanh không phải là không chịu được, chỉ có điều cô đang học cách làm thế nào để thích nghi thôi.
Nhưng cô không biết sao lại đi hỏi một người xa là về vấn đề này, chắc có lẽ anh ấy cũng chả biết về vấn đề này.
Chắc là vì không biết trả lời thế nào nên Jonathan im lặng rất lâu. Uyển Khanh tắt khung chat đi rồi tiếp tục gắn tai phone xem bộ phim dài tập còn dang dở, khoảng mười phút sau thì khung chat lại hiện lên.
Jonathan: Thật xin lỗi, khi nãy tôi có việc đột xuất.
Rafflesia: Tôi còn tưởng anh bí quá nên bơ tôi luôn rồi.
Jonathan: Tôi không khó ở như vậy đâu. Việc đó cũng không có gì lớn mà.
Uyển Khanh nhướng mày.
Rafflesia: Thật sao? Vậy anh nói cho tôi biết nó nhỏ ở điểm nào đi.
Jonathan: Cô là…đang hỏi hay ra lệnh cho tôi nói vậy?
Uyển Khanh lại nhớ tới lúc trước đi tham quan khu mỏ kia cô từng hỏi xoáy Hạ Dĩ Niên như thế này, cô còn nhớ câu trả lời của hắn.
Rafflesia: Là thỉnh giáo.
Jonathan soạn tin nhắn một lúc, sau đó trả lời: Tôi tra thông tin trên nick của cô thì biết được cô đang ở thành Bách Nhật, thành phố này cái gì cũng tốt chỉ có về mặt trang sức là không được thịnh vượng cho lắm. Thành Bách Nhật vốn có truyền thống gia công nên đang rất yếu ở khâu thiết kế. Rất rõ ràng, nếu chỉ gia công, phần giá trị gia tăng dành cho các nhà sản xuất sẽ rất thấp.
Uyển Khanh nhíu mày, sau đó gật đầu, nhanh chóng nhắn lại.
Rafflesia: Rất có lý, vậy nên làm thế nào bây giờ?
Jonathan: Vì vậy, trước tiên cô nên cho khâu sản xuất của công ty mình chuyển từ gia công thuần túy, tiến lên sản xuất theo mẫu thiết kế của mình. Cũng có nghĩa là bộ phận sản xuất của công ty được cung cấp nguyên phụ liệu và chỉ làm một việc đó là ráp cho ra sản phẩm mà thôi. Do đặc điểm của người tiêu dùng nói chung thƣờng xuyên thay đổi, nên công tác thiết kế sản phẩm mới, cải tiến sản phẩm cũ phải là hoạt động thường xuyên và trở thành một ưu tiên trong chiến lược phát triển của công ty, nhất là công ty nhỏ như cô.
Uyển Khanh vội chạy tới bàn lấy giấy viết ghi lại tất cả nội dung tin nhắn, sau đó ngậm cây viết lên môi rồi nhanh chóng gõ phím.
Rafflesia: Good!
Jonathan: Ghi xong rồi sao?
Rafflesia: … Sao anh biết tôi ghi lại?
Jonathan không trả lời cô, ngược lại nói: Cô mất sáu phút để ghi lại lời tôi vừa nói, với tốc độ này, nếu như cô là một chủ tịch thì cô chắc chắn sẽ bị đè chết vì một núi hồ sơ chưa kịp kí duyệt đấy.
Rafflesia: Vậy tôi phải làm thế nào?
Jonathan: Cải thiện tốc độ viết của mình.
Rafflesia: Bằng cách nào?
Jonathan: … Thì viết nhiều hơn một tí, có cần tôi nói luôn rằng cô nên viết cái gì không?
Rafflesia: Anh nói xoáy tôi như thế không sợ tôi giận à?
Jonathan: Tôi thấy cho dù có mắng cô thì cô cũng không giận.
Uyển Khanh bật cười.
Rafflesia: Anh dựa vào đâu chứ?
Jonathan im lặng trong ít phút rồi trả lời: Trực giác thôi.
Uyển Khanh còn định gõ thêm cái gì nữa thì Đình Thông bên cạnh cựa quậy người, miệng lẩm bẩm một tiếng: “Mẹ ơi..”
Rafflesia: Xin lỗi, con tôi thức rồi, đợi khi khác nói tiếp vậy.
Jonathan: Được, tạm biệt.
Uyển Khanh để laptop sang một bên rồi ôm lấy Đình Thông vào lòng: “Con trai, sao dậy sớm thế?”
Đình Thông chớp đôi mắt tròn tròn của mình một cái rồi nhìn cô: “Mẹ lại nhớ đến cha sao?”
Uyển Khanh khẽ cười: “Sao lại hỏi vậy?”
“Mẹ đã nhớ cha như vậy thì tại sao không đi tìm cha về đi?”
Uyển Khanh thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn xa xăm một lúc rồi thở dài: “Mẹ cũng chẳng biết cha con đang ở đâu, nhưng bây giờ cho dù là có tìm được thì chắc cha con cũng không về đâu.”
“Sao vậy à? Có phải ba đứa chúng con làm sai chuyện gì nên cha không thích tụi con không?”
“Không phải.”- Uyển Khanh ôm thằng bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ đầu nó: “Cha của con là một người rất tốt, cũng rất là thương các con, chỉ có điều là…hiện giờ cha còn đang bận một tí xíu việc nên không quay lại được.”
“Vậy sao…”- Đình Thông mím môi, rồi lại ngước lên nhìn cô, đôi mắt sáng như sao trời: “Mẹ à, bức ảnh mà mẹ cho con xem là chụp cha sao? Tại sao chỉ chụp một bên mặt vậy?”
Uyển Khanh giơ tay lấy điện thoại, trên màn hình nên là cảnh tượng lúc hắn vào bếp nấu món cháo thịt bò mà cô thích ăn…
Nghĩ lại mới thấy mười năm trước cô thật may mắn mới có duyên chụp được một bức này.
Uyển Khanh khẽ cười: “Là vì cha con không thích chụp hình cho lắm.”
“À..nhưng mà con thấy cha rất đẹp trai, rất giống con với Ngôn Ngôn nha.”
Uyển Khanh gõ vào đầu nó một cái: “Cái thằng này, thành tích của con luôn đứng đầu trường thế mà sao bây giờ lại dùng sai từ rồi? Phải nói là hai đứa giống cha chứ tại sao cha lại giống hai đứa, hai đứa sinh ra cha à?”
Đình Thông gãi đầu: “À…chắc tại cô giáo chưa có dạy con mấy cái này…”
Uyển Khanh nhéo mũi thằng bé: “Con phải ráng giữ vững cái thành tích đứng đầu toàn trường này để năm sau còn vào cấp hai nữa, khi mà cha còn về thì con phải cầm cái thành tích này đập vào mặt cha con để chứng minh rằng mẹ huấn luyện con rất tốt.”
“Ơ, đập vào mặt cha thì có xem là bất hiếu không ạ?”
“À…”- Uyển Khanh cười: “Khi lên cấp hai thì con sẽ được học cái nào là nghĩa
Đình Thông gật đầu: “Nhưng con lấy thành tích để đập vào mặt cha vậy thì còn Ngôn Ngôn thì lấy cái gì đập đây ạ?”
“À…”- Uyển Khanh không hiểu sao thằng nhóc này lại có nhiều câu hỏi khiến cô loạn cả não lên thế nhỉ: “Lấy …chắc là lấy những con số không tròn chỉnh nhỉ?”
Đình Thông cười: “Mẹ ơi, lát nữa mẹ đưa tụi con đi học đi.”
Uyển Khanh nhìn đồng hồ, “Được, lát nữa mẹ hộ tống ba đứa đi học rồi sẽ đến công ty sau.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!