Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi - Chương 127: Sóng Gió Bủa Vây (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi


Chương 127: Sóng Gió Bủa Vây (1)


Sau khi đưa ba đứa nhỏ tới trường, Uyển Khanh nhanh chóng cho xe chạy tới OLY, vì đường vào giờ cao điểm thường hay kẹt xe nên Uyển Khanh chọn chạy đường ngoại ô, với tốc độ này thì cùng lắm chỉ trễ có nửa tiếng là tới nơi.

Vì thời tiết khá mát mẻ nên cách phối đồ của Uyển Khanh cũng thoải mái hơn. Cô mặc chiếc áo khoác Blazer màu xanh hải quân năng động, bên trong là một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng với quần Skinny màu đen, đôi bốt da màu đen khá cao có thể giúp cô ‘ăn gian’ chiều cao một cách hoàn hảo.

Uyển Khanh trước giờ đều giữ nguyên tắc trang điểm không quá lố, lối trang điểm của cô thường làm việc của Uyển Khanh đòi hỏi sự nhẹ nhàng, tự nhiên nhất có thể, nếu trang điểm quá đậm thì chẳng khác nào trò hề hoặc như là một cô nàng đồng bóng vậy. Cô ưu ái cho phong cách nhẹ nhàng và tự nhiên nên lúc nào nhân viên cũng chỉ thấy cô trang điểm đúng một màu một, màu son phớt nhẹ, đôi má ửng hồng, một chút mascara đơn giản và đường eyeliner mảnh giúp mắt tỉnh táo hơn. Hôm nay Uyển Khanh xõa mái tóc dài hất lệch qua một bên vai, chỉ vì cô gấp đưa ba cô cậu kia đi học qua mà không có thời gian buộc nó lên. Lúc vừa bước vào công ty, thư ký riêng và MeiYa đã vội vàng chạy đến, hai người đứng hai bên cùng Uyển Khanh đi vào thang máy.

“Chủ tịch à, hôm nay chị đi trễ đấy.”- MeiYa hỏi.

“Tôi biết, khoan đợi chút.”- Uyển Khanh tựa vào vách thang máy rồi co một chân lên, đôi bốt dưới chân hình như hơi lỏng nên lúc đi Uyển Khanh cứ có cảm giác như nó sắp tuột ra khỏi chân vậy, cô tranh thủ kéo chặt nó lại.

MeiYa: “Bà cô à, trong này có camera giám sát đấy.”

“Tôi biết.”- Uyển Khanh lườm anh một cái: “Sao nào, giày của tôi bị lỏng, tôi chỉnh lại thì có cần che giấu hay không? Còn nữa, tôi đi trễ ba mươi phút, nhưng tôi là chủ, đi trễ có cần phải đứng trước mặt toàn thể cổ đông cuối đầu xin lỗi hay không?”

“ Hôm nay cô khó ở vậy? Uống nhầm thuốc à?”

Uyển Khanh khẽ cười: “Hôm nay tôi bón, đi không được nên khó ở, có phạm pháp không?”

MeiYa nhăn mày, lấy tay quơ quơ trước mũi: “Trời ơi, đang ở trong thang máy đấy, bốc mùi chết được.”

Lúc này Vi Vi đứng bên cạnh đột nhiên nấc cục một cái.

Uyển Khanh nhìn sang: “Vi Vi cô bị sao vậy?”

Vi Vi phất tay: “Không, không có gì, chủ tịch, cà phê Maratin của chị đây…”

Uyển Khanh nhận lấy ly cà phê từ tay cô ấy.

Vi Vi là thư ký riêng mà Uyển Khanh tuyển dụng được trong hàng trăm hồ sơ ứng tuyển, chỉ có cô ấy là có phong cách làm việc mà Uyển Khanh thích.

Cửa thang máy mở ra, cả ba người đi ra ngoài.

“Chào chủ tịch.”

“Chào buổi sáng chủ tịch.”

“Chào buổi sáng mọi người.”- Uyển Khanh vui vẻ.

“Chị ăn sáng chưa?”- Nhân viên Minh Anh ở bộ phận thiết kế tươi cười hỏi.

Uyển Khanh đứng lại: “Chưa, cô cho tôi phần ăn của cô đi.”

Minh Anh nhanh chóng gật đầu, sau đó lại thêm vào: “Tăng lương ha?”

Uyển Khanh thu lại nụ cười trên môi, như là đang nhìn một kẻ xấu: “Tăng cái đầu cô.”

Minh Anh cười lớn, dường như đã dự đoán trước thái độ này của Uyển Khanh nên không bất ngờ: “Nếu không tăng lương thì chị tự xuống căn tin mà mua đồ ăn đi.”

Một người khác cùng làm chung bộ phận với cô nàng lúc này lên tiếng: “Phải đó chủ tịch, một là tăng lương hai là tự đi tìm đồ ăn, cho chị chọn.”

Uyển Khanh cười khẩy: “Đúng là một lũ cơ hội mà. Còn không mau nộp bản vẽ cho tôi, đám cổ đông kia mà bắt bẻ tôi sẽ quay lại rút gân các anh chị hết đấy.”

“Yes Mađam!”

Uyển Khanh để lại một ánh mắt cảnh cáo rồi rời khỏi.

Vi Vi đi lật hồ sơ trong tay ra, vừa nhanh chân đi theo Uyển Khanh vừa nói: “Chủ tịch, hôm qua ngài DLIME vừa họp online với một số cổ đông khác, họ đề xuất về việc chúng ta nên củng cố lại thương hiệu trước khi cho ra bộ nhẫn mới để gia tăng doanh thu.”

DLIME là một cổ đông lớn của OLY, Uyển Khanh cũng chẳng ưa gì ông ta cho lắm. Con người này lúc nào cũng xem lời mình là thánh chỉ, trong khi ông ta chỉ đề ra mấy ý kiến ngu ngốc.

MeiYa gật đầu: “Ý kiến hay đấy, củng cố thương hiệu sẽ làm cho chúng ta vững mạnh hơn, cộng thêm việc vừa đứng ở vị trí thứ chín trên bảng xếp hạng giá trị thương hiệu, thì bộ nhẫn sắp tới ra mắt là quá hoàn hảo rồi còn gì nữa? Củng cố xong xuôi rồi thì chúng ta sẽ không còn phải lo ngại nhiều đến những hành vi xâm hại thương hiệu nữa.”

Những hành vi xâm phạm thương hiệu sẽ gây nên những thiệt hại to lớn cả về tài chính lẫn uy tín của một công ty, do vậy việc đón đầu và ngăn chặn nguy cơ này là một việc làm vô cùng thiết yếu.

Uyển Khanh vừa uống cà phê vừa đi, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn vào nội dung thông tin trong bản hợp đồng trên tay Vi Vi , cả ba người đi tới đâu nhân viên đều tự giác tản ra nhường đường tới đó: “Về mặt nổi của tảng băng trôi thì đây là một chiến lược mang tính chất bắt buộc đối với bất kỳ thương hiệu nào muốn phát triển bền vững. Điều này tôi đồng ý, nhưng tại sao không kiêu ông ta phân tích nhược điểm của việc này cho tôi xem.”

Vi Vi ngó sang: “Bộ có điều gì không ổn à?”

Uyển Khanh đưa ly cà phê trong tay cho MeiYa cầm rồi nhận lấy hồ sơ trong tay Vi Vi xem một lượt: “ Đương nhiên là không ổn, đối với những công ty tầm cỡ vừa vừa như chúng ta nếu làm chuyện này thì sẽ gặp khó khăn trong việc thực thi chiến lược. Khó khăn từ ngay chính nhận thức của công ty đối với vấn đề bảo hộ cho đến khó khăn về nguồn lực nhân sự. Để có một đội ngũ am hiểu về luật bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ không phải là dễ mà nếu đi thuê một công ty chuyên trách về vấn đề này thì lại rất tốn kém. Bên cạnh đó, việc xây dựng một hệ thống thông tin phản hồi đòi hỏi công ty phải có một bộ máy quản lý chặt chẽ, thống nhất từ bộ phận đầu não tới các chi nhánh con. Nên về việc này bảo ngài DLIME không cần phí công sức nữa, tôi đã suy nghĩ tới nó trước khi thành lập công ty này rồi.”

Vi Vi nhíu mày, cười khó xử bước lên ngó sang nhìn cô: “Chủ tịch à, chị có thể nói lại lần nữa cho em ghi âm lại không?”

Uyển Khanh dừng chân, nhìn cô ta.

Vi Vi vội liếm môi: “Chuyện này…chị nói nhanh như thế em nhớ không kịp…”

Uyển Khanh khẽ cười: “Làm thư kí của tôi bắt buộc phải thích ứng với tốc độ nói chuyện của tôi, chỗ này…”- Cô giơ tay chỉ vào đầu mình: “Phải nhanh nhạy một chút, còn chỗ này.”- Cô chỉ vào tim mình, cười nhẹ: “Phải sắc đá một chút.”
Lúc này cũng đến phòng làm việc, Uyển Khanh giơ tay ra, MeiYa lập tức hiểu ý đem ly cà phê đặt vào tay cô.

Sau khi Uyển Khanh vào phòng làm việc đóng cửa lại, MeiYa nhìn sang thấy Vi Vi buồn thiu thì chật lưỗi một cái: “Cô nhóc à, cô mới tới nên không biết đó thôi, bà chị này nhiều lúc khó ở như vậy đấy, cô ấy nói vậy nhưng không để trong bụng đâu, không cần buồn, ha.”

Vi Vi cúi đầu, giọng buồn buồn: “Không phải, nhưng có phải em còn nhiều thiếu sót lắm có đúng không?

“Có gì đâu, sinh viên mới ra trường thiếu sót một chút là chuyện thường mà, với lại cô vào đây chẳng phải là để lấy kinh nghiệm hay sao?”

Vi Vi ngẫm nghĩ rồi gật đầu, tươi cười nhìn MeiYa: “Anh MeiYa…”

MeiYa đanh mặt: “Cô mới gọi cái gì đấy?”

Vi Vi hốt hoảng rụt cổ lại, sao mà người trong công ty này lại thay đổi sắc mặt nhanh như là lật bánh tráng vậy nhỉ, cô vội sửa miệng: “Chị…MeiYa.”

“Gì cưng?”- MeiYa tươi cười.

Vi Vi rất muốn hỏi: Chị có bán bánh tráng không?

“Vừa rồi chị có nhớ chủ tịch nói cái gì với cái gì không? Có thể đọc cho em ghi lại được không? Thật sự thì em chả nhớ chị ấy nói cái gì…”

“Được, chị rất thích giúp những cô bé ngoan ngoãn.”- MeiYa vỗ đầu cô nàng.

Lúc này cửa phòng làm việc ra, Uyển Khanh nhìn một người đang cưng chiều vỗ đầu của một cô bé khác thì buồn cười khoanh tay tựa vào cửa ho vài tiếng, đợi hai người kia quay lại rồi thản nhiên nói: “Đang diễn tuồng gì đấy? Lan tiễn Điệp đi học hả? MeiYa anh có cần đi làm việc hay không?”

MeiYa lại đanh mặt tập hai: “Cô mới gọi cái gì đấy?”

Uyển Khanh nhếch môi: “Tôi gọi anh MeiYa đấy, thì sao nào?”

MeiYa mím môi, nhưng rốt cuộc cũng thu lại cái bộ mặt khó chịu của mình, hậm hực một câu: “Thật là khó ở mà.”

MeiYa rời khỏi.

Uyển Khanh lại nhìn sang Vi Vi , tức thời cô bé rung cả người lên thấy rõ.

Uyển Khanh buồn cười: “Tôi đâu có ăn thịt cô, sợ vậy làm gì?”

“…Em…đâu có sợ.”

Uyển Khanh thở dài: “Lịch hẹn sáu giờ của tôi có gì thay đổi không?”

Vi Vi lắc đầu: “Không dạ.”

Uyển Khanh hài lòng: “Good!”

Sau đó đóng cửa lại.

Vi Vi thở phào một cái. Đúng là không dễ dàng chút nào.

Cô bé vừa mới ra trường, vốn dĩ định làm thực tập một thời gian, cũng không nghĩ tới mình nộp hồ sơ cầu may thôi mà lại được nhận làm thư ký chính thức. Càng vui hơn khi biết cấp trên trực tiếp của mình là một người phụ nữ, nếu vậy thì chắc sẽ không quá khó khăn nên Vi Vi cũng thoải mái trong ngày đầu tiên đi làm.

Nào ngờ vào cái ngày đầu tiên đó, vừa chạm mặt Uyển Khanh đã đọc ra hàng loạt nội quy khiến cho cô bé trợn trắng con mắt.

Hóa ra làm thư ký của chủ tịch không chỉ phải tuân theo nội quy của công ty mà còn phải tuân thủ nội quy của chủ tịch nữa.

Thứ nhất, mỗi bữa sáng, nhất định không được tới trễ hơn chủ tịch.

Thứ hai, ngoài giờ làm thì như thế nào cũng được nhưng lúc làm việc thì bắt buộc phải nghiêm túc.

Thứ ba, Buổi sáng có thể không cần mua đồ ăn sáng lấy lòng chủ tịch, nhưng bắt buộc phải chạy đến quán cà phê Maratin đầu đường mua về một ly.

Thứ tư, Khi vào phòng chủ tịch thì phải gõ cửa năm cái làm ám hiệu.

Vi Vi nhớ trước khi kết thúc buổi phổ cập nội quy Uyển Khanh còn đặc biệt thêm vào một câu, ‘Còn bổ sung thêm’ khiến cho cô bé xanh cả mặt.

Theo như Vi Vi quan sát trong suốt mấy ngày làm việc cùng thì Uyển Khanh là người nghiêm túc nhưng không có nghĩa là luôn muốn đè lên đầu người khác để thể hiện bản thân. Cô bé để ý thấy ngoại trừ nói chuyện công việc ra thì mấy nhân viên trên dưới công ty đều chả bị cái uy chủ tịch của cô dọa sợ tí nào.

Hay nói đúng hơn là Uyển Khanh chả có uy chủ tịch chăng…

Vi Vi lấy giấy viết trong túi xách ra ghi lại và sổ mang tên ‘theo dõi chủ tịch’ của mình.

“Chủ tịch không nói lại lần thứ hai, vì vậy cái đầu phải nhanh nhẹn và trái tim phải sắc đá. TvT”

Mạnh thị chính là một địa điểm tốt để OLY vay vốn, hiện giờ công ty chỉ như một đứa trẻ chập chững bước đi, đương nhiên là phải cần người lớn dìu dắt từng bước một. Cô cho rằng Mạnh thị sẽ là đối tượng thích hợp để ký sinh lên đó.

Đứng đầu Mạnh thị là Mạnh Hùng Thiên , một người đàn ông có khá nhiều tai tiếng trong giới showbiz, anh ta chính là kim chủ của vô số diễn viên nổi tiếng của ngành điện ảnh trong nước lẫn ngoài nước, tuy đời tư phức tạp nhưng theo những gì Uyển Khanh tra được trên mạng thì người đàn ông này không quá khó đối phó, với khả năng của cô thì việc trước mặt anh ta tùy cơ ứng biến vài câu là chuyện rất đơn giản.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Vi Vi đi vào, để lên bàn một mớ tài liệu: “Những thứ chị dặn chuẩn bị em đã đem tới rồi ạ.”

Uyển Khanh gật đầu, giơ tay nhận lấy.

Vi Vi lại hỏi: “Chị cần mấy cái này làm gì thế?”

“Tôi luyện viết.”- Uyển Khanh vừa lật tài liệu xem, vừa trả lời.

Vi Vi khó hiểu: “Luyện viết sao?”

“Có chuyện gì không?”- Cô ngước lên.

Vi Vi lắc đầu: “Không, không có gì ạ, em ra ngoài trước.”

Đang lúc Vi Vi vừa quay lưng thì Uyển Khanh phía sau kịp thời lên tiếng: “Đợi đã.”

“Có chuyện gì ạ?”

Uyển Khanh khẽ cười một tiếng: “Không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn nói, khi nữa lúc gõ cửa phải gõ đủ năm cái, khi nãy cô gõ thiếu hai cái.”

“À…dạ, em biết rồi…”

“Good! Get out!”

Vi Vi nhanh chân rời khỏi, cửa phòng vừa đóng lại thì chỉ biết dựa vào cửa vỗ ngực.

Uyển Khanh không biết mình đã luyện viết bao lâu, cho tới khi tay và cổ đều nhức mỏi thì đã gần tời giớ hẹn.

Cô đứng lên lấy áo khoác mặc vào rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng thì nhíu mày nhìn sang vị trí làm việc của Vi Vi .

Cô bé này, thế mà lại ngủ say trên ngay bàn phím máy tính.

Uyển Khanh đi tới, đẩy nhẹ vào tay cô ấy một cái.

Vi Vi phất tay ra lệnh: “Đừng có phiền tôi mà…”

Uyển Khanh mím môi, hít sâu một hơi rồi đẩy thêm một cái. Vi Vi gật gù ngồi dậy, mơ mơ hồ hồ dụi mắt nhìn xung quanh, hình ảnh từ từ rõ nét, đến khi tầm mắt nhìn lên người Uyển Khanh thì cơ hồ như muốn rớt ra khỏi quỹ đạo.

“Chủ, chủ tịch…”

“Sao cô không nói trước một tiếng, tôi sẽ cho người làm một cái giường ngay đây để khi cô mệt thì nằm ngủ cho thoải mái, ngủ kiểu này cổ sẽ đau lắm đấy.”

Vi Vi cúi đầu: “Em xin lỗi.”

Uyển Khanh thở dài, quay lưng hướng thang máy đi đến: “Đi thôi.”

Vi Vi chớp mắt: “Đi đâu ạ?”

“Hôm nay tôi có cuộc hẹn sáu giờ, cô quên rồi sao?”

Vi Vi hốt hoảng tới mức lấy tay che miệng lại, sau đó mếu máo: “Em, em xin lỗi.”

Uyển Khanh vừa tức lại vừa buồn cười, cô gái này nếu cho ở chung một chỗ với Thao Thao thì chắc là banh luôn cái xóm nhỏ ra rồi.

“So với lời xin lỗi tôi muốn nghe câu nói khác hơn.”

“Dạ…em biết rồi…”- Vi Vi rầu rĩ: “Em xin lỗi…”

Uyển Khanh cảm thấy lồng ngực mình bị tức dữ dội rồi, cô nhanh chóng bước chân vào thang máy.

Đương nhiên cô cũng không dám để cho Vi Vi lái xe, Uyển Khanh mặc dù tay có vì luyện viết mà hơi đau nhưng cũng không đến mức xem nhẹ mạng sống của mình, cô để Vi Vi ngồi ở ghế lái phụ rồi lái xe rời khỏi.

“Chủ tịch, thật ra chị để em lái xe cũng được mà…chị làm việc cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”- Vi Vi nói rồi lại nhanh miệng bổ sung em: “Em có học lái xe hơn nữa còn có băng rồi đấy.”

“Tôi tự lái được, cô lo mà ôn lại hợp đồng đi.”- Uyển Khanh nói, thật ra cô là người thông thạo đường xá và xe cộ, cô thừa biết khi điều khiển một chiếc xe phải mất bao nhiêu kinh nghiệm và sự tập trung, mà hai thứ này Vi Vi hoàn toàn chưa có, Uyển Khanh trước giờ trừ khi là người đáng tin cậy còn bằng không cô không có thói quen giao tính mạng mình cho người khác muốn lái đi đâu thì lái.

Lúc này, điện thoại của Uyển Khanh để trong túi xách reo lên, Vi Vi rất nhanh nhẹn giúp cô lấy điện thoại, rồi hai tay đưa qua: “Chủ tịch, chị có điện thoại này.”

Uyển Khanh rất muốn hỏi xem cô bé này có biết rằng tùy tiện lấy đồ trong túi xách của người khác là chuyện không nên làm hay không? Nhưng nhìn lại thấy Vi Vi háo hức muốn thể hiện mình như vậy, cô cũng không nỡ dập tắt hy vọng của con bé, Uyển Khanh khẽ cười nhận lấy điện thoại.

Là Dương Cẩm Vân.

“Mẹ?”

“Uyển Khanh, con đang ở đâu thế?”- Giọng Dương Cẩm Vân có chút gấp gáp.

“Con đang trên đường đi gặp đối tác, có chuyện gì thế ạ?”

“Hồi nãy nhà trường gọi điện đến, cô giáo Trương hốt hoảng bảo chúng ta tới đón Linh San về, con bé sốt rất cao, lúc Lâm Tư Phàm chạy đến trường, vừa gặp thì con bé đã ngất đi.”

Két… Uyển Khanh bất ngờ đạp thắng.

Vi Vi suýt chút nữa là hôn vào kính chắn gió, quay qua: “Chị, chủ tịch có chuyện gì thế?”

“Vậy bây giờ nó sao rồi?”- Uyển Khanh nhíu mày.

“Con bé đang cấp cứu trong bệnh viện, con mau đến đây đi.”

Xe phía sau bấm còi inh ỏi, Uyển Khanh mới ý thức được mình đang dừng xe giữa đường, cô cho xe chạy vào lề rồi nhìn sang Vi Vi : “Cô đón taxi tới chỗ hẹn, nói rằng hôm nay tôi không đến được.”

“Sao ạ? Nhưng, nhưng khó khăn lắm chị mới đặt lịch hẹn được với Mạnh tổng mà…”

“Con gái tôi bị sốt, tôi không an tâm để nó ở bệnh viện. Phiền cô gửi lời xin lỗi đến Mạnh tổng dùm.”

Vi Vi ngu ngơ gật đầu mở cửa xuống xe.

Uyển Khanh nhanh chóng cho xe chạy về hướng bệnh viện lớn.

Lúc tới nơi, cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, nhìn thấy Uyển Khanh, Ngôn Ngôn và Thông Thông chạy đến.

“Mẹ ơi…”

Uyển Khanh ngồi xuống: “Linh San thế nào rồi? Sao thấy chị bệnh mà con không nói với mẹ chứ?”

Thông Thông giải thích: “Con cũng không biết, lúc đi học chị ấy rất bình thường nhưng không hiểu sao đột nhiên chị ấy nói khó chịu, con nhanh chóng đi nói với cô giáo,cô giáo cho chị ấy lên phòng y tế nằm, nằm một lúc thì thấy không ổn nên mới gọi chú nhỏ tới, chú nhỏ vừa tới thì Linh San xỉu luôn à.”

Trịnh Lan Anh bước lên: “Chuyện này cũng không trách được hai đứa nhỏ, là tại người lớn chúng ta quá sơ suất, con bé không khỏe mà không ai hay biết gì.”

Uyển Khanh đứng lên: “Vậy nãy giờ có tin tức gì không?”

Trịnh Lan Anh lắc đầu: “Đã vào hơn một tiếng rồi…”

Uyển Khanh đứng được một lúc không lâu thì bác sĩ đi ra, cô vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình.

Bác sĩ mỉm cười: “Chỉ là suy nhược với sốt cao, chúng tôi sẽ kê thuốc hạ sốt cho con bé, hiện giờ đang mùa dịch bệnh, gia đình cần chú ý sức khỏe hơn, đặc biệt là trẻ nhỏ.”

Hạ Triết hỏi: “Vậy con bé có thể xuất viện không?”

“Tạm thời thì phải ở lại quan sát vài ngày, gia đình cử một người đi theo tôi làm thủ tục nhé.”

“Để con…”

Hạ Triết vội lên tiếng: “Con vào xem Linh San thế nào đi, để cha đi cho.”

Uyển Khanh gật đầu, cùng với mọi người vào bên trong.

Linh San nhìn thấy mọi người vào có vẻ rất vui, thều thào gọi: “Bà ngoại ơi…”

Dương Cẩm Vân vội vàng chạy tới, vuốt đầu con bé, đau lòng cơ hồ muốn khóc: “Con bé này sao mà hồ đồ thế, cảm thấy trong người không khỏe cũng không nói cho ai biết, con có biết mọi người đều suýt chút rớt tim ra ngoài rồi hay không?”

“Con xin lỗi…”

Uyển Khanh bước tới: “Cảm thấy trong người thế nào rồi?”

“Con khỏe nhiều rồi ạ.”

Uyển Khanh gật đầu rồi nhìn qua mọi người: “Mọi người ra ngoài chút đi, con ở đây với con bé là được rồi.”

Trịnh Lan Anh gật đầu rồi cùng Dương Cẩm Vân dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.

Uyển Khanh ngồi xuống cái ghế cạnh giường, nắm tay con bé: “Con có muốn ăn gì không, mẹ dặn đầu bếp làm?”

Linh San lắc đầu.

“San San, sau này con không được như vậy, cảm thấy không khỏe thì phải nói ra ngay, có biết không?”

Linh San gật đầu.

Uyển Khanh khẽ chớp mắt, giơ tay chạm vào trán thử xem có còn sốt hay không, quả nhiên đã bớt sốt hơn rồi, cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi lại nhìn con bé: “Con đừng nhìn mẹ như vậy.”

Linh San vội cúi đầu, di dời tầm mắt.

Uyển Khanh vuốt tóc con bé: “San San, con không thích mẹ sao?”

Linh San ngẩng đầu, như không hiểu mà nhìn cô.

Uyển Khanh thở dài: “Có phải con luôn cảm thấy mẹ thương Thông Thông và Ngôn Ngôn hơn không?”

Cô chắc là con bé luôn cảm thấy như vậy, mười năm nay, số lần con bé nói chuyện với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, Uyển Khanh vốn luôn cho rằng con bé có tính cách trầm lặng nên không thích nhiều lời. Nhưng có một lần nọ, cô xong việc sớm nên quay về, thì bất ngờ nhìn thấy con bé đang chơi đùa cùng với Dương Cẩm Vân, nụ cười đó, những câu nói vui vẻ vô tư phát ra từ miệng nó khiến cho Uyển Khanh hiểu được, con bé chỉ khép nép với một mình cô thôi.

Nhất là khi nãy, người đầu tiên San San gọi không phải là mẹ mà là bà ngoại.

San San chắc chắn đã luôn tự ti về việc mình được nhận nuôi mà khép nép với chính người nhà của mình. Tâm lí này nếu cô không nhanh chóng hóa giải thì sau này khi lớn lên có thể sẽ khiến con bé lạc lối theo một cách nào đó.

Sau khi nghe câu hỏi của Uyển Khanh, Linh San do dự một lúc rồi gật đầu.

Uyển Khanh thở dài, nghiêm túc hỏi: “Con cảm thấy mẹ có chỗ nào làm chưa tốt sao?”

Linh San nhìn cô, không dám trả lời.

Uyển Khanh lại tiếp tục thản nhiên lên tiếng, cố gắng không để thái độ của mình tạo ra áp lực cho con bé: “Thật ra San San, trong lòng mẹ con, Ngôn Ngôn và Thông Thông đều ngang hàng với nhau, tụi con rất luôn bình đẳng, con phải tin vào điều đó. Mẹ luôn xem con là tiểu công chúa của mình, là con ruột của mình, nhưng mẹ không biết vì sao lại khiến con có cảm giác rằng mẹ thiên vị hai đứa kia hơn. Con có thể nói mà, con có thể nói ra mẹ làm chưa tốt chỗ nào, con không cần sợ vì bây giờ mẹ đang nghiêm túc lắng nghe con. San San, con nói đi, mẹ có chỗ nào làm chưa tốt?”

San San dường như cũng bị lời cô làm cho lay động, con bé thả lỏng hơn một chút so với ban đầu, nhìn cô, nói: “Mẹ…luôn tập trung vào công việc…rất ít khi nói chuyện với San San.”

Uyển Khanh ngẫm nghĩ lại rồi gật đầu vài cái: “Ok, mẹ hiểu rồi, vậy còn gì không?”

“So với ăn món ăn đầu bếp nấu con thích ăn đồ mẹ làm hơn… Thông Thông và Ngôn Ngôn cũng vậy…”

“Còn gì nữa không?”

“Mẹ có thể dành nhiều thời gian đưa tụi con đi chơi không?”

Uyển Khanh gật đầu: “Đợi khi con khỏe, mẹ sẽ dẫn mấy đứa đi chơi, những lời con nói mẹ đều tiếp thu hết. Vậy nên, San San mẹ cũng mong con sau này có bất kì chuyện gì cũng hãy như ngày hôm nay, nghiêm túc nói ra, con không cần sợ bởi vì mẹ không phải không nói đúng sai, con nói ra, nếu sai mẹ sửa. Trong mắt mẹ con là đứa lớn nhất trong ba đứa, cũng là đứa chín chắn nhất, vì vậy mẹ sẽ xem con là người lớn mà bàn bạc. Đồng ý không?”

Linh San mỉm cười, gật đầu thật mạnh.

“Vậy bây giờ tiểu thư Linh San, con có muốn ăn gì hay không?”

Linh San lắc đầu: “Con muốn ngủ.”

“Được, vậy thì ngủ đi.”- Uyển Khanh đỡ con bé nằm xuống giường.

Linh San nắm lấy tay cô: “Mẹ ở đây nha.”

Uyển Khanh mỉm cười: “Được.”

“Mẹ chắc không?”

Uyển Khanh cúi đầu nhìn con bé: “Quân tử không lừa người.”

Linh San chớp mắt, nhanh chóng phản pháo lại: “Nhưng mẹ là nữ tử mà…”

Uyển Khanh cứng đờ: “Chuyện này…à… thì nữ tử cũng vậy mà, con nên nhớ, trong mắt phật chúng sinh đều bình đẳng. Ngoan, ngủ đi.”

Cô cúi đầu hôn lên trán con bé một cái.

Lúc này Linh San mới an tâm ngủ.

Trịnh Lan Anh mở cửa đi vào, khẽ cười: “Cách dạy con của con khác người thật đấy.”

Uyển Khanh nhìn qua rồi cũng cười nhẹ: “Ngày xưa ông bà ta dùng roi đòn cưỡng ép con nít, nhưng mà ngày nay con nít lớn trước tuổi rất nhiều, biện pháp đó chỉ mang lại tác dụng phụ thôi. San San có vấn đề khuất mắc ngay từ chính trong tâm lý, vì vậy con phải dùng một cách thật tâm lý để thuyết phục con bé, con muốn con bé không chỉ ngoài mắt xem con là mẹ mà trong lòng cũng thật sự xem con là mẹ.”

Trịnh Lan Anh đi đến,để bình nước lên bàn: “Thật ra ngay từ đầu con không nên cho nó biết nó là con nuôi.”

“Không.”- Uyển Khanh nói: “San San có quyền được biết.”

Uyển Khanh còn nhớ lúc cô nhận nuôi đó, Trịnh Lan Anh và Dương Cẩm Vân đều phản đối chuyện này. Đó là vì bên cạnh cô còn có Thông Thông và Ngôn Ngôn còn chưa đầy tháng, thêm một đứa bé thì chẳng phải càng rắc rối hơn sao? Một mình cô thì làm sao quản cho tốt ba đứa con nhỏ xấp xỉ bằng nhau như vậy? Nhưng cũng thật may, Linh San tính tình trầm ổn, trưởng thành, Thông Thông có học thức, siêng năng, Ngôn Ngôn tuy có quậy phá nhưng không đến mức thương thiên hại lý gì.

Cô đặt tên cho Linh San là Hạ Linh San, với mong muốn để nó biết rằng, nó cũng họ Hạ, không khác gì so với Ngôn Ngôn và Thông Thông.

Cô tin rằng khi Hạ Dĩ Niên trở về, hắn cũng đồng ý với việc làm này của cô.

Lúc này điện thoại của Uyển Khanh reo lên, cô đứng lên đi tới cửa sổ nghe điện thoại: “Khải Ca, có chuyện gì?”

Giọng Khải Ca vô cùng khẩn hoảng: “Uyển Khanh, không xong rồi, trong khu mỏ ở Bắc Cực có một công nhân bất ngờ bị đá rơi trúng đầu, bị chấn thương vô cùng nặng, các công nhân khác cũng vì việc này mà phẫn nộ vô cùng, tất cả đều đồng loạt đình công, tất cả đều đang đòi cô phải ra mặt nói một câu hợp tình hợp lý đấy.”

“Cái gì?”- Uyển Khanh nhíu chặt mày, lúc này điện thoại rung lên, cô nói vào máy: “Đợi chút, tôi có điện thoại.”

Sau đó cô ấn nút nhận cuộc gọi, là Vi Vi gọi tới: “Chủ tịch, không xong rồi, chị hủy hẹn làm cho Mạnh tổng vô cùng tức giận, anh ta nói sẽ không có bất kỳ hợp tác nào giữa OLY và Mạnh thị hết.”

“Sao?”- Uyển Khanh cảm thấy đầu mình đua nhức vô cùng, điện thoại lại rung lên vài cái: “Cúp máy đi, tôi nghe điện thoại.”

“MeiYa, có chuyện gì? Anh đừng nói với tôi là lại không xong rồi đấy.”- Uyển Khanh hỏi.

“Đúng là không xong rồi, cô bác bỏ chiến lược củng cố thương hiệu mà DLIME đề ra làm cho ông ta mất mặt với cổ đông, bây giờ ông ta quay lại kích các lão cổ đông khác rút vốn khỏi công ty chúng ta, nếu như vậy chúng ta sẽ khủng hoảng kinh tế mất.”

Uyển Khanh nắm chặt mắt, nắm chặt tay, cố giữ cho bản thân bình tĩnh lại, nói vào điện thoại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tính sau.”

Điện thoại tắt, Uyển Khanh cũng cảm thấy đầu mình nhức đến mức muốn nổ tung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN