23
“Không đúng!” Tôi tỏ thái độ một cách hùng hồn.
Sau đó lấy túi chuồn đi cùng với bọn họ.
Đáng tiếc, tôi là người cuối cùng chạy ra khỏi cửa.
Tôi đứng ở cửa phòng, quay lại nhìn Giang Dục, cuối cùng không đành lòng bỏ anh ở đây một mình.
Haiz!
Thở dài thườn thượt, tôi cam chịu khoác tay Giang Dục lên vai rồi đi ra ngoài.
Khi sắp ra khỏi khách sạn, một nhân viên phục vụ tiến về phía tôi.
Tưởng đâu nhân viên phục vụ muốn tới giúp đỡ, tôi thở phào một hơi.
Nhưng trông có vẻ nhân viên phục vụ không định giúp tôi đỡ Giang Dục, trái lại lịch sự, khách sáo nói với tôi: “Thưa cô, cô còn chưa thanh toán đâu!”
Tôi… mẹ kiếp!
Tôi cam chịu đi quẹt thẻ, sau đó đỡ Giang Dục lên taxi.
Trong xe, xe xóc nảy khiến đầu anh tựa vào vai tôi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Giang Dục trở nên dịu dàng hơn.
Tôi tức giận nhéo má Giang Dục, nói to bên tai anh: “Ngày mai tỉnh rượu nhớ trả tiền, nghe chưa?”
Giang Dục nhíu mày, đầu anh giống như cún con dụi dụi tìm tư thế ngủ thoải mái.
Cuối cùng, gối đầu trên đùi tôi ngủ.
Tôi vốn định đẩy anh ra.
Nhưng nhìn tư thế ngủ thoải mái của anh, không biết tại sao trái tim đang rối loạn của tôi bỗng trở nên yên bình.
Khi tới khu Giang Dục ở, tôi phải mất rất nhiều sức mới có thể đưa anh lên lầu.
Sau khi đặt anh lên sô pha, tôi xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, cổ tay bị giữ lại.
Là Giang Dục, anh giữ lấy tôi.
Tôi quay đầu lại, không biết anh đã mở mắt từ lúc nào.
“Niệm Niệm, sao hôm nay em về muộn thế?” Anh loạng choạng đứng dậy, ôm lấy tôi: “Anh đợi em rất lâu, chờ đến tận khi sắp qua sinh nhật em rồi.”
Những lời nói mơ hồ này làm hốc mắt tôi lập tức nóng lên.
Tôi vẫn còn nhớ ba năm trước, Giang Dục đã cùng tôi đón sinh nhật lần cuối.
Bình thường tôi cũng không để ý tới sinh nhật lắm, nhưng khi yêu thì sến súa hơn, tôi hy vọng Giang Dục có thể toàn tâm toàn ý ở bên tôi.
Nhưng hôm đó, Giang Dục có một trận đấu game.
Anh cứ mãi chơi game trên máy tính.
Tôi tức giận cãi nhau to với anh, sau đó giận dữ bỏ đi.
Ngày đó tôi cố ý tắt điện thoại, cùng Lâm Miểu lang thang bên ngoài cả ngày, đến tối mới về nhà.
Giang Dục đã ôm tôi như thế này, đầu tiên là xin lỗi tôi, anh nói anh không nên chọc giận tôi, sau đó dẫn tôi đến xem quà sinh nhật anh chuẩn bị cho tôi.
24
“Niệm Niệm, xin lỗi em, anh sai rồi, về sau anh không bao giờ mê game nữa. Cho dù có thi đấu hay không, chỉ cần em không cho anh chơi, anh sẽ không chơi, được không em?”
Giọng điệu của Giang Dục tràn đầy sự cẩn thận, giống hệt như mấy năm trước.
Tôi trả lời theo bản năng: “Được.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, buông tay đang ôm tôi ra, sau đó kéo tôi đến phòng ngủ: “Em xem, anh chuẩn bị gấu hoa hồng cho em…”
Đang nói thì anh khựng lại: “Gấu đâu?”
Dưới tác dụng của rượu, bước chân anh lảo đảo.
Giang Dục loạng choạng kéo tôi tìm gấu hoa hồng trong phòng.
Thấy anh tìm thế cũng không tìm thấy, mặt toát ra vẻ sốt ruột.
Tôi nhẫn tâm rút tay về, lớn tiếng nói: “Giang Dục, anh tỉnh lại đi, chúng ta chia tay lâu rồi!”
Nghe vậy, cả người Giang Dục mềm nhũn, ngồi sụp xuống giường.
Đôi tay hằn rõ khớp xương của anh chống trán một hồi lâu mới ngẩng đầu lên lần nữa.
Lúc này đây, ánh mắt anh đã tỉnh táo hơn.
Thấy tôi, anh khẽ nhíu mày, mím môi nói: “Cảm ơn cô đã đưa tôi về.” Giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa xa cách.
Lòng tôi hơi thắt lại, nhưng lại tỏ vẻ không sao cả lắc đầu: “Không cần cảm ơn, anh nghỉ sớm đi, tôi đi đây.”
“Đừng.” Tôi đang định đi, Giang Dục lại nói: “Cô ở lại đây đi! Căn nhà này… Vốn dĩ chuẩn bị cho cô.”
Vẻ mặt anh đầy căng thẳng, rõ ràng là đang chiến đấu với cơn say.
Không biết có phải vì vậy hay không mà lời anh nói ra cũng ấm áp hơn trước kia.
“Tô Niệm Niệm, tôi nghĩ rằng sau khi chia tay với tôi cô sẽ có cuộc sống tốt hơn, cũng gặp người tốt hơn, chứ không phải… Chứ không phải đắm mình trụy lạc. Cô chia tay với Bàng Thụy được không? Coi như… Coi như tôi cầu xin cô.”
Người đã châm chọc, mỉa mai tôi kể từ khi chúng tôi mới gặp lại, trên mặt lúc này lại có vài phần cầu xin.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Ánh mắt anh trong veo, rõ ràng hiện tại anh đã tỉnh táo.
Là đang nói chuyện với tôi một cách tỉnh táo, chứ không phải nhân cơn say nói bừa.
Phòng tuyến trong lòng tôi lại sụp đổ lần nữa, tôi hỏi anh: “Tại sao?”
“Bởi vì… Bởi vì…”
Anh mở miệng nhiều lần, nhưng không thể đưa ra câu trả lời.
Cũng không biết vì sao, lúc này, tôi muốn có một đáp án: “Giang Dục, nếu tôi chia tay với Bàng Thụy, anh sẽ quay về bên tôi một lần nữa sao?”
25
Tôi vừa nói ra, Giang” Dục liền sững người.
Bầu không khí tĩnh lặng thật lâu, lâu đến nỗi sự kiên nhẫn của tôi đều hao hêt.
“Tôi biết câu trả lời.” Tôi bật cười lắc đầu.
Tôi đã biết sẽ như vậy.
Bề ngoài là tôi ở trốn tránh Giang Dục, không muốn làm lành với Giang Dục, nhưng trên thực tế, người thật sự không muốn làm lành là anh.
Từ khoảnh khắc cái mác “chê nghèo mê giàu” treo trên người tôi, anh đã không thích tôi nữa.
Lần này, tôi rời đi vô cùng kiên định.
Tôi chưa từng nghĩ tới, tôi vừa bước ra khỏi cửa đã bị Giang Dục kéo mạnh về.
Rầm —¬-
Anh đóng cửa lại, đè tôi trên cửa, nụ hôn bá đạo và nóng bỏng ngay lập tức phủ xuống.
Cho đến khi tôi sắp thở không nổi, anh mới buông tôi ra.
Anh ôm mặt tôi, chóp mũi hướng về phía tôi: “Niệm Niệm, anh đồng ý, chúng ta quay lại đi?”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Giang Dục, trái tim lạnh giá của tôi nóng lên một lãm nữa.
“Được, chúng ta quay lại đi!”
Dứt lời, tôi chủ động hôn lên môi anh.
Đêm nay được định sẵn là không bình yên.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong lòng Giang Dục.
Nhớ lại chuyện bốc đồng xảy ra tối qua, nhiệt độ trên má tôi tăng vọt.
Mặc dù mấy năm trước chúng tôi cũng đã ở chung, nhưng máy năm sau năm chung giường, vân có cảm giác vô cùng…kích thích.
Dù cho, chuyện xảy ra tối qua có chút nóng vội.
Nhưng là một người trưởng thành tôi sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Nếu đã đồng ý quay lại với Giang Dục thì tôi sẽ thử ở bên anh lân nữa.
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Giang Dục, nhất thời không biết lát nữa phải đối mặt với anh như thê nào khi anh tỉnh dậy.
Thế là tôi lặng lẽ rời giường, ra ngoài mua thực phẩm, khi trở về làm bữa sáng tình yêu cho Giang Dục.
Kể từ khi làm blogger ẩm thực, ngày nào tôi cũng đi mua thực phẩm, nhưng hôm nay tôi cẩn thận hơn nhiều.
Sau khi cầm thức ăn trở lại nhà Giang Dục, anh đã dậy, hơn nữa còn ăn mặc chỉn chu.
Hai cúc áo trên cùng của chiếc sơmi không cài cúc, để lộ xương quai xanh tinh tế của anh.
Cấm dục lại mê người.
Tôi không nhịn được nghĩ về đêm qua…
Tôi đỏ mặt giơ thực phẩm trong tay lên, chuẩn bị làm bữa sáng cho Giang Dục.
Anh lại cướp lời tôi.
Khác với sự dịu dàng lưu luyến đêm qua, lúc ấy, giọng điệu của anh lạnh lùng vô cùng: “Không phải cô rất có khí phách không muốn ở chỗ này của tôi sao? Tại sao lại chủ động tới đây?”