Lòng Chỉ Hướng Về Em - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Lòng Chỉ Hướng Về Em


Chương 8


26

“Hả?” Tôi có hơi bối rối.

Tôi không hiểu ý Giang Dục là gì.

Giang Dục nhìn tôi chăm chú, sau một lúc lâu mặt mới lộ vẻ bừng tỉnh.

“Vì tiền đúng không, tôi chuyển cho cô.” Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại ra chuyển khoản cho tôi.

“Ting ting!”

Tiếng thông báo của Alipay vang lên.

Tôi mở điện thoại lên liền thấy Giang Dục đã chuyển cho tôi 8888 tệ.

“Bây giờ, chúng ta không ai nợ ai.”

Lúc này, tôi mới miễn cưỡng lấy Lại tinh thần.

Tôi khóc nức nở trả lại sô tiền Giang Dục đã gửi, sau đó:chặn mọi phương thức liên hệ của anh ta.

Lần này, tôi không cồn chút vọng tưởng gì về Giang Dục nữa.

Thật ra, đáng lẽ những vọng tưởng của tôi nên biến mất từ ba năm trước.

27

Tôi Và Giang Dục yêu nhau từ khi còn trên ghế nhà trường.

Cùng nhau đi từ vườn trường vào xã hội.

Khi anh còn đi học đã rất đam mê game, quyết chí sau này sẽ mở một studio về game.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau thuê một căn nhà nhỏ.

Tôi không có sở trường gì đặc biệt nên cứ vậy đi làm, trong khi Giang Dục ở nhà chơi game kiếm tiền.

Thời gian đầu chung sống rất ngọt ngào, nhưng dần dần chúng tôi ít tương tác với nhau hơn.

Khi tôi rảnh, anh chơi game. Khi Giang Dục rảnh, tôi đi làm.

Nhưng chúng tôi vẫn tin chắc rằng thiếu thốn chỉ là nhất thời.

Chúng tôi ăn mặc cần kiệm, cùng nhau tiết kiệm tiền. Hai năm sau, chúng tối tiết kiệm được 400 ngàn.

Chúng tôi nói sau này dùng số tiền này mua nhà cưới, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được dùng số tiền này vào việc khác.

Nhưng tôi vẫn động vào.

Ba mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ.

Tôi ở cùng mẹ, chỉ nghe nói tôi còn có một anh trai, nhưng tôi chưa gặp anh ấy bao giờ.

Ngay khi tôi tràn đầy kỳ vọng nghĩ rằng mình đã tiến gần tới việc mua nhà thì mẹ tôi đổ bệnh.

Bệnh ung thư, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.

Tôi quay về căn nhà mà tôi và Giang Dục thuê, định dùng số tiền này để trả chi phí chữa bệnh cho mẹ tôi.

Không ngờ, sau khi trở về, Giang Dục nắm tay tôi, nhún nhường nói: “Niệm Niệm, hiện tại có một cơ hội rất tốt ở ngay trước mặt anh. Chỉ cầh anh nắm bắt cơ hội mở một studio game, anh nhất định sẽ thành công. Niệm Niệm, vậy số tiền kia, anh có thể dùng trước không?”

Khi đó  Giang Dục vẫn là thanh niên đầy hoài bão, nhiệt huyết.

Trong mắt anh rực cháy tương lai và ước mơ. 

Tôi đã nhìn cả chặng đường anh đi, vất vả rất nhiều đêm, đổ rất nhiều mồ hôi, tôi biết đam mê của anh lớn `đến nhường nào.

Làm sao tôi đành lòng để ước mơ của anh bị chôn vùi.

“Được.” Tôi gật đầu.

Anh lấy tấm thẻ đi.

Cùng ngày đó, tôi nói chia tay với anh, mặc kệ Giang Dục có khóc lóc cầu xin ở trước mặt tôi như thế nào đi chăng nữa,

tôi cũng không mềm lòng. 

Tôi bảo anh buông tha tôi, những gì tôi muốn là một cuộc sống tiêu tiền như nước.

Bảo anh đừng làm lỡ tôi nữa.

Sau khi đá Giang Dục, tôi đến gặp cấp trên cũ để vay tiền.

Người đàn ông bụng phệ đầu hói kia nói với tôi, chỉ cần tôi làm tình nhân của ông ta, ông ta sẽ cho tôi một triệu.

Tôi đồng ý.

28

Tôi suýt chút đã trở thành loại người tôi ghét nhất.

Nhưng mẹ tôi đã biết tôi làm gì.

Lần đầu tiên trong mấy chục năm, bà gọi điện cho ba tôi.

Người ba và anh trai tôi chưa từng gặp mặt đã đến với một khoản tiền lớn, chi trả toàn bộ chỉ phí chữa bệnh cho mẹ tôi, cũng trả lại hết một triệu kia.

Bởi vậy tôi mới tránh được việc đi vào con đường không thể quay đầu.

Nhưng mẹ tôi vẫn không vượt qua được.

Còn tôi…

Nếu không phải ba và anh trai xuất hiện, tôi đã trở thành loại người đó rồi.

Cho nên dù biết lừa Giang Dục tôi và anh trai là người yêu là sai, nhưng tôi vẫn ngoan cố diễn. Tôi cũng hỏi anh, tôi chê nghèo mê giàu, đắm mình trong trụy lạc như vậy, anh còn cần sao?

Đêm qua, anh ta cho tôi câu trả lời mà tôi ngày đêm mong đợi suốt ba năm qua.

Nhưng nó giống như một giấc mơ thoáng qua.

Khi thức giấc, chẳng còn lại gì.

Giang Dục vẫn luôn,giữ lời hứa, giờ lại chơi tôi.

Ha ha..

Tôi đúng là kẻ thất bại.

Lẽ ra từ lâu tôi không nên mong cầu những thứ như tình cảm.

Tôi ngồi trên đường khóc lớn, mặc kệ người qua đường chỉ trỏ.

Sau khi trút hết cảm xúc, tôi tìm nhà vệ sinh công cộng rửa mặt, sửa sang lại mặt mày mới về nhà.

Khi tôi về đến nhà, đúng lúc anh trai tôi chuẩn bị đi làm.

“Anh, anh giúp`em nói với sếp anh, bảo anh ta tìm người khác làm cơm trưa đi! Em muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

“Hả?” Anh tôi rất ngạc nhiên: “Có phải tối qua em và Giang Dục đã xảy ra chuyện gì không, cậu ta ức hiếp em sao? Niệm Niệm, nếu em bị bắt nạt thì cứ nói với anh, anh…”

Anh tôi lải nhải ồn ào làm tôi váng đầu, vẫn là chị dâu kiêm bạn thân Lâm Miểu hiểu tôi.

Chị ấy lạnh lùng lườm anh tôi: “Còn không mau cút đi làm?”

“Biết rồi!” Anh tôi rề rà rời đi.

Sau đó Lâm Miểu nhìn tôi: “Mệt thì nghỉ ngơi đi”

“Vâng.” Tôi rất biết ơn sự thầu hiểu của Lâm Miểu.

Trước đó khóc một lúc lâu làm tôi chóng mặt, sau khi về phòng tôi liền ngủ mê man.

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Tôi cầm điện thoại xem giờ, thứ đầu tiên nhìn thấy là một cuộc gọi nhỡ và một loạt tin nhắn từ một dãy số lạ.

“Niệm Niệm, có thể cho anh một cơ hội giải thích không?”

Nhìn giọng điệu này chắc là Giang Dục!

Hừ! Người trở mặt vô tình là anh ta, bây giờ lại tới trêu chọc tôi làm gì?

29

Tôi chặn số điện thoại này, trực tiếp nhắn xóá toàn bộ tin nhắn.

Sau đó, tôi có thói quen đọc tin nhắn của fans, liền pát hiện sự tồn tại của người có hình đại diện là bóng lưng độc đáo kia.

Là Giang Dục.

Nội dung có lẽ tương tự với nội dung tin nhắn.

Hóa ra ngàÿ đó tôi không bị hoa mắt, Giang Dục thật sự nhấn theo dõi tôi.

Về sau tôi tìm không thấy, có lẽ là anh ta lại bỏ theo dõi.

Tôi không nhấn mở khung chat mà chặn luôn tài khoản này của anh ta.

Khi tôi rời phòng, anh tôi và Lâm Miểu đang ngồi trên sô pha, nhìn về phía phòng ngủ của tôi.

“Hai người làm gì vậy?” Tôi cạn lời đi đến ngồi ở chỗ đối diện họ, tự rót cho mình một ly nước.

“Chuyện là Niệm Niệm à! Hiện tại Giang Dục đang chờ em ngoài cửa.”

Động tác uống nước của tôi hơi khựng lại rồi trở lại bình thường: “Anh ta tới làm gì?”

“Cậu ấy nói đến để xin lỗi em.”

“Không tha thứ, anh ta thích đứng cứ đứng đi!” Tôi trả lời dứt khoát:

“Được rồi! Vậy chúng ta ăn tối trước.”

Bởi vì tôi ngủ say nên tối hôm nay do anh tôi và Lâm Miểu cùng nhau làm.

Tôi nếm một miếng, nó mặn chát.

Tôi liền quyết định đặt cơm ngoài luôn.

Khi đồ ăn được giao tới, Giảng Dục cũng chen vào.

Chỉ mới một ngày không gặp mà trông anh ta như già đi vài tuổi, râu ria lởm chởm, hai mắt cũng đỏ ngầu.

“Niệm Niệm, anh…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN