LONG CƯ SĨ - Phần 3: Chuyện cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
406


LONG CƯ SĨ


Phần 3: Chuyện cũ


Vị sư vừa nói xong thì không bao lâu từ phía bên ngoài Ngọc và cô đệ tử của vị sư cũng đi đến. Sau khi mọi người chào hỏi, Long lên tiếng hỏi.

– Dạ xin phép thầy cho con được hỏi pháp danh của thầy để tiện xưng hô ạ!
Vị sư gật đầu
– Thầy pháp danh là Pháp Không.
Giới thiệu xong vị sư liền bắt đầu kể chuyện.
– Hôm qua sau khi tụng kinh tối xong vừa định ngồi thiền thì thấy có điềm lạ, nhìn lên trời lại thấy âm khí bốc lên cao và dường như đang tiến về phía chùa. Thầy bấm tay thì biết có nhóm ma quỷ đang tác quái hại người nên vẽ mấy đạo linh phù trừ tà, rồi cho đánh chuông để làm phép cứu người. Còn chuyện sau đó thì các con cũng đã biết rồi.
Long trầm ngâm hỏi
– Thưa thầy, thật ra nhóm ma quỷ đó là như thế nào con không hiểu. Rõ ràng họ là bạn con mà sao bổng chốc lại trở thành như vậy?
Sư Pháp Không quay qua nhìn Ngọc hỏi
– Có phải con và nhóm người hôm qua đi cùng nhau không?
Ngọc gật đầu xác nhận
– Dạ đúng ạ, nhóm người đó là dì ruột của con và các anh chị làm cùng công ty.
Sư Pháp Không gật đầu hỏi tiếp
– Có phải cách đây vài ngày đoàn của con đi du lịch đến đây rồi vào nhà nghỉ dưới chân núi thuê chổ ở phải không?
Ngọc lại lần nữa gật đầu xát nhận:
– Dạ, hôm đó cả công ty đi chơi, khi ra đến đây thì thuê phòng rồi sau một đêm ngủ dậy con thấy mọi người lạ lạ sao đó. Nhưng ban đầu con không để ý lắm, rồi cùng mọi người lên thị trân mua sắm, chụp hình khi về đến đây đã gần chiều. Mọi người rủ nhau đi tắm biển về lại nhà nghỉ lại thì gặp chú Long.
Nghĩ một chút ngăn nỗi sợ Ngọc kể tiếp
– Gặp chú xong dì nói muốn đi tắm lại nước ngọt, nên con về phòng lấy đồ cũng tính đi tắm. Vừa bước vô phòng thì buồn ngủ kéo đến, không thể nào mở mắt lên nổi nên con ngủ thiếp đi. Ngủ một lúc thấy lạnh, con giật mình dậy thấy cả phòng lạnh ngắt và mọi người trở nên kỳ lạ. Con chưa hiểu chuyện gì thì thấy chị Vy le lưởi thật dài tính liếm con. Con hoảng hồn nhảy qua ôm chị Đông, thì gương mặt chị Đông cũng trắng sát, cười cười rồi le lưởi thật dài tính liếm con. Con sợ quá hét lên kêu cứu thì được chú Long vào giải vây.
Sư Pháp Không nghe xong gật gù
– Ra là vậy.
Long hỏi vội.

– Thưa thầy vậy là nhóm bạn con không lẽ bị ma nhập? nhưng sao con lại không nhận ra được? thường ngày ai bị vong theo hay vong nhập con đều có thể nhận ra.
Sư Pháp Không gật đầu xát nhận rồi kể
– Đúng là nhóm bạn con đã bị ma quỷ nhập vào khống chế họ. Nhưng cái nghiêm trọng hơn chính là chổ khu nhà nghỉ đó.
Sáu cặp mắt cùng hướng về nhà sư để nghe câu chuyện ông kể.
– Chủ nhà nghỉ kia vốn là một doanh nhân từ Sài Gòn lên tìm đất mua xây dựng nhà nghỉ, bởi với bà ấy tính đón đầu du lịch khi khu này phát triển. Lúc đó thầy cũng được thỉnh từ vùng Thất Sơn về để làm trụ trì ngôi chùa này. Khi đi ngan qua khu nhà nghỉ vừa hoàn thành thầy thấy có điều không ổn, nên sau khi sắp xếp việc chùa xong thầy lấy la bàn ra rồi tính toán, thì đúng như điều ta lo ngại. Khu đất đó nằm trên vùng đất tụ âm
Long nghe vậy giật mình hỏi
– Có phải là vùng tích tụ âm khí và thông âm không ạ
Sư Pháp Không lắt đầu nói
– Cũng may, nó chỉ tụ âm thôi mà chưa phải là vùng thông âm
Vị sư nhấp thêm ngụm trà rồi kể tiếp
– Khi đó thầy có gặp chủ nhà nghỉ để khuyên, nhưng bà ấy vốn là người vô thần nên không nghe lời khuyên.
Nghe đến đây thì Ngọc Châu tức giận chen vào
– Đâu chỉ không nghe, mà bả còn quát nạt sư phụ, nói thầy là buôn thần bán thánh và đuổi sư phụ về nữa. Chỉ một thời gian ngắn sau bà đi bán múi
Ngọc nghe đến đây thấy lạ lạ nên hỏi
– Ủa vậy là bà chủ đó đổi nghề qua bán muối hả chị?
Cả 3 người nghe câu hỏi của Ngọc thì không khỏi bật cười. Ngọc Châu giải thích
– Không phải đổi nghề, mà đi bán múi là bả chết đó
Ngọc có chút xấu hổ vì câu hỏi của mình
– Vậy là bà chủ bị chết, nhưng bà ấy bị sao mà chết ạ?
Sư Pháp Không liền kể tiếp.
– Sau khi nhà nghỉ hoạt động một thời gian, bà chủ bị tai nạn giao thông mà mất. Thế là nhà nghỉ tạm đóng cửa một thời gian. Ít lâu sau người cháu của bà chủ đó lên tiếp nhận nhà nghỉ nhưng vẫn không cho hoạt động. Rồi thời gian dài trôi qua vẫn không thấy nó hoạt động nên thầy bỏ qua không để ý đến. Mãi cho đến cách đây 1 năm đột nhiên nó mở cửa lại và có đoàn khách tầm 30 người vào đó thuê. Không hiểu thế nào mà cả đoàn mất tích, cả người, xe và toàn bộ đồ đạt.
Long và Ngọc cùng giật mình.
– Rồi sau đó có thông tin gì của đoàn khách nọ không thưa thầy?
Sư Pháp Không lắc đầu, đôi mắt già đượm buồn.
– Không ai tìm thấy họ nữa. Thầy quan sát thì thấy âm khí nơi đó bốc lên phủ kín cả khu nhà nghỉ. Lần đó thầy có ra tìm người chủ hiện tại của nghỉ, đó cũng là một người phụ nữ tầm 50 tuổi. Thấy người cô ấy này trên người tỏa ra luồn khí âm tà rất mạnh nên thầy có khuyên vài câu. Cô ấy tỏ ra rất lễ phép nghe theo lời, sau đó đóng cửa khu nhà nghỉ không hoạt động nữa.
Long như linh cảm được chuyện gì
– Vậy lẽ nào cô đó bị vong quấn thân hoặc đang luyện phép tà.
Sư Pháp Không tỏ ra chua xót
– Đúng là cô ấy đang tu luyện phép tà, nhưng từ sau lần gặp duy nhất đó đến nay thầy cũng chưa gặp lại. Điều đáng nói là sau lần gặp đó không thấy âm khí từ nhà nghỉ đó bốc lên, mà nó như nội liểm vào trong. Mỗi khi có dịp đi ngang đó thầy luôn có cảm giác nơi đó ngày càng nguy hiểm.
Ngọc Châu đến đây cũng góp lời.
– Vào mấy tháng trước em có lẻn sư phụ đến đó để xem, không hiểu sao em không cách nào bước vô trong được. Về chùa thì bệnh nằm mấy ngày mới hết.
Long chau mày suy nghĩ
– À, thầy nói thì con mới nhớ, cách bố trí phòng ốc, các chậu cây, chòi lá của khu đó rất lạ. Tuy mát mẻ nhưng nó làm cho mình có cảm giác ngột ngạt, mờ ảo và khó chịu thế nào đó.
Sư Pháp Không tỏ ra đăm chiu một lúc
– Nếu ta đoán không lầm thì khu ấy không chỉ là khu tụ âm, mà còn bị người ta bày ra trận pháp nữa. Thảo nào mà thầy luôn cảm thấy khu đó như nội liểm âm khí vào trong.. Nhưng do thầy chưa vào trong mà chỉ đứng bên ngoài nên không quan sát được.
Long gật đầu xát nhận
– Có lẽ là có trận pháp như thầy nói, vì bản thân con cũng tu đạo nhưng khi đến đó con lại không thể nào nhìn ra được các bạn con bị ma nhập xác, mà con chỉ cảm giác có gì đó không đúng thôi.
Chợt nhớ ra chuyện ly nước của Sang vào sáng hôm qua.
– Phải rồi, sáng hôm qua khi con nhận ly nước từ Sang, khi uống xong con cảm giác mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ thế nào đó. Sau một lúc con nôn ra thì mới khỏe lại
Sư Pháp Không nhìn Long một lúc miễm cười
– Con may mắn khi trên người có linh bùa ẩn để phòng thân, nếu không sau khi uống ly nước kia con đã gặp nguy hiểm rồi.
Nãy giờ Ngọc ngồi nghe và cô có thức mắc.
– Thưa thầy, như vậy dì Hà và các anh chị trong công ty đều bị ma nhập rồi phải không?
Sư Pháp Không nhìn Ngọc rồi thở dài
– Chắc là vậy rồi, nhưng theo thầy còn nghiêm trọng hơn là ma nhập thông thường nữa. Mà đó là âm binh do bị thầy tà khống chế nhập vô và điều khiển họ.
Ngọc lo lắng cho dì Hà các mọi người
– Thầy ơi vậy có cách gì cứu mọi người không ?
Sư Pháp Không chưa kịp trả lời thì Ngọc Châu nhanh miệng nhảy vô
– Ủa con thấy lạ ghê, cả đoàn đi chung ai cũng bị ma nhập mà sao bé Ngọc không bị?
Long cũng gật đầu đồng ý.
– Con cũng thấy lạ từ hôm qua đến giờ nhưng chưa có dịp hỏi bé Ngọc
Sư Pháp Không nhìn Ngọc
– Có lẽ trên người của cô Ngọc có mang một pháp bảo nào đó giúp Ngọc tránh được việc bị ma nhập
Ngọc như vỡ lẽ a lên một tiếng rồi kéo sợi dây đang đeo ra
– Dạ có lẽ do sợi dây này, trước khi đi dì Hà lấy cho con đeo để bình an.
Long nhìn sợi dây nọ rồi cũng à lên
– À chắc do hòn đá này, nó là mộc hóa thạch. Ngày trước con vô tình làm bể ra từ pháp khí của mình, thấy Hà hay đi xa lại có tính sợ ma nên con tặng cô ấy để phòng thân.
Ngọc xúc động
– Nếu dì Hà đeo theo thì đã không bị ma nhập rồi. Thầy ơi, giờ mình phải làm gì để cứu mọi người?
Sư Pháp Không trầm tư suy nghĩ một lúc
– Trong trường hợp này thì sau 7 ngày bị âm binh nhập xác họ sẽ hoàn toàn bị khống chế. Tính ra thì hôm nay mới bước qua ngày thứ 3. Vậy cũng còn đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ.
Nói xong Sư Pháp Không phân chia công việc cho mọi người đi chuẩn bị. Ngọc và Ngọc Châu sau khi nhận nhiệm vụ thì đứng dậy chào nhà sư và Long rồi ra ngoài. Trước khi ra ngoài Ngọc còn không quên thè lưởi ghẹo Long rồi mới chạy theo Ngọc Châu. Nhà sư quay lại nói
– Con giờ trước phục hồi lại linh lực, sáng mai thầy sẽ làm phép khai pháp nhãn cho con và truyền thêm cho con một số chử và chú trừ tà.
Long cảm ơn vị sư rồi đứng dậy một mình đi ra chánh điện. Trên cao ánh mặt trời xuyên qua những tán cây tạo thành vô số bông hoa nắng lung linh trong sân chùa.
Xem tiếp chương 4

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN