Long Huyết Chiến Thần - Chương 1196: Bản Phệ Linh Yêu Đồng Cắt Giảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Long Huyết Chiến Thần


Chương 1196: Bản Phệ Linh Yêu Đồng Cắt Giảm



Long Thần mỉm cười như chuyện này không có gì đáng kể. Hắn không nói lời nào, hóa thành tia chớp màu vàng trở lại lối đi lúc nãy. Sau khi vòng mấy vòng, hắn mới mang Vũ Nguyệt ra. Lúc này, nàng vẫn đang hôn mê. Chẳng qua, Sinh Tử Tuyết Phù ở ấn đường đã biến mất. Cơ thể đã chuyển biến tốt. Nhưng thời gian ngắn không thể ra tay đánh nhau.

Long Thần ôm nàng đi đến trước mặt mọi người, giao Vũ Nguyệt đang hôn mê cho Vũ Dương, rồi nói:

“Nàng trúng độc Sinh Tử Tuyết Phù của Tuyết Nhai Tử. Ta đã cứu chữa. Bây giờ, nàng không sao nữa, chờ nàng tỉnh lại, các ngươi sẽ biết ta có nói thật hay không.”

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra tất cả những điều Long Thần nói vừa rồi là thật. Tuyết Nhai Tử đã đuổi giết hai người họ.

Rốt cuộc hoàn thành một nhiệm vụ. Long Thần thở dài một hơi, nói:

“Đường hầm đã mở. Ta không biết đường đi trong đó như thế nào. Mọi người phải nắm chặt thời gian.

Sau khi nói xong câu này, Long Thần cảm thấy hai chuyện. Một là trong phạm vi của Phệ Linh Yêu Đồng xuất hiện hai nhóm người. Một là Khương Khanh. Cuối cùng Long Thần cũng nhìn thấy gã. Gã đang đứng quan sát Long Thần ở một vị trí mà mọi người không nhìn thấy được.

Một nhóm người khác chính là thiếu niên mắt tím mà Long Thần đã gặp. Lúc này, gã đang mỉm cười nhìn về phía Long Thần. Long Thần biết gã đang theo dõi mình. Nhưng sao gã có thể theo dõi được mình trong Nguyệt Ma động quật. Chẳng lẽ tu vi của gã cao hơn Thần Vũ cảnh tầng bảy.

Hai nhóm người này xuất hiện là một chuyện. Một chuyện khác là phản ứng của Diệp Tranh. Khi mọi chuyện đã xong, Long Thần bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mình tràn ngập sát khí. Long Thần quay đầu nhìn lại thì thấy đôi mắt màu xám lạnh lùng của Diệp Tranh, đang nhìn mình chằm chằm.

“Có việc gì thế?”

Long Thần cảm nhận được sát khí mãnh liệt kia. Đó không phải giả bộ. Lúc này, Long Thần đang giao Vũ Nguyệt cho Vũ Dương.

Diệp Tranh không nói chuyện. Gã bước từng bước về phía Long Thần. Những người khác không biết Diệp Tranh đang làm gì. Ngay lúc này, Diệp Tranh chỉ Vãng Sinh kiếm về phía Long Thần, rồi lao lại.

Sắc mặt Long Thần biến đổi, dậm chân một cái, hóa thành tia chớp màu vàng. Trong nháy mắt, Long Thần thoát ra khỏi phạm vi tấn công của Diệp Tranh. Long Thần nhìn Diệp Tranh không hiểu, hỏi:

“Ngươi muốn gì?”

Long Thần vẫn không hiểu. Tên này bị bệnh gì vậy. Gã vừa giải quyết xong đối thủ, lại hướng mình thị uy. Chẳng lẽ gã muốn trả thù hành động vừa rồi của Long Thần với Vũ Dương, hay là gã chỉ đùa với Long Thần, đùa thì đùa. Nhưng Long Thần cảm thấy sát khí kia là thật.

“Ngươi để nàng bị thương, nên ngươi phải chết.”

Diệp Tranh vẫn lạnh lùng như trước, bước từng bước về phía Long Thần.

Long Thần không hiểu. Chẳng qua hắn kịp phản ứng. Nàng này chính là Vũ Nguyệt.

“Đồ ngốc! Ngươi vẫn chưa hiểu hả. Chắc là gã nhìn thấy ngươi sàm sỡ cô em này. Có lẽ gã chưa bao giờ được sờ eo cô ta. Nhưng ngươi lại sờ trước. Ngươi nói gã có tức không?”

Trong Thái Hư Chi Cảnh, mèo con đang cười trên nỗi đau của người khác.

Long Thần phục rồi, chỉ thế mà muốn giết người hay sao.

Chẳng qua từ trước đến này, Long Thần vẫn không hiểu tính cách của Diệp Tranh.

Đúng lúc này, Vũ Nguyệt tỉnh lại, trông thấy Diệp Tranh ra tay với Long Thần. Nàng không quan tâm gì nữa, vội vàng nói:

“Nhị sư huynh! Huynh đang làm gì thế. Long Thần là đồng đội của chúng ta.”

Diệp Tranh không nói gì, tiếp tục đi về phía Long Thần. Long Thần biết Diệp Tranh rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn Tuyết Nhai Tử. Tạm thời, Long Thần không phải là đối thủ của gã. Vậy nên Long Thần không muốn đối chiến trực diện, mà dùng tốc độ đối phó gã.

Tốc độ của Long Thần nhanh hơn Diệp Tranh rất nhiều.

Không gian này rất lớn, nên trong thời gian ngắn Diệp Tranh không thể chạm được Long Thần.

Vũ Nguyệt trông thấy Diệp Tranh vẫn ra tay với Long Thần, vội vàng hỏi Vũ Dương chuyện gì đã xảy ra. Nàng cũng hiểu rất nhiều chuyện. Từ nhỏ, Nhị sư huynh đã rất cố gắng. Mặc dù dáng người không nổi bật. Nhưng huynh ấy cố gắng, nên chẳng bao lâu đã vượt qua bọn họ, trở thành người nổi bật trong Tà Long điện.

Trước đây, nàng cũng cảm thấy vị Nhị sư huynh này rất quan tâm mình. Tất cả đều nghe theo mình, bảo vệ mình. Hôm nay, Long Thần để nàng bị thương, nên huynh ấy mới tức giận như vậy…

Chẳng qua Vũ Nguyệt biết Long Thần vô tội.

“Nhị sư huynh! Mau dừng tay!”

Vũ Nguyệt trông thấy Diệp Tranh vẫn không dừng lại, thì hơi giận. Trong lời nói của mọi người, nàng biết vừa rồi Long Thần đã phối hợp với Diệp Tranh tiêu diệt Tuyết Nhai Tử.

Trong hang động, bóng người màu xám và bóng người màu đỏ lóe lên.

Giọng nói của Vũ Nguyệt không có tác dụng. Ngược lại nó còn khiến Diệp Tranh ghen ghét. Gã là người không giỏi ăn nói, thậm chí không biểu đạt được sở thích và tình yêu của mình. Đây là lý do tại sao Vũ Nguyệt luôn có cảm giác mông lung với gã.

Long Thần quen Vũ Nguyệt chưa được bao lâu, mà đã có được cảm tình của nàng. Thế nên, đừng nhìn vẻ lạnh lùng bề ngoài của Diệp Tranh mà cho rằng gã không biết gì. Kỳ thật gã có một loại đố kị trời sinh với Long Thần.

Bây giờ, Long Thần vì được tôi luyện thời gian dài và tác dụng của huyết mạnh Tổ Long, nên càng ngày càng anh tuấn. Dáng người cũng cao lớn cường tráng. Nhất là đôi mắt màu đỏ hơi yêu dị. Tất cả chúng đều có hấp dẫn trí mạng với thiếu nữ. Thậm chí sức hấp dấn còn lớn hơn kiểu đàn ông anh tuấn sáng ngời như Vũ Dương.

Cho nên Diệp Tranh đố kị.

“Bị bệnh!”

Long Thần không muốn dây dưa tiếp với Diệp Tranh. Hắn hiểu mình đối chiến với Tuyết Nhai Tử đã tiêu hao không ít thần nguyên. Nên bây giờ hắn đánh nhau với Diệp Tranh thì cũng chả tốt cho ai.

Càng đánh thì càng giải thích không được, thế nên Long Thần không nói câu gì, lao thẳng vào đường hầm. Mấy chục đường hầm này, mỗi đường hầm chỉ có thể chui được một người. Sau khi Long Thần lao vào, Diệp Tranh không nói gì, đuổi theo phía sau.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau.

“Đuổi theo!”

Vũ Dương vội vàng nói.

Tất cả mọi người chen vào một đường hầm, đi vào sâu trong Nguyệt Ma động quật. Sau khi bọn họ đi vào, Khương Khanh mới đi đến từ một đường hầm khác, đuổi theo bước chân của đám người Long Thần. Sắc mặt gã hơi âm trầm. Trong quá trình quan sát, gã rất hài lòng với biểu hiện của Long Thần. Nhất là vừa rồi Long Thần không đánh nhau với Diệp Tranh.

Sau khi Khương Khanh đi vào. Nhóm ba người thiếu niên mắt tím kia mới đi đến hang động. Người hầu nói:

“Thiếu chủ! Ngài có phát hiện người thiếu niên kia hơi giống chúng ta hay không?”

“Đâu chỉ là hơi giống. Ngược lại ta muốn biết. Tại sao thiếu niên này có thể có Phệ Linh Yêu Đồng, khi gã không phải là người của Lý gia chúng ta, thậm chí không phải là người của Thái Âm Ma Giới. Đương nhiên nó chỉ là bản Phệ Linh Yêu Đồng cắt giảm.

“Phệ Linh Yêu Đồng?”

Ba người không hiểu, vẫn đuổi theo nhưng không đến gần.

Bọn họ không có ác ý với Long Thần.

Đường hầm dày đặc như thế này, chính là thiên đường của Long Thần. Ở đây, tốc độ của Diệp Tranh có nhanh hơn nữa, thì gã cũng không đuổi kịp Long Thần. Bởi vì Long Thần có Phệ Linh Yêu Đồng còn gã thì không. Phệ Linh Yêu Đồng có thể giúp Long Thần biết được tất cả sinh mạng trong phạm vi một dặm.

Những đường hầm dày đặc này, căn bản không đến một dặm.

Long Thần phát hiện mình đã đi vào một mê cung. Trong phạm vi khoảng mười dặm có vô số đường hầm, đường kính của mỗi đường hầm gần bằng nhau. Những đường hầm này nối với nhau, rất rắc rối. Nó giống như ruột trong cơ thể người. Thậm chí nó còn phức tạp hơn nhiều. Trong một nơi đóng kín như thế này, muốn tìm được đường ra ngoài, đi sâu vào Nguyệt Ma động quật, đương nhiên là rất khó khăn.

Long Thần đi về phía trước một lát, nhưng không tìm được đường ra ngoài. Chẳng qua điều thú vị chính là Diệp Tranh vẫn bám theo được, còn những người khác thì đã mất dấu. Bọn họ chia ra mấy nhóm, sau đó đi theo một hướng khác sau. Mười lăm người ban đầu đã chia thành mấy nhóm, đi tới đi lui trong mê cung vô tận này.

Ai cũng kích động đến mức phát điên vì không tìm được đường ra ngoài.

Đồng thời còn có một điều quan trọng là vô số đường hầm này đều có cơ quan. Long Thần đi dọc theo đường hầm này, đã tiêu diệt ba khôi lỗi chiến đấu, mấy lần gặp phải cạm bẫy kim sắt và khí độc. Thậm chí có một lần kinh khủng là lửa ăn mòn bỗng nhiên rớt xuống đầu.

Ngọn lửa màu xanh sẫm này, tên là Thực Hỏa, có sát thương rất lớn với cơ thể. Ngay cả Long Thần cũng không dám đụng vào. Hắn ỷ vào tốc độ xông ra ngoài. Chẳng qua trên người vẫn dính khá nhiều. Diệp Tranh theo sát sau lưng suýt nữa thì bị mất dấu. Chẳng qua thằng cha ngoan cường này, vẫn bám theo phía sau.

“Tên khốn đáng ghét, phải cho ngươi một bài học mới được.”

Long Thần quả thật không nhịn nổi nữa, vốn chỉ là hiểu lầm. Hắn không có quan hệ gì với Vũ Nguyệt. Chẳng qua tên này theo đuôi không bỏ. Như vậy, Long Thần không khách khí nữa.

Lúc nãy, khi Long Thần đi ngang qua cơ quan Thực Hỏa. Hắn đã nhớ đại khái cơ quan kia khởi động như thế nào.

Đất dưới Thực Hỏa cao hơn nơi khác năm centimet. Trước đây, Long Thần không biết nên dậm phải. Bùn đất bắn tung tóe, Thực Hỏa rơi xuống.

Vì cắt đuôi tên phiền phức này, Long Thần bèn dụ gã vào một chiếc bẫy nhỏ, nhưng cũng là một bài học nhớ đời. Hắn đang tìm cơ quan Thực Hỏa. Thời gian không phụ lòng người. Sau hai phút, Long Thần tìm được một nơi tương tự. Long Thần không phải là người hiền lành. Hắn bị một người truy sát lâu như vậy, không giận mới là lạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN