Lớp Học Huyền Thoại
Chương 8 Vồ Mồi:
Từ phía xa xa, một cô gái thân hình nhỏ nhắn đang tiến về phía cậu, mỗi bước đi còn mang theo cả sự ngượng ngùng đáng yêu của tuổi mới lớn. Cô bấu nhẹ gấu áo đồng phục, mặt cúi gầm cất giọng ngọt ngào:
– Em chào thầy.
Chàng trai được gọi là thầy từ tốn gật đầu, theo thói quen đưa tay lên chỉnh gọng kính:
– Ừ, sao giờ mới tới, trống đánh được năm phút rồi.
Cô gái cắn nhẹ môi, mặt vẫn cúi gầm, đôi dày búp bê di di trên nền gạch bối rối:
– Em… em.
– Thôi bỏ đi, vào lớp nhanh lên kẻo cô giáo la.
Chàng trai ngắt lời, phẩy tay ý bảo cô không cần giải thích. Cậu không có thói quen bắt nạt học sinh như mấy giám thị khác, gặp trường hợp học sinh đi trễ cậu đều nhắm mắt cho qua.
Thấy chàng trai định bỏ đi, cô gái vội lên tiếng gọi giật lại, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên nhìn thẳng vào người trước mặt:
– Thầy Quý, em… em có chuyện muốn nói.
Kim Quý dừng bước, trong đáy mắt thoáng qua tia dao động. Lia nhanh đôi mắt quan sát xung quanh. Không có ai. Tốt lắm.
– Em là San Lâm 11D?
Cô gái giật mình, ngơ ngác rồi gật đầu lia lịa:
– Ơ, dạ vâng, em tên San Lâm.
Kim Quý mỉm cười đôn hậu nhìn San Lâm chờ đợi:
– Em muốn nói gì với thầy?
San Lâm ngại ngùng đưa mắt nhìn đi nơi khác, tay vẫn nắm chặt gấu áo đầy căng thẳng, cô lấy hết can đảm để nói cho tròn câu:
– Tối nay, em… em muốn mời thầy đi ăn. Không biết thầy có bận việc gì không ạ?
Vén nhẹ vành môi nở nụ cười đắc ý, Kim Quý đưa tay nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền rồi trả lời:
– Từ tám đến mười giờ thầy rảnh. Có gì em liên lạc lại với thầy sau nhé, giờ thầy bận rồi.
Dứt lời Kim Quý quay người bước đi thẳng. Lúc này San Lâm mới dám đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu, hai má đỏ bừng vui sướng, bàn tay không còn vân vê gấu áo nữa mà áp lên mặt xấu hổ. Thật không ngờ thầy ấy lại đồng ý đi ăn cùng cô.
…
Ngồi trước tấm gương rộng lớn, Kim Quý cẩn thận chỉnh sửa lại vạt áo, khóe môi không tự chủ nhếch lên cười thâm hiểm. Khuôn mặt thư sinh hiền lành bỗng chốc biến thành ác quỷ. Trên tay cậu là mảnh giấy ghi địa điểm nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Tiểu thư đúng là tiểu thư, chỉ hẹn thầy giáo ăn cơm mà cũng phải làm màu như vậy. Chỉ tiếc là cô tiểu thư nai vàng này đã mời không đúng người.
Đặt kính cận ngay ngắn trên sống mũi, Kim Quý tự thưởng cho mình nụ cười đắc ý. Khuôn mặt điển trai này của cậu không biết đã hại bao nhiêu đứa học trò ngoan hiền rồi nhỉ? Cậu cũng chẳng nhớ nữa.
…
San Lâm có vẻ khá nôn nóng, cô đến nhà hàng ngồi đợi trước cả nửa tiếng. Hai tay cứ hết nắm lại xòe, ánh mắt liên tục hướng về phía cửa ra vào ngóng chông hình bóng quen thuộc xuất hiện. Cô tập trung nhìn tới nỗi anh phục vụ đứng ngay bên cạnh gọi cô cũng không nghe thấy, phải đến khi anh gõ nhẹ mấy cái lên mặt bàn cô mới giật mình quay lại.
Anh phục vụ mỉm cười nhìn cô đầy tế nhị:
– Tiểu thư có muốn chọn món gì đó dùng tạm trong khoảng thời gian chờ đợi không nhỉ?
San Lâm cười gượng gạo gật đầu, nói nhỏ:
– Anh cho em một suất đồ ăn nhẹ trước, còn món đợi bạn em đến rồi gọi một thể.
– Xin tiểu thư chờ thêm ít phút, đồ ăn sẽ được mang lên ngay.
Anh phục vụ trả lời khách sáo rồi đi vào trong chuẩn bị. Ánh mắt anh nhìn San Lâm thoáng tia cười làm cô đỏ mặt, tự cốc lên đầu mấy cái. Mọi hành động lúc nãy của cô đều bị anh nhìn thấy hết rồi sao? Ôi, ngại chết cô mất, giá ở đây có cái hố nào cho cô chui xuống thì tốt biết mấy.
– Em đanh làm gì vậy?
San Lâm cứng đờ, vội hạ tay xuống nhìn người con trai vừa kéo ghế ngồi đối diện. Khuôn mặt thư sinh trắng bóc như phát quang dưới ánh đèn khiến cô chói mắt, xấu hổ không dám ngước nhìn lâu.
– Thầy đến rồi ạ.
Kim Quý gật đầu, tỉ mỉ quan sát sự biến đổi trên nét mặt cô, từ hồng sang trắng rồi lại tới đỏ chót:
– Ừ, em hình như không được khỏe?
San Lâm vội xua tay, đổi chủ đề:
– Không đâu, em rất khỏe. Thầy đến rồi vậy chúng ta cùng gọi món nhé.
Suốt bữa ăn San Lâm cứ cười suốt chẳng mấy để ý tới thái độ của người trước mặt. Thỉnh thoảng cô lại ngước lên nhìn Kim Quý một lần. Mỗi lần như vậy cậu đều nở nụ cười thật tươi đáp trả khiến cô đỏ mặt quay đi.
Có vẻ cô bé đang rất vui thì phải. Cứ coi như bữa ăn này là thứ hạnh phúc duy nhất cậu có thể cho cô vậy.
Kết thúc bữa ăn, Kim Quý đề nghị cùng San Lâm đi tản bộ, cô không chần chừ gật đầu ngay tắp lự. Cậu lén thở dài thương cảm, con gái khi yêu đều ngu ngơ mất cảnh giác như vậy sao?
Đi được vài bước, Kim Quý chủ động nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của San Lâm khiến cô ngạc nhiên tột độ, hai mắt mở to nhìn cậu, miệng ấp úng:
– Thầy…
Lời nói còn chưa dứt, Kim Quý liền đặt một ngón tay lên đôi môi mềm mại của cô ý bảo hãy im lặng. Ánh mắt ngọt ngào của cậu khiến cô im bặt, hai má nóng ran xấu hổ, trong lòng lâng lâng cảm giác hạnh phúc không nói thành lời.
Cả hai cứ thế giữ im lặng cho đến khi quẹo vào mội con ngõ nhỏ. Ở đây như tách biệt hoàn toàn với cuộc sống phồn hoa đô thị ngoài kia, không đèn đường, không nhà cao cửa rộng, không người qua lại mà chỉ có cây cối mọc rậm rạp hai bên đường. Cơn gió đêm khuya tạt vào mặt San Lâm lạnh toát, cô rùng mình, cả người bắt đầu run lên khe khẽ. Sống ở đây mười bảy năm rồi mà cô không hề hay biết tới sự tồn tồn tại của nơi đáng sợ này.
Cảm nhận bàn tay nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay mình đang run, Kim Quý cất giọng trầm tĩnh mang theo ý cười hỏi người con gái bên cạnh:
– Em đang sợ sao?
– Ơ dạ, không đâu, có thầy bên cạnh em không thấy sợ gì hết.
Cố trấn tĩnh lại bản thân, San Lâm lắc đầu nguậy chối bay chối biến, mặc dù trong lòng đang không ngừng run rẩy. Bàn tay cô siết chặt tay cậu hơn như muốn cảm nhận sự ấp áp từ cậu để đẩy lùi sự run rẩy hèn nhát trong lòng.
Kim Quý biết cô đang sợ nhưng lại không thèm lên tiếng an ủi, vẫn thản nhiên kéo cô đi sâu vào bên trong.
Càng vào sâu con đường càng trở nên âm u đáng sợ, không có lấy một tia sáng. Tiếng lá cây đung đưa xào xạc như tiếng cười đáng sợ khiến cảm giác bất an trong lòng San Lâm ngày càng dâng cao. Cô đã tự nhủ với bản thân rằng: “có thầy ấy ở đây rồi, sẽ không sao đâu” nhưng cảm giác bất an ấy vẫn không hề vơi bớt.
Sức chịu đựng của con người có hạn, San Lâm đứng khựng lại không dám đi tiếp nữa, cô run giọng:
– Thầy à, sao chúng ta lại đi tới nơi đáng sợ này chứ?
Kim Quý không mấy bất ngờ về phản ứng của cô, cậu mỉm cười nhẹ nhìn thẳng vào đôi mắt đen long lanh như sắp khóc đến nơi vì sợ, cất giọng nói mê hoặc lòng người:
– Chúng ta đến đây, là để tìm khoái cảm.
– Khoái… khoái cảm? Thật sao thầy?
Hơi thở của cậu phả vào cổ San Lâm khiến thần trí cô mê mẫn, trả lời nửa mơ nửa tỉnh.
Lợi dung cơ hội này, Kim Quý tiếp tục dùng chất giọng lúc nãy câu dẫn cô:
– Đúng vậy, em đồng ý hưởng thụ cùng thầy chứ? San Lâm.
San Lâm gật đầu trong vô thức, cô như bị chất giọng kia mê hoặc, không thể nào thoát ra nổi, lý trí hoàn toàn bị sự ngọt ngào bất ngờ của cậu đè bẹp.
– Tốt lắm.
Kim Quý dùng môi mình mơn trớn vàn tai San Lâm, sau đó đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn ngọt ngào, nóng bỏng, rồi trở nên cuồng dã, mất kiểm soát.
San Lâm giật mình thoát khỏi cơn mê cũng là lúc đôi bàn tay bẩn thỉu kia luồn vào trong áo cô. Cô hoảng hốt đẩy người con trai đang điên cuồng cắn môi mình ra xa, trong lòng hoảng loạn tột độ không dám tin đây là sự thật. Cô sợ hãi hét toáng lên, nước mắt tuôn ra như suối, bàn chân không ngừng bước giật lùi về phía sau:
– Thầy… thầy thật kinh tởm, tránh xa tôi ra… aaaa.
Mặc kệ sự xua đuổi của cô, Kim Quý cười điên dại, vất phănh cái kính trên mắt xuống đất rồi xô ngã San Lâm. Bỏ qua tiếng kêu gào thảm thiết của cô, Kim Quý như một con dã thú nằm đè lên người cô, ra sức cào xé con mồi…
Ba mươi phút sau.
Từ trong ngõ tối xuất hiện một chàng trai tóc nâu, quần áo xộc xệch vác trên vai một bao tải cỡ lớn đi về phía ôtô đỗ ngay gần đấy. Vất bao tải lên cốp xe một cách nặng nhọc, cậu đưa tay lên chỉnh gọng kính rồi mở cửa lái xe phóng đi thẳng.
Nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện ra vệt máu tươi từ trong bao chảy dài suốt dọc đường đi…
Cơn mưa bất chợt ập đến rửa trôi đi tất cả, giống như những vệt máu kia chưa hề tồn tại.
¶ ¶ ¶
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!