Lớp Trưởng...Cậu Thật Lạnh Lùng! - Chương 11 : Lộ thân phận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Lớp Trưởng...Cậu Thật Lạnh Lùng!


Chương 11 : Lộ thân phận


“Em muốn hỏi về việc gì?”.Thầy hiệu trưởng nhìn Thu Nga khó hiểu

“Em muốn biết bạn An Nhi sinh ra ở đâu?”

“Tại sao Em muốn biết thông tin về bạn đấy chứ?”

“Em…”

“Đó là bảo mật của trường!Thầy không thể tự tiện cho học sinh xem được!”

“Nhưng…nó rất quan trọng với Em!”

“Thầy không cần biết nó quan trọng như nào!Em về lớp đi!”.Thầy hiệu trưởng nhìn Thu Nga nghiêm khắc

“Vâng!Em xin phép!”.Thu Nga có chút bực mình nhưng cũng chẳng làm gì được lễ phép cúi chào rồi về lớp

“Tôi sẽ không bỏ quan chuyện này dễ dàng vậy đâu An Nhi!”

“Hôm nay thiếu Bảo Lâm nên Cậu mệt mỏi như vậy sao?”.Phương Anh thấy Cô cứ uể oải ra bàn nên lo lắng

“Thiếu Cậu ta thì sao chứ?Tớ chỉ hơi mệt thôi!”.Cô nhìn Phương Anh cười trừ nhưng sự thật thiếu Cậu có cảm thấy rất khó chịu

“Cô giáo vào rồi…Cậu đừng nằm nữa”

“Ừm!”

“Cả lớp hôm nay chúng ta có thêm một thành viên mới!”.Cô giáo chủ nhiệm đi vào mặt tươi cười

“Nam hay Nữ vậy Cô?”.Một bạn nữ lên tiếng

“Lần trước là Nữ thì lần này phải là Nam chứ!”.Bảo Long nhìn Cô giáo đầy hồi hộp

“Là Nam nhé!Vào đi Em”

“Tên bệnh hoạn!”.Cô thấy người con trai đi vào thì giật mình nhớ ra điều gì đó

“Nhỏ hồi sáng kia sao?”.Người con trai đó đi vào thì cũng bất ngờ vì gặp lại người lúc sáng

“Em giới thiệu mình với các bạn đi!”.Thấy người con trai cứ nhìn xuống chỗ Cô mọi người trong lớp cũng nhìn theo nên Cô giáo khó xử lên tiếng

“Chào mọi người!Tớ tên Nhật Duy sau này mong được mọi người chiếu cố hơn!”

“Chào Nhật Duy!”.Nhỏ bên cạnh Thu Nga lên tiếng ánh mắt như trúng tiếng sét ái tình

“Chào Cậu!”

“Nhật Duy Cậu biết chơi game chứ?”.Bảo Long thấy có bạn nam chuyển vào lớp thì nhanh nhảu mà hỏi

“Tớ biết chơi một chút!”

“Nào Bảo Long…”.Cô giáo nghe vậy thì nhìn về phía Bảo Long khiến Bảo Long có chút sợ hãi nên im lặng

“Em ngồi đâu vậy Cô?”

“À…Em ngồi bàn thứ 4 dãy ngoài được chứ?”

“Em muốn ngồi bàn thứ 4 dãy trong được không Cô?Chỗ đấy cũng còn trống!”(bàn thứ 4 dãy trong là bàn Cô)

“Chuyện đó…chỗ đó là của lớp trưởng rồi!Cô cũng thông báo với cả lớp Bảo Lâm sẽ xin nghỉ 2 ngày vì nhà bạn ấy có việc đi xa”.Cô giáo nhìn Nhật Duy khó xử rồi nhìn cả lớp

“Có chỗ ngồi là được rồi!Còn muốn ngồi chỗ này chỗ kia tưởng học sinh mới thì muốn gì được đó sao?”.Cô khó chịu lên tiếng nhìn Nhật Duy ánh mắt đầy bực bội

“Được rồi An Nhi!Em về chỗ đi. Chúng ta bắt đầu vào tiết học!”

“Chào An Nhi!”.Nhật Duy nghe Cô giáo nói vậy thì đi về chỗ đi gần lại chỗ Cô cười muốn bắt tay với Cô

“Vâng!Không dám!”.Cô hảy tay Nhật Duy ra rồi lấy sách vở ra học bài

“Hai người có quen nhau sao?”.Phương Anh quay xuống nói nhỏ với Cô

“Cậu ta là đồ bệnh hoạn sáng nay đụng trúng Tớ làm Tớ muộn học đó”

“Hả?”.Phương Anh nghe vậy thì bất ngờ

“Có gì ra chơi Tớ kể cho!”

“Được”

———–
“Chào Cậu!Chuyện hồi sáng cho Tôi xin lỗi được chứ!”.Cô định nói chuyện với Phương Anh thì Nhật Huy đã đi sang đứng ngay bàn Cô

“Tôi không dám nhận lời xin lỗi của Cậu!Không biết sáng nay ai là người nói lỗi là ở Tôi chứ?Giờ lại xin lỗi Tôi?”

“Lúc đấy là ngoài ý muốn thôi…giờ Tôi thật lòng xin lỗi Cậu mà!”

“Cảm ơn Tôi không cần!Đừng có mà giả tạo như vậy!Tôi không quen!”

“Vậy Tôi mới Cậu đi canteen coi như là lời xin lỗi được chứ?”

“Phương Anh Cậu thấy như nào?”.Cô ngó lơ Nhật Duy nhìn sang Phương Anh

“Tớ thấy Cậu ấy thành tâm như vậy Cậu bỏ qua đi”

“Được!Vậy đi canteen Tôi không khách sáo đâu!”.Cô nghe Phương Anh nói vậy thì gật đầu nhìn sang Nhật Huy cười đầy nham hiểm

“Được thôi!”

“Vậy chúng ta đi!”

“Các Cậu muốn ăn gì?”.Nhật Huy nhìn Cô với Phương Anh

“Cháu muốn 5 ly trà sữa,3 chai sting,4 gói bim bim à còn 5 bịch tráng trộn,3 bịch xoài dầm với cả…”

“An Nhi….”.Phương Anh nghe Cô gọi nhiều như vậy thì giật giật tay áo Cô

“Sao vậy?”

“Cậu gọi nhiều như vậy có ăn hết không?”

“Dĩ nhiên là không rồi!”

“Vậy…vậy sao Cậu gọi nhiều vậy chứ?”

“Chúng ta chia cho các bạn trong lớp nữa được mà đúng không Nhật Duy”.Cô nhìn sang khuôn mặt đang đen tịt lại mà nhếch môi cười

“Không sao các Cậu ăn gì cứ lấy đi!Mình không quan tâm đâu!”.Nhật Duy nhìn Cô gãi đầu cười

“Thấy chưa Tớ đã bảo Nhật Duy rất tốt rồi mà…có mấy đồ ăn này sao làm Cậu ấy bùng tiền được chứ?”

“Tớ thấy vậy là đủ rồi!”

“Được!Cậu ấy trả tiền ạ!Tôi lên lớp trước đây!”.Cô nhìn sang người bán hàng cười rồi nhìn sang Cậu khuôn mặt kiểu trêu đùa rồi cùng Phương Anh đi về lớp

“Cháu trả tiền ạ…!Đợi Tôi với An Nhi!”.Nhật Huy trả tiền nhanh rồi chạy theo Cô

“Cậu có thấy làm vậy hơi quá đáng với Nhật Huy không An Nhi?”

“Có sao?Tớ phải cho Cậu ta bài học cho Cậu ta nhớ người nào nên đụng vào người nào không?”

“Lần sau Cậu đừng làm vậy nữa nha”

“Ừm!Tớ hứa”

“Về lớp thôi!”

“An Nhi Cậu tha lỗi cho Tôi chưa!”

“Miễn cưỡng thôi!”.Cô chia đồ ăn cho các bạn nữ trong lớp rồi về bàn ngồi Nhật Duy thấy vậy nên đi lại tiếp chuyện với Cô nhưng rất tiếc bị Cô ngó lơ

“Vậy ra về chúng ta về chung đi dù sao chúng ta cũng tiện đường!”

“Chúng ta thân nhau lắm sao?”

“Trước lạ sau quen mà!”

“Tôi không thích!”
———-
“An Nhi Tôi trở Cậu về!”

“Cảm ơn!Tôi không cần!”.Đến cổng trường Cô chào tạm biệt Phương Anh rồi ngó lơ Nhật Duy mà đi về

“Nhà Cậu ở đâu vậy!Sau này chúng ta đi học chúng được chứ?”

“Không muốn Tôi có bạn đi chung rồi!”

“Vậy càng đông càng vui mà!”

“Cậu không thấy vô duyên sao?Đã nói không thích rồi mà!”

“Nhưng Tôi thích thế!”

“Đúng là đồ bệnh hoạn!”

“Này An Nhi…Nhật Huy Tôi tuyên bố Tôi thích Cậu rồi đấy!”

“Kệ Cậu!Tôi đâu thích Cậu!”

“Mới đó mà đã vui vẻ về chung với người khác rồi sao?”

“Bảo Lâm!”.Cô đang bực mình vì Nhật Duy thì nghe giọng nói quen thuộc vừa mơ hồ vừa tò mò mà nhìn lại Cô vừa vui vẻ vừa có chút khó hiểu nhìn Cậu

“Hóa ra lạnh lùng với Tôi như vậy là vì có người khác rồi?”

“Cậu về hồi nào vậy?Không phải nói ngày mai mới về sao?”.Cô không trả lời câu hỏi của Cậu mà hỏi câu khác chẳng liên quan tới nhau mấy

“Tôi…Ở nhà ngoại mọi việc đều có bố mẹ Tôi rồi với lại Tôi cũng không quen ai nên về đây!”.Cậu không nhìn Cô mà nói,nhưng thật ra Cậu về đây là vì Cô!

“Ồ…!”

“Ai vậy An Nhi?”.Nhật Huy thấy Cô thái độ khác hẳn thì lên tiếng

“Không liên quan tới Cậu!Đây là lớp trưởng lớp chúng ta!”

“Cậu là học sinh mới chuyển đến lớp Tôi sao?”

“Đúng”.Nhật Huy nghe vậy thì nhìn Cậu ánh mắt như muốn khiêu chiến

“Vậy Cậu nói chuyện với Cậu ta đi Tôi về đây!”.Cậu lên tiếng rồi bỏ đi trước

“An Nhi Tôi đưa Cậu về!”

“Không cần!Nhà Tôi gần nhà Bảo Lâm Tôi về cùng Cậu ấy!”.Cô nghe Bảo Lâm nói vậy thì có cảm giác không lành nên vội đi theo Cậu

“Này!”

“Sao?”

“Cậu cũng nhận ra rõ là Tớ đang giận Cậu vậy mà bây giờ đổi lại là Cậu giận Tớ sao?Cậu giận người khác không cần lý do sao?”.Cô bực mình đi lại trước mặt Cậu

“Tôi nói Tôi giận Cậu sao?”

“Cậu không thể thay đổi thái độ vui vẻ với Tớ sao?”

“Tôi có quá cho Cậu này!Có lấy không?”.Cậu nhìn sang chỗ khác rồi lấy quà ra trước mặt Cô

“Không lấy!”.Cô nhìn đi chỗ khác vẻ giận dỗi Cô đã nói muốn từ bỏ rồi mà tại sao lại động lòng với Cậu chứ

“Thật sao?”

“Thật!”

“Được thôi đây là một đôi!Cậu không lấy Tôi cho một bạn nữ trong lớp hay là cho Thu Nga Cậu thấy sao?”.Cậu khuôn mặt như muốn trêu trọc Cô nói rồi bỏ đi trước

“Này…Lê Hoàng Bảo Lâm….!”.Cô bực mình gọi tên Cậu

“Sao?”

“Cậu dám trêu Tớ sao?”

“Có sao?”

“Cậu….”

“Được rồi!Tặng Cậu này!Cho dù Cậu không lấy Tôi cũng không tặng cho người khác đâu!”.Cậu thấy Cô như vậy thì có chút đau lòng nên đi lại đưa cho Cô

“Coi như Tớ miễn cưỡng cầm quà cho Cậu thôi đấy!”.Cô nghe vậy thì vẫn tỏ vẻ không thích nhưng trong lòng đi vui vẻ

“Người vừa nãy là ai thế?”

“Cái tên Nhật Duy đó sao?Cậu ta lúc sáng đụng trúng Tớ sau đó Tớ với Cậu ta cãi nhau một trận nhưng không ngờ Cậu ta lại là học sinh mới của lớp mình”

“Rồi Cậu có bị sao không?”

“Tớ không sao?Chỉ là thấy Cậu ta rất phiền thôi!”

“Mà Cậu đang quan tâm Tớ sao?”

“Cậu nghĩ sao cũng được!”.Cậu nói rồi đi trước tâm trạng có chút vui

“Xì…Cậu không trận trọng Tớ đi Nhật Huy Cậu ta vừa tỏ tình với Tớ đấy!”

“Không phải Tôi nghe Cậu từ chối rồi sao?”

“Đúng!Giờ từ chối nhưng biết đâu Cậu lạnh lùng với Tớ quá Tớ sẽ thích Cậu ta đó!”

“Vậy sao?”

“Ừm”

“Về nhanh thôi!Tôi mệt rồi!”.Cậu nghe Cô nói vậy tâm trạng có chút khó chịu nên muốn nhanh về để bình tâm trở lại chứ nghe Cô nói thêm chắc Cậu phát điên mất

“Ồ…”

———-

“Mẹ!Con muốn Mẹ giúp Con một chuyện!”.Tối sau khi ăn uống xong Thu Nga đi đến phòng mẹ mình

“Con có việc gì sao?”.Mẹ Thu Nga đang làm đẹp nghe vậy có chút khó hiểu

“Con muốn mẹ gọi điện cho hiệu trưởng trường con hỏi xem con nhỏ An Nhi con gái Cô Lệ là ở đâu chuyển đến trường mình”

“Tại sao Con quan tâm tới con nhỏ đó làm gì?”

“Con nghi con nhỏ đó là con nhà quê chứ không phải ở Mỹ về!Mẹ cứ gọi hỏi giúp Con xem có đúng như Con nghĩ không?”

“Được thôi!Dù sao Mẹ cũng không ưa gì gia đình nhà kia cho lắm!”

“Vâng!Vậy Mẹ gọi đi ạ!”

…….

“Alo!Ai vậy?”.Chuông reo một hồi đầu dây bên kia mới nhấc máy

“Là thầy hiệu trưởng trường X đúng không?”.Giọng Mẹ Thu Nga đầy quyền lực

“Vâng!Tìm Tôi có chuyện gì vậy?”.Thầy hiệu trưởng giọng có chút bối rối

“Tôi là Mẹ Thu Nga cũng là người đầu tư vào trường của Ông…Tôi muốn hỏi Ông một số chuyện được chứ?”

“Vâng!Có chuyện gì Bà cứ hỏi?

“Tôi muốn hỏi Em Trần Ngọc An Nhi là người ở đâu chuyển đến trường này vậy?”

“Sao Bà lại muốn biết chuyện này?”

“Tôi có chuyện liên quan tới Con bé Tôi chỉ muốn biết rõ thông tin của Con bé thôi”

“Chuyện này….”

“Không Được Sao?”

“Dạ…An Nhi em ấy là người ở…..

*Liệu Thầy Hiệu Trưởng có nói ra thân phận thật sự của Cô không?*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN