Lớp trưởng siêu quậy
Chương 28: Bất ngờ thổ lộ
“Tại sao lại đến đây thế Cham Chan?”- Quỳnh hỏi cậu bé.
“Hì… các anh chị đọc dòng chữ trên tấm biển đằng đó đi”- Cham chỉ vào một tấm biển bằng gỗ trên bể nước.
(Mời du khách thử nhúng hai tay vào nước trong một phút. Đây là bể chứa nước nguồn chảy xuống từ đỉnh núi Phú Sĩ)
“Vậy là tụi chị sẽ nhúng tay vào đây?”- Linh hỏi.
“… ” Cậu bé im lặng gật đầu.
“Tại sao?”
” Ở đây có một tục lệ đối với du khách khi đến thăm làng đó là trước khi vào làng, du khách được mời làm một thủ tục giống như nghi lễ để thể hiện sự thành tâm: dừng chân trước bể nước tinh khiết, dùng gáo bằng ống tre hứng dòng nước chảy qua khe nhỏ để rửa sạch hai bàn tay, sau đó xoa nhẹ lên mặt, lại hứng thêm một chút nước mát lạnh để uống trước khi dựng thẳng gáo nước, xối nước lại và đặt vào vị trí cũ cho người dùng kế tiếp. Làm như vậy sẽ đem được may mắn cho mọi người. Vì các anh chị đã vào làng rồi nên phải đến ngôi đền thiêng nhất ở đây để làm lễ, cho nên em mới dẫn mọi người đến đây”- Cậu bé trả lời.
“Vậy à, thế chúng ta làm thôi”- Anh lên tiếng.
Sau khi nghi lễ kết thúc, mọi người ra phía sau đền ngắm cảnh. Vì ngôi đền này nằm ở thế đất cao, nên toàn bộ ngôi làng đều được thu vào trong mắt. Ngôi làng toát ra những vẻ đẹp thanh bình từ những mảnh vườn trồng rau, bắp, chè xanh non cho đến luống hoa cải vàng ruộm, khu vườn bonsai tuyệt tác bao quanh làng hay những hồ nước màu xanh ngọc bích soi bóng cây cổ thụ.
“Thật đẹp”- Cô cảm thán.
“Phải, nơi đây thật là tốt. Từ con người đến thiên nhiên, bầu không khí thoải mái. Tất cả đều tốt hơn cuộc sống gò bó của chúng ta ở các thành phố”- Anh thở dài.
“Nhưng nếu quá thanh bình, chắc chúng ta cũng không vui vẻ được nhỉ?”- Cô cười.
“Ừ, quá yên ổn. Làm sao chúng ta chịu được”- Anh cười.
“Xì. Mấy người vẫn tiếc nuối cuộc sống giàu có quyền thế để bắt nạt người khác thôi. Đừng làm cái vẻ mặt như vậy”- Linh chen vào.
“Cái con này, không biết chọn thời gian mà nói hả. Mất hứng”- Cô đến chúi đầu Linh xuống đất.
“Kệ mày, tao đi chơi”- Linh nhanh chóng thoát được lè lưỡi dắt cậu bé đi nơi khác.
Chỉ còn lại cô và anh. Nhìn gương mặt đẹp tựa như một vị thần, nhưng lại toát ra một vẻ cô đơn tịch mịch sâu thẳm trong đáy mắt anh. Cô không hiểu sao lại thấy xót xa, rất muốn đến để an ủi anh, chọc cho anh cười. Tại sao vậy, trước đây cô chỉ cần nghe đến cái tên Qúy Nam Khang là thấy ghét bỏ. Nhưng không biết từ bao giờ, cô đã quên đi cái cảm xúc ấy mà thay vào đó là một cái gì đó mới mẻ hơn mà cô chẳng biết được nó là loại cảm xúc gì. Cô…chẳng thể hiểu được.
“Muộn rồi, chúng ta về thôi”- Anh quay sang cười với cô.
“Được”- Cô đáp nhẹ.
Hai con người cùng đi trên con đường đất nhỏ. Không có ánh đèn, mặt trời cũng lặn khuất, trời tối nhưng vẫn đủ để ta có thể nhìn thấy được. Anh đi đằng trước, cô theo sau. Hai người cứ vậy mà đi, không ai nói với ai một lời nào. Gió thổi lạnh buốt, bây giờ là 6 độ, đủ lạnh cho một người chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng cùng váy ngắn như cô. Cô xoa hai bàn tay lạnh buốt của mình, thổi hơi vào cho đôi tay không bị đông cứng. Bỗng nhiên một sự ấm áp đến từ sau lưng cô, thật thoải mái.
“Đồ ngốc, biết trời lạnh như vậy mà vẫn mặc ít đồ. Em không sợ lạnh nhưng anh sợ em bệnh đấy”- Anh gõ đầu cô.
“Anh nói tôi ngốc. Anh muốn chết hả. Đồ đần”- Cô trợn mắt lên nói.
“Em…được lắm. Em là người đầu tiên dám mắng tôi đần”- Anh bực bội.
“Còn anh thì sao hả. Từ khi sinh ra tới giờ anh là người đầu tiên dám mắng tôi ngốc đó. Mà tôi có chết cóng thì liên quan gì tới anh”- Cô quát.
“Em…”- Anh bực tức bỏ đi trước.
Ơ, hình như cô hơi quá đáng thì phải. Người ta cho mình mượn áo vậy mà mình..Cô chạy đến bên cạnh anh, mỉm cười với ánh mắt cún con hi vọng anh tha thứ.
Anh nhìn cái mặt của cô mà vừa bực vừa buồn cười không biết phải làm sao. Anh cố tỏ ra tức giận không quan tâm tới cô.
“Xin lỗi”- Cô nói nhỏ.
“Hả”- Anh ngơ mặt ra nhìn cô.
“Tôi xin lỗi”- Cô nói lớn hơn.
“Hừ… Tôi tha lỗi cho em”- Anh xoa đầu cô.
“Cảm ơn…ha..ha”- Cô vui vẻ nhảy lên người anh và….trượt…ngã..lăn(Amy: đây là một cái dốc nhỏ)
“Này, cẩn thận”- Anh hốt hoảng đỡ cô.
“Đau”- Cô nhăn mặt.
“Đau chỗ nào?”- Anh quan tâm hỏi.
“Ở chân trái, tôi chắc là bị bong gân rồi. Mà cũng không mang theo thuốc”- Cô nói.
“Vậy để tôi đưa em về”- Anh nhấc bổng cô lên, để cho cô ngồi đằng sau lưng mình tiếp tục đi.
Một cảm giác ấm áp một lần nữa lại lan tỏa trong lòng cô. Quàng tay mình vào cổ anh, tựa đầu vào bờ vai anh, hương thơm của anh xông vào mũi cô. Rất dễ chịu, rất ấm. Cô có thể dựa mãi vào người đàn ông này không.
“Khang”- Cô gọi nhỏ.
“Hửm”- Anh cảm thấy vui vui, lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.
“Tôi có thể…”
“Làm sao?”
“Tôi có thể tin tưởng anh để giao thử mình cho anh một lần không?”- Cô càng nói nhỏ hơn.
“Em nói gì?”- Anh vui mừng đặt cô xuống hỏi.
“Ý tôi là, chúng ta có thể sống thử cùng nhau giống như…như các cặp hôn phối khác”- Cô đỏ mặt.
Anh vui sướng ôm cô thật chặt, không có một lời nào có thể diễn tả cảm giác của anh lúc này như thế nào. Cái ôm của anh làm cho cô nghẹt thở, vội đẩy anh ra, lấy hơi của mình.
“Đừng vội mừng như vậy. Tôi không biết cảm giác hiện giờ của mình với anh như thế nào nên tôi chỉ muốn ‘thử’ một chút thôi. Nếu thật sự tôi không thích anh, thì anh cũng đừng hòng mà níu kéo. Vì đây chỉ là thử nghiệm thôi, nhớ cho rõ, tôi không muốn anh phải hối hận”- Cô nghiêm túc nhìn anh.
“Được, chắc chắn ‘thử’ sẽ thành thật”- Anh vui vẻ.
“Được, em đói rồi. Muốn ăn cơm”- Cô xoa bụng nói.
“Vậy thì về thôi. Anh sẽ nấu cho em”- Anh vui mừng cõng cô trên lưng nhanh chóng trở về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!